Nhi mỉm cười, lặng ngồi bên nghe Nam kể chuyện. Câu chuyện của Nam nửa đùa nửa thật, hồn nhiên và vô tư như chính cậu bạn ấy. Cậu ấy cười tươi và sốt sắng khiến Nhi thấy ấm lòng.
1. Buổi party đúng là hoàn hảo, tất cả đều diễn ra hoàn hảo cho đến khi có một người lạ mặt xuất hiện. Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, hẳn là Liên xứng đáng với Nam nhiều hơn. Liên là phó bí thư, hoạt động năng nổ, nhiệt tình, lại là cô tiểu thư của một gia đình giàu có. Liên đi bên cạnh Nam thì hai người sẽ trở thành cặp đôi đáng được ngưỡng mộ nhất. Nhi vẫn nghĩ như vậy, kể từ khi chạm mặt cô bạn ấy.
Nhi lang thang trong đêm tối, không dám về nhà vì đã nói với mẹ hôm nay về muộn, party sẽ kết thúc lúc mười một giờ đêm, Nam sẽ đưa Nhi về nhà, mẹ vẫn tin là thế. Bây giờ vẫn còn sớm, hơn hai giờ đồng hồ nữa mới là lúc phải ra về, Nhi không biết mình vô định đi đâu kể từ sau khi chạy ù đi, chỉ biết mắt mình hoe đỏ và con đường nhạt nhòa những bóng nước…
Nam bị Liên kéo tay trở lại sau khi có ý định đuổi theo Nhi, vì Nam và Liên sẽ là cặp MC dẫn chương trình cho buổi party đúng như thầy tổng phụ trách phân công.
- Cậu làm trò gì thế?
Nam giận dữ vùng tay khỏi bàn tay nhỏ bé của Liên đang lạnh dần.
- Tớ hỏi cậu mới đúng. Sao cậu lại mang con bé ấy đến đây?
- Sao Nhi lại không thể đến party chia tay cuối cấp? Nhắc cho cậu nhớ, cậu ấy cũng là học sinh lớp mười hai, lại là bạn cùng lớp của tớ.
Nam gần như không giữ được bình tĩnh, nếu không phải vì chương trình sắp bắt đầu và ngay sau bài phát biểu của thầy tổng phụ trách sẽ là phần dẫn của hai MC thì Nam đã không đứng yên bất lực ở đây. Khi Nhi chạy đi, cậu đã thấy tim mình nhói một nhịp. Nam sợ hãi khi nghĩ tới việc Nhi bị tổn thương. Chắc chắn rằng Nhi đã bị tổn thương. Dù Nhi không khoác lên mình vẻ kiêu hãnh như những đứa con gái khác, luôn chủ động khiêm nhường và ẩn mình phía sau tất cả mọi người, nhưng Nam biết việc xuất hiện trong buổi party cũng là một niềm háo hức lớn đối với Nhi.
Trong tưởng tượng của Nam mọi việc không tồi tệ đến thế, khi cùng Nhi đến party, cậu sẽ dặn Nhi đứng ở một nơi thoải mái nhất, nơi mà Nam có thể hướng ánh mắt nhìn về khi đứng trên sân khấu làm tròn nhiệm vụ. Đó cũng sẽ là lúc Nam được nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ lạ kỳ của Nhi, khi Nhi bắt gặp những điều hay ho trong đêm dạ hội trường…
Nhưng tất cả tan tành, nhanh hơn một cơn gió thổi qua, chỉ vì cô bạn tên Liên siêu rắc rối.
- Cậu thích Nhi thật à?
Liên rơm rớm nước mắt, vẻ kiêu kỳ ban nãy như biến đi sạch trơn, chỉ còn đôi bàn tay lạnh ngắt vẫn cố níu giữ lấy tay Nam.
- Không liên quan gì đến cậu. Dù sao cậu cũng không có quyền bịa đặt mọi chuyện như thế. Tôi không phải là con rối trong tay cậu đâu.
Nam bỏ đi, bỏ lại đằng sau lưng những giọt ngắn dài. Suốt khoảng thời gian làm chương trình, mọi người lấy lại không khí vui vẻ và ồn ã, náo nhiệt của buổi party đặc biệt thì riêng hai nhân vật chính, hai MC lại diễn ra màn độc thoại nội tâm vô cùng sâu sắc. Mặc dù vẻ bề ngoài vẫn là một cặp đôi MC ăn ý, hiểu nhau trong từng lời nói, kết hợp tung hứng rất tốt nhưng kỳ thực bên trong chẳng ai muốn tiếp tục nhìn vào mắt người còn lại cả.
Mọi người cùng trầm trồ dành lời khen cho Nam và Liên, tiếp sau đó là mà dự thi của các Mr & Ms cho các tập thể lớp mười hai của trường. Không khí của buổi party đã trôi qua như thế, với tất cả học sinh lớp mười hai đều thấy hả hê phấn khích, với riêng Nam là sự lo lắng ngập dần lên dành cho cô bạn đã bỏ đi ngay khi buổi dạ hội chưa kịp bắt đầu.
2. Đúng giờ hẹn với mẹ, Nhi trở về nhà, trong bộ dạng tươi tắn hết sức. Kỳ thực đôi mắt đã sưng mọng vì ngồi khóc lóc một hồi. Nhi nghĩ về câu nói của Liên, về người bạn gái ngang nhiên tay trong tay với Nam khi ấy.
Thật ra, Nhi quý Nam bằng tình cảm bè bạn, Nhi không chắc mình có ý nghĩ nào khác với Nam hay không, nhưng cô bé trân trọng những khoảnh khắc có Nam bên cạnh. Việc Nam được các cô bạn gái cùng tuổi hoặc các em gái nhỏ tuổi hơn làm quen, kết bạn rồi có những màn tặng quà làm xôn xao cả trường cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Nhi cả. Có lần Nam còn cầm một hộp socola to, đính nơ cẩn thận đặt trước mặt Nhi khoe.
- Đẹp không? Vừa có em gái lớp mười một tặng đấy.
Những lần ấy Nhi chỉ cười, cái cười mỉm rất nhẹ, cũng chỉ lướt qua rồi lắc đầu quay đi. Nhi không thấy việc đó làm mình trở nên xao động, chỉ thấy Nam trẻ con và ngộ nghĩnh. Nhưng với Liên… thì khác… Lúc mà cô bạn ấy nắm tay Nam kéo đi, còn nói về lời hẹn của Nam, Nhi bất giác thấy buồn. Sự hụt hẫng len nhẹ trong tim rồi lớn dần lên. Khi mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, khi mà từ “lọ lem” được nhắc đi nhắc lại khiến nỗi tự ti trong Nhi dâng cao hơn bao giờ hết. Nhi thậm chí không dám so sánh mình với Liên, cứ thế chạy đi, không đủ kiên nhẫn để gồng mình lên nhìn thẳng vào mắt Nam đón nhận một sự giải thích nào cả…
Có lẽ, Liên là người thích hợp với Nam.
Sự thật vẫn luôn là sự thật, và Nam chưa bao giờ là người phù hợp với Nhi cả. Cho dù muốn hay không, Nam và Nhi vẫn là hai nửa khác biệt quá lớn…
Nhi trở về với mái nhà quen thuộc, nơi có mẹ và hai em thắp đèn chờ sẵn ở đó. Trước cổng, một dáng người quen đang đứng trầm ngâm, khi thấy Nhi bèn lại gần, hỏi ân cần vồn vã:
- Cậu về rồi à? Cậu đã đi đâu thế?
Nhi ngước mắt nhìn Nam. Vừa nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy sáng bừng vì nhận ra Nhi trở về thì cô bé bỗng cảm thấy tim mình nhẹ nhàng hơn một chút, không còn gánh nặng như ban nãy, cũng không còn hồ nghi hay mặc cảm tủi thân. Trước mặt Nam, Nhi luôn là một cô gái mạnh mẽ nhất có thể, cảm thấy yên bình và tĩnh tại.
- Party ồn ào quá, tớ không hợp nên chạy đi hóng gió một lát thôi. Mọi chuyện ổn chứ?
Mắt Nhi điềm nhiên như mặt hồ một chớm thu không chút gợn. Giá như Nam có thể nói rằng mọi chuyện đều ổn. Bởi trong tâm trí Nam, lúc mà Nhi bỏ đi, chưa một khắc nào trôi qua cho thấy rằng mọi chuyện đang “ổn” cả. Nam lo lắng cho Nhi nhiều đến mức đầu óc rối tung, không còn để tâm gì đến mọi chuyện xung quanh.
- Ừ. Ổn. Trừ việc cậu bỏ rơi tớ ở lại.
Nhi mỉm cười, giục Nam ra về vì trời cũng khá muộn. Cậu bạn đứng đó muốn nói thêm điều gì nhưng không đủ can đảm, chờ cho đến khi Nhi khuất sau cánh cửa mới rời chân bước đi.
Đêm buông xuống, màu tĩnh lặng bao trùm vạn vật, Nam đi trên đường với những suy nghĩ bâng quơ, trái tim non đập những nhịp gọi tên người vừa mới gặp. Có những khoảnh khắc chỉ cần nhìn người đó mỉm cười, tâm trạng Nam đã cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Xong cũng có những lúc, mặc dù rất muốn đến gần bên cạnh nhưng không biết nên viện cớ ra sao cho ổn thỏa, cuối cùng cũng chỉ đứng lặng lẽ nhìn người đó lướt qua mà thôi. Những rung động đầu tiên của một thời bỡ ngỡ, nhiều ngại ngùng nhưng cũng lắm đắm say, càng thấy chông gai khó khăn lại càng muốn tiến lên phía trước…
3. Sau buổi party, mọi người trong trường lại có dịp thêu dệt nên nhiều những câu chuyện xoay quanh Nam, Nhi và Liên. Một mối quan hệ lằng nhằng giữa ba người mà chẳng ai đứng ra để bật mí về bật cứ điều gì. Tất cả cũng chỉ là hồ nghi và là lời đơm đặt của những cô nàng nhiều chuyện, buôn dưa bán cà nơi góc lớp.
Riêng lớp Nhi, các bạn cũng không để tâm nhiều đến chuyện đó, bởi mọi người nhìn nhận một điều rất rõ, Nhi luôn giữ khoảng cách với Nam. Có những lần Nam đề nghị giúp đỡ đều bị từ chối thẳng thừng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Mặt khác, Liên lại liên tục sang lớp Nam để tìm cớ gặp với hết lý do này đến lý do khác. Mọi người đồ rằng Liên nhất định sẽ chinh phục anh chàng bí thư đoàn trường cho bằng được mới thôi, tiếc rằng Nam lại thuộc tuýp lạnh lùng chứ không xởi lởi, nên có cố gắng mấy cũng không làm lay động được anh chàng này.
Chuyện học hành của khối lớp mười hai cũng đang trong gia đoạn căng thẳng. Từ thi học kỳ đến thi tốt nghiệp và đại học, những ngưỡng cửa lớn của một quãng đường dài đánh dấu sự trưởng thành sau mười hai năm học.
Mọi người ai nấy đều tập trung vào điểm số và những tờ đề luyện thi. Nhi khác bạn bè mình một chút, không đăng ký kín lịch học thêm, vẫn dành thời gian để đi làm công việc part-time phụ giúp thêm cho mẹ lo cho các em. Nam vẫn dõi theo những việc mà Nhi làm. Nhiều khi phải ở lại trực quán muộn, Nam sẽ chờ Nhi ở quán, đi theo về tận nhà rồi mới quay về nhà mình. Tất nhiên chuỗi hành động ấy là bí mật, giống như một thám tử bảo vệ thân chủ của mình vậy, nhưng khác một chút, với Nam, bảo vệ Nhi như một lẽ tự nhiên phải thế, như những gì đúng đắn nhất được mách bảo từ con tim. Nam không thể đến gần thì đành đứng từ xa để dõi theo.
Cách mà Nhi lựa chọn là không muốn liên quan đến Nam sợ gây ra nhiều rắc rối, muốn bảo vệ cuộc sống bình yên phẳng lặng như trước đây vốn có. Nam cũng có cách lựa chọn của riêng mình, chỉ cần Nhi không biết, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Một lần, mẹ có chuyện đột xuất phải đi, nghe hàng xóm phong thanh sang rằng mẹ Nhi được một gia đình nào đó thuê làm người giúp việc cho gia đình họ, mẹ qua nhà bên đó để thử việc một ngày. Nhi vui vì mẹ tìm được công việc mới, có thể sẽ nhẹ nhàng và tốt hơn so với công việc mẹ đang làm. Nhi trở về nhà, thấy trong ngăn tủ quen thuộc xuất hiện một phong thư còn chưa kịp mở. Đó là phong thư đề gửi cho Nhi, từ bố…
Nhi vội vàng đọc thư, đọc ngấu nghiến như sợ những con chữ bay đi mất. Phần nào trong Nhi đang giận, rất giận bố, người đã bỏ mẹ con Nhi đi mà không có lấy một lời từ biệt. Hóa ra không phải vậy, đằng sau ngăn tủ còn một tệp thư nữa, đã gửi từ những ngày rất lâu trước đó.
Hóa ra, bố Nhi vẫn thư từ về thường xuyên với vợ con, vẫn dặn Nhi phải chăm chỉ học hành, vẫn hứa là có điều kiện sẽ trở về vào một ngày không xa. Nhưng những phong thư đó chưa bao giờ đến được với Nhi và các em, chỉ có mẹ Nhi biết, mẹ lặng lẽ cất giấu đi sau những ngăn tủ gỗ, chưa một lần mẹ đề cập đến chuyện bố ra đi hay sẽ trở về. Nhi thở dài, nỗi buồn chông chênh của những ngày nắng hạ. Giá như được hóa thành bong bóng xà phòng để bay đi một lúc, Nhi nguyện cuộn tròn mình trong quả bong bóng ấy thôi. Nhi bắt đầu thấy mỏi mệt cho cuộc sống của mình, một cuộc sống có những điều bí ẩn mà chưa bao giờ cô bé được khám phá.
- Nhi ơi, cậu có nhà không?
Liên tìm tới gặp Nhi, cái nhìn bao quát từ gian nhà nhỏ đến hình dáng Nhi khi đứng trước mặt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi một nụ cười chẳng rõ thân thiện quan tâm hay mỉa mai ác ý, nụ cười nửa miệng kín đáo vô cùng.
- Nói chuyện với tớ một lúc được không?
Không quá vòng vo, Liên đi luôn vào câu chuyện của cậu ấy, trong đó có Nam, một cậu bạn mà với Nhi và Liên không hề xa lạ. Câu chuyện về chiếc váy trắng và lời hẹn của Nam. Liên thừa nhận rằng cậu ấy bịa đặt, vì ghen tỵ với sự quan tâm mà Nam dành cho Nhi nên Liên tự ý làm như thế. Cũng vì bắt gặp Nam đứng nhiều giờ liền trước một shop quần áo, nhìn vào chiếc váy trắng mà manocanh đang mặc để quyết định mua tặng Nhi, Liên mới nảy ra ý định têu tức Nhi như thế.
Nhưng phản ứng của Nhi khiến Liên thất vọng. Không có lấy một sự giận hờn nào cả, không trách móc Nam cũng không tỏ ra ngúng nguẩy. Nhi chỉ im lặng và bỏ đi, lần ấy Liên thấy mình giống một con ngốc không biết đùa. Và tất nhiên, cảm tình trong Nam dành cho Liên vốn không nhiều nhặn gì lại còn vơi đi ít nhiều nữa.
- Làm một phép đổi như thế này đi nhé, cậu nhường Nam cho tớ, tớ sẽ giúp mẹ cậu có được việc làm.
Nhi ngạc nhiên, sững người trong giây lát, không kịp để Nhi định nghĩa lại câu nói vừa rồi, Liên lại tiếp, nở một nụ cười đắc thắng trên môi.
- Thật ra hôm nay mẹ cậu đi thử việc ở nhà tớ. Nhà tớ cũng đang cần tìm một người làm, tớ nghĩ tớ nên giúp cậu. Nhưng tớ giúp cậu rồi, cậu cũng nên giúp tớ chứ, đúng không?
- Nam không phải là vật sở hữu để chuyền qua chuyền lại. Tớ nghĩ trước khi cậu học cách yêu một người thì nên học cách tôn trọng người khác đã. Tớ vẫn nghĩ cậu xứng đáng với Nam, phù hợp với Nam hơn tớ nhiều lần, vì cậu xinh đẹp, giỏi giang, lại chẳng có gì phải xấu hổ về hoàn cảnh cả. Nhưng tớ nhầm rồi, cậu chỉ coi tình cảm với cậu ấy là thứ để chiếm hữu thôi. Xin lỗi nhé, đã làm cậu mất công phải tìm hiểu về gia cảnh của tớ, lại mất công đến tìm gặp tớ nói chuyện, phải làm cho cậu thất vọng rồi.
Lần này Nhi thẳng thắn, nói liền một mạch vì thấy máu nóng trong người nổi lên. Liên rõ ràng không biết cách tôn trọng người khác, thậm chí còn không biết cách tôn trọng bản thân mình. Nếu vì để có được tình cảm của một người nào đó mà phải dùng hết cách này đến cách khác để có được, liệu có xứng đáng hay không? Tình cảm là chân phương, là tự nguyện, là tìm thấy được điểm chung trong nhau, có thể chia sẻ, tha thứ và cảm thông. Nếu những điều giản đơn ấy mà Liên không hiểu được thì sao có thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn?
Việc Liên tìm đến gặp đã là việc nằm ngoài sức tưởng tượng của Nhi, lại thêm việc mẹ Nhi đi thử việc ở nhà
cô bạn ấy. Nhi thấy chạnh lòng thương cho mẹ. Thương mẹ vì ngỡ tìm được một công việc tốt hóa ra lại chỉ là một sự trao đổi của một đứa trẻ chưa hết cấp ba, cho một tình cảm ngây ngô của đứa con gái chưa đầy mười tám tuổi ấy.
4. Mẹ trở về nhà với một khuôn mặt buồn, Nhi hiểu cảm giác của mẹ, hiểu tâm sự của mẹ. Nhi giục mẹ đi ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi làm vào ngày mai. Nhi đã định hỏi mẹ về chuyện của bố, về những lá thư mẹ giấu bao năm qua. Nhưng Nhi lại sợ, hẳn là mẹ có lý do nào đó để giữ gìn chúng, cũng vì một lẽ nào đó mà Nhi chưa được mẹ cho biết. Đến khi Nhi lớn hơn, trưởng thành hơn, biết suy nghĩ nhiều hơn thì mẹ sẽ cho Nhi biết, cô bé tin là vậy.
Ngôi nhà tối đèn, Nhi chạy ra quán làm thêm, hôm nay Nhi không có ca làm, anh chủ quán cũng không gọi Nhi đến phụ giúp. Nhi ngồi một góc nhỏ khuất sau những ngọn đèn cao áp, chống tay lên cằm và nhìn về phía những con đom đóm lẩn trong đêm. Bất giác, Nhi giật mình.
- Hôm nay cậu có ca làm à?
Là Nam. Cậu ấy cầm trên tay hai cốc trà sữa, đẩy về phía Nhi một cốc vị dâu, còn cậu ấy giữ lại một cốc vị socola, nhìn đôi mắt Nhi lạ lẫm, Nam mỉm cười.
- Lâu rồi chưa được ngồi nói chuyện với cậu. Hôm nay ngồi nhé!
Nhi mỉm cười gật đầu. Đúng là đã lâu rồi không tiếp xúc với Nam, khi gặp trên lớp Nhi vẫn luôn lảng tránh, vì một lý do nào đó, cũng chẳng hiểu sao tự nhiên Nhi lại làm thế. Khuôn mặt Nam buồn thiu, nhìn cậu ấy vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lùng. Nhi cũng cảm thấy buồn khi nhìn thấy Nam như thế, chỉ có điều, có cảm giác không-thể-ở-bên nên Nhi tìm cách để lánh xa.
- Cậu có chuyện buồn gì à?
- Không biết nữa…
Nhi không có thói quen phô bày sự yếu đuối của mình ra cho người khác thấy. Dù thế nào cũng cố gắng ngụy trang hoàn hảo nhất cho khuôn mặt mình tươi tắn, cho cuộc sống của mình ngập màu hồng. Nhưng đôi mắt Nhi luôn buồn, luôn ươn ướt, cảm giác như thứ chất lỏng trong đó có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào. Khi đối diện với Nam, khi nghe cậu ấy hỏi han ân cần như thế, bỗng nhiên Nhi không muốn vòng vo, cũng không muốn giấu diếm, muốn tâm sự thật nhiều và thật nhiều với cậu ấy. Hiện tại, chỉ có Nam là người bạn gần gũi, dễ hiểu Nhi nhất, những tâm sự mà cô bé không biết chia sẻ cùng ai, chỉ có Nam là người luôn muốn lắng nghe.
- Nhi này, cậu có muốn nghe kể chuyện không? Tớ cũng chưa thử kể chuyện cho con gái nghe bao giờ, nhưng cậu làm chuột bạch đầu tiên vậy.
Nhi mỉm cười, lặng ngồi bên nghe Nam kể chuyện. Câu chuyện của Nam nửa đùa nửa thật, hồn nhiên và vô tư như chính cậu bạn ấy. Cậu ấy cười tươi và sốt sắng khiến Nhi thấy ấm lòng. Sau bao nhiêu ngày không được bắt gặp nụ cười ấy là những ngày Nhi cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó vô vùng thân thuộc. Cuối cùng cũng có thể lại đối diện với Nam, có thể trò chuyện cùng cậu ấy, có thể tâm sự với Nam chuyện gia đình, chuyện học hành. Chỉ duy nhất chuyện về Liên và đề nghị của cô bạn là không được đề cập đến, Nhi muốn giữ làm bí mật cho riêng mình.
Ở một góc ngoài quán, Liên bước vào tìm anh trai, ông anh vốn dĩ nên đóng cửa quán sớm hơn để có thể trở về nhà sớm hơn. Đã khá lâu rồi anh trai Liên không về nhà, việc một mực muốn ra ngoài kinh doanh riêng mà không về công ty gia đình phụ giúp khiến bố Liên rất giận. Dù bố vẫn cấm qua lại nhưng Liên không thể không đến thăm ông anh. Với cô bé mà nói, anh trai vừa tâm lý vừa dịu dàng, có thể kể biết bao nhiêu chuyện. Vô tình một khắc nào đó rất nhanh lướt qua, khi anh trai vừa kịp xoa đầu cười và kéo ghế cho Liên, cô bé bắt gặp ánh mắt Nam ngời sáng, phản chiếu qua tấm kính trong là hình ảnh Nam và Nhi cùng ngồi đối diện nhau, đang chăm chú nói gì đó, họ còn cười rất vui vẻ.
- Em gặp người quen à?
- Vâng, hai đứa ngồi ở chỗ kia.
- À, một là Nhi, nhân viên part-time quán anh, một là Nam, có vẻ như là bạn trai cô bé, vẫn rất hay đến quán để chờ cô bé tan làm. Mà hai đứa này ngộ lắm, chẳng mấy khi nói chuyện, hôm nay mới thấy cùng ngồi với nhau lần đầu, mọi khi toàn đứa về trước đứa về sau.
Anh trai nhún vai, Liên quay lại nhìn anh bằng đôi mắt sắc lẹm.
- Anh à, nhất định anh phải giúp em lần này!!!
Liên khum tay nói thì thầm gì đó với ông anh, mỗi câu nói đều khiến người anh nhíu mày. Nếu gật đầu chấp thuận, hẳn là Nhi sẽ không còn giữ trên môi được nụ cười hồn nhiên như thế…
(Còn tiếp)
1. Buổi party đúng là hoàn hảo, tất cả đều diễn ra hoàn hảo cho đến khi có một người lạ mặt xuất hiện. Trong ánh nhìn của tất cả mọi người, hẳn là Liên xứng đáng với Nam nhiều hơn. Liên là phó bí thư, hoạt động năng nổ, nhiệt tình, lại là cô tiểu thư của một gia đình giàu có. Liên đi bên cạnh Nam thì hai người sẽ trở thành cặp đôi đáng được ngưỡng mộ nhất. Nhi vẫn nghĩ như vậy, kể từ khi chạm mặt cô bạn ấy.
Nhi lang thang trong đêm tối, không dám về nhà vì đã nói với mẹ hôm nay về muộn, party sẽ kết thúc lúc mười một giờ đêm, Nam sẽ đưa Nhi về nhà, mẹ vẫn tin là thế. Bây giờ vẫn còn sớm, hơn hai giờ đồng hồ nữa mới là lúc phải ra về, Nhi không biết mình vô định đi đâu kể từ sau khi chạy ù đi, chỉ biết mắt mình hoe đỏ và con đường nhạt nhòa những bóng nước…
- Cậu làm trò gì thế?
Nam giận dữ vùng tay khỏi bàn tay nhỏ bé của Liên đang lạnh dần.
- Tớ hỏi cậu mới đúng. Sao cậu lại mang con bé ấy đến đây?
- Sao Nhi lại không thể đến party chia tay cuối cấp? Nhắc cho cậu nhớ, cậu ấy cũng là học sinh lớp mười hai, lại là bạn cùng lớp của tớ.
Nam gần như không giữ được bình tĩnh, nếu không phải vì chương trình sắp bắt đầu và ngay sau bài phát biểu của thầy tổng phụ trách sẽ là phần dẫn của hai MC thì Nam đã không đứng yên bất lực ở đây. Khi Nhi chạy đi, cậu đã thấy tim mình nhói một nhịp. Nam sợ hãi khi nghĩ tới việc Nhi bị tổn thương. Chắc chắn rằng Nhi đã bị tổn thương. Dù Nhi không khoác lên mình vẻ kiêu hãnh như những đứa con gái khác, luôn chủ động khiêm nhường và ẩn mình phía sau tất cả mọi người, nhưng Nam biết việc xuất hiện trong buổi party cũng là một niềm háo hức lớn đối với Nhi.
Trong tưởng tượng của Nam mọi việc không tồi tệ đến thế, khi cùng Nhi đến party, cậu sẽ dặn Nhi đứng ở một nơi thoải mái nhất, nơi mà Nam có thể hướng ánh mắt nhìn về khi đứng trên sân khấu làm tròn nhiệm vụ. Đó cũng sẽ là lúc Nam được nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ lạ kỳ của Nhi, khi Nhi bắt gặp những điều hay ho trong đêm dạ hội trường…
Nhưng tất cả tan tành, nhanh hơn một cơn gió thổi qua, chỉ vì cô bạn tên Liên siêu rắc rối.
- Cậu thích Nhi thật à?
Liên rơm rớm nước mắt, vẻ kiêu kỳ ban nãy như biến đi sạch trơn, chỉ còn đôi bàn tay lạnh ngắt vẫn cố níu giữ lấy tay Nam.
- Không liên quan gì đến cậu. Dù sao cậu cũng không có quyền bịa đặt mọi chuyện như thế. Tôi không phải là con rối trong tay cậu đâu.
Nam bỏ đi, bỏ lại đằng sau lưng những giọt ngắn dài. Suốt khoảng thời gian làm chương trình, mọi người lấy lại không khí vui vẻ và ồn ã, náo nhiệt của buổi party đặc biệt thì riêng hai nhân vật chính, hai MC lại diễn ra màn độc thoại nội tâm vô cùng sâu sắc. Mặc dù vẻ bề ngoài vẫn là một cặp đôi MC ăn ý, hiểu nhau trong từng lời nói, kết hợp tung hứng rất tốt nhưng kỳ thực bên trong chẳng ai muốn tiếp tục nhìn vào mắt người còn lại cả.
Mọi người cùng trầm trồ dành lời khen cho Nam và Liên, tiếp sau đó là mà dự thi của các Mr & Ms cho các tập thể lớp mười hai của trường. Không khí của buổi party đã trôi qua như thế, với tất cả học sinh lớp mười hai đều thấy hả hê phấn khích, với riêng Nam là sự lo lắng ngập dần lên dành cho cô bạn đã bỏ đi ngay khi buổi dạ hội chưa kịp bắt đầu.
2. Đúng giờ hẹn với mẹ, Nhi trở về nhà, trong bộ dạng tươi tắn hết sức. Kỳ thực đôi mắt đã sưng mọng vì ngồi khóc lóc một hồi. Nhi nghĩ về câu nói của Liên, về người bạn gái ngang nhiên tay trong tay với Nam khi ấy.
Thật ra, Nhi quý Nam bằng tình cảm bè bạn, Nhi không chắc mình có ý nghĩ nào khác với Nam hay không, nhưng cô bé trân trọng những khoảnh khắc có Nam bên cạnh. Việc Nam được các cô bạn gái cùng tuổi hoặc các em gái nhỏ tuổi hơn làm quen, kết bạn rồi có những màn tặng quà làm xôn xao cả trường cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Nhi cả. Có lần Nam còn cầm một hộp socola to, đính nơ cẩn thận đặt trước mặt Nhi khoe.
- Đẹp không? Vừa có em gái lớp mười một tặng đấy.
Những lần ấy Nhi chỉ cười, cái cười mỉm rất nhẹ, cũng chỉ lướt qua rồi lắc đầu quay đi. Nhi không thấy việc đó làm mình trở nên xao động, chỉ thấy Nam trẻ con và ngộ nghĩnh. Nhưng với Liên… thì khác… Lúc mà cô bạn ấy nắm tay Nam kéo đi, còn nói về lời hẹn của Nam, Nhi bất giác thấy buồn. Sự hụt hẫng len nhẹ trong tim rồi lớn dần lên. Khi mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, khi mà từ “lọ lem” được nhắc đi nhắc lại khiến nỗi tự ti trong Nhi dâng cao hơn bao giờ hết. Nhi thậm chí không dám so sánh mình với Liên, cứ thế chạy đi, không đủ kiên nhẫn để gồng mình lên nhìn thẳng vào mắt Nam đón nhận một sự giải thích nào cả…
Có lẽ, Liên là người thích hợp với Nam.
Sự thật vẫn luôn là sự thật, và Nam chưa bao giờ là người phù hợp với Nhi cả. Cho dù muốn hay không, Nam và Nhi vẫn là hai nửa khác biệt quá lớn…
Nhi trở về với mái nhà quen thuộc, nơi có mẹ và hai em thắp đèn chờ sẵn ở đó. Trước cổng, một dáng người quen đang đứng trầm ngâm, khi thấy Nhi bèn lại gần, hỏi ân cần vồn vã:
- Cậu về rồi à? Cậu đã đi đâu thế?
Nhi ngước mắt nhìn Nam. Vừa nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy sáng bừng vì nhận ra Nhi trở về thì cô bé bỗng cảm thấy tim mình nhẹ nhàng hơn một chút, không còn gánh nặng như ban nãy, cũng không còn hồ nghi hay mặc cảm tủi thân. Trước mặt Nam, Nhi luôn là một cô gái mạnh mẽ nhất có thể, cảm thấy yên bình và tĩnh tại.
- Party ồn ào quá, tớ không hợp nên chạy đi hóng gió một lát thôi. Mọi chuyện ổn chứ?
Mắt Nhi điềm nhiên như mặt hồ một chớm thu không chút gợn. Giá như Nam có thể nói rằng mọi chuyện đều ổn. Bởi trong tâm trí Nam, lúc mà Nhi bỏ đi, chưa một khắc nào trôi qua cho thấy rằng mọi chuyện đang “ổn” cả. Nam lo lắng cho Nhi nhiều đến mức đầu óc rối tung, không còn để tâm gì đến mọi chuyện xung quanh.
- Ừ. Ổn. Trừ việc cậu bỏ rơi tớ ở lại.
Nhi mỉm cười, giục Nam ra về vì trời cũng khá muộn. Cậu bạn đứng đó muốn nói thêm điều gì nhưng không đủ can đảm, chờ cho đến khi Nhi khuất sau cánh cửa mới rời chân bước đi.
Đêm buông xuống, màu tĩnh lặng bao trùm vạn vật, Nam đi trên đường với những suy nghĩ bâng quơ, trái tim non đập những nhịp gọi tên người vừa mới gặp. Có những khoảnh khắc chỉ cần nhìn người đó mỉm cười, tâm trạng Nam đã cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều. Xong cũng có những lúc, mặc dù rất muốn đến gần bên cạnh nhưng không biết nên viện cớ ra sao cho ổn thỏa, cuối cùng cũng chỉ đứng lặng lẽ nhìn người đó lướt qua mà thôi. Những rung động đầu tiên của một thời bỡ ngỡ, nhiều ngại ngùng nhưng cũng lắm đắm say, càng thấy chông gai khó khăn lại càng muốn tiến lên phía trước…
3. Sau buổi party, mọi người trong trường lại có dịp thêu dệt nên nhiều những câu chuyện xoay quanh Nam, Nhi và Liên. Một mối quan hệ lằng nhằng giữa ba người mà chẳng ai đứng ra để bật mí về bật cứ điều gì. Tất cả cũng chỉ là hồ nghi và là lời đơm đặt của những cô nàng nhiều chuyện, buôn dưa bán cà nơi góc lớp.
Riêng lớp Nhi, các bạn cũng không để tâm nhiều đến chuyện đó, bởi mọi người nhìn nhận một điều rất rõ, Nhi luôn giữ khoảng cách với Nam. Có những lần Nam đề nghị giúp đỡ đều bị từ chối thẳng thừng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Mặt khác, Liên lại liên tục sang lớp Nam để tìm cớ gặp với hết lý do này đến lý do khác. Mọi người đồ rằng Liên nhất định sẽ chinh phục anh chàng bí thư đoàn trường cho bằng được mới thôi, tiếc rằng Nam lại thuộc tuýp lạnh lùng chứ không xởi lởi, nên có cố gắng mấy cũng không làm lay động được anh chàng này.
Chuyện học hành của khối lớp mười hai cũng đang trong gia đoạn căng thẳng. Từ thi học kỳ đến thi tốt nghiệp và đại học, những ngưỡng cửa lớn của một quãng đường dài đánh dấu sự trưởng thành sau mười hai năm học.
Mọi người ai nấy đều tập trung vào điểm số và những tờ đề luyện thi. Nhi khác bạn bè mình một chút, không đăng ký kín lịch học thêm, vẫn dành thời gian để đi làm công việc part-time phụ giúp thêm cho mẹ lo cho các em. Nam vẫn dõi theo những việc mà Nhi làm. Nhiều khi phải ở lại trực quán muộn, Nam sẽ chờ Nhi ở quán, đi theo về tận nhà rồi mới quay về nhà mình. Tất nhiên chuỗi hành động ấy là bí mật, giống như một thám tử bảo vệ thân chủ của mình vậy, nhưng khác một chút, với Nam, bảo vệ Nhi như một lẽ tự nhiên phải thế, như những gì đúng đắn nhất được mách bảo từ con tim. Nam không thể đến gần thì đành đứng từ xa để dõi theo.
Cách mà Nhi lựa chọn là không muốn liên quan đến Nam sợ gây ra nhiều rắc rối, muốn bảo vệ cuộc sống bình yên phẳng lặng như trước đây vốn có. Nam cũng có cách lựa chọn của riêng mình, chỉ cần Nhi không biết, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Một lần, mẹ có chuyện đột xuất phải đi, nghe hàng xóm phong thanh sang rằng mẹ Nhi được một gia đình nào đó thuê làm người giúp việc cho gia đình họ, mẹ qua nhà bên đó để thử việc một ngày. Nhi vui vì mẹ tìm được công việc mới, có thể sẽ nhẹ nhàng và tốt hơn so với công việc mẹ đang làm. Nhi trở về nhà, thấy trong ngăn tủ quen thuộc xuất hiện một phong thư còn chưa kịp mở. Đó là phong thư đề gửi cho Nhi, từ bố…
Nhi vội vàng đọc thư, đọc ngấu nghiến như sợ những con chữ bay đi mất. Phần nào trong Nhi đang giận, rất giận bố, người đã bỏ mẹ con Nhi đi mà không có lấy một lời từ biệt. Hóa ra không phải vậy, đằng sau ngăn tủ còn một tệp thư nữa, đã gửi từ những ngày rất lâu trước đó.
Hóa ra, bố Nhi vẫn thư từ về thường xuyên với vợ con, vẫn dặn Nhi phải chăm chỉ học hành, vẫn hứa là có điều kiện sẽ trở về vào một ngày không xa. Nhưng những phong thư đó chưa bao giờ đến được với Nhi và các em, chỉ có mẹ Nhi biết, mẹ lặng lẽ cất giấu đi sau những ngăn tủ gỗ, chưa một lần mẹ đề cập đến chuyện bố ra đi hay sẽ trở về. Nhi thở dài, nỗi buồn chông chênh của những ngày nắng hạ. Giá như được hóa thành bong bóng xà phòng để bay đi một lúc, Nhi nguyện cuộn tròn mình trong quả bong bóng ấy thôi. Nhi bắt đầu thấy mỏi mệt cho cuộc sống của mình, một cuộc sống có những điều bí ẩn mà chưa bao giờ cô bé được khám phá.
- Nhi ơi, cậu có nhà không?
Liên tìm tới gặp Nhi, cái nhìn bao quát từ gian nhà nhỏ đến hình dáng Nhi khi đứng trước mặt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi một nụ cười chẳng rõ thân thiện quan tâm hay mỉa mai ác ý, nụ cười nửa miệng kín đáo vô cùng.
- Nói chuyện với tớ một lúc được không?
Không quá vòng vo, Liên đi luôn vào câu chuyện của cậu ấy, trong đó có Nam, một cậu bạn mà với Nhi và Liên không hề xa lạ. Câu chuyện về chiếc váy trắng và lời hẹn của Nam. Liên thừa nhận rằng cậu ấy bịa đặt, vì ghen tỵ với sự quan tâm mà Nam dành cho Nhi nên Liên tự ý làm như thế. Cũng vì bắt gặp Nam đứng nhiều giờ liền trước một shop quần áo, nhìn vào chiếc váy trắng mà manocanh đang mặc để quyết định mua tặng Nhi, Liên mới nảy ra ý định têu tức Nhi như thế.
Nhưng phản ứng của Nhi khiến Liên thất vọng. Không có lấy một sự giận hờn nào cả, không trách móc Nam cũng không tỏ ra ngúng nguẩy. Nhi chỉ im lặng và bỏ đi, lần ấy Liên thấy mình giống một con ngốc không biết đùa. Và tất nhiên, cảm tình trong Nam dành cho Liên vốn không nhiều nhặn gì lại còn vơi đi ít nhiều nữa.
- Làm một phép đổi như thế này đi nhé, cậu nhường Nam cho tớ, tớ sẽ giúp mẹ cậu có được việc làm.
Nhi ngạc nhiên, sững người trong giây lát, không kịp để Nhi định nghĩa lại câu nói vừa rồi, Liên lại tiếp, nở một nụ cười đắc thắng trên môi.
- Thật ra hôm nay mẹ cậu đi thử việc ở nhà tớ. Nhà tớ cũng đang cần tìm một người làm, tớ nghĩ tớ nên giúp cậu. Nhưng tớ giúp cậu rồi, cậu cũng nên giúp tớ chứ, đúng không?
- Nam không phải là vật sở hữu để chuyền qua chuyền lại. Tớ nghĩ trước khi cậu học cách yêu một người thì nên học cách tôn trọng người khác đã. Tớ vẫn nghĩ cậu xứng đáng với Nam, phù hợp với Nam hơn tớ nhiều lần, vì cậu xinh đẹp, giỏi giang, lại chẳng có gì phải xấu hổ về hoàn cảnh cả. Nhưng tớ nhầm rồi, cậu chỉ coi tình cảm với cậu ấy là thứ để chiếm hữu thôi. Xin lỗi nhé, đã làm cậu mất công phải tìm hiểu về gia cảnh của tớ, lại mất công đến tìm gặp tớ nói chuyện, phải làm cho cậu thất vọng rồi.
Lần này Nhi thẳng thắn, nói liền một mạch vì thấy máu nóng trong người nổi lên. Liên rõ ràng không biết cách tôn trọng người khác, thậm chí còn không biết cách tôn trọng bản thân mình. Nếu vì để có được tình cảm của một người nào đó mà phải dùng hết cách này đến cách khác để có được, liệu có xứng đáng hay không? Tình cảm là chân phương, là tự nguyện, là tìm thấy được điểm chung trong nhau, có thể chia sẻ, tha thứ và cảm thông. Nếu những điều giản đơn ấy mà Liên không hiểu được thì sao có thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn?
Việc Liên tìm đến gặp đã là việc nằm ngoài sức tưởng tượng của Nhi, lại thêm việc mẹ Nhi đi thử việc ở nhà
cô bạn ấy. Nhi thấy chạnh lòng thương cho mẹ. Thương mẹ vì ngỡ tìm được một công việc tốt hóa ra lại chỉ là một sự trao đổi của một đứa trẻ chưa hết cấp ba, cho một tình cảm ngây ngô của đứa con gái chưa đầy mười tám tuổi ấy.
4. Mẹ trở về nhà với một khuôn mặt buồn, Nhi hiểu cảm giác của mẹ, hiểu tâm sự của mẹ. Nhi giục mẹ đi ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi làm vào ngày mai. Nhi đã định hỏi mẹ về chuyện của bố, về những lá thư mẹ giấu bao năm qua. Nhưng Nhi lại sợ, hẳn là mẹ có lý do nào đó để giữ gìn chúng, cũng vì một lẽ nào đó mà Nhi chưa được mẹ cho biết. Đến khi Nhi lớn hơn, trưởng thành hơn, biết suy nghĩ nhiều hơn thì mẹ sẽ cho Nhi biết, cô bé tin là vậy.
Ngôi nhà tối đèn, Nhi chạy ra quán làm thêm, hôm nay Nhi không có ca làm, anh chủ quán cũng không gọi Nhi đến phụ giúp. Nhi ngồi một góc nhỏ khuất sau những ngọn đèn cao áp, chống tay lên cằm và nhìn về phía những con đom đóm lẩn trong đêm. Bất giác, Nhi giật mình.
- Hôm nay cậu có ca làm à?
Là Nam. Cậu ấy cầm trên tay hai cốc trà sữa, đẩy về phía Nhi một cốc vị dâu, còn cậu ấy giữ lại một cốc vị socola, nhìn đôi mắt Nhi lạ lẫm, Nam mỉm cười.
- Lâu rồi chưa được ngồi nói chuyện với cậu. Hôm nay ngồi nhé!
Nhi mỉm cười gật đầu. Đúng là đã lâu rồi không tiếp xúc với Nam, khi gặp trên lớp Nhi vẫn luôn lảng tránh, vì một lý do nào đó, cũng chẳng hiểu sao tự nhiên Nhi lại làm thế. Khuôn mặt Nam buồn thiu, nhìn cậu ấy vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lùng. Nhi cũng cảm thấy buồn khi nhìn thấy Nam như thế, chỉ có điều, có cảm giác không-thể-ở-bên nên Nhi tìm cách để lánh xa.
- Cậu có chuyện buồn gì à?
- Không biết nữa…
Nhi không có thói quen phô bày sự yếu đuối của mình ra cho người khác thấy. Dù thế nào cũng cố gắng ngụy trang hoàn hảo nhất cho khuôn mặt mình tươi tắn, cho cuộc sống của mình ngập màu hồng. Nhưng đôi mắt Nhi luôn buồn, luôn ươn ướt, cảm giác như thứ chất lỏng trong đó có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào. Khi đối diện với Nam, khi nghe cậu ấy hỏi han ân cần như thế, bỗng nhiên Nhi không muốn vòng vo, cũng không muốn giấu diếm, muốn tâm sự thật nhiều và thật nhiều với cậu ấy. Hiện tại, chỉ có Nam là người bạn gần gũi, dễ hiểu Nhi nhất, những tâm sự mà cô bé không biết chia sẻ cùng ai, chỉ có Nam là người luôn muốn lắng nghe.
- Nhi này, cậu có muốn nghe kể chuyện không? Tớ cũng chưa thử kể chuyện cho con gái nghe bao giờ, nhưng cậu làm chuột bạch đầu tiên vậy.
Nhi mỉm cười, lặng ngồi bên nghe Nam kể chuyện. Câu chuyện của Nam nửa đùa nửa thật, hồn nhiên và vô tư như chính cậu bạn ấy. Cậu ấy cười tươi và sốt sắng khiến Nhi thấy ấm lòng. Sau bao nhiêu ngày không được bắt gặp nụ cười ấy là những ngày Nhi cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó vô vùng thân thuộc. Cuối cùng cũng có thể lại đối diện với Nam, có thể trò chuyện cùng cậu ấy, có thể tâm sự với Nam chuyện gia đình, chuyện học hành. Chỉ duy nhất chuyện về Liên và đề nghị của cô bạn là không được đề cập đến, Nhi muốn giữ làm bí mật cho riêng mình.
Ở một góc ngoài quán, Liên bước vào tìm anh trai, ông anh vốn dĩ nên đóng cửa quán sớm hơn để có thể trở về nhà sớm hơn. Đã khá lâu rồi anh trai Liên không về nhà, việc một mực muốn ra ngoài kinh doanh riêng mà không về công ty gia đình phụ giúp khiến bố Liên rất giận. Dù bố vẫn cấm qua lại nhưng Liên không thể không đến thăm ông anh. Với cô bé mà nói, anh trai vừa tâm lý vừa dịu dàng, có thể kể biết bao nhiêu chuyện. Vô tình một khắc nào đó rất nhanh lướt qua, khi anh trai vừa kịp xoa đầu cười và kéo ghế cho Liên, cô bé bắt gặp ánh mắt Nam ngời sáng, phản chiếu qua tấm kính trong là hình ảnh Nam và Nhi cùng ngồi đối diện nhau, đang chăm chú nói gì đó, họ còn cười rất vui vẻ.
- Em gặp người quen à?
- Vâng, hai đứa ngồi ở chỗ kia.
- À, một là Nhi, nhân viên part-time quán anh, một là Nam, có vẻ như là bạn trai cô bé, vẫn rất hay đến quán để chờ cô bé tan làm. Mà hai đứa này ngộ lắm, chẳng mấy khi nói chuyện, hôm nay mới thấy cùng ngồi với nhau lần đầu, mọi khi toàn đứa về trước đứa về sau.
Anh trai nhún vai, Liên quay lại nhìn anh bằng đôi mắt sắc lẹm.
- Anh à, nhất định anh phải giúp em lần này!!!
Liên khum tay nói thì thầm gì đó với ông anh, mỗi câu nói đều khiến người anh nhíu mày. Nếu gật đầu chấp thuận, hẳn là Nhi sẽ không còn giữ trên môi được nụ cười hồn nhiên như thế…
(Còn tiếp)
Tin Tức Công Nghệ | Tin Tức Hot Girl | Tin 18++ | Girl Xinh | Hot Girl| Xem Phim Online
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/