Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Cô vừa bị phản bội, và trớ trêu thay, sự phản bội lại đến từ người cô yêu thương nhất.
Cô nhìn thấy người cô yêu ôm một cô gái trong công viên, nước mắt cô chảy dài. Cô muốn nói thật to cho mọi người thấy, cô đau lòng lắm, nhưng cô chỉ yên lặng, đến và làm rõ mọi việc. Trớ trêu thay, chàng trai ấy đã thú nhận tất cả.
Cô lê bước về nhà, đôi chân như sắp ngã quỵ. Cô tự nhủ "tất cả chỉ là dối trá". Nhưng không, sự thật rành rành, biết chối cãi đi đâu? Có trách chỉ trách mình biết quá muộn.
Cô thẫn thờ lê bước, tim như có gai đâm. Chàng trai ấy là người cô yêu thương nhất, mất đi rồi, cô còn gì để yêu, còn gì để trông mong, hi vọng...
Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?
Mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả. Chỉ là cố quan trọng hóa vị trí của người ấy, nên mới cảm thấy xung quanh không còn gì trông mong.
Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình?
Có nhiều người vì cô mà có thể làm tất cả, sá gì phải dồn tình yêu cho những kẻ không ra gì, để rồi ngộ nhận mình không còn gì để trông mong?
Cô gái à, cô vẫn còn rất nhiều đấy chứ.
Này cô gái, cô đang bó gối ngồi trong góc tường đấy à?
Cô vừa phạm một sai lầm lớn, và cô nghĩ, đời này mình sẽ không thể sửa sai, mình thật vô dụng. Cô dằn vặt bản thân bằng cách ngồi một mình trong góc.
Dù là sai lầm gì, không có khái niệm "lớn" và "nhỏ". Chỉ là những vết đen trong cuộc sống vội vã, vết đen mà nếu không dũng cảm bước tiếp, nó sẽ biến từ vệt nhỏ thành một hố bùn đen. Để tôi kể cho cô gái nghe câu chuyện này.
"Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm nhưng cuối cùng, chú cũng hoàn thành.
Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú làm. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:
- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!
Chú tiểu ngạc nhiên:
- Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia?
- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao – vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mắc phải. Biết bỏ qua những khuyết điểm nhỏ để nhìn vào ưu điểm lớn mới thấy được những điều tuyệt đẹp của cuộc sống này."
Cô thấy đấy!
Không thứ gì là hoàn hảo. Tha thứ cho mình, cho người, sẽ giúp bản thân thanh thản. Vượt qua những khó khăn, mới chắt chiu nghị lực để sống tiếp.
Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng?
Vậy nên lau nước mắt và đứng lên cô gái nhé, lau nước mắt để bản thân thôi dằn vặt, tim thôi đớn đau, để trưởng thành hơn sau những phút ngã quỵ.
Này cô gái, cô khóc đấy à?
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment