Tháng Bảy.
Ngưu Lang đợi chờ. Chức Nữ trông mong. Đàn quạ ngóng trông. Nhịp cầu nối đôi bờ tình yêu được bắt nhịp. Đàn quạ nghe từng bước chân vội vã qua rất nhanh trên lưng mình.
Chuyện tình Ngưu - Chức có tự bao giờ? Để mỗi lần tháng Bảy mưa ngâu, người đời - những kẻ nhiều mơ mộng lại ngước mắt lên bầu trời, trong xanh hay dục ngầu mây xám và ước nguyện cầu cho một cuộc tình.
Không biết tại làm sao, những bài hát mang hơi hướng tình yêu đều có ướt một chút nước mưa. Từ "Mưa thì thầm" đến "Mưa bụi", "Mưa ngâu". Rồi cả những câu hát ướt những giọt mưa xuân, mưa hạ, mưa hồng. Rồi ngõ nhỏ em về mưa ướt đôi vai gầy trong nhạc Trịnh. Những giọt mưa rơi ướt bao cuộc tình.
"Em không khóc, tại trời mưa nên mắt ướt" - Cuộc chia tay đẫm nước mưa hay đẫm nước mắt?
Chuyện tình yêu là chuyện nói mãi đến muôn đời. Người ta kể rằng, xưa lắm rồi, ở xứ sở có tên gọi là "Hạnh phúc", người ta không biết khóc. Không có giọt nước mắt nào rơi. Mọi người đều sung sướng, hạnh phúc. Rồi một ngày kia, nàng công chúa Mộng Mơ đã lạc đường sang vương quốc Lãng Mạn - Nàng ngẩn ngơ nhìn những khu vườn lung linh dát bạc dưới nắng mai. Nàng hăm hở bước lên con đường trải đầy gấm hoa bảy sắc. Nàng hớn hở reo cười với những thiên thần nhỏ có đôi cánh xinh xinh múa hát những khúc ca vui bất tận. Nàng mơ mộng...
Thoắt một cái, ánh sáng biến mất, bóng tối tràn ngập không gian. Nàng công chúa bé nhỏ rùng mình sợ hãi. Vương quốc đau khổ hiện ra. Hai chữ "Đau khổ" phát sáng ánh lân tinh khắp nơi. Chúng quây quanh nàng. Nàng sợ quá! Sợ quá! Chúng sắp sửa giết nàng. Bỗng nhiên, từ khoé mắt Mộng Mơ tràn ra hai giọt nước: vị mằn mặn, trong veo. Nàng khóc. Vương quốc Đau khổ biến mất. Nàng đã trở lại xử sở Hạnh phúc của mình. Cha mẹ nàng ngày đêm ngóng chờ. Khóc con dòng lệ đã thành dòng suối. Dân chúng gặp lại nàng, khóc lên vì mừng rỡ. Dòng suối lại tuôn chảy khắp nơi. Từ đó, dân ở xứ Hạnh phúc đã biết khóc... "
Bao nhiêu năm rồi, Chức Nữ khóc chờ Ngưu Lang. Giọt nước mắt của nàng, giọt nào rơi xuống thế gian làm nên những cơn mưa đưa người đến với nhau? Giọt nước mắt nào của nàng làm những cơn mưa đưa người xa nhau? ừ! Thôi thì... được khóc cho một cuộc tình đã là điều hạnh phúc. Hạnh phúc bởi lẽ, ta còn trái tim biết yêu thương và biết dau khổ. Hạnh phúc vì ta còn biết khóc - cho vơi những nỗi buồn nỗi đau.
Tháng Bảy, mưa ngâu.
Xin trời đừng làm mưa nữa. Để Ngưu Lang - Chúc Nữ gặp nhau.
Tháng Bảy, mưa ngâu.
Xin trời cứ mưa xuống - Để giấu tiếng khóc của những đôi lứa phải chia xa, tại tình yêu không còn hay tại hương hoa sữa cứ nồng, hay tại con bướm vàng có cánh nó bay như Nguyễn Phan Hách đã viết.
Tháng Bảy.
Ta ngồi khóc một mình trong căn nhà nhỏ rồi cầm cây đàn và gảy khúc hát:
"Độc huyền cầm buồn lắm.
Mấy ai người tri âm..."
No comments:
Post a Comment