Hạt giống tâm hồn Không ai hoàn hảo - Là một cô gái học giỏi vượt trội, chơi thể thao cũng giỏi, tham gia tất cả những câu lạc bộ đình đám ở trường, tôi luôn cho rằng mình hoàn hảo trên mọi lĩnh vực, kể cả vụ câu cá.
Nhưng dường như ông anh Bruce và cậu em Cory của tôi xuất hiện trên đời chỉ để chứng minh điều ngược lại.
Bộ ba chúng tôi thường đi câu cá ở hồ Britton.
Khi chúng tôi ngồi câu, Bruce và Cory bắt đầu chọc tôi đủ thứ, từ việc tôi không bao giờ câu được con cá nào tử tế, cho đến việc tôi có nhồi bít tất vào … vòng một hay không. Về chuyện cá mú thì không sao, nhưng chuyện bít tất thì làm tôi cáu tiết, vì không đời nào tôi làm thế (năm đó tôi 13 tuổi, và tôi vượt trội cả trong lĩnh vực… dậy thì!). Tôi nghĩ cách trả thù.
- Được rồi! – Tôi hét lên để át tiếng Bruce và Cory – Bây giờ ai câu được con cá to nhất sẽ là người thắng cuộc, ai thua sẽ phải làm “nô lệ” suốt cả ngày hôm nay.
- Xong luôn! – Bruce đáp ngay- Kẻ thua cuộc sẽ phải rửa và mổ hết chỗ cá.
Tim tôi thót lại. Mùi tôi sợ nhất trên đời là mùi khi người ta mổ cá. Mỗi khi câu được cá, tôi thường thả cá về hồ, miệng nói là “vì mục đích nhân đạo”, nhưng thực ra chỉ để không phải tự rửa và mổ nó.
- Nào, chị dám chơi không? – Cory cười láu cá.
Dưới “sức ép” như vậy, tính sỹ diện bắt tôi phải gật đầu.
Truyện hạt giống tâm hồn: Không ai hoàn hảo
Từ lúc đó, tất cả mọi thứ cứ rối cả lên. Tôi quá lo lắng về việc phải mổ cá, đến mức không thể tập trung câu cá được. Trong khi đó, hình như Bruce và Cory đã mưu mô “móc ngoặc” với nhau. Bình thường họ cũng hay thả cá xuống hồ, nhưng hôm nay, con nào họ cũng giữ lại. Họ cố tình để tôi phải mổ thật nhiều cá đây mà.
Nhưng đúng là ở hiền gặp lành, tôi câu được một con cá mà tôi nghĩ xứng đáng được ghi vào kỷ lục Guinness! Bruce và Cory còn phải chạy đến giúp tôi kéo nó lên kia mà. Con cá siêu bự, bự hơn bất kỳ con cá nào mà hai tên quỷ quái kia từng câu được. Tôi đã chiến thắng. Bí mật mổ cá sẽ được giữ kín.
Lúc đầu, Bruce và Cory có vẻ choáng. Nhưng sau khi thì thầm hội ý, họ chấp nhận thua cuộc, và bắt đầu hì hụi rửa nồi rồi mổ cá. Để kiểm tra, tôi cứ quanh quẩn xung quanh, nhưng giữ một khoảng cách an toàn để không ngửi thấy mùi gì.
Bruce và Cory lặng lẽ rửa hết chỗ cá của họ, không có vẻ định bày trò gì. Rồi đến lượt con cá khổng lồ của tôi. Bỗng nhiên, Cory gào lên đau đớn:
- Trời đất ơi!
Bruce thì nhao lại, mặt tái mét. Thôi chết, Cory lại cắt vào tay rồi! Tôi lao tới, vượt qua khỏi khoảng cách an toàn! Và bất ngờ, Bruce tung cả con cá đang làm dở về phía tôi! Mùi cá tanh kinh khủng!
- Trời đất ơi! – Lần này đến lượt tôi hét lên và nhảy tưng lên để né con cá của chính mình! Bruce và Cory cười lăn, rồi tiếp tục rửa cá, thậm chí còn tung thêm một ít vây cá để dọa tôi.
Đó là khi tôi nhận ra rằng cả Bruce và Cory đều biết “bí mật” của tôi. Tôi cũng chẳng phải hoàn hảo gì. Và tôi học được rằng những người thân yêu nhất của mình là những người biết mọi bí mật, mọi điểm yếu của mình, nhưng vẫn yêu thương mình, thật sự!
Dahlynn Mckowen
No comments:
Post a Comment