Anh ngủ chưa? Chưa, sao em cũng chưa ngủ? Câu ấy em phải hỏi anh ấy! Hôm nào anh cũng ngủ muộn vậy.
Ốm thật đấy! Nhóc ạ, anh là con trai mà! Thức khuya thế này nhằm nhò gì! 3h sáng rồi đấy anh biết không?
Xuân gửi tin nhắn đi. Không biết nên giận hay nên thương con người sắp nhận tin nhắn này nữa. Anh ngủ rất muộn, như một thói quen không thể sửa. Anh ngủ muộn không phải để chơi điện tử, không phải để xem phim, hay để chém gió trên facebook như nhiều người con trai khác.
Anh làm một việc mà nói ra thì không ai không gọi anh là “mọt sách”: học, học, và học… học Khoa Luật của trường Kinh tế, anh có những hoài bão và ước mơ rất thiết thực: trở thành một luật sư giỏi. Đã nhiều lần, Xuân hỏi tại sao, anh lại chọn ngành này, anh chỉ cười trừ… không trả lời. Trong các khoa của trường Kinh tế, khoa Luật là khoa phải học nhiều nhất, vất vả nhất nhưng thật sự có đến mức anh phải học ngày học đêm như thế? Hay đơn giản chỉ vì anh quá cầu toàn?
Em thích nhìn anh ngủ.
Điện thoại rung… Long gọi Xuân:
- Em ngủ đi! Không thức thi với anh được đâu!
- Nhưng anh còn thức, em không ngủ được!
- Thôi nào, ngủ đi, anh mở nhạc em nghe rồi ngủ nhé!
Long mở list nhạc quen thuộc, và để điện thoại lại gần rồi tiếp tục đọc cuốn sách luật dày cộp… 15 phút sau, Long cầm điện thoại lên, nhẹ bấm nút kết thúc cuộc gọi… Long mỉm cười và “mi” nhẹ lên chiếc điện thoại, cậu chắc rằng, cô bé đang ngủ rất ngon, rất sâu. Theo một cách nào đó, trong cái bộ não chỉ toàn các điều luật của cậu còn nhớ được những thói quen rất ngộ nghĩnh của Xuân, một trong số đó là chỉ cần nghe nhạc khoảng 10 phút lúc nửa đêm, là Xuân chìm vào giấc ngủ, dù đã nhiều lần cô nhóc này thử uống café để chứng minh nhận định của Long là sai, nhưng cô vẫn thua.
Xuân đã ngủ thật… và hình như cô bé còn đang mỉm cười khi ngủ… cô sinh viên năm hai này mơ về điều gì được nhỉ? Có khi nào cô mơ về ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Ngày đó, trong lịch trình chính của Long, có hai nơi: giảng đường và thư viện. Mà Xuân là sinh viên năm nhất, còn Long là sinh viên năm 3, giữa cái trường rộng như thế thì gặp nhau ở giảng đường, rồi yêu nhau gần như là điều không thể… Vậy thì tất nhiên, Long và Xuân gặp nhau lần đầu tiên là ở thư viện. Trên tầng 3 của tòa nhà Thư viện của đại học Kinh tế có những khoảng không gian được kê bàn ghế để sinh viên lên đó tự học. Long đã quá quen với nơi này trong gần 3 năm học ở đây, còn Xuân thì ở trong kí túc xá hơi ồn ào nên cũng tìm đến đó để yên tĩnh đọc sách. Như mọi hôm, Long tìm đến góc có chiếc bàn cậu hay ngồi. Chỗ đó khá vắng với lại ít chỗ nên ít người lui đến, tất nhiên đi học cần yên tĩnh nhưng kéo một vài người bạn đi cùng thì cũng vui hơn. Nhưng hôm nay ở một chiếc bàn đó, có một người đến trước, nhưng hình như không phải để học mà để ngủ. Nhìn xung quanh, chẳng thấy chiếc bàn nào trống nữa, Long ngồi xuống cạnh cô bé đang khoanh tay lên bàn, gục xuống mà ngủ. Và đó cũng là lần đầu tiên, lần đẩu tiên Long biết rằng… con người ta cũng có thể mỉm cười trong giấc ngủ… sau thoáng ngạc nhiên, Long trở lại trạng thái bình thường và lại lấy cuốn sách ra học. Nhưng… dù cô bé ngồi cạnh đang ngủ yên, chẳng làm phiền gì đến cậu nhưng cậu cũng thấy khó tập trung vào những điều luật khô khốc kia. Có tia nắng khẽ chiếu mí mắt của cô bé… Long bất giác đưa tay như muốn hứng lấy tia nắng ấy vì sợ nó làm chói mắt người đang say ngủ. Nhìn cuốn tiểu thuyết mang tên “sẽ có thiên thần thay anh yêu em” bên cạnh cô bé, Long mỉm cười thầm nghĩ : con gái đúng là hay thích những gì lãng mạn… rầm… rầm… tiếng ồn từ tòa nhà đang xây bên cạnh làm xung quanh trở nên ồn ào. Long thoáng lo sợ giấc ngủ của cô bé bị phá vỡ, quay sang. Trán cô bé ấy khẽ nhăn lại một chút, đôi lông mày khẽ chau lại… lúng túng, Long tháo một bên tai nghe rụt rè cài nó vào tai cô bé với ý nghĩ rất hồn nhiên… nghe nhạc thì sẽ giảm tiếng ồn bên ngoài vọng lại… nhưng có khi đúng thật… cô bé tiếp tục ngủ ngon lành… Long yên tâm quay ra tiếp tục đọc : điều 133, 134,... 150… đến khi có cảm giác có ai đó đang nhìn mình thì cậu mới quay sang bên cạnh… cô bé ấy tỉnh rồi… nhưng không có phản ứng gì ngạc nhiên, cô quay sang nhìn cậu đọc sách, không tỏ ra phản ứng gì đặc biệt. Hỏi trong khi vẫn gối đầu trên tay vẻ ngái ngủ:
- Sao cậu lại ngồi đây? Chẳng phải tôi đến trước sao?
- Tại… xung quanh hết chỗ rồi!!!
- ???
- Bàn này hai người ngồi vẫn rộng mà… thôi, về đây… trả lại chỗ cho bé!
- … Cậu nói ai là bé? Tôi cũng là sinh viên năm nhất rồi đấy! ( phản ứng mạnh trước cách gọi của người tranh chỗ làm Xuân tỉnh ngủ)
- Thế thì là bé thật rồi! Tôi hơn em hai tuổi đấy!
Xuân không nói được gì nữa, người ta hơn cô tận 2 tuổi cơ mà… đang cố nghĩ cái gì đó để phản bác lại từ “bé”,… Xuân chợt nhận ra cô đang nghe thấy giai điệu nhạc thính phòng ở một bên tai, nên quên đi nỗi ấm ức bị gọi kiểu trẻ con, Xuân quay sang nhìn Long, rồi lại nhìn vào cái mp3 ý dò hỏi; Long nhận ra ý nghĩ đó nên lúng túng giải thích:
- Tại lúc nãy ồn quá nên… cho bé mượn để ngủ tiếp!
Nghe lời giải thích, Xuân lại càng thấy ngạc nhiên vì người con trai trước mặt. Với một người lần đầu tiên gặp, mà người ấy tự dưng lo cho cả giấc ngủ của họ, Xuân hỏi với giọng ngờ vực:
- Gặp ai ngủ ở đây, anh cũng làm vậy hả?(đổi cách xưng hô vì cảm động rồi nhé)
Long suýt bật cười vì câu hỏi có phần ngây ngô ấy, nhưng vốn ít cười nên Long làm mặt tỉnh bơ và nói:
- Ừ!
- Anh nói dối!
- Tại sao bé bảo anh nói dối?
- Tại đôi mắt anh nói không phải thế, anh chỉ cho mình em mượn tai nghe thôi!
Long không rõ mắt cậu tỏ vẻ như vậy thật hay chỉ là cô nhóc này bịa chuyện nhưng sự thật vẫn là sự thật và câu nhận định cũng làm Long bối rối… Riêng Xuân làm phá vỡ được vẻ mặt cố tỏ ra lạnh lùng của Long làm cô thích thú, nhưng thấy sự bối rối vì câu đùa của mình khiến Xuân thấy áy náy, ít ra cô hiểu rằng nhờ tiếng nhạc nhẹ nhàng át một chút tiếng ồn ào từ tòa nhà bên cạnh cô mới ngủ ngon như thế! Xuân gỡ tai nghe xuống và bảo:
- Em đùa đấy! Thôi trả anh này, nhường chỗ này cho anh học thay lời cảm ơn nhé! Em về trước đây.
- Không sao đâu! Bé cứ ngồi đọc sách đi, bé lên đây trước mà!
Đang có ý tốt nhường chỗ rồi tự dưng nhận ra ông anh năm 3 này vẫn chưa bỏ cách xưng hô gọi cô là bé, cô trở nên ngang bướng:
- Vậy thì em ở lại. Nhưng em báo trước, anh mà còn gọi em là bé nữa là từ lần sau em độc chiếm chỗ này không cho anh đến đây học nữa đâu.
Nghe Xuân nói với giọng bực tức, nhưng Long vẫn thản nhiên:
- Tùy bé thôi, anh thích gọi như thế hơn!
Cái ý định đe dọa không thành làm Xuân cụt hứng, cô quay sang giọng làm lành:
- Em tên Xuân! Hoàng Xuân. Tên hay vậy nên anh gọi tên đi đừng gọi em là bé nữa.
- Ừ, bé Xuân!- Long vẫn đáp tỉnh bơ
- Này, anh tên gì mà sao không chịu nghe người ta nói gì hết vậy?
- Long… Trần Duy Long.
- Uhm… nó có vẻ hợp với anh đấy!
- Tại sao?
- Con rồng luôn muốn đứng trên tất cả các loài, nó không chịu khuất phục trước bất cứ một con vật nào khác!
- Rồi sao nữa?
- Còn một điều nữa, không biết đúng không?
- Cứ nói!
- Chính vì đứng trên nên không ai làm bạn với nó cả! Nó cô đơn!
- Thôi đi!
Đột nhiên Long gắt lên vơi Xuân, đang thao thao bất tuyệt với ý nghĩ trêu đùa, Xuân giật mình không hiểu mình đã làm gì sai. Chỉ sau này khi yêu Long, Xuân mới biết, Long rất sợ khi nói đến cô đơn. Mà như một người nào đó đã nói với Xuân : “Những người sợ cô đơn là những người cô đơn nhất!”.
(Còn nữa...)
Theo: Megafun.vn
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment