Một sớm tháng ba
Lời tựa: Mối tình này của em đã trôi vào quá khứ, và lý do từ ai cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và ta vẫn phải bước qua ngày hôm qua thôi. Paris tháng 3 đợt này đang có tuyết lạnh, và "Anh" thì đang ốm.
BlogViet có thể giúp em gửi bài viết này đến người đó, coi như lời chúc sinh nhật của năm nay. Nếu tinh ý, người đó sẽ nhận ra những tháng ngày đã đi qua đó"
Hồ Gươm gió lạnh và hanh hao.
Đã lâu lắm rồi cô không dậy sớm, hình như từ lúc anh đi, cô chưa ghé qua nơi này vào buổi sáng một lần nào nữa. Thời tiết năm nay thật lạ, giữa tháng ba mà có gió heo may, là từng đợt gió mùa vẫn về, níu kéo từng ngày, từng ngày cái lạnh làm làn da khô ráp, làm đôi tay mất cảm giác vì buốt giá. Là những ngày đông rớt xuống giữa trời xuân. Những ngày mà ven Hồ Gươm cổ kính có thêm một mùa mới mang tên “mùa cưới”.
Cô đã thốt lên bao lần, khi đưa ánh mắt quét một vòng hồ, đếm từng đôi một, “mười một, mười hai…”, sao nhiều thế nhỉ? Rồi cô tự tưởng tượng đến cái ngày cô và anh tung tăng nắm tay nhau thực hiện một bộ ảnh như thế. Cô, bé nhỏ và lộng lẫy, rạng rỡ bên anh – người con trai mà cô muốn nắm tay đi đến cuối cuộc đời. Đang thả mình bay theo giấc mơ lung linh đó thì bất giác cô nghĩ đến thực tại, bao giờ là bao giờ nhỉ? Bao giờ thì anh về, và bao giờ thì bàn tay cô lại được nằm gọn trong bàn tay anh?
…
Ngược dòng thời gian quay về buổi sáng mùa thu nắng nhẹ Bờ Hồ ngày trước, cô và anh đến đây tản bộ. Là ngày có một cụ già cứ ngồi nhìn hai đứa mãi thôi, rồi cười và nói rằng “Hai đứa đẹp đôi quá. Nhìn hai đứa, bác lại nhớ hồi mình còn trẻ”. Anh nhìn cô mỉm cười, hôm đó nắng thật trong, trời thật đẹp, gió thật hiền hòa.
Lá thu rơi vương nhẹ trên tóc, anh đưa tay gỡ xuống và vuốt nhẹ mái tóc cô. Lòng cô thấy ấm áp đến lạ. Và đó cũng là ngày anh sắp đi, đi xa vùng trời này, xa Hà Nội đầy ắp những kỷ niệm của hai đứa. Anh không ríu rít như anh thường ngày, không chọc cô giận rồi cười phá lên nữa, chỉ im lặng ngồi trên chiếc ghế, tựa xuống vai cô và nhắm mắt.
Cô còn nhớ hôm đó cô mặc chiếc váy màu đen mà anh mua tặng, là chiếc váy đầu tiên khiến cho cô nghĩ là cô sẽ mặc váy, kể từ khi cô bắt đầu vào cấp 1. Cô cứ mong thời gian ngừng trôi tại khoảng khắc ấy. Nhẹ nhàng và bình yên. Bên Anh. Trong mùa Thu. Và giữa lòng Hà Nội.
Có những thứ cảm xúc mà từ khi yêu anh cô mới biết là nó có tồn tại thật, ngay trong thế giới của cô chứ không phải chỉ trên sách vở, trong những câu chữ mà trước đây cô đã từng đọc rồi ngồi ngẫm nghĩ một mình “Liệu có thứ tương tự thế này trong cuộc sống này không?”. Và cô đã mất một thời gian dài để tìm kiếm cái cảm giác như thế, cho đến khi cô bắt đầu tin là nó chẳng có thật đâu, thì cô gặp anh.
