Về nhà, anh thường để tâm trí ở tận đâu. Đêm đến mới thấy rõ sự xa cách của hai vợ chồng, chung giường nhưng mỗi người một ý nghĩ, một tâm trạng.
Tôi nghĩ ít có ai làm vợ như mình. Tôi chăm sóc các con và chồng tận tình, tận tâm với việc nhà. Khi mẹ chồng ốm, tôi đón mẹ dưới quê lên ở, hàng ngày cơm bưng nước rót, lau dọn cho bà. Khi bà về quê thỉnh thoảng tôi lại biếu tiền và luôn nói để chồng biết. Khách khứa hay họ hàng nhà chồng đến nhà chơi, tôi luôn tỏ ra vồn vã, quan tâm. Giỗ tết họ hàng nhà anh tôi nhớ chu đáo từng ngày.
Hàng ngày tôi nói năng nhẹ nhàng với chồng, thường cảm ơn, xin lỗi và gửi lời chúc đến anh. Tôi luôn cố gắng là vợ tốt dù hình thức hạn chế. Chồng là người đàn ông tốt, có vị trí xã hội, yêu các con, thu nhập đưa hết cho vợ vì tôi làm nhà nước, lương thấp. Anh cũng chăm sóc bố mẹ tôi tốt và chu đáo với họ hàng bên nhà ngoại. Tuy vậy, 19 năm chung sống, tôi thấy gợn lên những sự bất an, lo lắng bởi cuộc sống vợ chồng buồn chán, tẻ nhạt.
Tôi đã biết anh không yêu mình ngay từ khi mới cưới nhưng vẫn chấp nhận vì không đủ dũng cảm dứt bỏ (thời trẻ anh đang yêu người con gái khác nhưng bị gia đình ngăn cấm, còn gia đình tôi kinh tế tốt hơn, cơ bản hơn nên tôi đến được với anh). Anh thường ngại dẫn tôi đến chỗ đông người hoặc hầu như không bao giờ giới thiệu tôi với cơ quan, bạn bè. Về nhà, anh thường để tâm trí ở tận đâu. Đêm đến mới thấy rõ sự xa cách của hai vợ chồng, chung giường nhưng mỗi người một ý nghĩ, một tâm trạng.
Khi yêu người phụ nữ khác, anh thẳng thắn nói với tôi và đặt vấn đề ly hôn. Anh nói các con đã lớn, sẽ có cuộc sống riêng và anh sẽ có trách nhiệm. Anh không lừa dối, không quanh co, cũng chẳng van xin hay đổ lỗi cho người tình như những người đàn ông khác, sự bình tĩnh và kiên định của anh làm tôi phát sợ. Dù sốc nhưng tôi đề nghị anh cho thời gian.
Trong thời gian đó, tôi cư xử không thể tốt hơn, thay vì kéo các con vào cuộc, kể xấu bố, dùng các con làm công cụ để chồng phải trăn trở như những bà vợ hạn hẹp và ích kỷ khác, tôi hạn chế tối đa việc các con biết chuyện để ổn định tâm lý cho lũ trẻ. Tôi thấy sợ những người phụ nữ luôn nói thương con nhưng thực chất là lợi dụng con, xúi giục chúng bảo vệ mình. Tôi cũng đề nghị hai người có thời gian riêng tư, ra ngoài cùng nhau nhiều hơn.
Anh miễn cưỡng làm theo ý tôi nhưng giữa hai người vẫn là lỗ hổng lớn. Anh hầu như chấm dứt luôn việc quan hệ vợ chồng dù tôi khóc lóc nhiều lần. Tôi nhận thấy mình chỉ còn nhận được cái vỏ tình cảm của anh mà thôi, anh chỉ quan tâm khi tôi bệnh tật, đau ốm, còn lại thường im lìm, lặng lẽ như người trầm cảm. Tôi đặt vấn đề vì anh mà có thể các con mất tương lai và sự nghiệp, anh đã nói chuyện với chúng, đề nghị các con tôn trọng chuyện riêng tư của bố mẹ, phải tự lập, có ý chí, không bị phụ thuộc, anh sẽ vẫn ủng hộ hết sức nhưng không làm thay các con được và sau này các con sẽ hiểu.
Một lần đi chùa tôi may mắn gặp một vị sư thầy, tôi khóc và hỏi mình có lỗi gì. Sư thầy an ủi, nói tôi không có lỗi, anh cũng không có lỗi khi đã cố gắng nhưng không thể yêu tôi, chỉ vì đã hết duyên nợ, tình cảm không thể níu kéo. Anh không phải người ích kỷ, tham lam, cùng lúc lừa dối, duy trì quan hệ ân ái với hai người phụ nữ, người như thế mới đáng bị trừng phạt theo đạo lý nhà Phật. Nếu tiếp tục với anh, cuộc sống sẽ chỉ là sự giả tạo.
Giờ tôi thấy lòng thanh thản, hiểu rằng không phải cứ cố gắng, hoàn hảo sẽ níu giữ được tình cảm. Anh vẫn có trách nhiệm với ba mẹ con tôi. Tôi cũng hiểu anh có sự cống hiến cho gia đình trong suốt tuổi thanh xuân. Gặp gỡ sư thầy thường xuyên, tôi thấy lòng tĩnh lại, cũng không còn hận thù ghen ghét khi thấy anh vui vẻ, khỏe mạnh bên gia đình mới, được chăm sóc tốt. Thay vì tiếp tục buồn khổ, tôi có con đường riêng của mình và lập kế hoạch cho cuộc sống sau này, thấy hài lòng.
Nhàn -Vnexpress.vn
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment