Giờ đây, cuộc sống của tôi dường như cũng đang ửng hồng.
Trong khoảnh khắc tuyệt vời đó, tôi nghe thấy tiếng Huy thì thầm: "Di à, dù có đi bất cứ đâu, tới bất cứ chân trời nào đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không bao giờ quên bầu trời màu hồng nơi đây, có cậu và cả trái tim của tớ".
***
- Ê! Mọi người biết tin gì chưa? - Hồng hét lên như một cái loa làm chúng tôi giật bắn mình.
- Trời, gì vậy mày? - Tôi nhăn nhó, con nhỏ vẫn không giảm tẹo nào cái volumn
- Huy nó sẽ đi du học đấy Di à. Hết tháng này nó bay!
Tôi đánh rơi cuốn sách đang cầm trên tay, ngạc nhiên và ngơ ngác.
- Sao...cơ? - Tôi lắp bắp.
- Ừ, nó giành được học bổng đi Pháp đấy. Mày không biết gì à, thế mà cũng đòi làm bạn thân.
Tôi thẫn thờ, tai như ù đi, không nghe thêm được gì từ đống âm thanh hỗn tạp của lũ bạn bên cạnh nữa.
Tan buổi học nhóm, tôi nặng nhọc bước trên con đường đầy nắng. Con đường quen thuộc mà ngày nào tôi và Huy cũng cùng nhau đi học, mùa hè lá bàng xanh ngắt, mùa thu đỏ ối xào xạc rụng xuống đường. Chúng tôi đã cùng nhau đi trên con đường này bao nhiêu mùa cây thay lá. Vậy mà giờ sắp sửa chỉ còn mình tôi. Tại sao Huy không nói cho tôi chuyện cậu ấy đi du học? Tôi là bạn rất thân huy luôn tâm sự mọi chuyện cơ mà! Huy sắp xa tôi rồi, cậu ấy đến một nơi mà tôi biết rằng mình sẽ không thể nào tới được, rất xa...
Trong lòng tôi bỗng trào lên một cơn giận. Tôi không biết chính xác mình giận cái gì, nhưng tim cứ đau nhói như thể một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. Mọi thứ trước mắt tôi nhòe đi, bỏ kính ra, thấy tất cả đều mờ nhạt. Tôi nhớ Huy từng nói với tôi: "Nhìn đời mờ ảo ai cũng giống ai thế mới hay". Đó là lí do cậu ấy cận nhưng ít khi đeo kính. Chắc vì cậu ấy nhìn mọi người như nhau, nên cậu ấy chưa bao giờ nhìn tôi như một người con gái. Trong mắt cậu tôi luôn là đứa bạn thân, nô đùa nghịch ngợm như mấy tụi con trai bạn cậu. Chúng tôi cứ bên nhau vô tư như thế biết bao ngày, cho tới giờ khi biết cậu sắp đi xa, tôi mới nhận ra hình như mình đã thích cậu mất rồi.
Lớp học giờ ra choi ồn ào và hỗn loạn. Tôi thu mình vào cái góc bàn đầy nắng gần cửa sổ, nhìn những vệt sáng xuyên qua đám mây xốp trắng. Huy đến gọi tôi xuống căngtin trường nhưng tôi lờ cậu ấy đi và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, tự trách rằng sao cậu ấy cứ thản nhiên như thế. Cảm giác khó chịu khiến mắt tôi đột ngột tối sầm, tôi thấy khó thở và lồng ngực như bị ai bóp chặt. Không khí... thở... tôi không thở được...có lẽ tôi lại....
- Ôi chúng mày ơi, Di, Di nó làm sao thế này!
Đó là tất cả những gì tôi có thể nghe trước khi nằm gục xuống. Tôi không nhìn thấy gì nữa, cảm giác không khí xung quanh như đã có ai rút hết đi. Tôi thở dốc, gấp gáp nhưng vẫn không thở được. Hình như có bàn tay ai đó mạnh mẽ, bế tôi lên và chạy. Hình như tôi đang tựa vào ngực ai đó ấm ấp và nhịp tim cũng đập mạnh như hơi thở của tôi...
- Di, cậu tỉnh lại đi Di ơi!
Tôi dần mở mắt. Hình ảnh đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt của Huy, cậu đưa tay sờ trán tôi, những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt còn vương nét hốt hoảng. Tôi hỏi Huy:
- Tớ đang ở đâu?
- Ở phòng y tế chứ đâu! Lúc nãy cậu bị ngất xỉu. Tớ tìm thấy lọ thuốc này trong cặp của cậu - Huy chỉ vào lọ thuốc xịt dành cho người bị hen, mặt như giận dữ - Cậu bị hen từ bao giờ thế hả?
- Ừ thế à, nãy ai đưa tớ xuống đây ?
- Là tớ. Cậu tưởng có ai khác bế nổi cậu chắc. Cậu làm tớ sợ lắm cậu biết không? Cơ mà cậu cũng nặng quá đấy nha, từ nay không được ăn bánh kem nữa!
- Cậu dám trêu tớ hả Huy? - Tôi vùng dậy vung tay chân đấm đá túi bụi nhưng ngay lập tức bị huy tóm lấy và bắt nằm xuống.
- Cậu nằm nghỉ đi, vửa mới tỉnh mà đã muốn đánh nhau à? Không trêu cậu thì làm gì? Tớ thích nhất là trêu cậu!
Tôi quay lưng lại không thèm đếm xỉa. Hừ, cậu ấy vẫn thế, thật đáng ghét! Tôi cảm giác cậu ấy vẫn đang nhìn mình một lúc lâu, rồi Huy lên tiếng:
- Di này, chiều nay đi cafe không?
Tôi không trả lời.
- Tớ đợi cậu ở quán cũ nhé! Cậu không đến là tớ không về đâu
Rồi cậu đứng lên về lớp học, còn nói với lại : " Cậu cứ nghỉ đi nha hết giờ tớ đưa cậu về!"
5 giờ chiều. Huy đã ngồi đời tôi ở quán tự bao giờ. Thấy tôi, cậu ấy vẫy vẫy tay mừng rỡ.
- Tớ nè...
Tôi không đáp.
- Di này, sao hôm nay cậu cứ bơ tớ vậy?
- Chả sao cả! - mặt tôi xị ra một đống.
- Cậu giận tớ chuyện gì à?
Mặt Huy trông ngố tệ luôn!
- Này Huy, sao cậu lại giấu nhẹm cái chuyện cậu sắp đi du học như thế? Cậu không coi tớ là bạn thân nữa sao?
- Tớ không có ý đó! Chỉ là tớ...Nhưng có gì đâu mà cậu phải giận tớ như vậy?
- Không có gì à? - tôi gắt lên - tớ giận là vì sao cậu không biết à? Đồ ngốc, cậu sắp xa tớ mà không nói với tớ một câu ư, cậu bỏ rơi tớ sao, đồ ngốc, cậu không hiểu gì hết, tớ ghét cậu....
Tôi lao ra khỏi quán giữa lúc trời mưa to. Để mặc người ướt, tôi chạy như điên dưới hàng cây. Mưa rơi rát mặt, từ hai khóe mắt tôi hai dòng ấm nóng chảy ra, nước mắt hòa cùng với mưa, tôi òa lên như chưa bao giờ được khóc. Tôi sẽ cứ chạy như thế nếu không có một bàn tay kéo tôi vào một mái hiên bên đường. Đó là Huy! Tôi vùng vẫy khỏi bàn tay của cậu, khóc như một đứa trẻ trước mặt cậu. Tôi thấy cậu cũng ướt sũng. Huy nhất định không buông tôi ra, cậu kéo tôi lại gần hơn và ôm lấy đôi vai bé nhỏ đang run bần bật của tôi. Tôi mềm nhũn trong tay cậu, nước mắt cứ thế chảy ra.
- Tớ xin lỗi - Huy nói - tớ là một đứa rất tệ phải không? Di à! Cậu đừng khóc, đừng khóc có được không? - Giọng Huy nghẹn lại.
- Tại sao cậu định lặng lẽ rời xa tớ?
- Vì tớ sợ, tớ sợ Di à, cậu có biết không, tớ nghĩ mình không thể chịu nổi khi nhìn thấy cậu khóc. Tớ sợ tớ sẽ yếu lòng, vì tớ thực sự không muốn rời xa cậu.
Tôi nhìn Huy, ánh mắt cậu ươn ướt. Giọng Huy ấm áp hòa lẫn với tiếng mưa ào ạt ngoài hiên. Tim tôi đạp loạn lên, một cảm giác rất lạ, không như khi bị lên cơn hen nữa. Huy nói tiếp:
- Tớ sợ nhìn thấy cậu buồn! Cậu là người tớ không muốn làm tổn thương. Lúc thấy cậu đau bệnh, tớ lại càng lo lắng.
- Huy... tớ...tớ...
- Cậu có thích tớ không? - Huy ngắt lời tôi - Cậu có thích tớ mà đúng không Di? Chắc chắn trái tim cậu cũng đang cảm thấy như tớ lúc này, phải không?
Huy cầm tay tôi áp lên ngực trái của cậu ấy. Tôi thấy rất rõ ràng những nhịp tim dồn dập, giống như tôi. Và tôi lại bật khóc. Lần này, những giọt nước mắt rơi vì hạnh phúc. Cuối cùng thì Huy cũng đã hiểu. Và quan trọng hơn là Huy cũng thích tôi. " Tớ thích cậu, Huy à!". Huy đưa tay lau nước mắt cho tôi, rồi siết nhẹ tay tôi, Huy chỉ về phía chân trời xa xa nói:
- Di, nhìn kìa!
Một cảnh tượng kì diệu hiện ra trước mắt tôi, một dải rất dài màu hồng hiện ra phía chân trời. Bầu trời hồng rực lấp lánh sau cơn mưa. Tôi mỉm cười. Chúng tôi đứng nắm tay nhau và lắng nghe những nhịp đập thổn thức của trái tim. Giờ đây, cuộc sống của tôi dường như cũng đang ửng hồng. Trong khoảnh khắc tuyệt vời đó, tôi nghe thấy tiếng Huy thì thầm: "Di à, dù có đi bất cứ đâu, tới bất cứ chân trời nào đi chăng nữa, tớ cũng sẽ không bao giờ quên bầu trời màu hồng nơi đây, có cậu và cả trái tim của tớ".
Theo: Blogviet.com.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment