Tôi chưa bao giờ khẳng định con em sinh ra không phải con tôi. Tôi chỉ nghĩ ngợi lung tung và nói: “Không biết có phải con mình không nữa”, vì khi chúng tôi quan hệ vợ chồng có dùng biện pháp. Trong đơn ly hôn em có ghi chúng tôi không có con chung.
Năm nay tôi 34, vợ kém 5 tuổi, có một bé gái kháu khỉnh gần tròn 1 tuổi. Chúng tôi là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học, làm việc rồi quen nhau. Cuối năm 2010 chúng tôi chính thức là vợ chồng.
Em và tôi quen nhau 2 năm mới tiến đến hôn nhân. Lúc mới quen em, tôi chưa nghĩ nhiều đến việc lập gia đình và không nghĩ sẽ chọn em làm vợ. Tôi không yêu em như những chàng trai cô gái khác, chỉ thấy thương em, thương hại thì đúng hơn.
Gia đình biết tôi có bạn gái và hối lập gia đình vì tuổi cũng lớn. Thời gian tôi nhận thấy mình không thích hợp với em, tôi và em khác xa nhau về tính tình, tôi chủ động nói lời chia tay nhưng em không đồng ý. Có những lúc tôi xúc phạm đến danh dự của em, hành động thô lỗ như người không có văn hóa nhưng em vẫn chấp nhận và theo đuổi tôi đến cùng.
Trước khi quen em tôi từng suy nghĩ sau này sẽ không bao giờ đánh phụ nữ, đặc biệt là vợ mình. Tôi không làm được điều này khi sống gần em, tôi thường đánh em khi nổi nóng. Em hứa sẽ thay đổi tính tình, tôi bỏ qua cho em và thầm nhắc mình không được đối xử như vậy vì em cần được yêu thương và che chở. Hết lần này đến lần khác em hứa và tôi suy nghĩ lại, có lúc nghĩ mình phải xa vì không yêu em, để em tìm người khác thích hợp hơn. Tôi và em có quá nhiều vết xướt sống gần nhau mà như cách xa nghìn trùng.
Em là người tốt, biết yêu thương và giúp đỡ mọi người. Em không đẹp về hình thể và khuôn mặt nhưng điều đó không quan trọng bằng tính tình và con người thật của em. Tôi quyết định cưới, em cũng chấp nhận lấy tôi làm chồng, khi mẹ hỏi “Con có hiểu hết tính tình của nó và chấp nhận được không”, em trả lời hiểu hết và chấp nhận được.
Cưới xong một hai hôm sau chúng tôi vào lại Sài Gòn tiếp tục công việc và lo cho nhau. Một thời gian giữa hai vợ chồng cũng hay xảy ra lục đục, hiếm khi tôi gọi được tiếng “Em ơi” hay “Vợ ơi” với em. Giữa hai vợ chồng ít có thời gian ngồi lại nói chuyện về những khuyết điểm và sai lầm của nhau, em không bao giờ chịu nhận lỗi về việc làm của mình.
Chưa một lần em gọi điện về gia đình xin lỗi ba mẹ tôi. Em chửi tôi những lời đắng cay, chua chát mà tôi chưa thấy một lần em hối hận về điều đó. Em cho rằng do tôi chửi em trước, em đi so sánh với tôi để hết lần này đến lần khác tôi đánh em và em lại chửi tôi.
Nhiều lúc tôi nghĩ em cũng có cái được cái không, tôi cũng vậy, được cái này không được cái kia, em là người biết cố gắng, chịu khó, tằn tiện, biết nghĩ đến tương lai, không đua đòi phấn son quần áo đẹp, rồi tôi nghĩ đến mình và thấy mình cũng giống em.
Tôi không rượu chè, thuốc lá, cờ bạc, trai gái, lo làm và nghĩ đến tương lai. Tại sao giữa chúng tôi hay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải cái tôi quá lớn trong con người của em và tôi? Em không bao giờ chịu nhịn trong lúc tôi nóng giận, em muốn giành phần thắng về cho mình vì nghĩ nếu nhịn lần sau tôi sẽ tệ hơn, em chửi tôi những lời chua chát mà tôi không cho phép em làm điều đó.
Buồn đó rồi vui đó, khi biết em có thai, tôi hạnh phúc, lo lắng và suy nghĩ nhiều hơn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng đều dùng biện pháp vì nghĩ kinh tế chưa ổn định và hai vợ chồng hay cãi vã nên từ từ hãy có em bé. Tôi suy nghĩ nhiều nhưng không nói cho em biết suy nghĩ của mình, có lần em nói với tôi em không bao giờ “như vậy” với ai ngoài tôi và tôi tin em.
Khi biết em có thai tôi không dám nói nặng lời dù có lúc rất giận, tôi âm thầm lo lắng và chăm sóc cho em, đều đặn đưa em đi khám thai định kỳ. Kết quả khám thai em sinh khó nên phải mổ, tôi càng lo lắng nhiều hơn. Ngày sinh cũng đến, em nhập viện chờ mổ, tôi hồi hộp lo lắng.
Em được bác sĩ đưa vào phòng mổ, tim tôi đập nhanh, hồi hộp. Ngồi đợi tin của em, tôi cầu nguyện và suy nghĩ lung tung, khi thấy tên em xuất hiện trên bảng điện tử tôi mừng đến rơi nước mắt. Tôi được lên phòng gặp con, hạnh phúc và thương em nhiều hơn bao giờ hết. Được gặp con và làm thủ tục nhận con xong, tôi lại trở về phòng chờ, đợi gặp em.
Bao nhiêu người đã được gặp vợ của mình còn tôi thì chưa. Một lần nữa tôi lại lo lắng cho em, không ngủ, không ăn uống, chỉ mong được gặp em. Em nhìn tôi và nở một nụ cười, tôi nghĩ mình sẽ làm tất cả để bù đắp lại những gì đã gây ra cho em, muốn tự tay chăm sóc em.
Thời gian hồi hộp, lo lắng, cầu nguyện đã qua, cãi vã lục đục lại đến. Tôi cưới em không phải vì vóc dáng xinh đẹp hay khuôn mặt khả ái, vậy tại sao hai chúng tôi hay xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, có phải vì cái tôi quá lớn trong em hay trong tôi? Em muốn thắng tôi, hơn tôi em mới chịu? Còn tôi thì không bao giờ chịu như vậy.
Tôi chưa bao giờ khẳng định con em sinh ra không phải con tôi. Tôi chỉ nghĩ ngợi lung tung và nói: “Không biết có phải con mình không nữa”, vì khi chúng tôi quan hệ vợ chồng có dùng biện pháp, em là người biết, vậy mà có bao giờ em chia sẻ hay nói ra điều đó với tôi.
Sinh được hơn một tháng, em chửi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà trong khi có mẹ đẻ của em ngồi đó, bà chỉ biết nhìn tôi mà cười. Hơn một tháng rưỡi em viết đơn ly hôn, trong đơn em có ghi chúng tôi không có con chung, tôi đã đọc và ký. Sau này tôi cũng không thấy em cắn rứt lương tâm hay hối hận gì về việc làm của mình.
Gần đây công việc kinh doanh của tôi không thuận lợi, không đủ trả lương cho nhân viên và mặt bằng. Chị hai gọi điện đòi tiền lúc trước hai vợ chồng mượn, rồi đứa em dâu sinh đầy tháng tôi cũng không dám liên lạc vì không có tiền, phải tự mình xoay lấy mà không nói cho em biết, nghĩ em cũng cực khổ vì con nhiều nên không nói với em điều này. Từ công việc không thuận lợi, vợ chồng không sinh hoạt hay tâm sự gì với nhau, nhìn mặt mày xị ra cả bốn năm ngày nay của em, tôi lôi chuyện quá khứ ra đánh em, rồi chúng tôi ly thân từ đó.
Tại sao vợ làm giấy khai sinh cho con mà không hỏi ý kiến tôi? Tại sao phía gia đình ngoại đi làm giấy khai sinh cũng không báo cho tôi? Tại sao trong giấy ly hôn em viết chúng tôi không có con chung? Những câu hỏi này tôi sẽ để dành mà hỏi tội em mỗi khi bực tức chuyện gì. Cái tôi lo nhất bây giờ là đứa bé lớn lên như thế nào khi không có tôi. Tôi đã nhắn tin cho em nhiều nhưng em không nghe máy và cũng không trả lời tin nhắn.
Trong tôi giờ đây tình thương dành cho em đã vơi đi dần, chỉ còn lại một tí mong manh không biết có kéo được tôi về lại với em không. Tôi xin mượn tựa một bài hát rất thích hát mỗi khi có em “Xin lỗi tình yêu”. Tôi cũng không nghĩ có một ngày tôi viết những dòng tâm sự này để mong có được sự góp ý thật chân thành từ phía độc giả để có quyết định cho cuộc đời mình. Chân thành cảm ơn.
Khánh
Theo: Vnexpress.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment