Từ một ngày định mệnh, chỉ vì một phút cuồng ghen mà sau này mọi hành động bình thường nhất của tôi đều bị anh quy kết vào tội dâm đãng.
Người ta vẫn bảo "có yêu mới ghen". Tôi cũng từng tâm niệm như thế nên dù lúc yêu đương anh có thể hiện sự ghen tuông có phần thái quá thì tôi vẫn "mũ ni che tai" và đồng ý lấy anh. Biết tính anh nên tôi cũng cố gắng "rón rén" giữ mình nên cuộc sống của chúng tôi vẫn ổn, cho tới một ngày...
Những câu chuyện ghen tuông kinh hoàng
- Vợ phải nằm bên nhìn chồng tình tứ cùng bồ
- Chiêu trả thù độc của 'đòn ghen' qua lời thám tử Sài Gòn
- Nhân viên tẩm quất bị lột quần áo, treo lên lan can
- Trần tình của bác sĩ lột quần áo, đánh vợ đến sảy thai
Tôi từng là một sinh viên ngoại ngữ giỏi, sử dụng tốt cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Trước khi lấy chồng, tôi làm công việc biên dịch cho một nhà sách. Tới lúc sinh con trai đầu lòng, tôi nghỉ hẳn 1 năm để toàn tâm toàn ý chăm sóc con. Ngoài việc chợ búa, mua sắm phục vụ gia đình, nếu đi đâu xa tôi đều được anh tháp tùng. Vậy nên chẳng có hành động nào của tôi khiến anh có thể ghen tuông cả.
Thời gian ở nhà chăm con, vì niềm đam mê với ngoại ngữ, tôi vẫn dịch đều và tự luyện thêm cả kỹ năng nghe nói. Khi cu cậu được một tuổi rưỡi, cũng là lúc tôi muốn đi làm trở lại và hỏi ý kiến anh. Anh đồng ý có phần miễn cưỡng, một phần vì cũng muốn gia đình có thêm thu nhập trong hoàn cảnh công ty của anh đang gặp khó khăn về tài chính. Các khoản thưởng cứ nhỏ giọt dần trong khi nhu cầu chi tiêu của gia đình ngày càng cao.
Tôi gửi CV đi vài nơi, tham gia một vài vòng phỏng vấn. Ngoại hình khá (tôi cao 1m63, da trắng, tóc dài, mọi người vẫn bảo tôi không đẹp sắc nét nhưng rất ưa nhìn và có duyên) và kỹ năng ngoại ngữ cực ổn nên tôi được 3 công ty mời thử việc. Cuối cùng, tôi chọn một doanh nghiệp liên doanh với Pháp. Công việc của tôi là soạn thảo hợp đồng và thư từ trao đổi với các đối tác Pháp. Mọi việc khá suôn sẻ, tôi vẫn được anh đưa đón đi làm hàng ngày.
Cái ngày định mệnh ấy đến khi anh tới đón tôi trễ hơn thường lệ. Lúc anh đến là khi tôi cũng vừa kết thúc một cuộc họp với lãnh đạo công ty và một anh đại diện phía Pháp mới sang. Chúng tôi cùng bước ra sảnh và chào tạm biệt nhau. Anh người Pháp kia theo thói quen bỗng giơ tay ôm tôi, vỗ nhẹ nhẹ vào vai và nói câu chào tạm biệt. Tôi vì phép lịch sự cũng ôm đáp lại.
Tôi bước ra cổng và thấy chồng tôi đứng như trời trồng, mắt long sòng sọc. Tôi chưa kịp cất lời thì đã nhận ngay một cái tát vào mặt. Tôi ôm mặt bỏ chạy, anh rượt theo và bắt tôi lên xe. Không muốn giằng co ngoài đường, tôi miễn cưỡng lên xe về nhà.
Câu đầu tiên anh nói sau khi đóng sầm cánh cửa là "Cô là con đàn bà dâm đãng! Tôi không ngờ cô có thể ôm một gã trai lạ ngay chốn đông người, và ngay trước mắt chồng cô là cái thằng tôi đây nữa!". Rồi trong cơn thịnh nộ, anh dùng đủ mọi từ ngữ để sỉ vả tôi, rằng tôi xin đi làm chỉ là cái cớ để "giao du" và "thỏa mãn tính lăng loàn". Mặc tôi giải thích rằng việc chào hỏi như vậy chỉ hoàn toàn là xã giao, tôi chỉ quen biết anh người Pháp kia qua công việc và mới gặp lần đầu. Anh vẫn như một kẻ uống nhầm thuốc "độc ghen". Anh cũng không xin lỗi tôi chuyện cái tát ngay trước cổng công ty.
Những ngày sau đó với tôi là địa ngục. Anh xa lánh, không đụng chạm vào tôi nhưng vẫn nhất quyết đưa đón tôi hàng ngày. Mỗi sáng, khi tôi trang điểm nhẹ hoặc thậm chí là quệt vội một chút son môi, chải nhanh mái tóc, anh đều rỉa rói "Cô lại làm đẹp để cho giai ngắm hả? Đàn bà chúa dâm như cô thật đáng kinh tởm!". Khi tôi chọn bất cứ một bộ váy nào để mặt, vẫn cái giọng đó, anh chì chiết "Cô mặc váy làm gì? Để "tác nghiệp" cho nhanh phải không? Đồ dâm đãng!". Một vài chiếc váy voan hơi mỏng của tôi cũng đã bị anh xé tan tành trong những cơn hậm hực. Mỗi tối anh đều kiểm tra điện thoại, máy tính xem ngày hôm đó tôi nhắn tin gọi điện cho ai, làm những việc gì...
Tôi hận anh vì tất cả những lời nói, hành động đó, anh đều không kiêng nể mà làm ngay trước mặt cậu con trai bé bỏng gần 2 tuổi của tôi. Nó quá nhỏ, đang tập nói, đang cần được bố mẹ dạy dỗ những điều tốt đẹp chứ không phải nhìn, phải nghe những điều tồi tệ như thế. Tôi mang chuyện kể với bố mẹ anh, em trai và cả em gái anh để nhờ sự hỗ trợ. Mọi người đều thông cảm với tôi và khuyên nhủ anh nhưng đều không tác dụng.
Tôi không muốn nghỉ làm vì không muốn sống lệ thuộc vào anh. Nhưng cứ đi làm khi đầu óc căng thẳng và tổn thương mỗi sáng sớm, mỗi tối về, phải sống trong sự ghẻ lạnh và nhiếc móc của chồng, tôi sẽ chết mất. Tại sao lại có kiểu tình yêu và ghen tuông đáng sợ như thế? Tình trạng này đã kéo dài 2 tháng và chưa biết khi nào sẽ chấm dứt.
Tôi đang cố gắng nhịn anh, không cãi lại, hạn chế trang điểm, không dùng nước hoa, quên luôn chuyện mặc váy mà chuyển qua mặc sơ mi, quần âu, áo véc, không ra ngoài buổi tối, tắt điện thoại sau khi anh đã kiểm tra... Tôi đã làm tất cả nhưng anh không tha cho tôi. Chẳng lẽ tôi bỏ anh mà đi tìm nơi khác sống?
Gửi từ bạn đọc Lê Đào
Theo: Megafun.vn
No comments:
Post a Comment