Anh mang đến cho cô những cảm xúc mới lạ, làm cuộc sống cô phong phú hơn. Muôn đời vẫn thế, tình yêu là thứ tình cảm mang đến cho cuộc sống nhiều màu sắc, nhiều mùi vị nhất. Cô không phải là ngoại lệ.
Ngày mới đi, anh nói với cô là một năm sau anh sẽ về thăm nhà và thăm cô. Lúc đó cô cứ nghĩ là một năm sẽ dài lắm đây, sẽ khó khăn lắm đây, cô chỉ muốn được gặp anh ngay, không muốn chờ đến cái mốc mười mấy tháng ấy nữa đâu. Vì trước đó, hầu như ngày nào cô và anh cũng gặp nhau, cô nhớ anh mọi lúc mọi nơi, kể cả lúc ở bên anh cô cũng thấy nhớ anh. Anh vẫn thường cười cô ngốc.
Cũng may là lúc mới xa, cả anh và cô đều nghĩ là trước mắt thì ít nhất một năm sau 2 người sẽ gặp lại nhau, để cô bớt quằn quại, bớt vật vã hơn, và bớt cái trò suy diễn linh tinh, tưởng tượng ra đủ thứ có thể xảy ra trong khoảng thời gian không xác định được ấy. Còn nhớ cái ngày cô ngồi trước máy tính, nghe anh nói:
“Chắc là sang năm anh chưa về được đâu. Mọi thứ khó khăn hơn anh tưởng nhiều bé ạ.”
Cô im lặng một lúc, ngồi nhìn cái màn hình có in hình anh, mắt rưng rưng. Cô hụt hẫng và chán nản. Nửa như muốn giận dỗi, nửa như bất lực. Có lẽ là khi một thứ không mong muốn xảy đến, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì người ta cũng cần có một khoảng thời gian để chấp nhận nó.
“Thế bao giờ thì em mới được gặp lại anh?”
“Anh cũng không biết nữa. 1 năm, 2 năm, hoặc… Anh cũng không hoạch định được rõ ràng. Tuy là anh muốn về Việt Nam lắm rồi em bé ạ…”
Đã phải mất bao nhiêu ngày để cô quen với cái ý nghĩ là không biết bao giờ cô mới lại được nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt, chứ không phải là một cái màn hình máy tính khô khan và cứng ngắc, cô cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ là cô đã cố bao nhiêu cách, thậm chí đến cả những điều điên rồ và ngớ ngấn, để chống lại cái sự thật là còn lâu, lâu lắm… Và rồi, cái gì cũng phải thế mà thôi, để nhẹ nhàng, để thanh thản, để tiếp tục yêu anh, cô chấp nhận cái mốc thời gian biến thiên đó và đặt nó là “n”, với n chạy từ 2 đến vô cùng… Vì biết đâu…
“Anh cứ đi đi, bao giờ anh xong việc bên đó, bao giờ chân anh mỏi thì quay về với em. Em sẽ chờ.”
Cô chẳng biết là cô sẽ chờ được đến bao lâu. Cô chỉ biết là bao giờ cô còn yêu anh, và bao giờ anh còn cần cô thì cô vẫn sẽ chờ. Chẳng phải anh bảo cô chờ, cũng chẳng phải cô bắt ép mình chờ, mà là cô tự nguyện, là trái tim cô còn yêu anh nhiều lắm, là tình yêu của cô làm cô mong ngóng cái ngày “nắng trong, gió nhẹ, anh sẽ về bên em” như lời anh nói.
Thời gian gần đây, anh chẳng còn nhắn cho cô một cái tin offline mỗi tối trước khi anh đi ngủ để sáng mai thức dậy cô đọc nó và mỉm cười nữa. Nhưng cô vẫn giữ thói quen sáng sáng bật máy tính, onl skype, onl yahoo, mở mail và hi vọng. Dẫu biết đến 99% là sẽ chẳng có gì đâu, nhưng cô vẫn lặp lại những hành động đó, để lại thấy mình khờ khạo và ngốc nghếch quá.
Và rồi khi không thấy một dòng chữ nào anh để lại, cô mỉm cười, nhạt, và thoáng buồn. Cô hiểu là anh đang stress, anh đang chán nản với cuộc sống xa lại nơi xứ người. Có lúc cô cảm nhận được là anh đã mệt mỏi với hiện tại rồi, tình yêu xa xôi không phải là tất cả lý do, nhưng nó cũng là một nhân tố. Cô hiểu anh, và cô biết không phải anh đã hết yêu cô.
Nhưng sao vẫn thấy mình tủi thân quá, và vẫn khóc. Cô đã tự nhủ mình đừng làm đau mình nữa thế, chuyện có gì đâu, chỉ là anh quên 1 chút thôi mà. Lại có lúc cô bảo mình mặc kệ anh đi, vì cớ gì mà cô phải yếu đuối vì anh đến thế. Bao nhiêu lần, và rốt cuộc thì cô vẫn thương anh nhiều hơn là giận. “Tình yêu là gì hả ông trời, sao khi vướng vào nó, ta chẳng thể làm chủ cảm xúc của mình nữa”. Cô muốn dùng lý trí lắm, nhưng với anh, với tình yêu này thì cô không thể. Lý trí của cô không có chỗ đứng, mà cũng có thể là nó cứ luôn bị con tim thuyết phục hết lần này đến lần khác mất rồi.
Thời gian anh xa cô cũng chẳng phải là đã quá dài, nhưng cũng đủ để cô cảm nhận và hiểu ra được nhiều thứ. Cô hiểu rằng chấp nhận là cách tốt nhất để giúp con người ta thôi quằn quại vì một việc mình không thể thực hiện được. Cô học được là mình cần phải biết kiên nhẫn, kiên nhẫn cả trong sự chờ đợi này. Cô tập cách bớt sợ hãi về ngày mai, bớt làm khổ mình bằng những tưởng tượng về một tương lai chẳng đâu về đâu như lời mọi người nói về anh và cô. Và cô hiểu rằng yêu cũng cần phải cố gắng. Trước đây nếu ai đó nói “yêu là cố gắng” thì cô chẳng tin đâu.
Cô mà, ương bướng và bảo thủ lắm. Với quan điểm là tình yêu là điều tự nhiên, đủ lớn thì nó sẽ tự tồn tại, chứ nếu đã đưa hai từ “cố gắng” vào đó thì nó mất đi ý nghĩ mất rồi, và như thế phải chăng là gượng ép. Cô hiểu là không phải thế, trong tình yêu không chỉ có hạnh phúc và vui vẻ, nó có tổn thương, có mất mát, có giận hờn, có trách móc. Và ta phải cố gắng, cố gắng nghĩ cho cảm giác của một người khác nữa chứ không chỉ riêng ta, cố gắng hạ thấp cái “tôi” cá nhân để xin lỗi cho dù là không phải mình sai.
Cứ đua thắng thua thiệt hơn làm chi, để rồi kẻ thua cuộc là tình yêu này chứ không phải một trong hai người. Như cô, đã có lúc cô mỏi mệt đến vô cùng, có khi cô thấy cô đơn đến nghẹt thở, có khi nước mắt rơi chẳng ngăn được khi nghĩ là anh quên cô rồi. Nhưng cô chưa nghĩ đến việc sẽ bỏ cuộc, chưa nghĩ đến việc cô sẽ ngừng yêu anh. Có thể là cô còn quá trẻ để theo đuổi những điều mà người ta chung quy lại thành hai chữ “thực tế”, rằng thì là con gái có thì, là nhỡ đâu người ta yêu người khác…
Cô quan điểm là nếu kết hôn với một người không yêu, thì điều đó liệu có cần thiết đến thế? Vậy thì “con gái có thì” ở đây có ý nghĩa gì với cô chăng? Có chăng thì cô chỉ nghĩ đến việc bố mẹ cô sẽ lo lắng lắm nếu như cô là một quả bom nổ chậm. Nhưng thôi, hiện tại cô mới 22, còn cả một lý tưởng phía trước để tin, và cô vẫn tin vào tình yêu của cô.
…
“Anh yêu của em. Giờ này chắc anh đang ngủ ngon. Thời gian này với anh đang khó khăn, em hiểu mà. Có lúc em trách anh thật nhiều. Trách anh sao mà vô tâm đến thế, để em tủi thân và lo sợ. Em không rõ liệu em có hiểu đúng hay không, nhưng có lẽ là anh không muốn để tình cảm làm mình yếu đuối thêm trong những ngày chán nản ở bên kia lúc này. Anh không muốn phụ thuộc dù là ít hay nhiều vào tình cảm để vững bước mạnh mẽ hơn. Cứ để em tin như thế cũng được anh nhé.
Anh chỉ là không thể hiện thôi, chứ anh vẫn yêu em, đúng không anh?. Chuẩn bị cho một kỳ thi thật tốt anh của em. Em sẽ không trách anh tại sao không chúc em ngủ ngon, tại sao cuối tuần để em ngồi chờ cả buổi mà không được gặp anh, sẽ không trách anh sao không nhớ em nữa. Đôi khi yêu là cả hi sinh mà. Em sẽ ngoan, sẽ không làm anh mệt mỏi đâu. Có chuyện gì khó khăn anh kể cho em nghe với, và một ngày anh nghĩ đến em “nhiều lần” với nhé!
Nhớ hồi trước chính anh đã nói “yêu xa cũng là yêu mà, có nhất thiết phải ở bên cạnh nhau mới là yêu?”. Em đã nghĩ về điều đó. Em đã tin, nhưng hình như giờ đây anh lại bắt đầu 1 chút không tin. Mình đã nghĩ là với skype, với yahoo, với mail, với điện thoại cũng đủ rồi. Nhưng xem ra cần nhiều hơn thế, phải không anh? Như cái lúc em và anh giận nhau, cái cảm giác đó tàn phá tâm trạng em ghê gớm quá.
Em sợ nó, sợ lắm anh biết không? Nếu như lúc đó mình ở gần, thì mọi thứ đã thật là dễ dàng. Như lúc mà anh nói “không ôm nhau qua máy tính nữa đâu, chỉ là tưởng tượng thôi mà. Anh không muốn những thứ giả vờ này nữa.” Em đã mơ hồ lo sợ về một ngày mai, nhưng rồi gạt ngay cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Có sao đâu, cứ tin thôi, anh nhỉ. Lỡ như sau này có sụp đổ, có hụt hẫng và đau đớn đến thế nào đi nữa thì nó cũng không thể bằng tổng số của cảm giác bứt rứt bồn chồn trong cả chuỗi ngày nếu em không tin.
Hiện tại, em tin anh, em tin em, và tin tình yêu của chúng ta. Tin đủ nhiều cho cả phần của anh nữa. Bình yên nhé anh. Chúng mình sẽ vượt qua được chặng đường dài xa cách, để đến khi lại được bên nhau, ta sẽ trân trọng hơn những giây phút đó. Em và Anh. Gia đình nhỏ và ước mơ của em. Bước sang tuổi mới với những thành công mới. Học hành tốt hơn, sức khỏe nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn, mạnh mẽ hơn, và thêm nữa… yêu em nhiều hơn. Anh nhé!
Mừng sinh nhật anh yêu của em…”
Hà Nội tháng 3, nhớ đến se sắt lòng từng con phố.
Sài Gòn tháng 3, có 1 con bé vẫn ngóng về phương trời cũ.
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment