Anh là thế, yêu giản đơn nhưng chân thành. Kể cả khi cô thú thật, có lẽ với tình yêu đủ lớn, anh sẽ thứ tha và bao dung đón cô trở lại với cuộc sống của mình... một lần nữa.
1. Tôi loay hoay ở điểm chờ xe buýt, như thường lệ, vẫn là tai phone nghe nhạc và chiếc túi với đủ thứ đồ lỉnh kỉnh. Sau khi cơn bão đi qua, đường phố như dát một màu xám tro buồn tẻ, tôi thấy phố vắng thưa người và những dòng cảm xúc nhẹ tênh lướt qua.
Xe tới, số hiệu xe quen thuộc, với những người xa lạ chen nhau qua ô cửa kính, một thoáng mờ ảo, một thoáng xa xôi, tôi nghe từ xa gọi lại một thứ âm thanh kỳ lạ. Có lẽ có ai đó đang chờ đợi tôi, trên chuyến xe định mệnh này khiến tim tôi nhảy nhót không yên. Nhưng khi nháo nhác nhìn quanh cũng chỉ toàn là những con người xa lạ, với những gương mặt không gợi nhiều cảm xúc, tôi hờ hững, đặt điểm nhìn ra ngoài vuông cửa kính, âm thanh đó nhỏ dần cho đến khi biến mất, tôi xuất hiện ở chỗ làm thêm.
- Chào Nguyên, hôm nay em đến sớm thế!
- Vâng, em cũng đang rảnh mà.
Tôi mỉm cười, bắt đầu công việc của mình. Mới sáng tinh mơ, quán vẫn còn chưa có nhiều khách, thường những ngày mưa quán không có đông người ghé qua, khách quen sẽ thăm quán vào những khung giờ cố định. Ví dụ như cặp đôi đang ngồi gần bên khung cửa sổ, họ là đôi tình nhân lãng mạn nhất mà tôi từng biết. Có lẽ khi yêu một ai đó thật lòng, con người ta sẽ luôn dành những điều đẹp đẽ nhất cho đối phương.
Chàng trai có thân hình cao mảnh khảnh, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt kiên trực ấy đã từng dành nhiều thời gian và công sức để theo đuổi và chiếm trọn trái tim của cô nàng ngồi đối diện. Nhìn vẻ bề ngoài của họ rõ là một đôi hoàn hảo, nhưng đôi khi, trong những ca làm việc của mình, với những âm thanh mà riêng tôi nghe được, tôi thấy đâu đó nét thở dài, sự chán chường bao phủ lên khuôn mặt hồng phấn xinh đẹp. Cô ấy vẫn cười nói với người yêu và rất mực ngoan ngoãn, hiền lành, chỉ là sau khi anh ấy đi khỏi, cô ấy lại bần thần một lúc lâu trước khi rời khỏi quán.
Tôi mang ra bàn của cặp tình nhân thứ thức uống đã trở nên quen thuộc. Lần này thì chẳng có một chút ấm áp của hạnh phúc nào vây quanh đôi bạn trẻ, họ ngồi nhìn nhau, nhìn vào đồ uống để trên mặt bàn với những đốm mồ hôi nước, và họ nhìn ra phía xa xa ô cửa sổ. Họ không nói nhiều, đa phần giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, và những đớn đau như chực trào ra khỏi mi, nặng trĩu.
Tôi không cố tình nán lại để nghe, nhưng có những câu hỏi vang lên nhức nhối phía đằng sau lưng khiến tôi giật mình.
- Tại sao lại chia tay?
...
- Anh có điểm gì chưa tốt? Còn có gì khiến em chưa hài lòng?
...
- Sao em chỉ im lặng thế?
Cô gái bật khóc, khuôn mặt cô vẫn ngoan ngoãn và hiền lành, chỉ có đôi mắt đỏ mọng và bờ môi mím chặt vào nhau như bật máu. Như thể lấy hết mọi khổ đau dồn nén, cô gái chỉ vẻn vẹn một câu duy nhất và lặp đi lặp lại nhiều lần.
- Em không muốn chia tay anh, nhưng em không dối bố mẹ để tiếp tục quen anh được. Em xin lỗi...
Chàng trai thinh lặng, anh khẽ rướn người lau đi nước mắt trên khuôn mặt người yêu, sau đó nắm hờ tay cô và hôn lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng hết sức.
Tôi giật mình quay đi vì bị gọi bởi một đám đông học sinh vào mua đồ. Bẵng đi một thời gian không chú ý đến hai người đó, tôi không biết họ nói gì với nhau sau những lời thú tội dối trá, sau màn khóc như mưa, sau cái chạm nhẹ từ phía anh chàng si tình đau khổ. Có một điều mà tôi chắc chắn nhất, rằng cô ấy đã không toàn tâm toàn ý để yêu anh. Cô ấy có một nhân tình khác, người sẵn sàng cho cô ấy ngồi xe đẹp, đi những chuyến dã ngoại thư giãn và mua sắm những món đồ hàng hiệu xa hoa.
Anh ấy vẫn trân trọng và nâng niu cô ấy nhiều như ngày mới yêu nhau. Anh ấy vẫn là người trao đi yêu thương nhiều nhất. Thật buồn...
2. Cái chớp mắt của cô gái đưa tôi về với câu chuyện tình vẻn vẹn ba tháng trước. Trong đôi mắt tròn những bóng nước, tôi nhìn thấy một chàng công tử hào hoa, người sẵn sàng tung hô cô trước những con người xa lạ. Cô đã ít nhất một lần khước từ, đã từng coi anh là điểm tựa duy nhất, nhưng cô không dối nổi lòng mình trước những quan tâm từ anh chàng ấy. Mỗi ngày món quà bất ngờ cô nhận được càng lớn dần, theo đó là nỗi dày vò về tình yêu với anh nhỏ dần và tan biến mất lúc nào không hay.
Tôi không trách cô khi cô ấy chọn cho mình một bờ vai khác để tựa vào, khi đó không phải là anh chàng người yêu với mối tình ba năm dài đằng đẵng. Tôi chỉ trách sao cô hèn nhát với chính lời thú tội của mình. Sự lừa dối của cô khiến anh tin là thật, khiến anh chạnh lòng và ra sức che chở bảo vệ vì cho rằng cô yếu đuối.
Trong đôi mắt của cô, tình yêu của anh từng là một điểm sáng. Là chuỗi ngày anh đưa đón cô đi học, rồi đi làm, chúc mừng cô những lần được tăng lương. Thậm chí, anh còn đi chợ và loay hoay trong bếp với những mớ rau, cân thịt ngoài chợ, giữ yên vị cô bên ngoài phòng khách để làm cho cô một bữa ăn hoành tráng...
Anh là thế, yêu giản đơn nhưng chân thành. Kể cả khi cô thú thật, có lẽ với tình yêu đủ lớn, anh sẽ thứ tha và bao dung đón cô trở lại với cuộc sống của mình... một lần nữa.
Nhưng cô chưa bao giờ là người đủ can đảm để giữ lấy tình yêu của anh bên cạnh mình. Hôm nay khi nói lời chia tay, cô khóc thay cho vị trí của anh, khóc cho tình yêu của anh những ngày thanh xuân tươi trẻ.
Tôi tự hỏi, cô ấy khóc vì điều gì? Khi mà người đáng ra nên khóc phải là anh?
3. Những tia nắng của một ngày mới bắt đầu, anh vẫn trầm ngâm, bàn tay nắm hờ lấy bàn tay cô vẫn để nhẹ trên bàn, như một cách để anh tin tưởng rằng sau những phút lặng trôi như thế, anh có thể truyền cho cô hơi ấm của anh, truyền cả tình yêu mãnh liệt và sức mạnh để cô đủ tự tin vượt qua khỏi định kiến của gia đình. Tất nhiên, điều anh mong mỏi chẳng sai chút nào cả, nhưng đó là nếu như lý do cô đưa ra là sự thật.
Anh bắt đầu hút thuốc, vẫy tay gọi tôi mang ra một bao Marlboro trắng và rút trong cặp sách một zippo nhỏ. Ánh mắt anh lóe sáng theo đốm lửa trên đầu môi. Anh bắt đầu nhớ về những kỉ niệm của mối tình đang có nguy cơ trôi đi mất. Zippo là món quà cô tặng anh nhân ngày tròn ba năm hò hẹn. Anh luôn nhớ từng ngày thuộc về tình yêu của cô, luôn nâng niu từng món quà nhỏ cô tặng. Với anh, tình yêu này như một lẽ sống ở đời, anh dồn hết mọi tâm sức và yêu thương để đánh cược với số phận, rằng anh chỉ muốn lấy cô làm vợ, và cô là người phụ nữ duy nhất bước vào cuộc đời anh từ khi hai người chính thức yêu nhau.
Anh nhớ về những đêm mưa, khi cô phải ở nhà một mình, cuộn tròn chăn và mếu máo trong điện thoại.
Anh ơi, nhà dột, nhà em bị dột rồi...
Đừng sợ,đừng khóc nhè, có anh ở đây!
Ngày ấy là ngày anh đi công tác xa, lời anh muốn nói là lời dặn cô ở nhà cẩn thận, đêm hôm mưa gió nhớ đóng chặt cửa và đi ngủ sớm. Anh cũng muốn nói rằng anh muốn ở bên cô những lúc ấy nhiều đến nhường nào. Nhưng rồi nghe giọng cô bên đầu kia điện thoại, anh không đành lòng, chỉ nói được duy nhất một câu: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
Anh nhớ về ngày đầu tiên gặp cô trong công viên ngập xác lá vàng. Cô ngây thơ và trong sáng với những bản tình ca về mùa thu và xúc cảm yêu thu Hà Nội nồng nàn. Cô bước vào trái tim anh từ dạo đó, khiến mỗi ngày anh đều phải tìm cớ để được vô tình lướt qua cô. Rồi ngày hò hẹn đầu tiên, sau rất nhiều ngày anh trở thành người lạ quen thuộc trên cung đường cô đi về. Cô đã bối rối ngước nhìn những ngọn đèn vàng dát xuống lòng đường một chớm đông, anh khẽ mỉm cười và ngô nghê kể về những chiến tích thời để chỏm...
Tình yêu của anh bình dị, sáng trong và yên bình như một chiếc chăn ấm. Anh vốn dĩ tưởng rằng mình như người hạnh phúc nhất thế gian, cho đến khi cô là người chủ động nói chia tay. Với tất thảy những gì anh nghe được, anh càng đắng lòng không nỡ rời ra bàn tay ấy...
4. Tôi thở dài, có lẽ mọi chuyện đã đi quá xa, khi cô gái lầm đường lạc lối đến mức không nhớ nổi đường về. Mặc dù vậy, với tình yêu chân thành, anh cũng không nên bị đối xử như thế.
Tôi thường là người nghe được những câu chuyện tình mà người ta giấu kín. Bởi lẽ chỉ cần nhìn vào điểm nào đó trên khuôn mặt họ, tôi có thể nhìn thấy những vùng kí ức mà họ cố gắng không để lộ ra. Bình thường thì tôi sẽ không để tâm đến, nhưng với cặp đôi này, có đôi chút bất ngờ, và đôi chút luyến tiếc.
Tôi vẫn lau ly xếp vào kệ, đặt từng loại nước uống trên mặt bàn cho từng vị khách lướt qua thăm quán, nhưng tôi vẫn dõi theo cặp đôi phía gần cửa sổ, cho đến khi cô gái đứng dậy ra về, chàng trai dù mỉm cười, giọng run run nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ.
- Hứa với anh, em sẽ sống thật hạnh phúc, em nhé!
Cô gật đầu rồi đi mất, trời chiều chuyển bão, mây đen vẫn vũ khắp nơi. Anh ngồi lại ở quán, dõi theo người yêu một đoạn xa cho đến khi bóng hình cô nhạt nhòa trên phố. Mưa bắt đầu rơi những hạt nặng, đâm xiên xuống lòng đường, anh vẫy tay, gọi một bao thuốc mới. Trước kia, khi hẹn hò, tôi chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, đặc biệt trước mặt người yêu mình.
Tôi thấu hiểu nỗi đau của anh, nỗi buồn lan nhẹ thành dòng, chảy lan man đến nơi nào chẳng rõ. Tôi chỉ biết rằng đôi mắt ấy như vừa sụp đổ đi điều gì đó quan trọng nhất, một chút can đảm để vực lên cũng không có. Tôi đặt bao thuốc lên bàn, hỏi anh với câu hỏi nhỏ vừa đủ nghe nhưng chắc nịch.
- Anh có hối hận không?
- Vì điều gì?
Anh ngước nhìn tôi như một người bạn tri kỷ lâu năm, khi chạm tay bóc bao thuốc lá, anh khẽ cười khổ.
- Vì đã gọi tới hai bao Marl?
- Đồ ngốc, anh còn yêu sao không cùng cô ấy vượt qua đi? Vì rào cản gia đình ư? Thời đại nào rồi mà anh còn yếu đuối thế?
Khi nói những câu ấy trong đầu tôi trống rỗng, miệng khô khốc và cảm giác đắng lòng. Tôi thừa biết lý do họ chia tay, thừa biết rằng cô gái đã thay lòng đổi dạ và không bao giờ còn xứng đáng với tình yêu của anh. Nhưng vì khi đối diện với khuôn mặt đau khổ và đờ đẫn ấy, tôi không nhẫn tâm để nói ra sự thật, tôi chỉ còn biết khích lệ anh một cách máy móc mà không định hình nổi mình vừa nói gì. Chợt mưa to hơn, gió phía bên ngoài thổi mạnh, anh nhìn ra phía những hạt mưa va vào khung kính, những từ anh nói ra chậm rãi nhưng đủ sức để hằn sâu vào người nghe.
Tôi biết vì sao cô ấy chia tay tôi. Nhưng tôi tôn trọng vì đó là quyết định của cô ấy. Có lẽ, đã đến lúc tôi đi rồi...
Nói rồi anh rảo bước nhanh ra ngoài cửa quán, trước khi khuất dạng còn ngoái lại để chào tôi rồi vẫy tay đi mất. Tôi hốt hoảng chạy đi lấy túi xách và đuổi theo vì cũng vừa hết ca làm việc. Nhìn khuôn mặt và nụ cười của anh ấy, tôi thấy ám ảnh đến rợn người. Người con trai cao gầy, mảnh khảnh, sống mũi cao và đôi mắt kiên trực. Anh ấy khuất dần sau điểm chờ xe buýt, tôi đã cố sức để chạy đuổi theo nhưng không kịp. Khi chuyến xe số hiệu vừa trờ tới, tôi lên xe, vẫn nghe thấy âm thanh lạ lùng như ai đó gọi tên mình, giữa những khuôn mặt cười xa lạ, tôi không có lấy một chút bình yên.
Một thoáng, xe dừng hẳn lại, phía bên ngoài đám đông nhốn nháo, người kinh hãi la hét, người hiếu kỳ xúm đen xúm đỏ, phía công an điều động dạt đám đông hiếu kỳ ra để làm nhiệm vụ. Từ trên xe nhìn xuống, tôi thấy đôi môi anh ấy mỉm cười, cặp xách tay đầy những khổ giấy A4 bay tung lên trời, mỗi một tờ giấy là hình vẽ chân dung cô gái mà anh yêu, trên đó có chữ ký tên anh, trùng với tên tôi hằn trên mặt giấy: Khôi Nguyên và ngày tháng năm của bức vẽ.
Tôi hoảng hốt nhớ đến câu nói sau cùng trước khi anh rời khỏi quán:
- Có lẽ, đã đến lúc tôi đi rồi...
Dòng người bớt hối hả ngày mưa, không gian xám ngoét đến buồn tẻ. Tôi xuống xe, thấy người ta gọi vào số điện thoại liên lạc gần nhất. Cô gái ấy xuất hiện sau ba mươi phút, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, chạy đến ôm chầm lấy anh và òa lên khóc nức nở, cô khóc ngất khi người ta đưa anh lên xe cấp cứu để đi bệnh viện gần đó, tôi đứng từ xa cầu nguyện. Có lẽ, cô ấy còn chưa kịp nhìn những bức tranh anh vẽ về cô từ trong tiềm thức. Những bức tranh hứa hẹn về tương lai của hai người, về một đám cưới giản đơn nhưng ấm áp, về một ngày cô ấy mặc váy cô dâu và khoác tay anh đi trên lễ đường. Phía sau bức tranh về ngày cưới, có nét chữ ghi nghiêng nắn nót: Hẹn Em Ngày Nắng...
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment