ANH CỨ ĐỂ EM NGỦ YÊN NHÉ - Lách cách lách cách
_ ” Em à ! Anh yêu em thật lòng đấy.Anh sẽ yêu em suốt đời,anh sẽ chăm lo cho em,em hãy tin anh nhé “.
Chuyến bay lúc lờ mờ sáng cất cánh.
12h trưa tại sân bay Tân sơn nhất.
_ A lô ! Anh, em về đến Sài Gòn rồi, em đang ở sân bay, anh ra đón em và mẹ nhé ! _ Em về đến nơi rồi à, nhưng mà bây giờ anh đang bận, hay em với mẹ tự tìm chỗ nào nghỉ trọ trước đi, rồi anh sẽ đến sau.
Phương dặn tôi như vậy và tôi dạ rất nhẹ rồi tự mình xách va li cùng mẹ đi taxi vào thành phố tìm nhà trọ trong lúc đợi Phương đến đón chúng tôi.
Vừa rời khỏi chốn tồi tệ để về quê hương, sao tôi thấy lòng mình nhẹ hẳn, từ nay tôi được sống trên quê mình, có người lo lắng và chăm sóc cho tôi, chắc chắn tôi sẽ sống tốt hơn.
Đang vào mùa mưa nên trời sài gòn mưa tầm tã suốt cả ngày.Tôi với mẹ tìm được một nhà trọ rẻ tiền ở tạm, tôi cũng muốn kiếm chỗ nào khá hơn để mẹ thoải mái nhưng đằng nào cũng chị ở tạm, rồi chúng tôi sẽ về sống với Phương – người tôi yêu mà.
Mặc 2 cái áo mưa giấy, tôi và mẹ tìm ra quán cơm đầu hẻm ăn tạm, áo mưa rẻ tiền nên về đến nhà cởi ra, trông tôi lếch thếch như con bé ăn xin.
Tôi gọi điện cho Phương, nhưng Phương tắt máy, tôi nghĩ chắc Phương đang có việc bận, chắc chắn sẽ gọi đến cho tôi, nghĩ thế rồi tôi nằm xuống cạnh mẹ ngủ 1 giấc đến tối mịt.
_ Con dậy rồi à. Mẹ con mình ra đầu ngõ ăn cơm hàng nhé. _ Dạ. _ À mẹ ơi, mẹ có thấy Phương gọi cho con không ? _ Không, mẹ chưa thấy nó gọi.
Thật là lạ,giờ đã 7h tối rồi mà Phương vẫn chưa gọi cho tôi, tôi chủ động gọi tiếp lần nữa cho Phương, và lần này Phương mở máy.
Tiếng chuông điện thoại kéo dài nhưng vẫn chưa thấy Phương bắt máy, rồi tách một cái chỉ còn tiếng tút tút. Tôi nhíu mày tắt máy, tôi vơ cái ví rồi cùng mẹ đi ăn cơm tối.
Sáng sớm hôm sau tôi lại gọi điện cho Phương, tối qua tôi không gọi nhiều vì nghĩ là Phương đang thu xếp với gia đình.
_ A lô – tiếng Phương trả lời từ đầu dây bên kia.
_ Anh hả ? Anh đang ở đâu thế ? Sao anh không gọi cho em ? Anh đến chỗ em bây giờ nhé.
_ Ừ. Em đang ở đâu ?
_ Dạ ” ….”
20 phút sau tôi nghe tiếng động cơ xe đang phóng vào khu nhà trọ của tôi, tôi chạy ra ngoài cửa nhìn. Đúng là Phương, Phương dựng chiếc xe SH mới coong trước cửa nhà tôi, Phương thích xe máy lắm, nên đi loại nào là phải chọn loại xịn.
Tôi nhìn thấy Phương – đúng khuôn mặt trên wc và những bức ảnh, thì mừng rỡ chạy đến ôm cổ. Phương ôm và vỗ lưng tôi rất khách sáo, cứ như thể chúng tôi mới quen biết ấy.
Chắc tại Phương bây giờ mới gặp tôi ở ngoài nên hơi bối rối chăng.
_ Anh vào nhà đi.
Phương gật đầu rồi rút chìa khóa xe đi vào nhà. Tôi chạy sang buồng bên cạnh gọi mẹ.
_ Mẹ ơi, mẹ xem ai đến này.
Mẹ tôi ở trong buồng đi ra.
_ Ồ, Phương phải không cháu ?
_ Dạ ,cháu Phương đây.
Mẹ tôi vui mừng, vội đi pha nước mời Phương rồi vào buồng trong lấy ví kêu đi chợ mua đồ nấu cơm.
_ 2 đứa cứ ở nhà nói chuyện, mẹ đi mua thức ăn về nấu cơm.
_ Dạ thôi, không cần đâu bác, bác cứ ở nhà, lát mình đi ăn nhà hàng.
_ Vậy đâu có được, làm phiền cháu quá.
_ Giờ bác đi chợ mua đồ ăn thì cháu cũng làm phiền bác mà. Thôi bác cứ ngồi xuống đi bác.
Phương rất thoải mái và có vẻ hào phóng, đúng như người mà tôi đã quen. Phương đảo mắt nhìn khắp nhà rồi nói.
_ Sao em không thuê chỗ nào khá hơn, chỗ này trông cũ kỹ quá.
_ Nhà rẻ mà anh, với lại em nghĩ ở tạm thôi, không cần thuê mắc, thời gian đầu về sống với anh thì em cũng cần có chút vốn chứ.
Thấy tôi nói thế, Phương nhìn lơ qua chỗ khác rồi uhm một tiếng trong cổ họng.
Buổi trưa Phương đưa tôi và mẹ đến một nhà hàng sang trọng để ăn uống, mẹ tôi có vẻ vui vì tôi kiếm được một người yêu lý tưởng, tuy không phải đàn ông nhưng cũng có thể lo lắng đầy đủ cho tôi.
Ăn xong, Phương chở tôi và mẹ đến một khu nhà chung cư loại khá, chắc chắn hơn hẳn cái nhà mà tôi với mẹ đang thuê.
_ Em và mẹ cứ sống tạm ở đây đã nhé.
_ Sống tạm là sao hả anh. Anh với gia đình có vấn đề phải không ?
Phương nhếch môi không nói gì. Im lặng rồi quay ra nói với tôi
_ Thì em cứ ở đây đi đã. Có gì anh nói sau.
_ Anh ! Có chuyện gì anh phải nói với em nhé.
_ Uhm.
Phương để mẹ vào tham quan ngôi nhà, trông nó sạch sẽ và đầy đủ công trình phụ, mẹ tôi có vẻ ưng ý, gật đầu thích lắm. Còn Phương thì lai tôi quay lại căn nhà trọ mang hành lý sang.
Giờ này Phương về nhà rồi, Phương nói đã đóng trước tiền nhà 1 năm cho tôi và mẹ, tôi vui vẻ ôm cổ Phương hôn lên má. Tôi và mẹ lo lấy chổi và cây lau nhà, dọn dẹp lại một hồi.
Dọn xong mệt lả, tôi đi tắm rửa rồi vào buồng riêng nằm, tôi nằm tưởng tượng đến những tháng ngày sau này được sống hạnh phúc với Phương.
Có nhà là có nền tảng, tôi với mẹ thoải mái đi mua sắm một ít đồ cho cá nhân. Một tuần Phương đến thăm tôi và mẹ khoảng 3 – 4 lần nhưng vẫn chưa đả động đến chuyện ở lâu dài. Tôi hơi bồn chồn nhưng vẫn tin tưởng Phương, những lời Phương nói tôi hoàn toàn tin.
Thời gian trở về quê hương cũng đã được 2 tháng, sống ở cái đất Sài Gòn vật giá cắt cổ này, số tiền tôi với mẹ mang về đã gần hết. Tuy nhiên tôi không lo lắng lắm vì có Phương lo cho tôi mà. Chỉ đến khi mà cả tôi và mẹ đã hết nhẵn tiền tôi mới ái ngại gọi cho Phương.
_ Anh, em xin lỗi vì đột xuất gọi cho anh.Anh có thể đến nhà em bây giờ được không ?
_ Không sao. Lát anh sẽ đến.
Rồi Phương cúp máy, Phương trả lời khá gọn nhẹ và khách sáo làm tôi càng ngại hơn, như thể tôi đang lợi dụng Phương vậy.
Chiếc xe quen thuộc đã dừng trước cửa nhà. Phương đi vào trong và ngồi xuống ghế.
_ Em có chuyện gì thế ?
_ Anh đi có mệt không ? – tôi hỏi khách sáo vì không muốn trơ chẽn đề cập chuyện tiền nong ngay.
_ Em hết tiền rồi hả ? – Phương thẳng thừng hỏi tôi.
Tôi xấu hổ quá, cảm giác đang xin xỏ Phương khiến tôi tự ái, nhưng sự thực là tôi đã hết tiền và tôi phải gật đầu thay cho câu trả lời.
Phương không cần nói nhiều, rút trong ví ra đưa tôi 500 $
_ Em cầm lấy dùng tạm.
Tôi cầm tiền rồi ái ngại nói cám ơn Phương, vì thái độ của Phương xa lạ quá nên sao tối cứ thấy bức bối khi nhận tiền này.
_ Em theo anh ra chỗ này một chút nhé.
_ Đi đâu thế anh ?
_ Em cứ đi thì biết.
Phương chở tôi đến một quán cafe.
_ Sao tự nhiên anh đưa em đi uống cafe thế ? – tôi khẽ siết nhẹ eo Phương
Phương không trả lời câu hỏi của tôi. Phương tắt máy rồi đi thẳng vào trong, tôi xuống xe đi theo sau.
Tôi lựa một cái bàn trong góc khuất rồi chỉ cho Phương.
_ Mình ngồi chỗ kia đi anh.
_ Không, mình có bàn ở đằng kia.
Phương chỉ tay về phía cái bàn có một cô gái đang ngồi, đến gần cái bàn, tôi thấy một cô gái xinh đẹp đang cầm chiếc điện thoại hàng hiệu ngồi đó nhắn tin, gương mặt cô ta trang điểm kỹ càng nhìn rất ăn chơi, bộ quần áo trên người cô ta sexy khỏi nói. Mùi nước hoa nhẹ của Pháp thoang thoảng trong quán cafe, chỉ lướt sơ qua là biết cô ta là con nhà giàu.
Phương chỉ tay cái ghế đối diện cô gái đó và bảo tôi ngồi xuống.
_ Em ngồi đây đi.
Tôi ngơ ngác hỏi Phương
_ Ai thế anh ?
_ Đây… là Vân, bạn gái của anh. – Phương giới thiệu mà không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.
_ Bạn gái của anh là sao hả anh ? – tôi ngơ ngác.
_ Tôi là người yêu của Phương, hôm nay tôi đã nói với Phương muốn được gặp cô để nói rõ một chuyện.
_ Nói rõ chuyện gì ? – tôi cố gắng cười.
_ Cô hãy rời khỏi Phương đi. Vì Phương không yêu cô nữa rồi, trong thời gian đợi cô về đây, anh ấy đã yêu tôi và tôi cũng cần anh ấy vì thế cô không nên làm người thừa, ok ?
_ Chuyện này là sao hả anh ? Cô ta đang nói gì thế ? – tôi gượng cười níu tay áo Phương.
_ Anh….
_ Sao anh ấp úng thế ? Hãy nói rõ với cô ta đi !
_ Mai ! Anh xin lỗi, mình chia tay đi. Anh không muốn ràng buộc em sống với người không có tình cảm với….
_ Với em chứ gì ?
_ Anh….anh thực sự xin lỗi nhưng anh mong là những gì anh đã làm cho em sẽ bù đắp được phần nào.
2 hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt tôi, tôi không nhìn Phương mà nhìn vào cô gái đang tháo tép xingum nhai nhóp nhép với vẻ đắc thắng kia. Tôi đưa tay lên lau khô nước mắt rồi rút trong ví ra 500 $ mà Phương đã đưa cho tôi.
_ Số tiền này trả lại anh. Tôi không cần.
Tôi vứt tờ đô la xuống bàn rồi đứng dậy rời khỏi quán. Phương không hề chạy theo tôi, anh ta chỉ ngồi đó và cúi mặt.
Bước chân ra khỏi quán, mọi sự kìm nén của tôi khi nãy giờ được bung ra hết, chân tay tôi run rẩy, tôi ngồi bệt xuống vệ đường và khóc nức nở. Phía trong lồng ngực tôi như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Tiết trời Sài Gòn như đày đọa tôi, cơn mưa làm tôi toàn thân tôi ướt sũng, mái tóc lòa xòa bết vào nhau. Giữa cơn mưa đêm tôi chỉ biết trách mình đã quá tin người. Quá tin vào lời nói đầu môi.
Tôi đứng dậy và lững thững tìm đường về nhà. Tôi trắng tay rồi, tiền hết, tình hết, tôi chẳng còn gì cả. Trong lúc quẫn chí tôi đã định lao đầu vào ô tô mà chết cho rồi nhưng chợt nghĩ đến mẹ, tôi còn có mẹ tôi nữa, tôi chết rồi ai lo cho mẹ đây, và cuộc đời tôi chẳng nhẽ vì một người con gái mà phải chấm dứt hay sao.
