NHỮNG MÙA ĐÔNG ĐI QUA THỜI CON GÁI! - Mấy hôm rồi trời lộng, thu cuối, đông sang, sắc vàng rũ dần trên những phố phường Hà Nội.
Tôi vẫn một mình đạp xe trên con đường ngược gió, mặc cho mái tóc ngắn giờ đã ngang vai thỏa sức ngỗ nghịch ,va đập nhau rồi tung tóe mà bung xòe theo những lần gió quật.
Mỗi lần như thế, tôi thường nhớ về các cô gái của tôi_ những cô gái yêu tự do và tự thân vượt qua cô độc. Tôi gom hết thảy các nàng vào trong chữ "của" và độc đoán kết lại bằng chữ " Tôi". Với tôi, các nàng không phải hàng tồn kho, cũng không phải Gái Ế, đơn giản là chưa tìm được một chàng trai đủ để bỏ xuống 2 chữ "tự do" các nàng theo đuổi. Các nàng không thích một mình, nhưng cũng không sợ một mình đến mức "tạm bợ" chung đôi với một nửa trái tim lệch nhịp khác.
Có lần, trong miên man suy nghĩ về các nàng, tôi đã định viết một bài blog: " Cô gái! Cần bao ngừoi chờ đợi mới đủ đây? " . Bởi cứ 1 người rồi 1 người nữa giang tay bao bọc, các nàng rung rinh , lưỡng lự đấy nhưng vẫn cười xòa mà giơ khẩu hiệu : " Không gì quý hơn độc lập, tự do"
Lại nói một chút về bản thân tôi, về mối tình thời học trò vô tư và trong sáng nhất. Tôi và hắn: yêu 1 năm mới nắm tay lần đầu, 1 năm sau nữa mới ôm. Nhưng tình đến chậm mấy rồi cũng qua, chỉ để lại nuối tiếc và một hồi ức tình đầu. Dù nuối tiếc hay tình đầu,với tôi, đều đẹp . Và thế là đủ cho chuyện tình thời con gái.
Mà cái thời con gái, đẹp nhất có được bao lâu đâu. Nên cứ thỏa sức mà tự do đi, tung hoành đi, phá phách đi, ngang bướng đi, nỗ lực đi, điên cuồng đi. Để đến lúc tự bản thân thấy đủ rồi thì lúc đó,mới kiếm cho mình một " túp lều tranh" và hết mình vì nó
Bởi:
Người đi qua 3,4 cuộc tình thì liệu có hạnh phúc hơn không ? Hay mỗi lần tình sử dày thêm 1 trang, cảm xúc của người ta thêm nguội bớt? Hay mỗi nụ hôn, dù hữu ý hay vô tình đều được đặt lên cân so sánh với nụ hôn của tình 1, tình 2, tình n
Bởi:
Cứ cố kiếm tìm nửa kia của mình, thì có ra không? Nghĩ đơn giản thế này, 2 người hối hả tìm nhau , người chạy đằng Đông, người xuôi đằng Bắc, cứ xuôi xuôi ngược ngược như thế thì khắc nào mới kiếm được nhau. Chi bằng người tìm, người đợi, tìm đủ 4 phương rồi sẽ thấy nửa kia đang loanh quanh chỗ đó đợi mình. Thế rồi " Trâu về Hợp Phố", sẽ chẳng còn cảnh hét vào mặt nhau: " Anh (cô) trốn biệt tích đằng nào, làm tôi tìm mỏi cẳng"
Thế nên, những cô gái "của tôi" , cứ tự do đến bao giờ mình thích. Yêu! Đồng nghĩa với một chiếc lồng, lồng người ta tạo ra mang danh nghĩa " bảo vệ ,quan tâm" và chiếc lồng " nghĩa vụ, trách nhiệm" bản thân tự tạo. Dù nó bằng đồng hay vàng, nó mềm hay cứng, cũng chẳng đáng trả bằng quãng xuân đẹp nhất của bản thân mình đâu.
Sớm thôi, một mùa đông lại đến, một mùa đông vẫn lạnh lẽo với những cô gái không ai dém khăn cổ hay nhường cho chiếc áo rộng phảng phút mùi hương nam giới. Nhưng hãy cứ phong phanh rồi rủ nhau vào quán kem trong cái co ro của gió mùa Đông Bắc, để rồi về nhà sụt sịt nhắn tin cho nhau: " Ốm! Chết cả đám rồi! Mua abcxyz mang gấp cho tao"
Và một mùa đông lại đến, cũng sớm thôi, một mùa đông rét cắt da tay mà chẳng có bàn tay to to, thô thô nào ủ ấm. Nhưng hãy cứ gắng ghi nhớ cái lạnh ấy đi, đẻ sau này có được nơi sưởi ấm, ta càng biết trân trọng, giữ gìn
Và một mùa đông sẽ đến, rất sớm thôi, sẽ có một Anh "Tấm" (chui từ quả thị, quả cam, quả quýt nào đó ra) mở cửa chờ ta và trầm ấm gọi : " Vợ ơi! vào nhà đi! Ngoài trời lạnh lắm ấy!"
( chết chìm trong giấc mơ về a Tấm...khò...khò)
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment