Sunday, March 24, 2013

Những con đường trải đầy nắng

Có lẽ cuộc sống là thế. Có những điều mà có lẽ phải đi gần hết cuộc đời rồi con người ta mới nhận ra và mới hiểu được.

Hoặc cũng có thể sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Đã bao giờ bạn bắt gặp một buổi chiều tình tứ và thơ mộng tới mức mà nếu ngồi lỳ trong nhà đóng cửa và xem TV, hay ngồi thất thần trước màn hình lap đầy bức xạ, hay thậm chí là cả việc ngủ vùi từ sáng đến tối đều là những hành động rất tội lỗi hay chưa? 


Nếu chưa thì hãy mở cửa sổ ra đi, hình như… chiều nay cũng là một trong số những buổi chiều hiếm hoi như vậy đấy. 

Còn mình thì sao? Chẳng phải mình cũng đang nằm trong số đông những kẻ “hoang phí” thời gian đấy sao. Tội lỗi quá! Đã lâu rồi không thấy cái gì đáng chú tâm ngoài đống chỉ tiêu “không tưởng” và những kế hoạch không có cách nào thực hiện được của chính mình. Giá như chúng cũng giống như những quả dâu tây đỏ mọng này, có thể ném ngay vào máy ép để làm sữa chua dâu tây thì tốt biết mấy. Chỉ cần cho vào miệng, là nuốt trôi luôn. 

Dạo này tôi rất hay cảm thấy có lỗi, với nắng mật ong nhè nhẹ như khăn bông bay, với gió heo may vi vu như tiếng thở dài, với cúc vàng ngoại ô chở đầy những mơ mộng vào thành phố; và với những đứa trẻ thơ ngây, tóc tơ tung bay, chân bước nhảy chim sáo, miệng vu vơ câu hát nào đó, trong một điệu nhạc nào đó, chưa kịp đặt tên. 



Tác giả: Tâm Vô Minh - MC: Hạnh My - Kĩ thuật: Alexchu – Biên tập: Hạnh My 



Những con đường trải đầy nắng. 

Đã quá lâu rồi tôi không còn nhận ra, không còn cảm nhận được, và không còn mỉm cười với những điều quá đỗi bình yên và dịu dàng như vậy nữa. Chỉ có những uể oải, chán chường. Chỉ có những guồng quay mệt nhoài đến chóng mày chóng mặt. Nhận ra mình càng ngày càng “phũ” với người khác; ngày càng thờ ơ với chính mình và chẳng ngần ngại ném những cái nhìn trông rỗng vào cuộc sống.

Những bước chân đơn nhịp, những con phố dài, lạ mà quen. Tôi đã dừng lại rất lâu ở một nơi chốn đã từng quen trong quá khứ. Ngộ ra được nhiều điều. Trước đây, tôi cũng từng đợi một người ở góc phố này, chờ đợi trong vô vọng nhưng lại đầy tin tưởng. Trách cứ không nhiều, nhưng buồn lắm. Nỗi buồn cứ trải dài miên man, miên man… 

Bắt gặp đâu đó những câu thơ như thế này: 

“Gom hết nắng nhốt trong mỗi cánh hoa 

Làm nên màu Hoàng Cúc 

Gom hết tiếng thở dài của những người còn yêu nhau mà lại chia tay 

Làm nên gió Heo may. 

Gom hết nhớ thương và chờ ngóng 

Làm nên buổi Chiều 

Một buổi chiều đầy heo may và hoa cúc 

Nhớ… !” 

Nhưng có lẽ bây giờ, khi tôi cũng đứng đó nhưng ở ví trí của một người trưởng thành, tôi hiểu rằng đuổi theo một cô gái mới lớn, với tâm hồn bay bổng và du dương, với những ý nghĩ giản đơn và nhẹ tênh như những sợi tơ mỏng mảnh như thế với bất kì ai cũng là một việc quá sức và thật sự là điên rồ. Khi mà người ta đã quá quen với những thứ rất “thật” của cuộc đời, Khi người ta không muốn chấp nhận một thứ là của mình, nhưng lại khác với số đông; khi người ta “ngại” sự đổi thay, khi người ta ngại phải nhìn mọi thứ dưới một góc độ khác và bằng một ánh nhìn khác… 

Đôi khi ta sợ khi thấy mình không còn nắm bắt được một điều gì đó nữa. Và đôi khi ta hoang mang sợ mình lạc lõng giữa dòng đời. Nhưng rồi đáng lẽ phải nắm thật chặt thì ta lại buông tay, để mọi thứ được bay lên, cao và xa hơn nữa. Cuộc sống luôn có sự lựa chọn và những lý lẽ của riêng nó. Thôi đừng mệt nhoài với những câu hỏi “Tại sao…?”. Đừng loay hoay với những phán xét đúng – sai. Đừng tự trách mình sao không cố gắng thay đổi những gì là mặc định. Đừng buồn nữa vì thời gian cũng không chờ đợi nữa. Chiều muộn rồi, nắng cũng tắt lâu rồi. 

Cuộc sống bao hàm trong nó hàng ngàn mảnh ghép khác nhau. Yêu thương có, hạnh phúc có, cả đổ vỡ, rạn nứt và hàn gắn cũng có… Vui có, buồn có và đôi khi là cả những cái nhìn vô hồn, không cảm xúc nữa. Nếu muốn liệt kê và gọi tên chúng ra thì thật dễ, nhưng để trải qua và cảm nhận từng khoảnh khắc cuộc sống đang lặng lẽ trôi đi mới thật sự là một điều gì đó không hề dễ dàng một chút nào. 

Sống thực tế đôi khi không hẳn là một khái niệm khô khốc lạnh ngắt và cũng không thể định nghĩa quá rõ ràng. Để đánh giá một người có sống thực tế hay không, đôi khi cũng không đơn giản và dễ dàng như ta vẫn nghĩ. Thực tế là cái cách ta nhìn vào cuộc sống với tất cả những gì nó vốn có. Thực tế là nhìn thấy cả những điều ta muốn thấy và không muốn thấy, bởi vì nó thực sự tồn tại; là đón nhận những điều ta mong muốn và không trốn tránh cả những thứ làm ta sợ nhất, bởi vì… nó thật sự đã xảy ra. Thực tế là chấp nhận cuộc sống; giống như cái cách ta chấp nhận chính bản thân mình. Như nó vốn có. 

Thực tế không phải là những triết lý hay ý niệm mơ hồ. Thực tế là trải nghiệm. Mà mỗi người đều có những trải nghiệm của riêng mình, thật và sâu, đôi khi chỉ mình họ mới hiểu. 

Liệu bạn có dám chắc rằng bạn – một cô gái 23tuổi sẽ có cái nhìn “thực tế” hơn so với cô bé chừng 5, 6 tuổi có đôi mắt trong veo đang ngồi trên chiếc xích đu trắng kia không? Rất có thể đứa bé đó còn hiểu về hạnh phúc và sự cô độc nhiều hơn bạn tưởng. Giống hệt như khi tôi nhìn vào ánh mắt quá đỗi xa xôi của bà tôi, tôi thấy trong đó có quá nhiều những trăn trở và âu lo, có sự ấm áp, tự hào và có cả sự chông chênh, vụn vỡ đến thắt lòng mà tôi không thể nào cảm nhận được. Có lẽ cuộc sống là thế. Có những điều mà có lẽ phải đi gần hết cuộc đời rồi con người ta mới nhận ra và mới hiểu được. Hoặc cũng có thể sẽ chẳng bao giờ hiểu được. 

Theo: nguoikechuyen.name.vn


No comments:

Post a Comment