Monday, February 25, 2013

Truyện ngắn: Góc yêu thương


Sân trường giờ chơi náo động như tổ ong trong đám lửa. 

Bên lan can, một đôi nam sinh nữ sinh như tách khỏi không gian đặc âm thanh và hơi người, lặng lẽ đứng tì vai nhau…

“Này, đường đột hẹn một người ra nói yêu thì có vô duyên không?”

“Có.

Nhưng là vô duyên dũng cảm.”

“Nếu người ta từ chối thì sao?”

“Thì đào ngay một cái hố mà rúc đầu xuống. Bởi thế người lớn mới hay mò vào chỗ kín đáo để tỏ tình.”

“Đối diện người ấy, tim đập thình thịch, mồ hôi rịn đầy, làm sao bày tỏ mà không lắp bắp?”

“Hôn, nhằm môi mà hôn. Kẻ bị cưỡng hôn tự khắc sẽ hiểu, trừ khi óc bã đậu.”

“Hôn…” – giọng cậu trai thoảng nhẹ như gió may.

Cái nhìn của Trí vô định rơi xuống sân trường ngợp người. Bảo Lan nhìn anh bạn thân, mắt ánh nét cười lém lỉnh, gò má căng ra vì máu dồn lên ửng hồng. Bờ môi cô khẽ run, nơm nớp lo anh sẽ bất thình lình quay sang hôn mình giữa thanh thiên bạch nhật.

2. Hai ngày sau.

Chuông reo tan học chưa hết vang vọng, Bảo Lan quay xuống bàn dưới định rủ Trí về nhà mình ăn trưa, thì chỉ kịp thấy bóng anh vừa lỉnh khỏi cửa sau. Hơn chín năm chung trường chung lớp, chưa bao giờ anh không cùng đi cùng về với cô. Đây là lần đầu. Tim cô vô cớ bật lên một nhịp rất chói. Quơ vội sách vở vào cặp, cô chen đẩy đám bạn, hòng đuổi kịp anh.

Sân trường giờ nghỉ trưa chỉ lác đác vài cụm học sinh trên ghế đá dưới các tán cây, trên những hành lang. Nhóm do nhà xa, nán lại vạ vật chờ tiết học trái giờ buổi chiều. Nhóm đến sớm, tranh thủ gạo bài kiểm tra. Chiếc xe đạp của Trí vẫn chỏng chơ chờ chủ, cau có căm hận vì bị bắt oằn thân hong nắng. Chờ mãi bên hiên mái tôn của bãi xe mà không thấy Trí, Bảo Lan nóng ruột quay lại sân trường, phóng như bay qua các hành lang, ló đầu vào tất cả phòng học tìm anh. Tim cô cứ dồn dập, dọa về một chuyện chẳng lành.

“Cả nửa tiếng rồi mà cậu cứ vòng vo thế?” – một giọng con trai mất kiên nhẫn – “Hẹn tớ ra đây có chuyện quan trọng mà nãy giờ toàn nói mấy thứ vô thưởng vô phạt!”

“Tớ… Tớ muốn…” – một giọng con trai đang kỳ vỡ tiếng rụt rè đáp trả.

“Hử?! Này cậu định làm gì?” – giọng chàng trai đầu tiên có chút phòng bị, khi thấy anh chàng kia đột ngột tiến sát mình.
Hôn. Chính xác là một đôi môi chủ động ghì ép vào một đôi môi. Hai đôi mắt mở trừng trừng. Tay của chàng trai nãy giờ chỉ biết lắp bắp cứ bấu chặt phần giữa cổ và vai chàng kia, cho đến khi bị xô mạnh ra. Hôn, chỉ nhỉnh hơn một giây.

“Đồ khốn!” – Chàng trai vừa bị cưỡng hôn phun ra với vẻ kinh hãi, dùng mu bàn tay chà qua chà lại môi mình. Cậu ta lao như ma đuổi khỏi khoảng sân con sau dãy nhà thí nghiệm.

Bảo Lan đã kịp nép vào hốc tường, không ai nhận biết sự hiện diện của cô. Cô nhắm nghiền mắt, môi cắn chặt, mũi nín lặng. Cô dừng mọi tiếng động do sự sống cơ thể mình gây ra – tiếng chớp mắt, tiếng môi mấp máy, tiếng thở. Tim cô chỉ dám rón rén những nhịp ngắt quãng.

Bảo Lan đau. Trí đau. Anh ngồi gục xuống giữa khoảng sân nhỏ xíu luôn yên tĩnh và xanh cỏ, nơi hai người họ đã cùng khám phá ra trong ngày đầu tiên nhập trường cấp ba. 

Những dòng suy nghĩ cứ rong ruổi khắp tâm trí Bảo Lan. Nhập nhằng, rối rắm, chắp vá, lạ kỳ. Tuy không biết mình đang thật sự nghĩ gì, nhưng cô biết – rõ ràng và chắc chắn – mình muốn gì.

“Đứng dậy đi. Chỗ này tuy vắng nhưng cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, nhỡ có người trông thấy cậu ngồi thiểu não phơi nắng, lại tưởng học quá hóa hâm.” – Bảo Lan giõng giạc, bên cạnh Trí đang ngồi bệt dưới đất, đầu gục lên gối. Nghe tiếng cô, anh giật mình ngước lên, mắt đỏ hoe dù không dính nước.

“Cậu đã thấy hết ư?” – Trí thều thào, âm điệu phảng phất chút lo sợ.

“Đứng dậy!” – Đôi ngươi Bảo Lan ngập tràn những tình cảm đáng yêu và dễ chịu. Cô chìa tay, có ý kéo Trí đứng dậy. Rồi cô nhất quyết không buông tay ra, khi anh đã đứng vững vàng trên mặt đất. Siết chặt tay anh, thần thái cô đột ngột đanh lại, ánh mắt sắc lạnh – “Cậu là của tớ!”.

3. “Nghe thằng Hải lớp D3 bảo hôm trước Trí hẹn nó ra rồi cưỡng hôn đấy!”

“Gìiiii???”

“Ọe!!! Thật không? Cao ráo xinh trai thế mà bóng à?”

Từ cuộc họp cán bộ lớp định kỳ về, Trí và Bảo Lan nghe ai đó đang phao tin, biến phòng học thành cái chợ. Đứng ngoài cửa, mặt Trí trắng bệch rồi chuyển sang màu xanh lá chuối, chân tay mềm nhũn tưởng mớ bún thiu cắm vào thân mình. Còn mặt Bảo Lan từ trắng chuyển sang đỏ lựng như ngọn lửa no củi. Cô hít một hơi gấp gáp, nắm chặt tay anh lôi vào lớp.

“Chính miệng Hải D3 nói vậy sao?” – Mắt Bảo Lan sáng quắc và nheo gằn lại, dữ dằn lia một vòng quanh lớp. Không ai dám ho he. Lũ phân tử khí như tăng cân, đè xuống những con người mới phút trước hãy còn nhốn nháo. Ngột ngạt kéo dài mấy giây. Rồi Bảo Lan hấp háy mắt, phì cười. Cô nói bằng giọng dở-hơi-à – “Hài hước quá đi! Trí là bạn trai tớ mà!”.

Mọi người và Trí còn chưa kịp định thần trước câu nói của Bảo Lan, cô đã quay sang anh, nhón chân rướn người lên hôn. Hôn trật, môi cô chỉ chạm vào mép anh. Nụ hôn hỏng ấy đã lột mất của cô chức bí thư chi đoàn, vì hành vi thiếu đứng đắn. Nó cũng mở đầu cho một mối “yêu đương” được dung dưỡng bằng những vết thương.

4. Hai tuần sau.

Lang thang cả buổi trong nhà sách, Bảo Lan và Trí tuy luôn gần nhau nhưng gần như chẳng nói câu nào. Thỉnh thoảng anh lén nhìn cô, cái nhìn cứ dài thuợt. Cô biết anh có chuyện muốn nói, cũng đoán chuyện đó không lọt tai mình nên chẳng chủ động gợi.

“Chúng mình đừng vờ yêu nhau nữa!” – Trí đến đằng sau Bảo Lan, nói khẽ vào tai cô.

“Tớ từ chối.” – Mặt Bảo Lan không đổi sắc, giọng lãnh đạm.

“Cậu thừa biết tớ… Như thế này không đúng. Cậu còn…”

“Sau này cậu yêu ai, tớ chẳng cấm. Tớ không thèm trái tim cậu. Tớ thừa hiểu có cầu cúng thế nào nó cũng mãi chẳng thuộc về mình. Tớ chỉ cần cậu vĩnh viễn bên cạnh tớ, trong tầm mắt tớ.” – Bảo Lan nhìn sâu vào mắt Trí, đôi hàng mi cô ướt rượt. Giọng nói cô chậm rãi, mượt mà và da diết như dòng nước nhỏ đang chảy quanh, ôm ấp một hòn đá to – “Tớ yêu cậu nhiều lắm, sắp tròn mười năm rồi…”

“Tớ không nỡ…”

“Đừng trẻ con thế! Hãy nghĩ cho bản thân cậu ấy. Năm mười năm nữa, cậu chắc chắn sẽ thành đạt và có địa vị. Cậu cần tớ để hòa nhập vào xã hội, để thăng tiến. Phía sau người đàn ông thành công không thể là một thằng đàn ông khác! Ở đời mấy ai thật sự chấp nhận chuyện dị biệt?! Tớ không chịu được kẻ nào đàm tiếu sau lưng, gọi cậu là…” – Bảo Lan ngừng lời. Thanh quản cô cứng đơ, chẳng thể phát âm ra từ đang hiện trong đầu. Cô đảo mắt, bẻ chuyện sang hướng khác – “Hôm ngoài cửa lớp nghe người ta dè bỉu chuyện mình hôn thằng Hải, cảm giác đó cậu nuốt có trôi không?”
Bảo Lan nhìn Trí chòng chọc, nhưng ánh mắt anh cứ hướng xuống đất, cố ý tránh cô. Cô thở hắt một cái, dợm bước đi thì anh níu lại – “Dây giày cậu bung rồi!” – Vừa nói, anh vừa quỳ xuống, cột lại dây giày cho cô. Thấp thoáng từ những kệ sách gần đấy, mấy ánh mắt nữ sinh nhìn họ đầy ngưỡng mộ và thèm thuồng. Đôi má Bảo Lan hây hây…
Được chàng trai mình yêu thích quỳ xuống cột dây giày – hình ảnh này tuyệt đối bắn rụng tim các cô gái. Và trái tim người được cột dây giày thì gần như vô phương hồi tỉnh. 

5. Hơn một năm sau. Sinh nhật Trí. Một ngày đầu đông bị ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới.

Bảo Lan tự tay bắt bánh kem mừng sinh nhật anh. Chiếc bánh hình trái tim, trang trí với những trái tim đỏ bằng bông kem, nhỏ li ti và xinh xắn. Cặp nến “17” tỏa bừng một góc quán cà phê. Bữa tối sinh nhật lãng mạn và đầm ấm, dù bị thời tiết mưa to gió cóng phá bĩnh đôi chút. 
“Ước đi…” – Bảo Lan vỗ tay, hối Trí thổi nến. Cô cười yêu như hoa, mắt háo hức, sáng tựa đèn pha.

“Tớ ước… Chúng ta chia tay!”

Bảo Lan phỗng người. Tất cả mọi xúc cảm trong cô đều đu theo lời nói của Trí tan tành vào không khí. Cô trân trân nhìn anh, rồi nhìn chiếc bánh mình đã dày công chuẩn bị. Gắng mãi cô mới phà ra được một luồng hơi – “Nếu cậu đã ước vậy…”.
Chín giờ tối, Trí đón taxi cho Bảo Lan về nhà, sau bữa tiệc sinh nhật lặng im đến ngộp thở.

Mười một giờ đêm, bố mẹ Bảo Lan gọi điện đến nhà Trí, hỏi con gái mình có ở đấy không. Sau trận cự cãi lớn với bố mẹ, cô đã lẻn khỏi nhà từ lúc nào.
Quá nửa đêm, có những hòn đá nhỏ liên tiếp bị ném lên cửa sổ phòng Trí. Tiếng lộp cộp do đá vụn chạm vào mặt kính lọt thỏm giữa tiếng mưa gầm gió rít, nên dù vẫn thức, mãi lâu sau anh mới nhận ra. Rúm ró trong chiếc áo mưa xốp mỏng dính cứ bị gió tạt phần phật, Bảo Lan nép bên tường rào nhà anh, tay thoăn thoắt lấy đá ném lên. 

“Tớ vừa gọi cho bố mẹ cậu, xin hai bác để cậu ngủ đây đêm nay, sáng mai tớ sẽ đưa cậu về. Đang mưa bão lớn, không nên để hai bác ra đường giờ này.” – Trí dọn chăn gối sang phòng em trai ngủ, sau khi ném cái nhìn đầy thắc mắc, xen chút ngán ngẩm dành cho Bảo Lan – “Tớ cũng hứa với hai bác sẽ… sẽ không đến gần cậu.”

“Ha! Tầm nhìn người lớn thật hạn hẹp. Cậu có đến gần thì phép màu cũng chẳng xảy ra.” – Bảo Lan vờ cười ngặt nghẽo trên giường Trí, rồi tiếp tục vò khô tóc bằng khăn bông – “Sau đêm nay, bố mẹ tớ sẽ xem cậu là con rể lý tưởng, rất đàn ông, rất biết cách xử sự. Còn bố mẹ cậu sẽ không ham nhận loại con gái đổ đốn, bất trị là tớ làm con dâu.”
Trí thở dài nhìn Bảo Lan. Anh thừa biết cô đang tìm cách phá lời ước sinh nhật của mình. Im lặng một lúc, anh bước đi, không cả chúc cô ngủ ngon. 

“Đừng bỏ tớ…” – Bảo Lan tha thiết, nước mắt thấm ướt vào giọng nói, khi Trí vừa chạm vào tay nắm cửa – “Không có cậu, tớ biết phải làm sao?”
Trí quay lại, nhìn sâu vào Bảo Lan. Hàng mi cô ngấn lệ, ánh mắt cứ rối tròn như vòng xoắn trên vỏ ốc. Hệt một con miu bị bỏ rơi bên vệ đường – chẳng biết số phận sẽ ra sao nhưng chắc rằng nó sẽ không tốt đẹp. Lòng anh lung lay xao động.

“Nếu cậu dám bỏ tớ, tớ sẽ tung hê mọi chuyện cho bố mẹ cậu biết.” – Bảo Lan thình lình đổi giọng bất cần và đe dọa. Cô liếc nhìn Trí, đôi ngươi sắc lạnh hơn cả kim cương – “Cậu tàn nhẫn với tớ, thì tớ đành tàn nhẫn nhìn bố mẹ cậu suy sụp. Nghĩ xem, khi biết anh con trai bảo bối mình dốc hết kỳ vọng…”

“Ầm!” – Cánh cửa đóng sập.

Bên ngoài phòng, Trí đứng như tượng, tay siết lấy cái nắm cửa, cơ mặt cứng căng trong vô vàn cảm xúc và suy tính. Bên trong, Bảo Lan ngồi phỗng trên giường, ngẩn ngơ nhìn những hạt bụi phe phẩy. Tim cô vừa nãy đập rất nhanh, nay như đã bị tiếng sập cửa hù cho nín lặng.

Sáu giờ sáng, bố mẹ Bảo Lan đến xin lỗi bố mẹ Trí vì đã làm phiền. Cả bốn vị phụ huynh đều nhợt nhạt và rã rời, sau một đêm gần như không chợp mắt. Nhìn Bảo Lan – đôi hàng mi rưng rưng, ngoan ngoãn cúi đầu, thỏ thẻ xin lỗi người lớn – Trí chợt gai người. Anh như nhận thấy nụ cười tinh quái trong tâm trí cô. Anh nhìn thấy một cô rất khác, ngược hẳn hình ảnh phản chiếu trong mắt mình.

Vài ngày sau, bố mẹ Bảo Lan – vốn trở nên khắt khe với mối quan hệ của hai người khi nghe loáng thoáng rằng họ cặp kè ở trường – đã gặp riêng Trí.
“Con bé đang dậy thì, có chút ngang bướng và khó bảo. Cháu tuy bằng tuổi nhưng lại chín chắn hơn nó, xin cháu hãy giúp chăm sóc Bảo Lan. Hai đứa lớn lên bên nhau, tình cảm rất thân thiết. Có cháu bên cạnh nó, bác yên tâm.” – Với lời gửi gắm này của bố mẹ, Bảo Lan lại mặc nhiên quấn quít bên Trí. Ước nguyện chia tay của đêm sinh nhật xem như chưa từng được thốt ra.

6. Hai năm sau. Lại đúng ngày sinh nhật Trí. Mùa đông đem cái rét đến muộn, thời tiết ban đêm cứ rượi mát rất tuyệt. 

Bên hai cốc chocolate nóng và rổ bánh quy, Bảo Lan cùng Trí ngồi trên sân thượng ngắm sao. Đây là lần thứ hai sinh nhật anh vắng bóng bánh kem. Cô cố tình không tạo cơ hội cho anh thổi nến rồi ước chuyện chia tay một lần nữa.

“Đầu năm sau tớ sang Anh, người ta vừa mới gửi thư chấp thuận nhập học.” – Trí bám mắt vào bầu trời, không dám đoán xem phản ứng của Bảo Lan sẽ thế nào. Hai năm qua bên cô, anh lúc nào cũng nơm nớp như tay đang cầm quả lựu đạn cháy ngòi. Anh luôn nâng niu cô, mọi lời nói và hành động đều dè chừng, e sợ chỉ một tíc tắc mình bất cẩn sẽ lại đẩy cô gây chuyện tổn thương bản thân. Nhưng những vết thương do nỗi mệt mỏi và dằn vặt đâm chém xuống lòng anh cũng ngày một lở loét. Mỗi sáng thức giấc, không bao giờ anh thấy tâm hồn mình thanh bình. Luôn luôn có một khối vô hình rất nặng chèn chặt lồng ngực anh. Lần lữa mãi, anh mới có thể buộc mình một lần dứt khoát, thật mạnh mẽ và lý trí.

“Tớ đã biết rồi!” – Bảo Lan hớp một ngụm chocolate nóng, bình thản chớp mắt – “Bao năm nay, cậu luôn âm thầm tìm một cơ hội đi thật xa tớ. Những lần cậu nộp đơn xin học bổng, tớ đều biết. Nhưng tớ sẽ chờ.”

“Đừng chờ. Tớ không chỉ muốn đi thật xa cậu. Tớ muốn bước khỏi cuộc đời cậu.” – Trí thu hết can đảm, bơm thật đầy chất tàn nhẫn vào từng lời nói.

“Tớ đáng ghét nhiều thế ư? Cậu muốn rũ bỏ tớ nhiều thế ư?” – Bảo Lan mỉm cười. Một nụ cười xa xăm và nhợt nhạt, như vì tinh tú đang neo đậu trong khoảng không rất xa, rất xa trên đầu hai người.

“Cả đời này tớ thương cậu. Cả đời này có khi tớ sẽ không tìm được ai yêu tớ, quan tâm tớ, thấu hiểu tớ như cậu. Ngược lại, tớ cũng hiểu cậu. Tớ biết nếu mình vẫn còn chút vương vấn với cuộc sống cậu, dù chỉ là vài dòng email, cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Buộc cậu sống với cái cảm giác vĩnh viễn không có được tình yêu… Tớ đã làm đau cậu đủ rồi.” – Rất khó khăn Trí mới có thể gằn bản thân lại, không cho sự muốn khóc ám những âm hơi sụt sịt vào giọng nói.

“Hiểu và quan tâm, như vậy đã đủ để hạnh phúc bên nhau suốt đời rồi. Yêu hay không nào quan trọng. Tớ sẽ chia sẻ cậu với chàng trai mà cậu yêu, không ghen tuông. Tớ chỉ cần có cậu bên cạnh.” – Bảo Lan cố chấp và mềm mỏng níu kéo Trí. Từ lâu, cô đã đầu hàng ý nguyện thay đổi xu hướng tình dục của anh, sau bao đêm miệt mài vào sách vở và khối thông tin khổng lồ về người đồng tính trên mạng. Từ lâu nay bên anh, cô lúc nào cũng nơm nớp như tay đang cầm quả lựu đạn cháy ngòi. Cô luôn dự cảm về một ngày anh quyết tâm chấm dứt.

“Chúng ta không đáng bị đau thêm nữa. Bên tớ, cậu sẽ hy sinh và chịu đựng nhiều. Có những chuyện cậu nghĩ đơn giản, nghĩ mình làm được, nhưng khi nó đến thì cậu mới nhận ra là quá sức. Còn khi bên cậu, tớ sẽ luôn mặc cảm. Nó đang gặm nhấm tớ từng ngày đây này!!!” – Trí đột ngột gào lên, nước mắt bật tung khỏi vầng mắt.

“Thôi được rồi!” – Bảo Lan mỉm cười dịu dàng, giọng nói êm ngọt tưởng vừa nhúng vào hũ mật ong – “Cái ngày cậu lên máy bay, tớ sẽ bước khỏi cuộc sống cậu. Tớ hứa.”

Yên lặng bao trùm. Hai đôi mắt dõi lên trời, mong đào bới ra vài ngôi sao lẫn trong những dải mây mỏng, nhưng chẳng thể tập trung đón ánh lấp lánh nào.

“Cậu có thể làm cho tớ một điều cuối cùng được không?” – Bảo Lan âu yếm nhìn Trí, giọng buồn bã. Cô nhìn sâu vào mắt anh, mà chẳng thể tìm được hình ảnh mình trong ấy – “Hôn… Hôn trán tớ một cái, như trong phim ấy.”

Trí nhẹ nhàng vén tóc mái Bảo Lan sang bên, rồi đặt môi mình lên trán cô. Trong cái hôn của anh, cô nhắm mắt, tiễn hai giọt nước mắt chảy dài xuống má. Trong cái hôn của anh, cô mắng bản thân đã trơ trẽn và quá quắt bấu chặt anh ngần ấy năm, đến cuối cùng lại không đủ dũng cảm xin điều mình thèm khát nhất: nụ hôn môi nồng nàn, như nụ hôn ngày xưa anh cưỡng bức từ cậu bạn. Trong cái hôn của anh, cô mỉm cười lặng lẽ. Trong cái hôn của anh, tim và não cô lạnh ngắt.

7. Máy bay cất cánh…

Bảo Lan ngẩng nhìn máy bay dần mất hút trong rặng mây khổng lồ và u ám, che rợp bầu trời giữa đông. Cô mỉm cười, nhún nhẹ chân bật lên. Cô bay dần cao, dần cao, chẳng mấy chốc đã theo kịp và đậu trên cánh máy bay. Cô thướt tha từng bước sát đến ô cửa sổ Trí ngồi. Cô hôn lên cửa kính một cái đánh chụt gửi đến anh, còn anh vẫn chăm chú vào trang sách đang đọc.

Suốt hành trình xuyên lục địa, không lúc nào Bảo Lan thôi say sưa ngắm Trí. Anh ăn. Anh đọc sách. Anh ngủ. Anh nghe nhạc. Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm cô được thỏa thích ngắm anh gần đến thế, mà không sợ khiến anh kém tự nhiên. Ánh cười mãn nguyện phấp phới trên môi cô.
Chặng bay dài nửa vòng trái đất. Ở phi trường gọi về nhà báo hạ cánh bình an, Trí khuỵu ngã khi hay tin Bảo Lan qua đời. Cô tự tử, ngay thời khắc máy bay anh cất cánh.

No comments:

Post a Comment