Không thể ngủ thêm ... Những trắng đêm của tôi. Những ngang bướng suy nghĩ, những len cảm xúc không hòa quyện trong tâm trí, quấn lấy, bủa vây dai dẳng mơn trớn giành nhau cái hòa bình những tưởng dễ mà khó.
Tỉnh Thức - Sleepless Dreams |
“Giấc mơ” một định nghĩa khoa học của Sigmund Freud là biểu tượng của ham muốn, của thất vọng hay trào dâng ước mơ được chuyển hướng, cắt cúp vào vô thức. Hầu hết mọi người mơ ước trong khi họ ngủ và tôi cũng thế nhưng có những giấc mơ mang tên “ Thất vọng "... tàn nhẫn đến trung thực vẫn đâu đây ẩn, hiện trong tịch mịch màn đêm, trong âm thanh cõi lòng.
Là giấc mơ để khi thức dậy trong sợ hãi, trong đớn đau , giấc mơ lạc lõng, cô đơn, nhút nhát nhấc từng bước chân khổ sở trong bóng tối ma quái của đêm. Là giấc mơ giằng xé, đau đớn, mơ hồ dưới cái vàng vọt nơi ánh đèn con phố. Là giấc mơ mang mùi nồng ấm bên lò sưởi trong không khí lạnh lẽo tê dại mang tên "Giáng sinh buồn"….
Tỉnh dậy, lây lất qua từng cơn dư chấn tinh thần, tôi vẫn đây, giữa màn đêm, giữa những cơn gió lạc đường, giữa cái đêm trở mình đáng sợ đơn độc. Vâng, tôi còn sống, tôi còn thở cùng những giai điệu của thành phố, vẫn tham gia, vẫn hào hứng trong cái tuần hoàn vòng tròn số phận giữa những lớp người nhỏ nhoi từng ngày, chừng quen, chừng lạ, chừng hạnh phúc, chừng đắng cay….tôi vẫn đây. Không thể ngủ nữa, tôi nghĩ vậy, giấc mơ ấy đè nát tôi, ngột ngạc, cảm xúc cứ rần rần trong não…bay lơ lửng, vô hồn, vô vị để mường tượng về những gì đã từng, những gì hiện tại, và những gì chưa xảy đến ...
Tôi sợ. Nỗi sợ hãi che dấu bằng một nụ cười có sức thuyết phục, thứ nhiên liệu không xác định để chinh phục nỗi sợ hãi của tôi. Sợ gì? Một người phụ nữ như tôi, một người phụ nữ may mắn trong mọi góc độ của cuộc sống, nhưng bị giam giữ bởi chính mình.
mưa buồn qua phố nhỏ |
Phập phòng nơi cánh mũi, tôi nghe được mùi hơi nước , cơn mưa đêm nhẹ bắt đầu rơi. Thật vui, thật trẻ con, tôi bỗng nghĩ .... không có những đám mây. Đôi mắt của tôi gần như đầu hàng suy nghĩ của tôi. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi dám cảm thấy những gì tôi mong muốn nhất ... Bình yên chăng…hay chỉ là những tia sét lấp lánh, xé toạt bầu trời như một phương pháp tiếp cận cảm xúc.
Cơn mưa va loạng xạ, nhết nhoát ánh sáng bên ngoài cửa sổ như muốn thay đổi màu thành phố. Bình yên rồi trong tôi, âm thanh cảm xúc đang từng lắng động, an ủi, vuốt ve để tôi đi vào sự yên tĩnh.
Tôi có thể không ngủ đêm này, nhưng tôi sẽ nghỉ ngơi và mơ về những giấc mơ khác .
Ngủ ngon nhé, bình yên nhé, để cuộc sống thật đẹp
Triệu Dương
No comments:
Post a Comment