Wednesday, February 27, 2013

Người đàn ông trong ta hãy khóc đi

Có lẽ chỉ một lần này ta phải cắn chặt đôi hàm răng và cho con tim mặc nhiên bật khóc nức nở. 

Có lẽ chỉ hôm nay sau bao nhiêu năm đợi chờ, vượt mọi rào cản của tình yêu, của thương nhớ để nhận ra rằng ta và mọi thứ chẳng bao giờ đến được với nhau như ý nguyện…

Người đàn ông trong ta ơi! Có bao nhiêu con người đã sống và chia ly ở thực tại, có bao nhiêu thương nhớ mà những chân thành tạo dựng cũng có đến được với nhau? Vậy thì ta sẽ phải học cách hồn nhiên và tặng cho mình điều an ủi một lần, phải nuốt hết, xoa dịu hết từng cơn đau dù chát đắng và khó trôi như uống một ngụm thuốc đắng. Đơn giản là khóc một lần cho tuôn trào sự yếu đuối đi thôi.

Ta không dám mơ về chân trời và vầng dương nào rực sáng nữa, ta chỉ mong ngày mai khi mở mắt, khi con tim bị vắt kiệt bởi những kí ức trắng đêm. Ta sẽ biết cách cười dịu dàng đón những ánh ban mai ló dạng, sẽ biết hát líu lo như con chim non đậu trên cành cây khô ngoài ngõ, sẽ biết uốn éo như một con sâu xanh trên chiếc lá non mơn mởn ngoài vườn nhà, sẽ biết ồn ào và tự nhiên như lũ gà xuống chuồng và đòi ăn, nháo nhác, rôm rả.

Có những lúc trong cuộc đời khiến ta phải nghẹn ngào và không thể bật khóc, ta tự cho mình quyền dồn nén để bản thân phải gồng mình oằn vai mà gánh chịu. Thực tế thì sau bao nhiêu phút bấn loạn ta mới nhận ra một điều. Ta cũng có thể khóc òa lên như một đứa trẻ, cũng có lúc cần ai ôm vào lòng mà xoa dịu, chở che những bình yên thật dịu mát. Thực lòng thì lúc nào ta không thể tìm cách thoát khỏi những suy tư ấy, ta muốn mình phải bật khóc dù là nước mắt chẳng rơi ấm nóng đậu trên sàn nhà, quạnh hiu, mặn đắng.

Ta cầu mong ngày mai, sau bao nhiêu năm cố gắng đợi chờ và đi tìm giữa chênh chao ấy. Sau những đêm thân thể muốn nát vụn theo từng xác bụi hòa vào lòng đất và cỏ cây. Ta thấy bản thân mình cũng dãy nảy vì cái lạnh như cắt của gió sương, cũng thấy ngoài kia khi cô đơn là buồn nhiều lắm. Nhưng có lẽ cứ phải khóc một lần cho vơi, khóc một lần cho khỏa lấp những tháng năm dù có dài biền biệt về sau, sau nữa.

Ta không có quyền bắt ai đó phải thương yêu mình, vậy nên ta đã chọn cách hỏi han và ân cần mỗi khi người đó yếu đuối nhất, nước mắt chực chờ và nỗi niềm tê dại. Hôm nay ta đã biết mình hoàn toàn vô ưu, hoàn toàn chỉ là một bài ca dịu dàng nhưng chẳng phải là cuộc sống ở đó. Ta ừ và chọn cách ngậm chặt lòng để ra đi, biết làm sao được vì chỉ còn cách như vậy để trả lại những bình yên cho người ta thế đấy. Ta tạm thấy mình bơ vơ quá chừng…

Có lẽ bản thân ta đã ngấm quá nhiều cơn đau vào trong dòng máu cô độc. Đi qua thương nhớ chỉ thèm khát được trồng một luống rau xanh, để tự tay làm một bữa cơm ngon cho người mà ta đã từng muốn chung sống. Ta sẽ làm những con ngựa gỗ cho hai đứa trẻ con chơi đùa ngoài sân, sẽ sơn ngôi nhà có màu hạt dẻ, sẽ trồng xung quanh những rặng cây mà mùa thu có thể đổ những chiếc lá vàng hanh hao. Thế nhưng mọi giấc mơ trong cuộc đời cũng biết cách từ chối khéo léo. Ta không phải vay ai những ngọt ngào nên ta đâu thể chối từ những hững hờ và đau thương đến như thế. Đành dặn lòng là phải cười vui vì hạnh phúc đó người kết duyên với ai, không nhất thiết cứ phải là mình đâu.

Ngày mai, có lẽ những quá khứ chỉ còn là một mảnh giấy cũ được vo viên và ném lại trong hộc tủ, một trang nhật kí bị ố bởi ly trà loang đổ. Ngày mai, những cảm xúc biết bao giờ mới có thể quên được, nhưng đâu thể cứ vậy mà trơ lì ra với nó. Ngài mai, nếu ta có thèm một chiếc hôn thắm thiết, có thèm một cái ôm như lúc ta cần dựa dẫm. Cầu mong đời này sẽ ban cho ta một bình yên...

Và hôm nay ta đã chấp nhận những điều từ tận đáy lòng mình chẳng hề muốn thế. Ta cười trước đôi mắt buồn và quay lưng đi im lặng. Có ai đó bảo ta cần phải vững lòng những khi bản thân cứ oằn đi trước sóng gió. Không cho phép mình mắc nợ vì mình không phải đi xin, không cho phép mình cần phải vô ơn vì mình không hề được ban tặng. Thế thì hãy hạnh phúc nhé, hãy bình yên nhé, hãy cười và hiểu rằng ta đang khóc để nguyện cầu cho người một hạnh phúc vô bờ mãi mãi đấy.

Người đàn ông trong ta ơi! Hôm nay ta tự chọn cho mình một góc khuất và bảo con tim mình hãy khóc thật lớn đi mà chẳng cần phải e ngại một điều gì…
Theo: blogviet.com.vn

No comments:

Post a Comment