Tôi phải về nhà. Về đến nhà thì mẹ đã ngủ rồi, tôi đi tắm rửa sạch sẽ, lau khô người vì sợ cảm lạnh. Tôi chui vào phòng nằm suy nghĩ.
Giờ tôi phải kiếm sống thôi, tôi hết tất cả rồi, tôi phải nuôi mẹ tôi, tôi phải kiếm sống và rồi tôi lại nghĩ đến Phương, vừa nghĩ đến anh ta là nước mắt tôi lại trực trào ra, tôi đưa tay lên bịt miệng để không khóc thành tiếng, tôi cảm thấy uất ức, cảm thấy hụt hẫng như rơi xuống đáy vực. Và… tôi thề với lòng, tôi sẽ không tin bất cứ một ai nữa, từ nay cuộc sống của tôi sẽ chỉ có tiền chứ không có tình.
Ngay ngày hôm sau, tôi đi tìm việc ở mấy quán cơm gần nhà, họ cho tôi việc bưng bê và rửa bát, 1 tháng trả 500 ngàn, tạm thời thì như thế cũng tốt.
Làm được vài hôm thì tôi không chịu được cảnh bị sai vặt quá nhiều, bị chửi nữa, lương thì rẻ mạt không đủ cho mẹ tôi ăn no nữa. Cứ cho là đủ ăn thì tiền nhà, tiền điện, các thứ sẽ lấy gì mà trả đây, hết 1 năm hết tiền nhà, ai sẽ trả giùm tôi đây, nếu không có tiền thì chỉ đứng đường thôi.
Tôi bắt đầu lo lắng cho những ngày tháng sau này. Có một hôm có vài cô gái đến quán ăn cơm, trông họ phấn son lòe loẹt nhưng nhìn là biết họ xài loại phấn rẻ tiền, trang điểm chỉ gọi là tô thêm chút sắc khí cho mặt thôi.
Tôi nghe họ trò chuyện.
_ Hôm qua tao được bo 500 lận đó.
_ Mày hên nhỉ, tao chỉ được có 300 thôi.
_ Nhằm nhò gì mày ơi, con này còn được khách quen đến chơi cho 100 $ lận mà.
Nghe thế, tôi cảm giác là họ kiếm tiền khá hơn tôi rất nhiều, nếu tôi cũng kiếm được tưng đó tiền thì chắc hẳn sẽ lo cho mẹ tôi được đủ ăn đủ mặc. Tôi đánh bạo đi đến chỗ họ hỏi.
_ Chào các chị. Các chị cho em hỏi. Các chị có biết công việc nào kiếm ra nhiều tiền một chút không ?
Họ nhìn tôi rồi kéo ghế bảo tôi ngồi xuống.
_ Em thích làm ở disco không ?
_ Làm ở đó kiếm nhiều tiền chứ ạ ?
_ Nhiều thì không nhiều, nhưng cũng đủ để ăn mặc khỏi lo.
_ Ờ. Lương cơ bản là 800 còn có thể kiếm nhiều hơn hay không là do em, tụi chị làm phục vụ bàn ở đó, phục vụ tốt thì người ta bo nhiều.
_ Nhiều là bao nhiêu hả chị ?
_ Cũng còn tùy, kẹt sỉ thì 50, khá hơn chút thì 200 – 300, còn hạng hào phóng thì có khi cho cả tiền triệu.
_ Nhiều thế cơ ạ.
_ Ừ. Có thích làm thì tụi chị sẽ xin cho.
_ Vâng, em muốn làm.Các chị giúp em nhé.
Tôi mừng rỡ vì sắp có công việc mới kiếm được nhiều tiền hơn.
_ Để em mời các chị bữa cơm này.
_ Thôi khỏi cô bé. Em nhiều tiền lắm hay sao mà đòi đãi. Không cần phải hối lộ thế đâu.
Họ đưa tôi địa chỉ rồi bảo tôi ngày mai đến disco tên thế này hỏi chị Mây phục vụ.
Tôi gật đầu cám ơn họ rồi xin bà chủ quán cho nghỉ.
Hôm sau tôi đến trước cửa disco đó, tiếng nhạc xập xình oang oang cả tận ngoài đường, tôi vừa vào vừa bịt tai.
Tôi hỏi một số nhân viên trong đó mà như phải hét lên với họ, rồi một lúc sau, chị hôm qua ra gặp tôi dẫn lên phòng giám đốc.
Gã giám đốc có gương mặt dê xồm phát sợ, gã nhìn tôi rồi gật đầu.
_ Thế em có muốn làm ngay bây giờ không ?
_ Dạ muốn. – tôi trả lời ngay.
_ Thế Mây dẫn em Mai vào thay quần áo trang điểm nhé. – cái giọng thỏ thẻ của gã làm tôi rợn cả người.
Chị Mây kéo tay tôi vào phòng thay đồ. Trong phòng này bức bí, đồ đạc ngổn ngang, mùi phấn son xen lẫn mùi thuốc lá làm tôi muốn nôn mửa. Có mấy cô gái mặc toàn đồ lót ngồi đó hút thuốc là phì phèo, họ liếc mắt nhìn tôi rồi cười với nhau.
Chị mây kéo tôi ra chỗ khác, đưa bộ đồng phục cho tôi.
_ Họ là gái nhảy đấy, hay nói đúng hơn là cave cao cấp – chị Mây nói nhỏ.
_ Họ kiếm nhiều tiền lắm đấy, một đêm kiếm đến vài triệu.
_ Thế cơ á. – tôi ngạc nhiên.
_ Ừ. Nhưng tiền đó phải trả bằng một cái giá rất đắt.
_ Là sao hả chị ?
_ Từ từ rồi em sẽ hiểu. Thôi mau thay đồ rồi vào làm.
Thay đồ xong tôi đi ra ngoài thì va phải một cô gái, tôi nói xin lỗi nhưng cô ta chả nói gì. Chị Mây bảo tôi.
_ Em đừng quan tâm đến họ, họ tự cho là hơn chỉ em mình 1 bậc vì kiếm nhiều tiền hơn, sang hơn, xinh đẹp hơn.
_ Cô ấy cũng là gái nhảy hả chị ?
_ Không , đó là PR – tiếp thị khách hàng ấy mà. Nhưng họ cũng kiếm nhiều tiền như mấy cô gái nhảy vậy, họ được tiếng thơm hơn, không bị gọi là cave.
Chị Mây chỉ nói thế rồi dẫn tôi vào làm việc ngay, tiếng nhạc quá lớn làm tim tôi nhảy từng nhịp, đập thình thình. Tôi mới vào nên chỉ đi chạy vặt cho chị Mây, cuối giờ chị được tiền bo liền cho tôi một nửa. Tôi cám ơn chị rối rít.
Đúng là khá thật, chỉ 1 đêm mà tôi có được cả nửa tháng lương ở quán cơm, cừ đà này tôi chẳng phải lo gì cả.
Hôm đó tôi làm việc đến khuya, hơn 1h sáng tôi mới lọ mọ về nhà.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, công việc ở đây không mỹ mãn như tôi nghĩ, tôi vẫn thường được bo vì thái độ phục vụ tốt nhưng….không tránh khỏi bị sỉ nhục, bị nghe những câu tục tĩu mà chưa bao giờ tôi bị ai nói thế.
Thậm chí một người đáng tuổi cha chú tôi, tôi cũng phải gọi bằng anh ngọt sớt. Làm vừa lòng họ thì không sao, nếu chẳng may sai lầm 1 chút là bị họ mắng chửi thậm tệ, trong khi đó các cô PR, gái nhảy thì được họ vuốt ve ngọt ngào, những cô gái này đang ưỡn ẹo câu tiền của họ, để họ sờ soạn mà không chút xấu hổ.
Nhiều lần va phải những khách say rượu và bị họ giữ lại chửi này nọ, lèng nhèng khiến tôi rất khó chịu, những sự việc như thế xảy ra liên tiếp, chị Mây an ủi tôi rất nhiều. Lâu dần tôi chai mặt và trở nên lạnh lùng, tôi chỉ biết, họ cho tôi tiền và họ thích nói sao cũng được.
Mẹ tôi từ lúc biết tôi chia tay với Phương rồi phải đi làm ở những chỗ như thế thì rất buồn và thường ốm, tôi luôn phải động viên mẹ để mẹ yên tâm, nhưng chính tôi còn không thể động viên mình, nhiều đêm tôi thả mình vào trụy lạc để quên đi nỗi đau, tôi nốc nhiều rượu, lấy nhiều tiền bo và nôn thốc tháo đến mức ko thể đứng dậy.
Cái hôm mà tôi say rượu đó chị Mây không đi làm nên chẳng ai quan tâm tôi cả, tôi nằm trong phòng thay đổ mệt lử, đến khi lờ mờ mở mắt ra thì đã 1h sáng, trong phòng chẳng còn ai, tôi run rẩy đứng dậy cởi áo thay đồ.Đang cởi áo thì tôi nghe tiếng mở cửa. Tôi quay lại và thấy gã giám đốc đang đứng sau lưng tôi, tôi sợ quá vội mặc đồ lại.
_ Anh làm gì ở đây thế ?
_ Anh thấy phòng còn sáng đèn nên qua xem còn ai đó mà – gã nhìn hau háu vào tôi.
_ Thế anh đi ra đi, em thay đồ rồi sẽ về ngay.
_ Hình như hôm nay em bị say rượu phải không ?
_ Giờ em hết say rồi. – tôi trấn tĩnh.
_ Ra anh xem đã hết say chưa nào. – gã tiến về phía tôi.
_ Anh làm gì thế, đi ra đi, đừng lại gần tôi. – tôi đi giật lùi lại.
Bất chợt hẳn nhảy bổ vào tôi, đè tôi ra hôn hít khắp người, tôi hoảng loạn quá chỉ biết đánh vào người hắn rất mạnh, tối túm lấy tóc hắn giật ra và cố sức vùng vẫy cào cấu. Hắn trở nên tức giận bạt cho tôi 1 cái đau điếng, mắt mũi tôi hoa hết cả lên, chân tay vẫn còn run rẩy vì men rượu.
Tôi bất lực và không thể chống trả hơn, nước mắt tôi giàn dụa, van xin hắn. Mặc tôi khóc lóc, van xin hắn vẫn tàn nhẫn xé áo của tôi như một con thú điên. Tôi cay đắng, uất ức chịu trận.
Cam chịu cái cơ thể mỡ màng đó đè lên mình, một cục thịt thối giày vò thân thể mình. Lúc đó tôi đã nghĩ đến Phương.
Trong suy nghĩ của tôi chỉ có thể kêu lên một tiếng.
” Anh ơi cứu em “
Nhưng rõ ràng khi tôi tỉnh lại, trên người không một mảnh vải thì Phương vẫn không ở đây. Không ai bên cạnh tôi hết, chỉ có một nắm tiền lạnh lẽo vứt bên cạnh tôi.
Đây là cái giá mua trinh mà gã giám đốc trả cho tôi. Tôi nhìm nắm tiền mà chỉ muốn xé nát nó, muốn khóc thật to và nức nở với một ai đó. Nhưng tôi đã không làm thế, nước mắt chảy ngược, tôi cầm nắm tiền và quần áo của mình mặc vào, tôi đứng dậy soi gương, chải lại đầu tóc, nhìn mình trong gương tôi tức tối quăng cái gương vỡ nát. Tôi xô đổ mọi thứ trong phòng, đập phá và đập phá.
Chỉ có phá nát mọi thứ mới vơi bớt sự căm hận của tôi.
Cái gió ban mai sáng sớm làm người ta thoải mái thì lại làm tôi khó chịu, tôi thấy cô đơn và chán nản hơn, gió cứ thổi qua cơ thể tôi, xâm nhập vào cái nơi tôi đã bị xâm phạm, một cảm giác khó chịu, ghê tởm lại hiện lên trong đầu.
Tôi về nhà tắm thật sạch, xối nước và kỳ cọ thật mạnh cho tan đi cái nhơ nhuốc của gã đàn ông kia, nhưng làm sao xóa sạch trong tâm trí tôi đây. Tôi điên loạn vò cái quần thấm máu trinh tiết của mình, tôi vò đến xước cả móng tay, tôi quẳng cái quần xuống đất, dẵm lên nó rồi tìm một cái kéo cắt nát nó ra.
Tôi xổ đổ mọi vật dụng trong phòng tắm, xô bao nhiêu cho đủ, phá bao nhiêu cho vừa, cái quý giá nhất đời con gái cũng đã mất, nỗi đau thể xác và tâm hồn cũng mãi mãi không sao hết được.
_ Mai à ! Con sao thế ? Có tiếng gì ầm ầm vậy ? – mẹ tôi đứng ngoài buồng tắm.
Nghe tiếng mẹ, tôi trở về thực tại, tôi trấn tĩnh mình và nói.
_ Con không sao mẹ ơi. Có con gián, nên con đập nó ấy mà.
_ Cha bố cô, tắm nhanh lên không cảm con nhé.
_ Vâng.
Mẹ nhẹ nhàng và vô tư không biết rằng tôi vừa trải qua một điều khủng khiếp như thế nào.Vì tôi không muốn mẹ biết, nếu mẹ biết thì làm sao mẹ chịu đựng được.
Bữa cơm hôm nay mẹ nấu thật ngon, có canh, có thịt nhưng tôi chẳng ăn vừa miệng món nào, mọi thứ trở nên đắng ngắt trong miệng tôi.
Mẹ thì ra sức gắp đồ ăn cho tôi, còn tôi thì đang suy nghĩ thất thần, tôi cố nhét cho đầy dạ dầy, để có hơi sức tiếp tục sống, để nuôi mẹ tôi.
Giờ thì tôi rời khỏi cái disco đó, tôi chẳng còn mặt mũi nào gặp chị Mây. Và nếu còn ở lại chắc tôi sẽ giết chết gã giám đốc mất.
Tôi thử qua nhiều công việc nhưng đều làm với giá bọt bèo, bởi tôi mới 18t, tôi không có bằng cấp, không trình độ thì không ai mướn tôi làm việc lương cao hết.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại và quyết định quay lại nghề cũ, lần này tôi sẽ làm ở một chỗ khác và làm với danh phận khác.
Tôi đến xin làm ở một disco lớn nhất Sài Gòn, nơi này lộng lẫy và trụy lạc hơn chỗ trước cũ nhiều, giám đốc ở đây cũng là đàn ông nên tôi nhìn thấy là mất cảm tình. Thấy tôi có ngoại hình và gương mặt xinh xắn nên ông ta nhận ngay.
Tôi không mặc bộ đồng phục dành cho nhân viên phục vụ mà mặc bộ đồ dành cho nhân viên tiếp thị khách hàng – PR
Tôi đánh loại phấn rẻ tiền và đi đôi guốc cũng rẻ tiền nhưng trông tôi vẫn nổi bật hơn so với đám PR cùng làm, thậm chí nhìn tôi còn khả ái hơn mấy cô gái nhảy.
Vì thế ngay ngày đầu tiên đi làm tôi đã được một bàn Vip toàn các ông tai to mặt lớn, lắm tiền hám gái gọi đến. Ban đầu họ trò chuyện lịch sự nhưng chỉ được 1 lúc sau là họ bắt đầu giở trò bẩn thỉu ra.
Tôi thì cứ trơ mặt ra chẳng ngại ngùng, thậm chí tôi còn đồng lõa với hành động của họ, tôi tỏ ra kiêu sao một chút, nháy mắt đưa tình với tất cả các anh trong đó. Họ đã cãi nhau để dành mời tôi đi chơi đêm nay.
Tôi đồng ý ” đi chơi đêm ” với một anh chàng trẻ đẹp nhất trong số các lão già còn lại. Vì anh ta là con của một ông khách sộp trong đó, bố anh ta cũng muốn ” đi chơi đêm ” với tôi nhưng không lẽ bố mà lại đi giành với con, nên ông ta đành nhượng bộ thằng con.
Cuộc chơi đêm của chúng tôi diễn ra tại Hotel sang trọng chỉ dành cho người nước ngoài và dân giàu có.
Mới lần đầu tiên kiếm tiền bằng cách này, nên tôi chưa có kinh nghiệm, tôi hơi bối rối và khá nai tơ, nên anh chàng này tỏ ra thích thú hơn. Ẵm được một con nai thế này, anh ta không thích sao được.
Sau cuộc làm tình đầy thỏa mãn, anh ta có nhã ý mời tôi đi ăn và dẫn tôi đi mua sắm. Tôi nhìn anh ta cười lạnh lùng.
_ Cũng được.
_ Em có điệu cười lạnh nhỉ. Nhưng anh thích thế, vì em quyến rũ, không tầm thường tí nào.
_ Vậy à ?
Trong đầu tôi thì đang thầm nguyền rủa anh ta, tôi khinh thường tất cả bọn họ, tôi làm tình với họ như một công việc chứ chẳng có chút cảm giác hay hứng thú nào, tôi nhìn họ trò chuyện với tôi như thể nhìn một con bò đang kêu.
Lần thứ 2 trong đời bị đàn ông chạm vào cơ thể, tôi đạt được nhiều thứ ngoài ý muốn, anh ta quá giàu có, anh ta mua cho tôi cả đống quần áo và đồ trang điểm. Tôi không cám ơn anh ta vì anh ta chỉ trả giá cho những gì anh ta đã có thôi.
Anh ta thấy tôi đẹp và anh ta phải làm điều gì đó để phục vụ người đẹp. Người ta có câu chết vì gái quả là không sai.
Tuy nhiên, dù có giàu có đến mấy tôi cũng không lưu lại với một người đàn ông nào quá lâu. Tôi không thích họ có tình cảm với tôi vì tôi chẳng yêu ai hết. Tôi đã không biết tình yêu là gì nữa rồi. Trong mắt tôi chỉ biết tiền và tiền thế thôi.
Tôi sắm sửa được cho mẹ và căn nhà nhiều thứ hơn nhờ nghệ thuật mồi chài trai. Tôi móc ví của họ ra và lấy tiền không cần hỏi. Tôi tự hỏi đầu họ là đầu người hay đầu bò mà ngu đến mức cưng chiều tôi như mẹ của họ.
Nhiều đứa cùng làm với tôi nói, sao tôi lại dứt bỏ các đại gia không chút tiếc nuối thế. Đơn giản, tất cả chỉ là cuộc chơi. Cuộc chơi thì cần có kết thúc.
* * *
_ Này em ! Em có thể gọi chị áo trắng kia lại cho anh được không ?
Cô bé phục vụ chạy đến gọi tôi, tôi nhìn về phía cô bé chỉ, một anh chàng bảnh bao đang ngồi một mình vẫy tay chào tôi.
Tôi nhìn anh ta rồi lạnh lùng quay đi chỗ khác.
_ Em nói là chị bận, không ra được.
Cô bé chuyển lời đến anh ta. Và anh ta lại nhờ cô bé chuyển cho tôi một mẩu giấy.
Trên mẩu giấy viết rằng
” Sao em xấu mà kiêu thế “
Tôi đọc xong tờ giấy liền đứng dậy đi đến chỗ anh ta, tôi kéo ghế ngồi xuống, đặt tờ giấy trước mặt anh ta.
_ Anh đã viết cái này đấy hả ?
_ Hì hì. Xin lỗi em nhé. Vì anh muốn em ra ngồi với anh nên anh mới viết thế.
Tôi nghe hết câu anh ta nói liền đứng dậy, anh ta vội nắm cổ tay tôi.
_ Em có thể ngồi nói chuyện với anh được không ?
Tôi suy nghĩ rồi ngồi xuống, anh ta gọi một ly coktail cho tôi. Lần đầu tiên có khách gọi coktail cho tôi.
_ Sao anh lại mời em coktail mà không phải rượu
_ Anh nghĩ uống coktail tốt hơn, em sẽ không bị sỉn.
Tôi lúc này mới nhìn kỹ mặt anh ta, trông nó biến thái kiểu gì ấy, nhìn anh ta thì rõ ràng là đàn ông nhưng sao nét mặt cứ phảng phất vẻ con gái.
_ Anh tên Hoàng, còn em ?
_ Mai !
_ Tên em nghe mỏng manh nhỉ, nhìn em ai cũng muốn che chở hết.
Lại một thằng đàn ông như bao thằng đàn ông khác, ai cũng nói với tôi câu đó đến điếc cả lỗ tai của tôi. Anh ta là đàn ông cho nên những lời anh ta đang nói với tôi nghe như là điệp khúc bò rống vậy.
_ Tối nay em có rảnh không ?
_ Có. Lúc nào cũng rảnh.
_ Vậy anh mời em đi chơi nhé ?
_ Cũng được. – tôi lại cười lạnh.
Nhạc sàn hạ dần, mọi người lác đác ra về, tôi đi thay quần áo và ra ngoài. Hoàng – anh chàng vừa nãy, đang đứng đợi tôi. Anh ta cũng có tư thế đấy chứ, xe đẹp, điện thoại hàng hiệu, ví tiền dày cộp, ok lắm.
Tôi ngồi lên xe và Hoàng chở tôi đến một nơi làm tôi ngạc nhiên.
_ Sao đến quán ăn vậy anh ?
_ Anh sợ em đói. Mình ăn gì đã.
Anh ta làm tôi ngạc nhiên quá, những người khách qua đêm với tôi luôn chở tôi đến khách sạn trước còn muốn gì thì để sau, nhưng anh chàng này lại đưa tôi đến quán ăn trước vì sợ tôi đói.
_ Em muốn ăn gì ?
_ Gì cũng được.
Anh ta gọi ra nhiều món, và gắp cho tôi, anh ta ngồi chống cằm nhìn tôi.
_ Sao anh không ăn mà cứ nhìn em thế ?
_ Anh không đói. Anh thích nhìn em ăn.
Anh ta sao thế nhỉ. Hay anh ta bị khùng, anh ta cư xử với tôi như thế người yêu vậy, dù sao cũng chỉ qua đêm với nhau thôi, tôi không thích anh ta cư xử thế làm gì, hay anh ta làm thế để giám giá với tôi.
_ Anh không phải mời em ăn rồi muốn em bớt giá chứ ?
_ Không. Em đừng lo, anh sẽ trả đúng giá mà.
Ăn xong, Hoàng ra lấy xe và chở tôi đến một khách sạn, anh ta thuê 1 phòng Vip. Vào phòng tôi cởi đồ đi tắm, tắm xong tôi lên nhà và cởi chiếc khăn đang quấn trên mình xuống, lúc này tôi trần trụi phơi bày cơ thể mình trước mặt Hoàng.
Lạ thay Hoàng nhìn tôi rồi cười, anh ta móc ví lấy tiền và để vào trong ví tôi hẳn hoi, xong anh ta cầm chiếc khăn lên quấn lại cho tôi và đề nghĩ tôi nằm xuống giường. Tôi thầm nghĩ anh ta thật là chán, chẳng thèm khởi động đã vào thẳng cuộc chơi.
Tôi nằm xuống, co gối và dang hai chân ra nhưng Hoàng không cởi đồ mà chỉ nằm xuống cạnh tôi. Hoàng đắp chăn cho tôi rồi anh ta ôm tôi ngủ. Tôi mở mắt thao láo không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao lại có người kỳ lạ như vậy.
Để đáp lại số tiền mà Hoàng đã trả, tôi tự nguyện ôm anh ta và nằm đè lên người anh ta, trao một nụ hôn ngọt ngào.
_ Em cứ ngủ đi. Anh không cần gì cả. Anh chỉ muốn ôm em thôi.
_ Vì sao thế ?
_ Vì anh yêu em. Em có tin không ? Anh thường đến disco đó chơi vì anh thích em, anh chỉ muốn đến ngắm em.
Vừa nghe thấy tiếng yêu từ cửa miệng Hoàng tôi đã ngồi bậy dậy, mặc quần áo rời khỏi phòng. Hoàng vội vã đuổi theo tôi.
_ Mai à. Em sao thế ? Anh nói gì làm em không vui à ?
_ Em không thích ai yêu em hết và em cũng không yêu ai cả. Nếu anh muốn làm tình và trả tiền thì ok nhưng đừng nói chuyện yêu đương.
_ Vậy anh xin lỗi, để anh chở em về.
Hoàng có vẻ sợ tôi giận, anh ta chở tôi về vẫn không quên kèm theo lời xin lỗi. Tôi chẳng quan tâm anh ta.
Hôm sau tôi đi làm và lại thấy Hoàng, Hoàng gọi tôi nhưng tôi tảng lờ và không đi ra phía Hoàng. Đang ngồi trò chuyện với khách thì tôi nhìn thấy ai đó quen quen.
Người đó đang cười nói với một cô gái, tôi nhìn mãi và nhận ra đó là Phương. Đúng là Phương.
_ ” Anh ta đang làm gì ở đây vậy ? “
Đột nhiên Phương quay ra hướng tôi và anh ấy cứ nhìn tôi mãi, hình như anh ấy chưa nhận ra tôi, anh ấy đang cố nhìn xem tôi là ai. Tôi bối rối và đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng Phương vẫn đang nhìn theo.
Tôi tìm cách đánh lạc hướng Phương bằng cách đi ra chỗ Hoàng. Hoàng thấy tôi đến thì cười tươi lắm.
_ Hi em. Em khỏe không ?
_ Mới hôm qua gặp mà anh hỏi khách sáo vậy.
_ Hì. Tại anh gặp em là bối rối không biết nói gì nữa.
Tôi hừng hờ chẳng quan tâm Hoàng, tôi ngồi nhá hạt dưa.
_ Tối nay anh mời em đi ăn được chứ ?
_ Ăn xong rồi làm gì ?
_ Anh muốn qua đêm với em.
_ Vẫn giá cũ.
_ Được mà.
Sao Hoàng đồng ý mà tôi lại cảm thấy khó chịu nhỉ. Thực sự tôi chỉ muốn anh ta chê đắt hoặc từ bỏ, nhưng anh ta cứ tỏ ra ân cần với tôi khiến tôi thấy mình thấp hèn quá.
Tôi liếc qua phía bàn của Phương. Thỉnh thoảng Phương lại quay ra phía tôi và cố gắng nhìn,nhưng ánh đèn mập mờ cộng với sự trang điểm của tôi chắc Phương không nhận ra.
Đang ngồi trò chuyện với Hoàng thì có người vỗ vai tôi.
_ Mai phải không em ?
Tôi giật thót mình quay lại. Là Phương, anh ấy đang đứng đằng sau tôi.
_ Em làm gì ở đây thế ?
_ Anh là ai thế ?
_ Em còn giận anh hả ?
_ Tôi ư. Tôi hơi đâu mà giận anh. Tôi còn chẳng nhớ anh là ai nữa cơ.
_ Vậy à. Vậy cũng tốt, nếu em đã vui vẻ lại thì anh cũng đỡ áy náy.
_ Anh nói xong chưa ? Xong rồi thì để tôi yên.
_ Vậy anh không làm phiền em.
Phương trở về bàn của anh ta vô tình chẳng ngoái lại nhìn tôi một chút nào,anh ta thực sự là một con vật máu lạnh.Thế mà tôi vẫn còn phảng phất nỗi đau với Phương.
Hoàng quay sang hỏi tôi.
_ Cô ta là ai thế ? Sao em xưng hô lạ vậy.
_ Có nhất thiết phải nói với anh không ?
Tôi rời bàn Hoàng đi vào toalet sửa sang một chút. Rồi sau đó tôi sẽ ” đi chơi đêm ” với Hoàng.
Tại khách sạn, tôi và Hoàng đã làm tình với nhau, nhưng tôi hôm nay có cảm giác, tôi cảm thấy khoái cảm với Hoàng, thật là lạ, tôi còn cảm thấy Hoàng làm chuyện đó với tôi bằng tình yêu chứ không bằng ham muốn nhục dục.
Hoàng trân trọng và âu yếm tôi đến từng milimet trên cơ thế. Và thế là tôi đã nhỏ giọt nước mắt đầu tiên từ cái ngày bị Phương bỏ rơi. Hoàng không hiểu vì sao tôi khóc nhưng anh đã ôm tôi an ủi.
_ Sao em lại khóc ? Anh làm em đau à ?
Tôi lắc đầu và rồi lấy lại bình tĩnh tôi đẩy hoàng ra.
_ Anh không cần quan tâm em đâu. Với em, em chỉ cần biết người qua đêm sẽ trả cho em bao nhiêu tiền mà thôi.
_ Em không phải người như thế. Anh biết điều đó.
_ Sao lại không nhỉ. Anh nói như thể hiểu em lắm vậy. Anh chẳng hiều gì đâu. Em không thánh thiện như anh nghĩ đâu.
Tôi bật dậy đi tắm và rời khỏi khách sạn, mặc kệ Hoàng chạy theo.
Hôm sau rồi hôm sau nữa, Hoàng lại ngỏ ý qua đêm với tôi. Nhưng tôi từ chối và đi với một đại gia khác. Hoàng cứ đứng nhìn tôi chết chân.
Tôi muốn cho Hoàng thấy rõ, đừng có tình cảm với tôi, tôi chỉ cần tiền chứ không cần tình, tôi là con người thực dụng, trụy lạc và vô tình.
Cuộc đi chơi đêm lần này đã làm tôi bị đau, vì gã đại gia kia có sở thích quái dị là bạo lực người làm tình với mình. Tôi đã bị tím một vài chỗ trên cơ thể nhưng bù lại hẳn trả cho tôi số tiền gấp đôi so với giá mặc định.
Ngày hôm sau Hoàng vẫn đến và đợi tôi. Lần này Hoàng mạnh bạo trả giá gấp đôi, nên tôi đã đồng ý đi với Hoàng.
Tại khách sạn, chúng tôi lại say đắm xác thịt, Hoàng vẫn làm chuyện đó với tôi một cách nhẹ nhàng và trân trọng. Sau ái tình tôi nói thẳng với Hoàng.
_ Đây là lần cuối cùng. Em sẽ không bao giờ đi với anh nữa đâu.
_ Em nói lý do được không ?
_ Em không thích anh. Em đến với anh chỉ vì tiền thôi. Em đã ngủ với biết bao đàn ông anh biết không ?
_ Anh không cần biết.
_ Em còn bị họ đánh vì quá thỏa mãn đấy.
_ Anh sẽ cho chúng nó biết tay.
_ Thôi đi. Sao nói mà anh không chịu hiểu vậy.
_ Vậy em nói thẳng nhé. Em không thích đàn ông. Em là les. Ok ?
Hoàng không những không bất ngờ khi tôi nói thế mà còn tỏ ra ngại ngùng.
_ Mai !
_ Có gì thì anh nói đi, đừng ấp úng nữa.
_ Anh….
_ Nếu anh cảm thấy khó nói thì đứng nói. Em cũng không muốn nghe.
_ Nếu….nếu anh nói anh không hẳn là đàn ông thì em nghĩ sao ?
_ Anh nói gì thế ?
_ Nếu anh nói anh là nữ chuyển đổi giới tính thì em có tin không ? Em sẽ yêu anh chứ ?
_ Anh nói cái gì ? Anh điên rồi. Đừng nói chuyện khó tin như thế.
_ Anh….anh nói thật….anh là nữ đã qua chuyển đổi.
Tôi không hiểu mình nghĩ gì mà đã tát Hoàng 1 cái rất đau. Tôi đứng bật dậy toan bỏ đi thì Hoàng nhảy chồm lên tôi ghì chặt tôi xuống giường ép chặt môi Hoàng vào môi tôi.
_ Em đừng đi. Anh yêu em thật mà. Anh sẽ lo cho em. Em đừng có làm nghề này nữa.
” Anh sẽ lo cho em ” Ngày xưa Phương cũng đã nói câu này với tôi nhưng rồi tất cả chỉ là giả dối, nghĩ thế nỗi uất ức ngày xưa tràn về, tôi càng ra sức cào cấu Hoàng.
Người Hoàng đầy vết cào xước của tôi, rỉ máu nhưng vẫn không chịu buông tôi. Tôi gào thét cào cấu chán đành nằm im, đến lúc này Hoàng mới thả lỏng tôi ra.
_ Anh là con gái thật sao ?
_ Đúng.
_ Anh là loại con gái mất nết.
_ Ừ. Anh là đồ mất nết. Em cũng là đồ mất nết vì em đã ngủ với người mất nết.
Tôi giở khóc giở cười với câu nói của Hoàng, vừa tức vừa mừng vì hóa ra Hoàng là con gái, không phải là đồ đàn ông thối tha.
Tôi ngồi dậy nhìn mấy vết thương rỉ máu của Hoàng. Tôi lấy áo thấm vào nó. Hoàng ôm tôi và rú lên.
Tôi không hiểu nổi bản thân mình nữa, tưởng đã vô tình nhưng thực ra lại quá nặng tình.
Ngày một ngày hai tôi đã trở thành người yêu của Hoàng lúc nào không biết. Hoàng cho tôi xem lại những tấm ảnh khi anh còn là con gái, nhìn rất ngộ nghĩnh.
Từ ngày yêu Hoàng tôi đã không còn làm nghề cũ nữa, nhưng sao sức khỏe cứ yếu đi. Tôi hay thấy đau nhói ở ngực. Đau lắm và nhiều khi rất đau nhưng tôi chịu đựng không dám đi khám hay nói cho Hoàng vì sợ tốn tiền và Hoàng sẽ lo lắng.
Nhiều khi chịu đựng hết nổi cơn đau tôi mới đánh liều đến bệnh viện khám thử. Tôi lo lắng chờ đợi kết quả xét nghiệm.
Chỉ 1h sau, tôi nhận được kết quả xét nghiệm và xuýt ngất khi thấy nó. Tôi đã bị ung thư vú. Tôi cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ để có cơ hội sống. Nhưng làm sao tôi có thể cắt bỏ chứ. Vì như thế tôi sẽ chẳng có mặt mũi nào mà gần gũi Hoàng.
Tôi cố lờ đi căn bệnh của mình nhưng rõ ràng năm tháng không thể để tôi lờ nó đi. Chỉ 1 tháng sau tôi đã phải nhập viện để phẫu thuật.
Cả mẹ tôi và Hoàng đều bất ngờ với căn bệnh của tôi. Mẹ thì khóc thương tôi, còn Hoàng thì cứ an ủi mẹ lại động viên tôi. Nhưng tôi biết mình đã để bệnh quá nặng rồi. Có cắt bỏ đi cũng chỉ duy trì được năm 1 năm 2 mà thôi.
_ Em sẽ chết đấy. Anh đi yêu người khác đi.
_ Không. Anh không yêu ai cả. Anh chờ em lành bệnh để yêu em tiếp.
_ Anh ngốc thật. Em không sống được lâu đâu.
_ Em đừng nói gở. Em sẽ sống thật lâu mà.
Đấy là những lời an ủi của Hoàng dành cho tôi trước khi phẫu thuật.
Sau gần 3 tiếng phẫu thuật họ đã cắt bỏ của tôi một bên vú ngăn ngừa tế bào ung thư. Nhưng rất tiếc tôi để bệnh quá trầm trọng, nếu hàng ngày không uống thuốc và tiêm sẽ không thể sống lâu hơn.
Ban đầu mẹ còn cố gắng động viên tôi nhưng sau vài tháng thì tôi thấy mẹ suy sụp hẳn vì mẹ biết tôi sắp chết. Còn Hoàng thì vẫn đối xử với tôi như thể ngày mai tôi sẽ lành bệnh vậy. Ngày nào anh cũng lấy thuốc cho tôi uống đúng giờ, xoa bóp cho tôi và nằm bên cạnh tôi âu yếm, nấu đồ ăn ngon cho tôi.
Rất tiếc càng ngày tôi càng cảm thấy yếu hơn, miệng tôi đắng ngắt, mắt hoa, da dẻ khô cằn, đôi môi tái nhợt và tóc trên đầu tôi bắt đầu rụng. Ngày nào tôi cũng nằm trên giường mê mệt. Cơ thể tôi mềm nhũn như bị cả chục con voi đè lên. Tôi đợi Hoàng về âu yếm, vuốt ve tôi và anh luôn làm thế, mặc dù tôi lúc này tàn tạ vô cùng.
Ngày nào Hoàng cũng nói với tôi.
_ Ngày mai em sẽ khỏi bệnh mà. Mình sẽ đi ngắm cầu vồng sau cơn mưa. Anh sẽ chỉ cho em ngôi sao bắc đẩu nữa.
_ Ừm. Mai em sẽ khỏi mà. Anh hứa đưa em đi nhé.
Có cái gì đó lạ lạ len vào ngón tay tôi.
_ Gì vậy anh ?
_ Đây là nhẫn cưới. Em đã là vợ anh rồi. Nên em phải khỏi bệnh để làm vợ anh, để anh đưa em đi đây đó, làm tất cả những gì mình muốn.
_ Vâng, em sẽ khỏi, em sẽ cùng anh đi khắp nơi.
Hoàng yêu tôi cho đến khi tóc trên đầu tôi đã rụng gần hết và nhìn tôi như một cái xác biết cử động thì Hoàng vẫn nói.
_ Em có biết là em rất đẹp không ? Em đẹp lắm, và em cần khỏi bệnh để anh khoe với mọi người rằng em là vợ anh.
_ Em đẹp vậy sao ?
_ Đúng thế. Em có thể đi thi hoa hậu hoàn vũ nếu em muốn – Hoàng chọc ghẹo tôi.
_ Không. Em sẽ thi hoa hậu thế giới cơ. – tôi đùa lại.
_ Chà. Thế thì không được. Vì em nổi tiếng quá sẽ nhiều người theo đuổi.
_ Vậy thì họ sẽ phải ngưỡng mộ anh vì em yêu anh mà.
Hoàng cười hì hì rồi ôm tôi vào lòng, Hoàng ôm một cơ thể tàn tạ đang gần mất đi hơi thở cuối cùng.
_ Em đừng ngủ nhé. Nói chuyện với anh em nhé.
_ Nhưng mà em buồn ngủ quá anh.
_ Em ngủ anh sẽ buồn đó. Không ai nói chuyện với anh.
_ Anh !
_ Gì hả em ?
_ Cứ để em ngủ yên nhé !
Tôi nhắm nghiền đôi mắt lại, mệt nhọc quá, tôi chẳng muốn thở nữa. Đóng rồi không biết ngày mai sẽ còn nhìn thấy Hoàng mỉm cười với tôi nữa không ?
_ Em…em đừng ngủ nhé !
Hoàng siết chặt lấy Mai.
_ Ừ….cứ ngủ yên em nhé !
” Hoa nào hoa trắng cho mình yêu
Mây nào mây sẽ bay trong chiều
Hoa nào hoa thắm nên giở dang
Sông nào sông sẽ trôi xa ngàn
Tình nào là tình để mình còn đợi mong
Gió cuốn hoa trôi về đâu em biết không
Mái tóc đêm nay còn dư hương ấm nồng
Khúc hát có khi giở dang
Bóng tôi có ai thở than
Hãy xóa dấu chân thời gian….”
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment