NHỮNG LỜI CHÚC GIÁNG SINH - Mối tình đầu bồng bột và khờ dại, hệt như tôi không thể nào chạm vào cái thế giới riêng đầy bí ẩn của em, nó sâu hút như đại dương mênh mông.
1. Đã bao giờ bạn đánh mất một điều gì đó thực sự quan trọng trong cuộc sống của bạn, quan trọng đến độ dù thời gian đã qua rất lâu rồi mà bạn vẫn thầm nuối tiếc mỗi khi nghĩ về nó. Rồi một ngày bỗng gặp lại, trái tim bạn đang vui sướng, hồ hởi nhưng còn cả lo lắng, không biết rằng mọi thứ có còn vẹn nguyên?
Tôi đã từng vội vã làm rơi mất một mảng kí ức của mình. Chính sơ suất đó vẫn khiến tâm tưởng tôi hằng nhói đau, trống rỗng vào những đêm không ngủ. Đôi lúc nó quá bình lặng, tôi nhất quyết phải có lại mảng kí ức đó để lấp vừa khoảng trống không ai có thể bù đắp.
Tôi không biết có nên gọi đó là tình yêu? Mối tình đầu bồng bột và khờ dại, hệt như tôi không thể nào chạm vào cái thế giới riêng đầy bí ẩn của em, nó sâu hút như đại dương mênh mông. Còn em, em đã từng nắm bắt hết thảy những gì thuộc về tôi, dễ dàng đến độ đôi khi tôi tưởng nó đã là bản năng của em vậy.
Miền kí ức ấy có vị mặn mòi của biển cả. Đôi khi tôi tưởng nó rất bình yên nhưng thực ra lúc nào cũng cuộn trào giận dữ. Đó là cái cảm giác mỗi khi tôi nhìn vào sâu tận đôi mắt em. Nhưng dù thế nào cũng tốt hơn bây giờ, khi tôi tưởng như mình đang ngập sâu trong chuỗi ngày tháng vô vị để mà mong, mà tiếc.
Cái trở mình của tôi làm thằng bạn bên cạnh tỉnh giấc. Nghe tiếng thở dài và khụt khịt, nó hỏi tôi, giọng hơi sửng sốt:
- Mày khóc à? Sao thế?
- Không... Dễ đến 8 năm rồi.
- Cái gì 8 năm?
Tôi lặng yên, mi mắt trĩu lại kéo bóng tối len lỏi đầy dần.
2. Bình minh trên biển đẹp lắm. Tôi không phải một gã trai lãng mạn nhưng vì em, tôi đã trót yêu những điều như thế. Mỗi lần có cơ hội này, tôi đều nhớ đến bóng hình em. Có những buổi sáng tinh mơ, em rượt tôi chạy dốc sức men theo bờ biển. Đôi mắt em ngời sáng tôi giơ tay xin hàng, em cười tươi bắt tôi cõng phạt trở về con phố nhỏ. Có lẽ bây giờ em đã khác, khác rất nhiều. Nhưng chắc rằng em vẫn còn yêu khung cảnh này, vẫn còn nhớ rằng trong những buổi bình minh như thế, kí ức của em còn một khoảng trống dành cho tôi. Nhưng biết đâu đấy khi vô tình gặp lại, em lại chẳng còn nhớ đến tôi.
Bờ biển này là kỉ niệm, với tôi, về em. Chúng tôi quen nhau một năm, đúng một năm. Rồi sự xa nhau cũng lặng lẽ, không sóng gió, không biến cố. Lời nhớ nhung chưa một lần trao nhau, lời yêu thương chưa bao giờ được nói. Có lẽ bởi một thằng con trai 18 tuổi như tôi lúc bấy giờ đã nghĩ đó chỉ là những xúc cảm vu vơ nhưng chính tôi lại không ngờ được bóng hình em vẫn ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Chuyến đi lần này là sự hội ngộ với quê hương, tôi đã nói với bố mẹ như thế để có thể một mình đến nơi này. Sau gần mười năm sống ở cái thành phố sầm uất nơi xứ người, tôi tưởng như mình được buông bỏ bởi một sợi dây bấy lâu trói chặt. Tôi muốn thấy em, thực sự rất muốn.
Tôi đã dành cả ngày đường để quay lại con phố mà trước kia tôi và em vẫn thường lui tới. Cát vẫn vàng, biển vẫn xanh và gió vẫn thì thầm khúc tình ca bất tận nhưng em thì không còn ở đó nữa. Không một ai biết em ở đâu. Căn nhà em ở trước đây đã bỏ hoang hơn bảy năm rồi, kể từ sau khi bố mẹ em mất vì tai nạn, vậy là không lâu sau ngày tôi đi. Tôi nghe tim mình như sụp đổ.
3. Tôi vẫn cố nán lại thành phố này vì một lí do vu vơ không biết rõ. Tôi đang mong một dịp may nào đó. Tôi đã đi mòn con đường dẫn từ khách sạn ra phố biển này nhưng lâu nay, điểm dừng chân quen thuộc của tôi là phòng tranh Bình Minh - cách khách sạn hơn một con phố.
Đúng như tên gọi, tôi áng chừng hơn một nửa số tranh được trưng bày vẽ cảnh bình minh ở đủ mọi góc độ. Chủ phòng tranh là một cô gái trẻ, làn da nâu đặc trưng của con gái miền biển nhiều nắng gió, đôi mắt long lanh và mái tóc tém hơi rối đậm chất nghệ sĩ. Cô ấy giống em đến lạ, nhất là đôi mắt. Không biết có phải vì thế mà mỗi lần trò chuyện, tôi đều thấy thân quen.
- Anh thích bức đó sao? - cô gái ấy hỏi khi thấy tôi đang chăm chú vào một bức tranh mới được trưng bày.
Tôi giữ nét cười. Bức tranh vẽ cảnh bình minh, góc phải kí chữ "Sun" với hình mặt trời bé xíu. Không biết từ khi nào, tôi đã say mê bình minh miền biển như thế, qua những bức tranh được trưng bày ở đây.
- Này, sao cô lại thích bình minh như thế?
- Vì nó giống tôi!
- Không, chẳng phải cô rất dịu dàng hay sao?
- Làm sao anh biết được? Chỉ là lúc này thôi. Còn anh?
- Vì một người cũng rất thích bình minh.
- Ai vậy?
- Mối tình đầu...
4. Đêm về trên biển dù không đẹp rực rỡ như cảnh bình minh nhưng mang một vẻ gì đó rất riêng. Đêm dịu dàng với ngàn mắt sao lấp lánh. Tôi từng bảo em giống bình minh: quyết liệt, hoang dại và rực rỡ. Còn Nhật Thu - cô chủ phòng tranh tôi mới quen dạo gần đây lại dịu dàng y hệt màn đêm dù cái vẻ ngoài vô cùng gai góc. Em và cô ấy dường như đối lập nhưng tôi cứ ngỡ hai người là một, cùng đến để vỗ về trái tim tôi.
Tôi nhớ cái tát em dành cho tôi ngày chia tay. Tôi giữ chặt vai em, gằn từng tiếng một như giận dữ:
- Tôi sắp đi rồi, chỉ sáng mai thôi!
Nước mắt em rơi lã chã, em nói như hét lên rồi vùng chạy khỏi vòng tay tôi:
- Sao anh hèn nhát như vậy? Một năm rồi, phải không?
Tôi ngu ngốc, ngô nghê của ngày ấy không sao đủ can đảm giữ tay em, thì thầm sẽ liên lạc và hẹn ngày gặp lại. Chỉ mỗi việc đơn giản ấy mà tôi cũng không làm được, sau này tôi mới thấy mình sao mà nhu nhược, hèn nhát. Hèn chi em cứ luôn nói tôi ngờ nghệch, hèn chi tôi luôn thấy một cô bé như em thật mạnh mẽ, kiên cường, hèn chi... thì ra tôi vẫn cứ luôn yếu đuối nên mới không sao xóa được bóng hình em...
5. Đêm đen tĩnh mịch lắm, gió biển thốc mạnh dậy hương vị mặn mòi. Sự xuất hiện vô hình của ai đó, cảm giác buồn buồn chạy vòng tròn trên má. Tôi nhanh tay giữ lấy, là một cây cọ. Tôi đã phát hiện ra người đó là ai. Nhật Thu cười để lộ hàm răng trắng bóng khiến tôi cũng cười theo.
- Anh tính ở đây luôn sao?
- Tôi không biết nữa.
- Sao lại không, anh còn chờ gì nữa?
- Tình đầu.
- ...
- Tại tôi ngu ngốc, và hèn nhát nữa.
Tôi gục xuống đầu gối, giọt nước mắt lăn nhanh bị gió biển lùa khô tức thì. Tôi nghe tiếng Thu thở dài. Cái vỗ nhẹ vào lưng làm tôi hơi chột dạ:
- Là đàn ông, sao lại đa cảm như thế? Khổ, có biết không?
- Không, là tại tôi yếu đuối.
- Không đâu, là cô ấy mạnh mẽ hơn anh.
- ...
- Nhưng không phải mãi mãi đâu. Anh có tin những điều đối lập luôn tạo thành vòng tròn không? Khi con người ta cán mốc tận cùng của cái này cũng là lúc thoát ra khỏi nó và bắt đầu với cái kia. Nếu một ngày cô ấy mạnh mẽ đến mệt nỏi, cô ấy sẽ yếu đuối và cô ấy cần anh!
- Tôi chỉ sợ không bao giờ có cơ hội đó.
- Nếu tôi tìm được cô ấy, anh định sẽ thế nào? Ở bên nhau mãi mãi ư?
- Nếu chỉ là nếu thôi!
Thu bất ngờ bật dậy, đá tôi ngã dúi xuống, nói như hét rồi vùng vằng bỏ đi:
- Đồ hèn! Rõ ràng là anh không muốn, anh chưa thử mà đã sợ thua!
Thoạt tiên tôi sửng sốt, rồi ngạc nhiên và cuối cùng thì hoang mang tột độ. Tôi nhớ em cũng từng đẩy tôi và nói với tôi những lời y hệt. Em chưa bao giờ nói với tôi những lời lẽ yêu thương, dù chỉ một lần như bao cô gái khác. Em luôn lạnh lùng, em kiêu hãnh và bí ẩn với tôi. Hồi đó tôi vẫn khờ khạo tự hỏi tại sao một người như em có thể gắn bó với tôi lâu đến vậy? Sau này tôi mới hiểu ra vì tôi rất khờ nên em có thể nói những điểu vu vơ mà không sợ tôi vặn vọ, em thoải mái lúc ở cạnh tôi và dường như, tôi đã đánh cắp được tria tim em rồi.
***
2h đêm, phòng ngủ sáng trưng đèn. Tôi đang sắp xếp để trở về. Thu nói đúng, tôi quá hèn nhát. Sau tối hôm ấy, tôi không sao đủ dũng khí để đối diện với Thu, đã 3 ngày rồi. Tiếng chuông điện thoại muộn vang lên liên hồi khiến tôi hơi lo lắng. Nhìn thấy tên Thu, tôi lưỡng lự nhưng cũng quyết định nhấc máy:
- Anh... sắp đi chưa?
- Ừm... Sáng mai thôi!
- Tôi, tôi tìm được cô ấy...
Cái gì? Thu nói Thu tìm được em ư? Thu đâu biết gì về em ngoài những lời kể vu vơ và vài bức hình tôi cho xem. Tim tôi đập rộn nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
- Thu đừng đùa tôi nữa!
- Không, tôi không đùa, anh đến đi, phòng trưng bày ấy. Nhớ giữ máy!
Tôi lôi vội chiếc đèn pin trong ngăn khóa rồi đi thật nhanh đến phòng tranh. Nhớ đến cái giọng như nghẹn ngào của Thu trong điện thoại, tôi chợt lo lắng. Đây rồi, số 20 phố X. Phòng tranh tối om không có người. Tôi toan gọi thì giọng Thu lại vang lên trong điện thoại:
- Anh đến chưa? Nhìn sang bên kia đường đi. Thu tắt máy rất vội.
Tôi theo lời Thu. Trước mặt tôi là dáng một cô gái gầy nhom với mái tóc rối đang bị gió quật tung, đứng quay lưng về phía phòng tranh. Chiếc giá vẽ dựng đứng, tất cả vàng vọt dưới ánh đèn. Đó chẳng phải Thu sao? Nhưng đơn độc quá, khác xa cái vẻ sôi nổi, lí lắc thường ngày. Đó cũng là cảm giác trong tâm thức của tôi về em. Tôi lặng lẽ bước tới, bức tranh 8 năm về trước em vẽ tôi đang được Thu sửa sang dưới những ngón tay gầy. Tim tôi vỡ òa ra. Sao tôi lại khờ khạo đến độ mắc hai lần cùng một sai lầm như thế chứ? Em quay nhìn tôi, thản nhiên nhìn bờ vai động đậy:
- Là anh sao?
- ...
- Anh nhớ nó chứ? - giọng em lạnh tanh.
Tôi bỗng hoảng sợ ghì chặt vai em. Tôi sợ em sẽ bỏ đi như cái cách tôi đã làm với em 8 năm về trước.
- Đừng lạnh lùng với tôi như thế!
Em cười hiền ôm lấy cổ tôi. Nụ hôn nồng vội trao tôi chưa kịp định hình. Tôi nghe tiếng em thì thầm như gió:
- Tình đầu à, anh nhận ra em rồi...
Theo: Kenh14.vn
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment