Hùng gặp Mai trong một buổi chiều đầu thu, lúc đó vẫn còn những vạt nắng sót lại của ngày hè. Duyên số đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, trong một chuyến đi chơi cùng bạn bè.
Thu ơi xin đừng đi để lá vàng vẫn rơi, dương cầm đêm vẫn ru đưa em đến gần anh. Có những lúc anh đưa em đi gót chân em cỏ mòn in lối, và đường dài theo em bối rối vì muốn cất lên lời yêu: Anh đã yêu em… Thu ơi thu hãy mang tình tôi đến, bằng nụ cười với ánh trăng dịu êm. Như sương rơi đầy sân, anh cho em mùa thu, gió như ru tình ta và trăng sáng… Xinh tươi em như cánh hoa hồng, cho anh phiêu du đưa em về, mà vội vàng bỏ quên, một mùa thu. Yêu em, anh yêu em thật nhiều, nhưng bên anh em đâu biết rằng: một người đã trao cho em mùa thu…
Mùa thu ấy ta quen nhau…
Anh gặp em trong một chiều thu gió lộng, lần đầu tiên gặp em, anh đã biết rằng em sẽ là của anh…
Hùng gặp Mai trong một buổi chiều đầu thu, lúc đó vẫn còn những vạt nắng sót lại của ngày hè. Duyên số đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, trong một chuyến đi chơi cùng bạn bè. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Hùng đã muốn Mai sẽ là người yêu mình.
Hùng, sinh viên năm cuối Đại học Kinh tế, vui tươi, hoạt bát được nhiều bạn bè yêu quý. Mai, cô học sinh lớp 12 giản dị, sống nội tâm ít nói và tâm hồn còn nhiều bay bổng lãng mạn. Chuyến đi chơi ấy, cả hai đều đi cùng bạn bè và tình cờ gặp nhau, Mai rất ít nói, trái lại Hùng có vẻ luôn chiếm ưu thế trong việc bắt chuyện với người khác.
Mọi người cùng đi dạo biển chiều, bình minh trên biển còn có những cảm xúc để người ta suy ngẫm, chứ hoàng hôn giữa lúc gió lạnh thế này thì ngay đến cả cô bé tâm hồn bay bổng như Mai cũng cảm thấy mất cảm hứng, lúc trở về trời đã tối…
“Akira Phan nói quả không sai, mùa đông không lạnh, trời này đi biển thì mê ly, gió thổi cứ gọi là như trong ngăn đá” – Hùng góp vui câu chuyện với mọi người. “Em lạnh không” – Hùng hỏi Mai.
Chưa đợi Mai nói, Mạnh, một người bạn trong nhóm đi chơi đã chêm ngay vào: “Con gái ngồi sau xe máy con trai mà bảo lạnh, là có ý đồ cả đấy”.
Vì tính ngại ngùng khi gặp người lạ, cộng với câu nói vừa rồi của Mạnh, Mai không dám kêu than, mặc dù người đang run cầm cập vì bị dính nước biển mà không có quần áo thay, Mai chỉ khẽ đáp: “cũng bình thường anh ạ”.
Hùng tình nguyện đưa Mai về, ngay sau đó đã xin được số điện thoại của Mai, mặc dù cô chỉ dám cho anh đưa về đầu ngõ mà không cho biết nhà. Trong buổi đi chơi đó, Hùng cũng là người Mai có ấn tượng nhất, bởi cô rất ngại mỗi khi gặp người lạ, với Hùng thì khác, anh luôn tỏ ra thân thiện và hòa đồng với tất cả mọi người. Điều này đã khiến cho Mai đồng ý đi ăn kem cùng Hùng ngay trong ngày hôm sau, trước khi Hùng trở lại trường đại học ở Hà Nội. Những câu chuyện Hùng kể thật hài hước, Mai dần cảm mến và thấy gần gũi với anh hơn.
Mùa thu ấy ta gặp nhau và rồi chính mùa thu ấy ta xa nhau…
Sau lần đi ăn kem Mai không còn cơ hội gặp lại Hùng, vì mất điện thoại, Mai mất số của Hùng, rồi thay số và cũng kể từ đó hai người mất liên lạc với nhau.
Mùa thu ấy ta xa nhau, một mùa thu không có em… Hà Nội lạnh hơn vào những ngày cuối thu…
Duyên số là do trời định, mất liên lạc với Mai, nhưng Hùng vẫn luôn nghĩ, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại và phó mặc cho cái sự an bài ấy.
Thời gian vẫn cứ trôi, lại một mùa thu nữa trôi qua cái tên Mai dần mờ đi trong Hùng, kỷ niệm giữa hai người không nhiều ngoài lần đầu tiên gặp nhau và đi ăn kem. Mùa thu ấy không có Mai, nhưng sâu thẳm trong trái tim anh, vẫn có một người con gái, người mà anh không còn nhớ mặt, không biết và không hiểu trái tim mình vẫn chờ đợi ai, người con gái ấy là ai, để anh luôn tự hỏi tại sao mình không đến với một người con gái nào.
Mùa thu, mùa trở lại của yêu thương…
Thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, cái điều mà anh luôn tâm niệm và tin tưởng lại trở thành hiện thực ngay trước mắt anh, nó không phải trong trí tưởng tượng và càng không phải nằm ở những cuốn tiểu thuyết, nó hiển hiện trong chính cuộc sống mà hằng ngày anh vẫn đang trải qua, vẫn luôn nghĩ sẽ gặp được người con gái trái tim mình đang chờ đợi mà không hiểu đó là ai…
Mùa thu thứ 3, Hùng đã là một cán bộ ngân hàng tại quê hương của mình. Mai trở về, một cô sinh viên báo chí năm thứ hai hoạt bát, nhanh nhẹn và cũng xinh đẹp hơn, nhưng vẻ giản dị và ánh mắt sâu thẳm đầy lãng mạn ấy vẫn không bị mất đi.
Học đại học, mỗi dịp nghỉ hè Mai vẫn thường về quê, nhưng cô ít ra ngoài vì cái nắng nóng của miền trung thật khó chịu, cũng chính vì thế mà giữa thành phố bé nhỏ ấy, trong suốt 2 năm, hai người không gặp nhau dù chỉ là cái chạm ánh nhìn.
Qua bao nhiêu năm thì tính bất cẩn của Mai vẫn không sửa được, trong một lần đi chơi với bạn, Mai đã làm mất ví, vì thế mà mất hết chứng minh thư, thẻ ngân hàng và một số giấy tờ quan trọng khác, Mai phải về quê làm lại tất cả số giấy tờ đó.
Anh ơi, thẻ ngân hàng của em bị mất, em có thể làm lại chỗ nào ạ? – Mai bước vào phòng giao dịch ngân hàng và lại hỏi một thanh niên đang ngồi trước một chiếc máy tính gần nhất.
Em ra bàn giao dịch số 2 nhé! Sẽ có người hướng dẫn.
Mai ngờ ngợ, không hiểu đã gặp người này ở đâu, nhưng đang vội nên bước ngay đến bàn giao dịch để làm lại thẻ.
Hùng hướng ánh nhìn theo cô bé vừa hỏi mình, cảm thấy gần gũi và một cảm xúc lạ thoáng hiện trong anh. Dù chưa nói chuyện, nhưng giọng nói ấm áp, cách hỏi chuyện kiểu thân thiện của trẻ con cùng một điều gì đó đã khiến anh cảm mến và tò mò về cô bé. Không giữ được sự tò mò ấy, anh bước tới bàn giao dịch số 2, giả như đang trao đổi giấy tờ gì đó với một nhân viên khác.
Anh khẽ liếc trộm cô bé, càng nhìn càng thấy một sự gần gũi, thân quen hơn… Bất giác Chiến giật mình khi nhớ ra khuôn mặt thân quen ấy chính là cô bé đã đi ăn kem cùng mình cách đây 2 năm… Mai đã bước ra khỏi ngân hàng…
Không hết ngờ ngợ, lúc Hùng trao đổi công việc cùng chị giao dịch, Mai cũng cố gắng nhìn trên tấm thẻ trước ngực xem người đó là ai, tên gì, tại sao lại quen như vậy. Nhưng nhanh quá, chẳng kịp nhìn và Mai cũng chỉ nghĩ có lẽ khuôn mặt phổ biến, giống với một người quen nào đó của mình nhưng chưa nhớ ra.
Từ ngày mạng Facebook phổ biến, Mai ít vào Yahoo hẳn, chẳng hiểu thế nào tối hôm đấy Mai lại mở thử xem hộp thư có gì mới không. Cái tên “Anh Hùng” đập ngay trên đầu, Mai chẳng nhớ ai nữa, định bụng xóa khỏi list.
Mai ngớ người, ava rất quen, là người cô vừa gặp ở ngân hàng mà suốt từ sáng vẫn tự hỏi khuôn mặt ấy là ai mà quen vậy. Thấy nick vẫn sáng, như một phản xạ tự nhiên, cô gõ inbox với nội dung: “Em chào anh, anh có phải anh Hùng học Kinh tế không ạ, lâu rồi không nói chuyện với anh, dạo này anh làm gì rồi ạ”.
Bên kia trả lời ngay: “Ai đấy nhỉ?”
Có phải anh làm ở ngân hàng không, hôm nay em có qua ngân hàng làm lại thẻ, nhìn một người rất quen, không nhớ là ai, không biết có phải anh không?
Hùng gửi ngay một biểu tượng mặt cười lăn lộn – “Anh nhớ em là ai rồi, cô bé đeo kính, đi ăn kem cùng anh phải không?”.
Vậy đúng rồi ạ, hi, em cố nhớ mãi mà không nhận ra, cũng không nhớ là đã từng add friend Yahoo anh đấy ạ, thấy đèn sáng nên em hỏi luôn.
Sáng nay anh cũng thấy em quen, lúc nhớ ra thì em đi rồi. Em dạo này thế nào, học tập, cuộc sống,..
Ngoài việc trở thành sinh viên thì mọi thứ vẫn như hồi mới quen anh, anh thì thế nào ạ? Em mất điện thoại rồi thay số nên cũng mất liên lạc với anh.
Anh ngoài việc từ sinh viên đến đi làm thì mọi thứ vẫn vậy. Anh có thể mời em đi ăn kem nữa chứ?... và có thể theo đuổi em không.
Hơi bất ngờ trước những gì đọc được, rồi Mai cũng gửi một icon nháy mắt – “Để xem khả năng của anh đến đâu”.
Lần gặp gỡ và cũng là lần hẹn hò chính thức đầu tiên sau 2 năm mất liên lạc, kế hoạch ăn kem được chuyển thành đến một quán café nhạc sống.
Em thích mùa nào nhất?
Mùa xuân có tết em thích, mùa hè nghỉ hè được đi chơi cũng thích, mùa thu khí hậu dễ chịu, mùa đông đi ăn kem thì tuyệt vời. Mùa nào em cũng thích hết.
Hy vọng bài hát anh tặng em, sẽ làm em thích mùa này.
Hùng bước lên sân khấu, thật bất ngờ, lần đầu tiên Mai nhận được món quà là một bài hát, nhất là tại nơi đông người như thế này.
Giọng Hùng du dương, ấm áp, những ca từ vang lên: “Thu ơi xin đừng đi, để lá vàng vẫn rơi… Thu ơi thu hãy mang tình tôi đến, bằng nụ cười với ánh trăng dịu êm… Anh cho em mùa thu, gió như ru tình ta và trăng sáng… Mà người vội bỏ quên, một mùa thu,…. Một người đã trao cho em mùa thu…”
Mùa thu anh được quen em, vẫn là mùa thu anh được gặp em, anh đã từng tin tưởng sẽ gặp lại em, và thật kỳ diệu, đó là sự thật. Với anh, mùa thu sẽ là mùa hạnh phúc nhất, là mùa của yêu thương.
Mai chỉ biết rằng lúc này trái tim đang loạn nhịp, bất ngờ trước những gì đang diễn ra… Mai đã yêu anh mất rồi…
Mùa thu ấy… ta đã để lạc mất nhau…
Một năm yêu nhau, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng không phải ngắn để ghi dấu bao kỷ niệm những lần Hùng ra Hà Nội thăm Mai. Biết rằng yêu nhau xa sẽ rất buồn và nhớ, nhưng cả 2 luôn có một niềm tin mãnh liệt, chỉ cần thực sự yêu thương nhau, tình yêu nhất định sẽ đi đến cái đích cuối cùng.
Sắp đến sinh nhật Hùng, Mai muốn tạo một sự bất ngờ cho anh. Trong thời gian Hùng đi Thái Lan cùng cơ quan, Mai chuẩn bị những món quà mà cô cho rằng nó chứa đầy tình yêu của mình, hy vọng Hùng sẽ vui khi nhìn thấy chúng.
Vì vào đúng dịp bước vào năm học mới, dù muốn đón sinh nhật cùng anh nhưng Mai không thể về quê dự được. Mai gửi món quà cho bạn để tặng anh vào đúng ngày sinh nhật. Đó là, một bức tranh ghép hình 999 miếng, một chiếc cốc ngộ nghĩnh có in hình hai người, một tấm thiệp chứa đựng những yêu thương: “Sinh nhật này của anh đặc biệt hơn bao sinh nhật trước, vì có một người đặc biệt (là em) cùng chúc mừng anh. Dù ở xa nhưng em vẫn đang vui và đón sinh nhật cùng anh, hai trái tim hướng về nhau sẽ gần và ấm hơn đấy. Yêu – thương và nhớ anh nhiều”.
Hùng trở về, sau mấy ngày mất liên lạc với Mai, có vẻ như công việc gần đây của anh không được tốt. Cảm thấy căng thẳng vì công việc, chỉ vì một hiểu nhầm nhỏ, Mai và Hùng đã giận nhau. Trong suốt gần một năm yêu nhau, đây là lần đầu tiên xảy ra chiến tranh lạnh, lòng tự ái của cả hai đều rất cao, vì thế mà không ai chịu nhún nhường gọi hay nhắn tin cho nhau trước.
Mai thật sự cảm thấy trống trải, nhớ anh và đã chủ động nhắn tin trước cho anh: “Mình hãy dừng lại đi anh, em cảm thấy mệt mỏi”.
Khác với những gì Mai nghĩ, cô cho rằng sau khi nhận được tin nhắn đấy, Hùng sẽ níu kéo hay ít nhất hỏi lý do, 1 năm yêu nhau không thể vì một câu nói mà dừng lại ngay được… Nhưng không, anh đáp lại với nội dung tương tự: “Ừ, mình dừng lại đi em, anh cũng mệt mỏi lắm”.
Mai choáng váng, không hiểu ngay lúc này anh nghĩ gì, còn với Mai, cô ân hận vì đã nhắn cái tin ấy, nhưng không, nếu tình yêu dễ dàng rũ bỏ với một người như vậy, cô cũng không muốn níu giữ.
Và mùa thu ấy, họ lạc mất nhau…
…
Mùa thu nào không mang lá rụng
Cuộc đời nào không có sự chia ly
Mỗi người đi đều mang một tâm sự
Là nỗi buồn, nỗi nhớ và tình yêu
Tình yêu nào cũng phải qua thử thách…
Mùa thu, mùa của vĩnh cửu, tình yêu là bất diệt…
… Và anh tin những người yêu thương nhau sẽ trở về bên nhau…
… Dòng xe cứ qua lại, 2 ánh mắt ấy, cách nhau chỉ 10 mét, nhưng tưởng chừng như rất xa, họ nhìn nhau mãi.
Trái tim cả 2 đều muốn bước về phía kia, nhưng đôi chân lại không cho phép.
Lại một năm nữa trôi qua, một mùa thu, Mai yêu mùa thu, mùa của lá rụng, mùa của nắng và gió, mùa của yêu thương, mùa của kỷ niệm với đầy ắp tiếng cười và nước mắt. Mùa thu ấy Mai trở về quê và đã trở thành cô phóng viên chững chạc, cô quyết định trở về quê hương làm việc.
Ngân hàng cô đang đứng ngay trước mắt, chính nơi này, cô đã gặp lại anh, người đã để lại trong cô 1 mùa lá rụng. Vì một bài báo mà Mai phải đến đây, cô hy vọng anh không còn làm ở đây nữa, hay chí ít không có mặt ở đây vào lúc này. Bước vào trong, vẫn không gian ấy, chị giao dịch ở bàn số 2 vẫn tươi cười, nhưng không còn thấy người thanh niên có nụ cười duyên ngồi ở dãy đầu bàn nữa, thay vào đó là một người khác.
Xong việc Mai bước nhanh ra khỏi cửa như muốn trốn chạy điều gì, một năm để quên đi tất cả, nay bỗng nhiên hiện về trong cô, có quá nhiều ký ức Mai vẫn chưa thể quên được. Mai thầm ơn trời anh không còn làm việc ở đây, để cô không phải khó xử khi gặp mặt, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc. Trên vai khoác chiếc ba lô Mai chuẩn bị đi bộ qua đường, ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt ấy…
… Dòng xe cứ qua lại, 2 ánh mắt ấy, cách nhau chỉ 10 mét, nhưng tưởng chừng như rất xa, họ nhìn nhau mãi. Trái tim cả 2 đều muốn bước về phía kia, nhưng đôi chân lại không cho phép.
Hùng chỉ đứng ở đấy, rút chiếc điện thoại nhắn tin cho Mai. Đọc hàng tin nhắn dài, Mai không kìm nổi nước mắt, mùa thu ấy, Mai cũng đã để lạc mất anh, cô không muốn lần nữa chỉ vì lòng tự cao mà lạc đi mất mùa yêu thương của mình.
… Họ cười nhìn nhau trong nước mắt…
Miếng ghép hình thứ 1000 vẫn còn đây, nó đang nằm trong chiếc ví trên tay cô. Bức tranh không thể hoàn hảo bởi 999 miếng, và giờ đây, họ trở về bên nhau, bức tranh mùa thu tình yêu được họ ghép nên và tự hoàn thiện nó, không bao giờ để tình yêu bị khuyết đi, dù chỉ là 1 góc nhỏ.
… “Em à, lỗi là ở anh, mùa thu ấy anh đã để lạc mất em. Duyên số đã định ta là của nhau, mùa thu đã mang em đến với anh, mùa thu cũng lấy đi em của anh và giờ lại trả em về cho anh, anh không thể gió lại mang em đi lần nữa. Em là mùa thu đầu tiên của anh và cũng là mùa thu mãi mãi trong anh. Phải chăng em có mất đi tạm thời trong trí nhớ của anh, thì rồi mùa thu cũng sẽ mang em về với anh, mãi mãi em là của anh. Mình bắt đầu lại, em nhé!”…
Theo: kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment