Tuesday, March 26, 2013

Tạm biệt anh - một tình yêu mang hương biển.

Tình cờ đôi khi chỉ là tình cờ. 

Tình cờ cô ở nơi này. Tình cờ cô học trường này. Tình cờ cô gặp anh. Và cũng tình cờ. Anh yêu cô.

Cô yêu biển bắt đầu từ những ngày nắng quê nội. Xứ miền Trung này đầy nắng và gió.

Cát thổi phù vào mặt cô. Biển trước mặt cô. Sóng vỗ. Nghe như lời biển thở.
Tạm biệt anh - một tình yêu mang hương biển.

Cô gặp anh cũng vào một ngày hè. Nắng Sài Gòn khiến con người ta trở nên bức bối thế nào.

Và tình cờ anh cũng mang dòng máu của biển- Hải.

Tình cờ đôi khi chỉ là tình cờ.

Tình cờ cô ở nơi này.

Tình cờ cô học trường này.

Tình cờ cô gặp anh.

Và cũng tình cờ. Anh yêu cô.

Nhưng đôi khi vế ngược lại của bài toán lại khó để chứng minh.

Nhất là với ẩn số là cô. Và nhất là khi bài toán lại có thêm một biến số - người yêu cô hiện tại.

Người ta thường nói tình yêu là mãi mãi chỉ có người yêu là thay đổi.

Anh bắt đầu với một lối quen thuộc mà dường như tất cả đàn ông trên thế gian này đều dùng trong quá trình đi tìm một nửa còn lại của đời mình. Rồi cũng gài giấy, rồi cũng xin số điện thoại, nhắn tin, điện thoại hỏi thăm. Cô không còn lạ với kiểu này nhưng lần này, trái tim cô bỗng trật đi một nhịp.

Người yêu cô hiện tại là sinh viên năm cuối của một trường Đại Học danh tiếng ở thành phố. Học khá giỏi và tương lai sẽ có công việc ổn định. Và người ấy thương cô thật lòng, một tình yêu chờ đợi cô suốt 2 năm trời. Nhưng không phải trời ngày nào cũng nắng và đời lúc nào cũng vui. Một chiều mưa, cô biết sự thật về quá khứ. Thứ ám ảnh cô chẳng phải là quá khứ đen tối kia mà là người ấy chưa bao giờ nói với cô về điều đó. 

Rồi thì năn nỉ ,ỉ ôi ,níu kéo. Đương nhiên cô không muốn mất một người yêu như thế. Vì lúc đó cô cần thứ tình yêu ấy. Thực sự cần. Nhưng một cái ly có thể còn đựng đầy nước khi nó đã có một vết nứt và đương nhiên sẽ là không nếu như người ta cứ cô gắng khoét vết nứt ấy ra nhiều hơn. 

Ngay sau ấy, cô học cách tha thứ cho cô và cho cả người ấy. Nhưng người ấy luôn gợi lên quá khứ ấy. Như thể nó không thể không xuất hiện trong đầu cô. Bới móc quá khứ là điều cô ghét nhất.V à chỉ thế cô quyết định rời xa người ấy.

Nếu không thế, liệu anh có bước vào trái tim của cô- một cô bé sinh viên nhưng hầu như điều kiện tương lai quá rõ ràng và sáng sủa? Và liệu anh có đủ tự tin bước cùng cô khi đến lúc đó anh chỉ là một người giữ xe?

Câu trả lời là có thể. Bởi vì cô yêu một người vì cái thứ tình cảm mà người ta mang tới. Và vật chất là thứ cô chưa bao giờ dùng để so sánh.


Mất 3 tháng để cô và anh chính thức trở thành người yêu.

Và rồi. Từ đây. Nước mắt cô rơi nhiều hơn.

Điều mà cô chưa bao giờ nghĩ tới khi đồng ý yêu anh.

Sau gần 9 tháng yêu nhau.

Đó là lần đầu tiên cô đón sinh nhật có người yêu và cũng là lần đầu tiên cô không nhận được món quà nào như cô mong đợi.

Đó là những lần cô đi uống café cùng anh để rồi nghe anh ca ngợi về một cô nào đó là mối tình đầu của anh, rồi phải cầm những bức ảnh ấy lên xem và phải trả lời dễ thương khi anh ấy hỏi chị ấy dễ thương phải không em?

Đó là khi cô đã đánh đổi cả bản thân mình.

Chỉ để giành lại vị trí số 1 trong lòng anh.

Thứ mà đáng ra cô dễ dàng đoạt được nếu như người ấy không phải anh.

Và vì yêu anh, cô đã vi phạm những nguyên tắc của mình.

Mà cũng có thể vì anh đã đụng tới “gót chân Asin” của cô.

Đó là lần đầu tiên cô trở nên yếu đuối và ngu ngốc trước mặt anh- một người quá bình thường. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ trở nên yếu đuối trước bất cứ một người con trai nào kể cả ba của cô.

Và bây giờ thì hầu như anh đã điều khiển được mọi thứ của cô.

Yêu anh cô không là cô nữa.

Yêu anh 1 năm hơn cô chưa có một lần đi chơi nào cùng anh,chưa một lần anh tặng quà cho cô và chưa một lần anh nói yêu cô. Và ở đời,chẳng phải tình yêu là thứ khó hiểu nhất sao? Những năm tháng cô bên anh,đau khổ nhiều hơn cả nụ cười. Anh dằn vặt trong từng giấc mơ của cô.Chỉ với hai ý nghĩ duy nhất.
Yêu?

Hay không yêu?

Và đã hơn 10 lần cô nhắn tin cho anh đề nghị chia tay. Lý do luôn là cô quá mệt mỏi để có thể chạy theo anh. Và tất cả những lần ấy anh đều không trả lời.Rồi thì cô mặc định là chấm hết. Cứ tiếp tục cuộc sống một mình.

Anh im lặng như thế.

Rồi anh và cô quay lại chỉ sau một cú điện thoại của anh.

10 lần. Không lần nào khác lần nào.

Anh cũng chẳng năn nỉ cô. Nhưng anh vẫn biết sau một cú điện thoại, cô lại ngoan hiền trở về bên anh.

Người đàn ông Nhân Mã là người mà chẳng ai có thể nắm giữ được linh hồn. Và trước khi yêu,cô đã sợ con trai Nhân Mã. Nhưng rồi người cô yêu nhất lại là Nhân Mã.

Cho dù rất nhiều sách nói rằng Nhân Mã và Bạch Dương hòa hợp nhất từ thể xác đến linh hồn.

Và giờ thì cô sợ sự hòa hợp ấy.

Tất cả cứ thể cho đến một lần. Anh phản bội lòng tin của cô.

Cô là đứa đặt lòng tin trên cả mối quan hệ. Và cô đã từng nói.

Anh có thể. Không yêu chứ đừng bao giờ lừa dối cô.

Lần ấy, cô nói chia tay. Và cũng lần ấy, anh đã nói với cô:

Đừng mất công giữ một người khi người ấy đã thực sự muốn rời xa.

Và từ đó cô không còn ý nghĩ giữ anh. Cho dù sau đó cô đã tha thứ cho anh.

Nhưng cô không giữ. Và cô cũng không còn tin.

Và tình yêu trong cô như chết đi một nửa. Thực sự.

Cô chẳng còn những có điện thoại hàng giờ chỉ để năn nỉ anh gặp cô.

Hay nhắn tin vu vơ và chờ đợi một cách ngu ngốc. Bởi vì anh chưa một lần trả lời tin nhắn của cô.

Cô học cách sống một mình. Tìm kiếm cho mình những thú vui khác. Ngoài việc yêu anh.

Và cô tập cách lãng quên anh. Vì cô biết sẽ chẳng bao giờ anh và cô tới được với nhau.


Đến giờ. Khi cuộc sống cô đã chẳng cần anh. Cũng là lúc anh giật mình sau bao năm tháng.


Cũng là lúc cô nhận ra với anh cô quan trong đến thế nào. Nhưng cũng là lúc cô đã chọn từ bỏ.


Và đó là khi lần đầu tiên anh ôm cô và hỏi;

Em còn thương anh không?

Anh muốn đưa em về ra mắt gia đình.

Đáp lại ánh mắt anh là sự im lặng của cô.

Giá như anh nhận ra điều này sớm hơn. Anh có lẽ đã không mất cô.

Cho dù đến giờ cô chưa yêu ai nữa.

Nhưng anh đã mất cô thực sự.

Cô đã từng nói với anh: Muốn có một ngôi nhà cạnh biển vì cô yêu biển, rất yêu.

Nhưng rồi cô luôn nhận ra sự bất an nào đó khi đứng trước biển.

Như sợ cái mênh mông ấy nuốt chửng cô. Hàng ngàn lần đứng trước biển. Cô đều thấy những cơn sóng dữ hiện lên và có cả sóng thần.
Và có lẽ cô sẽ không lựa chọn sống bên biển.

Cũng như anh.

Cô yêu anh. Rất yêu.

Nhưng cô sẽ không lấy anh. Bởi vì chẳng biết ngoài kia có biết bao con sóng dữ đang đe dọa cô.

Và cũng có thể một ngày nào đó,sóng thần ập tới cuốn đi tất cả những gì cô đã xây đắp bằng cả mồ hôi và nước mắt.

Bởi vì cô không đủ tự tin cô có thể khiến anh toàn tâm bên cô cả đời.

Và nhất là với cô-một người đã trải qua quá nhiều sóng gió, cô không chọn mạo hiểm cho tình yêu của mình.

Câu trả lời cô chưa kịp nói cùng anh:

Cô yêu anh như yêu biển...
Theo: Blogviet.com.vn

No comments:

Post a Comment