Sunday, July 28, 2013

Những rung động đầu đời không dễ quên! (Thi tham 274)

Giờ thì nó đã hiểu những rung động đầu đời thật không dễ gì quên được. 

Dù đó không phải là yêu nhưng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Nó không thể quên, hay là tạm thời không quên được…
Những rung động đầu đời không dễ quên! (Thi tham 274)

Trời mưa và cái cảm giác cô đơn lại bao trùm tất cả. Nó muốn tìm một cái gì đó làm để quên đi cái khoảng không tĩnh lặng đó nhưng sao khó quá. Nó không biết cảm xúc lúc này của nó là thế nào nữa. Có lúc nó thấy nhớ, nhưng có lúc lại thấy dửng dưng, không mong đợi. Nó không hiểu, nó có thực sự cần không, thực sự cần một tình yêu? Nó mơ hồ, nhìn về phía sau nơi có những mảnh kí ức đã từng làm nó nhớ. Không hiểu sao, có khoảng thời gian nó tưởng như đã quên nhưng chỉ cần một chút kí ức gợi lại thì nó lại thấy nhớ khôn nguôi, thấy rất cần bờ vai ấy, dù nó chưa một lần dựa vào nhưng nó nghĩ là sẽ rất ấm.
Người ấy ngày xưa khiến nó cười, giúp nó quên đi những nỗi buồn trong cuộc sống. Lúc ở bên người đó, nó không hiểu được nó cần người đó như thế nào nhưng đến lúc nó bỏ rơi người đó thì nó mới biết được người đó đã chiếm giữ trái tim nó nhiều lắm. Nó không biết đó là một thói quen hay là một điều gì đặc biệt khác. Nó không chắc chắn, nó sẽ đáp lại tình cảm ấy nếu người đó còn yêu nó.

Trong lòng nó rối bời lắm, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Bao nhiêu năm rồi, nó mong gặp được người đó, gặp để xóa đi những câu hỏi trong lòng. Nhưng rốt cuộc là sao? Nó vẫn vậy. Dù nó biết, mối quan tâm của người đó bây giờ không phải là nó nữa. Nhưng tại sao nó vẫn cứ hy vọng, nó tham lam quá đúng không? Nó vẫn muốn người đó quan tâm đến nó. Bề ngoài nó tỏ ra không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng nó có cái gì đó ghen tức với người con gái kia. Nó cũng không hiểu nổi nó nữa. Lúc gặp mặt, nó cảm thấy có khoảng cách vô hình nào đó ngăn cách nó và người ấy, nó không thể tự nhiên nói chuyện như những ngày xưa. Có lẽ đã quá lâu rồi, những câu chuyện giờ đây đã trở nên lạc lõng với cả hai. Nhưng tại sao tim nó vẫn rung khi điện thoại hiện lên số của người đó, nó vẫn buồn khi thấy hình của người con gái kia xuất hiện trên trang cá nhân của người đó. Sao ông trời cứ trêu đùa nó thế? Đó có phải là tình yêu không, hay chỉ là những day dứt, hụt hẫng. Nó thấy có lỗi với người đó, luôn ám ảnh bởi khuôn mặt buồn ấy, ám ảnh đến không thể nào quên được. Nó càng buồn hơn khi không thể nói ra để người đó hiểu, nó không thể nói. Nó không thể làm người đó đau khổ thêm một lần nữa. Một lần như thế là quá đủ rồi. Nó muốn thời gian quay lại để nói người đó hãy đợi nó, đợi nó trưởng thành hơn trong suy nghĩ, đợi nó chững trạc hơn để có thể đón nhận.

Ngày đó, nó chỉ biết học, nó coi người đó như một người bạn rất thân, nó chưa một lần nghĩ đến chuyện người đó thích nó. Rồi đến một ngày, nó biết sự thật đó, nó cảm thấy có gì đó không tự nhiên khi đối mặt với người đó, chuyện đó đã quá đột ngột với nó, nó không thể đón nhận ngay được. Việc thi chuyển cấp đã làm cho nó quên đi tình cảm của người đó. Nó biết nó đã làm người đó rất buồn. Rồi sau đó 3 năm, khi nó cầm trên tay giấy báo trúng tuyển đại học, nó biết người đó vẫn dành tình cảm cho nó. Nhưng rồi, cuộc sống không bao giờ như ý muốn, dòng đời đã xô đẩy 2 đứa đến những con đường riêng. Rồi những con sóng của cuộc sống đã đẩy nó và người ấy xa nhau. Đến khi gặp lại, mọi chuyện cũ đã chìm vào dĩ vãng, để lại trong lòng nhau những vết thương khó lành.

Và giờ đây, nó biết nó đã thực sự mất người đó mãi mãi. Nó có bao giờ níu kéo người đó đâu, cái tính kiêu ngạo của nó đã làm nó mất đi nhiều thứ quan trọng. Nó muốn một lần say để hiểu được người nó cần là ai, nhưng nó nào có say được. Đã có lúc nó tìm một người để lấp đi khoảng trống trong lòng, nhưng đến nửa chừng nó lại bỏ cuộc. Nó sợ nó sẽ lại bỏ rơi người ta như đã từng bỏ rơi người ấy, nó sợ làm tổn thương người khác, nó sợ nó không thật lòng, nó sợ… Để rồi giờ đây, những lúc cô đơn, nó lại nhớ, nhớ đến như một thói quen mà nó đã làm hơn 6 năm qua. Nó ngốc lắm đúng không?

Giờ thì nó đã hiểu những rung động đầu đời thật không dễ gì quên được. Dù đó không phải là yêu nhưng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Nó không thể quên, hay là tạm thời không quên được…
Theo: Blogviet.com.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment