Trong một bộ phim cổ xưa, có một nhân vật đã từng nói: “Khi một người có người yêu thương của mình bên cạnh thì họ không thể thấy được tình cảm của người khác nữa”.
Vâng, Anh đã có chị bên cạnh rồi, Anh sẽ không thấy được em, mãi mãi không thấy.
***
"Anh, tên Anh đã quá quen thuộc với em, thế mà, nhắc tên Anh, em lại chạnh lòng.
"Em à..." - Điệp khúc ấy cứ vang lên trong mỗi tin nhắn Anh nhắn cho em, ấm áp khi anh gọi cho em. "Em à"...có một điều anh không hề hay biết, đó là khi khi em không dám nhắn tin, không dám gọi điện, không dám gọi " Anh à..." với Anh, dù lòng em muốn gọi, muốn nói, muốn hỏi rất nhiều bằng đại từ ấy.
Anh à, Anh có biết đại từ đó phải thân lắm người ta mới gọi không? Ấy thế mà tại sao anh cứ sử dụng tùy tiện với em như thế? Em không muốn Anh dùng đại từ đó, Anh đâu biết rằng đại từ đó lại làm em đau lòng?
Đáng lẽ ra, Anh chẳng có lỗi lầm gì. Nhưng em lại cứ khoác cho Anh hàng mớ những giận hờn, trách móc vu vơ... Thế mà đã mấy năm rồi anh ạ. Em không nghĩ lại nhanh đến thế. Em mong, mong một người có đủ sức mạnh để gạt hình ảnh của Anh sang một bên của quá khứ, để em không còn nuôi hi vọng - dù biết kết quả không bao giờ như mình mong đợi.
Có người bảo em không nên chờ Anh, nếu em đến với Anh em sẽ khổ ... Anh có nghĩ thế không - nếu Anh biết? Anh có cam lòng để một cô em gái mà Anh quý phải chờ đợi Anh mà Anh không thể đến? Anh có nỡ làm thế không? Nếu biết, có lẽ Anh sẽ khuyên em: Đừng chờ Anh!
Em biết, Anh và em là hai thế giới, Anh sẽ mãi không thuộc về em. Và ngược lại... Em biết, em không nên, không thể và không được chờ đợi anh mãi. Nhưng hiện tại, em vẫn không thể làm khác. Em biết lắm, biết rằng không thể thay đổi được gì, mà nếu chăng có thay đổi được thì cũng không như những gì Anh mong muốn. Tại sao em cứ mãi tin rằng, Anh và em có một sợi tơ vô hình nào đấy kết chặt nhân duyên, dù em biết có những trường hợp khác xa với niềm tin của em.
Có thể Anh và những người khác cho rằng do em tự huyễn hoặc, do em yêu Anh mà nghĩ thế thôi. Nhưng em vẫn tin! Và em chờ...! Ngay lúc này đây, khi viết những dòng chữ này, tim em đang đau, tay đang run và mắt em đang nhòa đi vì cảm xúc - về Anh - vì Anh. Em không thể để cho người khác biết được cảm xúc của mình, nhưng dù có cố gắng che giấu, cũng không thể giấu hết những nỗi niềm trong em. Em biết làm sao đây? Em không thể nói với Anh cũng không thể giãi bày cùng ai. Với họ, em như thế này là Ngốc lắm, là Ngộ nhận, là Hão huyền, là Ích kỷ, là Khờ khạo, là Yêu mù quáng, là Bất chấp cô đơn, là Tàn nhẫn khi lờ đi tình cảm của những người khác phái...để yêu Anh.
Trong một bộ phim cổ xưa, có một nhân vật đã từng nói: “Khi một người có người yêu thương của mình bên cạnh thì họ không thể thấy được tình cảm của người khác nữa”. Vâng, Anh đã có chị bên cạnh rồi, Anh sẽ không thấy được em, mãi mãi không thấy!
Anh sẽ không bao giờ biết được rằng - cũng như chị, em đã và đang giành rất nhiều tình cảm yêu thương cho Anh. Em cứ đinh ninh, chắc chắn trong tuyến phòng ngự của cảm xúc đó, cảm xúc của em sẽ không bị bại lộ - bởi Anh. Nhưng thực sự Anh có biết không, có hiểu được cảm xúc của em hay không thì em không thể nào hay biết... Anh à, nếu Anh không biết thì cứ không biết đi nhé, còn nếu Anh biết, thì xin Anh, xin Anh hãy giả vờ như không biết gì đi nhé, để em - em gái của Anh có thể giả vờ vô tư, giả vờ rộng lượng, giả vờ yêu Anh không một chút trách móc gì, Anh nhé!
Với em, tình cảm giành cho Anh đã chiếm hết chỗ cho những người khác giới kia mất rồi. Với người ta, em là Ích kỷ, là Chảnh, là Cứng, với người ta em là Kén chọn, là Khó tính... Nhưng với Anh, em biết rằng, em không như vậy. Biết rằng mình vẫn đã và đang được yêu đây, yêu một người không hề hay biết sự tồn tại của nó. Tình cảm trao đi, tình cảm nhận lại, khi đó mới có hạnh phúc. Còn em, với em chỉ đi về một phía, hạnh phúc liệu có tồn tại? Em nghĩ là có, bởi chính em, em đang giữ cho mình cái hạnh phúc đó Anh ạ!
Anh à, nếu cứ như vậy, em không nghĩ là em có thể yêu một người khác trong một thời gian ngắn nữa. Nếu cứ như thế này, tâm hồn em sẽ bị chai sạn đi mất. Nếu cứ như thế này, em sợ rằng em sẽ không quên đi những gì mình phải quên và nên quên. Sợ rằng, em sẽ yêu Anh nhiều hơn mà thôi!
Anh à, xin Anh đó, xin Anh đừng làm em phải đau khổ thế này nữa. Xin Anh hãy cứ bước đi đi, cứ thẳng đường mà đi, đừng để ý đến em nữa. Anh tàn nhẫn cũng được còn hơn Anh cứ dịu dàng quan tâm em thế này. Anh cứ đi đi, cùng với người mà anh yêu thương, mặc kệ những cảm xúc của em, mặc kệ những nỗi đau của em, mặc kệ những tình cảm em dành cho Anh.
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment