Wednesday, June 5, 2013

Viết cho mùa Mưa xa!( Thì thầm 260 )

Bài viết này tặng cậu là khi bóng dáng cậu đã thật sự mờ nhạt trong tim tớ.

Nói là mờ nhạt mà tớ vẫn thấy cứ như còn nguyên đây những ngày ấy – ngày tớ thích cậu – thích theo cách rất trẻ con nhưng nó là tình cảm đầu tiên và tinh khôi nhất, cậu cũng biết điều đó.
Viết cho mùa Mưa xa!( Thì thầm 260 )

Sao mùa hạ năm ấy có những trận mưa đến lạ, có phải đó cố ý là căn duyên để cậu xuất hiện trong cuộc đời tớ không? Không thân quen, chưa một lần nói chuyện,vậy mà cũng thích, thích đến thức tỉnh cả một trái tim chỉ chạy theo những ngôi sao màn bạc..
Không phải vì cậu đẹp hơn ngôi sao chứ? Tất nhiên là không? Chỉ là cậu xuất hiện đúng cái khung cảnh mà một đứa thích viết những cổ tích chuyện tình như tớ mê tít : hoàng tử ấy lạnh lùng : đúng- cậu đâu có nói với tớ câu nào cho đến ngày cuối cùng – khi tớ quyết định sẽ từ bỏ cậu đâu, hoàng tử ấy khéo léo , phải, cậu đã từng khéo léo lắm trong từng ấy thời gian, để tớ tiến gần cậu ko đc mà rút lui cũng chẳng xong – tớ biết nhưng vì cậu là rung động đầu đời nên tớ vẫn thế.. làm sao cậu ngây ngô đến đáng yêu đến vậy khi cậu hơn tớ những 5 tuổi và cậu thừa thời gian để trải qua những mối tình sinh viên-cậu không ngây ngô và ngu ngốc như tớ - 21 tuổi mới có cái cảm giác biết rung động…lại thêm phụ họa quá hoàn hảo là mùa mưa,mưa ngả nghiêng, mưa đến nao lòng.

Tớ rất đắc ý vì có những điều chỉ mình tớ biết, như thế tớ có cảm giác không thiệt thòi nữa, là có một cuốn sổ viết riêng câu chuyện về cậu dài ơi là dài,hay ơi là hay mà cậu không được biết, , tớ đã từng học guitar vì muốn đàn cho cậu nghe, và là đã có người lén tiết lộ thông tin của cậu cho tớ nên tớ mới khéo bày trò đến thế..tớ đắc ý hơn nữa vì tớ chắc một điều những điều tớ làm tặng cậu đặc biệt hơn cả trong những người con gái đã xuất hiện trong đời cậu.

Cậu biết không, tớ không rõ đó có phải hạnh phúc không, nhưng nó là cảm giác tớ rất mong có được khi ấy, là mỗi khi nhận đc tn của cậu, là mỗi khi nhìn thấy cậu, và cảm giác ấy thật sự nở hoa khi cậu chấp nhận đến trong buổi sinh nhật ấy để tớ là sao băng của cậu , để tớ đứng trước mặt cậu nói”Tớ thích cậu” , là gì nữa đây, là khi cậu phải thốt lên“giống như trong phim Hàn Quốc ấy”, là khi cậu nói muốn nói chuyện cùng tớ và kết luận một câu “ từ giờ em đã trở nên rất thân thuộc đối với tôi “..tớ trở nên luống cuống mất rồi – cậu thấy đúng không? Và tớ biết – Hạnh phúc là đây , nhưng đi tiếp nó sẽ vụn vỡ..và tớ biết lưu lại giây phút đó đi – để rồi tan biến.

Lần đầu tiên tớ khóc vì một người con trai- tự làm mình đau đấy chứ, sao tớ phải dừng lại khi nhìn kìa:phía trên dường như hạnh phúc mới chớm nở thôi mà, không đâu, là bong bóng xà phòng, trước sau gì cũng vỡ,vậy đừng nhìn nó vỡ,quay mặt đi thôi. Một giây phút đó thôi mà trái tim nhỏ xinh của tớ phải lẩn trốn lâu quá… lâu quá rồi, vài năm sau giây phút ngắn ngủi ấy, tớ đâu thể có lại những cảm xúc như vậy, tớ cũng đâu có mối tình đầu nào sau rung động đầu đời đó.

24 tuổi, tớ không để ý lắm mỗi khi người lớn nói: con à, lấy chồng chưa tính nhưng mà yêu đi thôi, cũng không ít tuổi nữa rồi mà sao cứ thấy chơi bạn bè không vậy? không dẫn ai về cho bố mẹ đỡ lo.. nhưng thi thoảng bị bạn thân nó bỏ cho câu:” Mưa vẫn chưa tạnh à?” Mà cũng thấy buốt giá…sao lại thấy cái dở dang ngày xưa nó ngự trị

Lại sắp mùa hạ rồi, những lúc ngẩn ngơ tớ vẫn làm thơ về mưa mùa hạ, vì chưa thấy có mùa gì mới xuất hiện trong lòng tớ.

Mưa rào ơi,

Để lòng em bâng khuâng một nỗi nhớ

Em nhìn theo

Thầm lặng dưới chân mưa.

Mưa rào ơi,

Đừng ồ ạt như nỗi lòng em thế,

Mưa ngừng rồi.

Còn em với chơi vơi…

Bài thơ là tựa đề cho Bộ sưu tập vào năm cuối.. dành tặng cho cậu nhưng cũng không dám mời cậu đến xem.

Nhưng là sao băng rồi sẽ tắt, bong bóng rồi cũng phải tan, dù còn quá nhiều điều dở dang của ngày xưa và ngay cả bây giờ nữa muốn nói cho cậu, nói cho hết, nói cho thỏa..nhưng biết làm sao được,vậy tớ chỉ mong, mong cậu nhớ đến tớ mỗi khi Hạ về,mưa xuống hay bất chợt ai đó nhắc tên Tuxedo – Hoàng tử Mưa rào của tớ.

Cậu có lúc hỏi tớ: em hài lòng với cuộc sống và công việc chứ? Phải rồi, tớ vẫn tự tin thế: tớ luôn hài lòng với những gì tớ chọn dù hạnh phúc của tớ còn ở phía sau .. nhưng tớ nhìn thấy rồi, cũng rất lung linh đấy cậu ạ..

Và giờ, tớ khoác ba lô đi tìm hạnh phúc sau khi mưa tan…

Theo Blogviet.com.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment