Monday, August 12, 2013

Chuyện Mưa - Blog Mưa Rơi

Đôi lần tôi hỏi mưa đi đâu?

Mưa chẳng trả lời, mưa chỉ làm đẫm ướt nơi má rồi mưa đi... 
Chuyện Mưa - Blog Mưa Rơi

Vân vê trên đầu ngón tay những mẩu sáp nóng đang chảy từ cây nến lớn. Có lần nghĩ mình điên, có lần nghĩ bản thân sao khùng, khùng quá mà chơi cái trò dại dột như vậy, để đôi ngón tay chịu cảm giác nóng đau thì trái tim mới hả hê. Để cơ thể chênh vênh trên cái lan can và ngồi im nơi đó như đứa trẻ không một bờ điểm tựa.
Có đôi lần khoảnh khắc mưa ghé qua, yêu mưa mà không một lần nói. Cứ im lặng như bản thân mình và mưa là thế. Chẳng định nghĩa niềm tin nơi ai để mà trái tim có một lần biết hồ nghi, sống bằng lẽ tình thương ấy, và hờ hững với chính lẽ yêu thương ấy. Nên ngày người gặp mưa. Người như gặp cả một gánh nặng ưu tư.
Nhớ giây phút ôm chặt một cơ thể ấm gần trái tim. Giây phút giữa lằn ranh mong manh mà bất cứ ai cũng sẽ trải qua, giây phút tim chạm nơi tim, và để lỡ mất nhịp tim ai đó thổn thức. Đã ôm ghì quá chặt mà rồi có ai vẫy vùng để thoát ra, đã ôm quá hờ hững để ai đã nhanh chóng trôi tuột vòng tay ôm của người. Ngày ôm cơn mưa ấy, chỉ thấy có một Mưa đã tiều tuỵ những yêu thương. 

Ôm một người và gọi tên một người, người ta vẫn để những bọt trắng trào ra khoé môi. Ôm lắm rồi mà vẫn có gì vỡ vụn, vẫn không ôm nổi một yêu thương yên bình. Chứng kiến cơ thể của mình không thể kìm lại được cơn co giật ấy, đã sợ hãi biết mấy. Và mưa cứ thế rơi. Rơi tan vụn trong lòng cái âm thanh khô khốc.

Ngoài ấy đầy nắng giòn và tươi. Nhưng căn phòng trùm kín những mảnh rèm biêng biếc xám mây trời. Thế là mưa. Thế là miên man một cõi mà mình đã cố để tỉnh thức. Sợ ngày mưa ấy làm người chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ dài, và trăm năm vạn kỉ sau, không còn người hé mắt nhìn mình nữa.
Bão qua rồi hết đi những biển động cồn cào. Hết cả những lặng lẽ con người. Rồi sau cơn giông bão, mưa nhẹ đến xoa dịu lòng người. Không còn thấy ôm ai mà mắt người ta trợn mở nhìn mình đầy đáng sợ. Không còn nữa những tiếng gọi. Và giờ chỉ là im lặng mưa rơi, im lặng mưa thì thầm ru người vào giấc ngủ. Không đợi mình đẩy nhẹ vòng xe lăn nữa. Người tự đi trên một con đường mới của người...

Chưa bao giờ nghĩ khi một ai ra đi, khi một ai lìa xa và chia tay mình vĩnh viễn mình có thể đứng im không để ánh mắt buồn. Vậy mà sau cơn bão, nhìn ai đang nheo mi mắt ngắm nắng và thì thào hát bằng cái giọng đã đặc khản, chỉ biết đứng lặng nhìn người. 

Để khi bão ngừng lòng bộn, chỉ thấy đầu ai đã cúi xuống không còn ngắm nắng hôm nay. Chuyện mưa là câu chuyện ấy thôi, là câu chuyện mưa đã đến, và mưa thôi không ồn ào nữa. Mưa đi nhẹ nhàng. Lác đác vương lại những miền xiên miền ngược, và một ai cũng đã đủ để mưa ru mà ngủ giấc dài.
Một giấc dài, một giấc sâu, và khi người mở mắt, sẽ không bao giờ mình xuất hiện nữa. 
Mưa ấy thấy dáng người lảo đảo.

Mưa ấy thấy ai nhắm nghiền đôi mắt.

Mưa để một ai nói rằng: "Sẽ ổn mà" để mình rời tay cho người ra đứng ngắm mưa. Rồi mưa để người ngã khuỵ.

Sợ hãi.

Thấy tiếng cười khẽ khàng trong veo nài nỉ mình cho ngắm mưa thêm chút thôi.

Mưa rơi.

Và mưa vẫn cứ rơi.

Còn người, người đã im lặng mà tan hoà nhịp thở vào tiếng mưa rồi.

Mưa ấy mang lắm câu chuyện không thể nguôi đi...

Biết trước bé sẽ đi, thế mà lúc này tự nhiên không chấp nhận nổi suy nghĩ ấy, và giờ là sự thật ấy...

Jan

______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

 Tin Tức Công Nghệ | Tin Tức Hot Girl | Tin 18++ | Girl Xinh | Hot Girl| Xem Phim Online

No comments:

Post a Comment