Wednesday, February 19, 2014

CÂU CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI

Cô bé ấy, một cô bé không lấy gì là nổi bật: nhỏ bé, thấp và có đôi chân ngắn. Nhưng ngược lại cô ấy lại có một tâm hồn trong sáng, đáng yêu, thật thà, thuần khiết. 

Cô bé lại vô cùng bướng bỉnh, cứng đầu, nói hoài nói mãi mà chẳng chịu nghe lời. Cô rất dễ bị bệnh nhưng lại không bao giờ biết tự chăm sóc mình hết. Cô bé là một người bạn tốt, có thể bỏ hết mọi việc mình đang làm chỉ để nghe những lời than thở của nhỏ bạn, có thể thức tới 3h sáng chỉ để giúp bạn cô hoàn thành bài thuyết trình ngày hôm sau mặc dù chắn chắn rằng sáng mai cô sẽ dậy trễ và đi học muộn. 

Cô là người rất biết lắng nghe, có thể kiên nhẫn ngồi hàng giờ để nghe tâm sự của những người bạn, những người mà cô yêu thương nhất, nhưng lại tự trách mình vô dụng vì không biết an ủi người khác khi người khác buồn, lại không biết khuyên bảo ra sao, nói thế nào có thể được sau khi bạn cô tâm sự.
CÂU CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI

Cô lại rất là ngây ngốc, cô thích một chàng trai rất lâu mà chả dám nói, cứ đứng từ xa nhìn về phía anh, vui khi anh vui, buồn khi anh buồn và tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành cây. Cô không biết cách bộc lộ tình cảm cảm xúc của mình. Yêu đấy, thích đấy, buồn đấy, giận đấy, nhưng những cảm xúc đó cô luôn giấu thật kín vào bên trong, ngay trong trái tim nhỏ bé của mình, không muốn cho mọi người thấy. Chỉ có những người quen biết cô đủ lâu mới có thể nhận thấy điều đó trong ánh mắt của cô, trong những hành động mà cô làm. 

Cho đến một ngày cô bé đã lấy hết can đảm để nói chuyện với anh, khỏi phải nói lúc đó cô bé vui sướng đến cỡ nào, lo lắng hồi hộp ra sao, tim mà cứ muốn nhảy ra ngoài, cả người lạnh toát run cầm cập. Kể từ ngày hôm đó, cô nói chuyện với anh rất nhiều, cô lắng nghe nhiều chuyện trên trời dưới đất của anh, lại kể cho anh ta nghe những chuyện ngây ngốc nhưng lại rất đáng yêu, cô khiến cho anh bật cười trước vẻ ngây ngốc dễ thương của cô. 

Cô bé ẩm ương đó cũng sớm nắng chiều mưa lắm, đang cười đấy thôi nhưng rất nhanh lại thu mình về một góc khóc thầm. Mới trước đó còn đang hạnh phúc khi được nói chuyện với người mình thích nhưng khi nghe những đứa bạn khuyên nhủ rằng thích thì thích nhưng đừng hy vọng quá nhiều vào người ta, vì đối với ai người ta cũng như vậy hết. Thế là cô ủ rũ suốt mấy ngày liền, ăn không được bao nhiêu nhưng lại ngốn biết bao cơ ngơi kem vào bụng. 

Phải rồi khi cô buồn chỉ cần mua cho cô cây kem thôi là hết buồn liền à nhưng sao hôm nay cô buồn lâu thế. Vì sao cô buồn, cô cũng không biết nữa. Đối với cô anh đặc biệt lắm, đặc biệt hơn tất cả những gì cô thấy đặc biệt nhưng đối với anh cô chỉ như bao người khác thôi, có lẽ chính điều đó khiến cô buồn. Bạn bè cứ thế nhìn cô với ánh mắt thương cảm, có đứa còn tức điên lên không muốn cô nói chuyện với anh nữa. 

Nhưng cô vốn cứng đầu rồi đâu có nghe, cứ đâm đầu vào rồi lại tự mình an ủi, cảm nhận trái tim đau xót. Và anh hình như cũng cảm nhận được nỗi buồn của cô, anh hỏi cô rất nhiều, động viên cô và còn chở cô đi chơi để đỡ buồn nữa. Anh hỏi cô vì sao cô buồn, cô chỉ cười nhạt và bảo là chuyện bạn bè thôi, cô cãi nhau với bạn, phải nói thế thôi, chẳng lẽ lại nói cô buồn vì anh, cô đâu là gì của anh hết cả. 

Buồn được một thời gian, cô cũng đã nghĩ thông suốt rồi, không buồn nữa, lại bắt đầu cười toe toét ra, người tít cả mắt và lại nhoi nhoi như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Cô bé ấy đã trở lại, phải có ai nói với cô rằng rất nhớ nụ cười của cô đấy, nụ cười vô tư và hồn nhiên. Cô biết rằng cô không là gì của anh, và cô xem người ta như một người bạn để chia sẻ mọi thứ, và tự nhiên cô hết buồn khi nghĩ đến đó, lại cười khi như chuyện buồn của cô chưa từng tồn tại và lại vô tư nói chuyện với anh.

Trái tim của cô yên ổn được ít lâu thì cái tin xét đánh từ nhỏ bạn cô ập tới. Anh thích cô??? Ban đầu cô chả tin đâu, cứ lắc đầu nguầy nguậy nhưng khi bạn cô nói là chính anh nói thì cô cũng bắt đầu tin đôi chút. Anh vẫn còn tình cảm với người cũ, cần thời gian để xem xét lại tình cảm của mình, anh biết cô thích anh và anh mong cô đừng nói trước, có nói thì để anh tự nói. 

Cô chả có ý định nói ra đâu, cô xác định rằng việc cô dũng cảm nói chuyện với anh là một bước tiến lớn rồi, cô không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi ngày được nói chuyện với anh, thế là đủ rồi. Không biết nên vui hay nên buồn mà mặt cô vẫn dửng dưng như không chả biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thực ra thì cả người cô nóng ran như người bên, tai mặt ửng đỏ, tim đập phải đến cả trăm độ rít te còn ít. Anh là gì mà khiến cảm xúc của cô thay đổi liên tục thế này, kiểu như anh là người nắm bắt cảm xúc của cô ý, cứ xoay cô mòng mòng theo cảm xúc của anh. Thế là tự dưng cô mất 30k để khao lũ bạn ăn kem trong khi cô chả hiểu cái mô tê gì hết =.=
CÂU CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI

Câu chuyện tình yêu của tôi


Tuy không hiểu gì hết nhưng cô vẫn vui và hạnh phúc. Cô chỉ nuốt nổi cái thông tin anh thích cô thôi, còn lại hiểu được gì thì chết liền á. Cái tin đó đến với cô cũng là lúc cô bắt đầu nghỉ Tết. Vui thật đấy nhưng cũng là lúc cô đối diện với biết bao nhiêu công việc nhà trước mặt. Vừa làm việc nhà vừa nói chuyện với anh, nhiêu đó thôi cũng làm tim cô ấm áp lắm rồi. Tết anh đi chơi nhiều lắm, cô chẳng được nói chuyện với anh nhiều đâu, nhưng cô không buồn vì lúc cô cần nhất, anh lại tự vào nói chuyện với cô. Tết cô hay làm quà cho ông bà ngoại nội, năm nay cô đau đầu chưa biết làm gì, anh đã giúp cô. Anh gợi ý những món đồ nên làm và tình nguyện chở cô đi khắp nơi để mua những nguyên liệu cần có. Anh sẵn sàng giúp đỡ cô khi cô hỏi, điều này khiến cô vô cùng biết ơn và cảm thấy hạnh phúc. Vào mồng 1 Tết, cô cùng anh đi chùa cầu an. Cô cầu cho mọi người trong gia đình cô và những người xung quanh cô may mắn và hạnh phúc. Cô không cầu mong gì cho cô, như có được tình cảm của anh, cô nghĩ rằng có anh ở bên cạnh nhân ngày đầu năm như thế này cũng là đủ may mắn và hạnh phúc lắm rồi. 

Sau Tết, khi đi học lại, những cuộc nói chuyện giữa anh và cô trở nên nhạt dần và thưa thớt hơn. Có nhiều lý do trong đó, và có một điều cô linh cảm chắc chắn sẽ xảy ra. Anh bệnh hơn ba ngày, không thể nói chuyện được với cô. Cô thấy tội cho anh và thương anh lắm, anh là kiểu người không chịu nằm một chỗ như thế đâu, chắc hẳn là cực kì khó chịu. Cô chủ động nói chuyện với anh, cô muốn an ủi anh, động viên anh nhưng cô lại không biết cách. Đã bảo là cô không giỏi trong những khoản này mà. Thế là cuộc nói chuyện chóng vánh kết thúc khi anh nói anh mệt và anh đi ngủ. Suốt 2 ngày liên tiếp đó, vì không muốn làm phiền anh, cô không nói chuyện với anh nữa. 

Nhưng chuỗi ngày đó khiến cô phát điên lên, cô lại nhớ những lúc trò chuyện với anh, chính những lúc đó khiến cô thấy vui và hạnh phúc nhất, không hề cảm thấy buồn chán. Để đỡ cảm thấy buồn chán, cô vẫn lên FB thường xuyên và lướt nf. Cô thấy người cũ của anh đã cắt tóc mái rồi, dịu dàng hơn, nữ tính hơn và còn mặt váy hoa nữa. Trong giây phút đó, cô sợ anh lại thích cô ấy, và hai người sẽ quay lại với nhau, chính cái linh cảm đó, suy nghĩ đó đám ám ảnh cô suốt mấy ngày đến nỗi cô không muốn, không dám nói chuyện với anh. Nói qua người cũ của anh một chút. 

Cô gái ấy là bạn học chung lớp với cô, người cao ráo, mảnh mai, nước da ngăm đen trái ngược hẳn cô, tính cách cá tính và có phần hơi nam tính một tẹo (chắc phải nhiều tẹo), cô ấy cũng là người rất nhiệt tình, hào phóng và thẳng thắn. Vậy mà giờ đây cô ấy đã lột xác hoàn toàn, nữ tính hơn nhiều, biết tự chăm sóc bản thân hơn. Cô thiết nghĩ ngày trước anh thích cô ấy vì cô ấy cá tính như vậy và giờ nếu anh thích cô ấy lại chắc hẳn là do sự thay đổi đáng bất ngờ này của cô ấy. Ngày trước cô ấy chính là người nói chia tay trước với anh, anh buồn lắm, vẫn thích cô ấy thật nhiều và sẽ chờ đợi cô ấy quay trở lại. 

Và chính những cuộc nói chuyện chóng vánh không đầu không đuôi của cô với anh đã báo hiệu linh cảm của cô sắp trở thành hiện thực. Đúng như thế, hai người đã quay lại với nhau. Không biết ai đề nghị trước, dù cho là cô ấy hay anh thì cũng vì anh thích cô ấy nhiều quá mà thôi. Tình cảm ấy thật sâu đậm và chung thủy khiến cô cảm thấy thật ngưỡng mộ. Cái tin đó đến với cô như sét đánh ngang tai, những đứa bạn cô sau khi biết tin nhất định không cho cô biết, sợ cô lại buồn, lại suy sụp nhưng những ngày nào đó lại tìm đến những cây kem. 

Thế nhưng vẫn phải nói với cô vì không muốn cố tiếp tục ôm hy vọng nữa, trước sau gì cô cũng sẽ biết thôi. Cô thực sự rất sốc nhưng lại không thể hiện ra ngoài, cô không giỏi thể hiện, cứ thế cô chỉ cười, nhưng lần này lại rất bất thường, cô cười rất nhiều, nhiều hơn bình thường khiến những đứa bạn xung quanh cô nhìn cô với ánh mắt ái ngại. Họ biết hiện giờ cô đang buồn lắm, lại che giấu nỗi buồn đó bằng nụ cười tươi hết sức có thể. Về phần cô, cả đêm hôm đó, cô học hành được gì, chỉ đắm chìm trong những hồi ức đẹp nhưng lại đau. Cô khóc, giọt nước mắt đầu tiên rơi từ mắt bên trái chứng tỏ cô đã phải đau lòng rất nhiều, thế là cô bật khóc ngon lành, trái tim cô đau nhói. 

Trái tim ấy đã bị tổn thương rất nhiều từ mối tình đầu 4 năm của cô, nhưng giờ nó đã lành, chỉ còn một vết sẹo không đau vậy mà anh, mối tình thứ hai của cô đã cứa vào trái tim cô một vết thương mới, đau đớn hơn và không biết bao giờ mới che lấp được nỗi đau đó đây. Trái tim cô nhỏ bé lắm, chỉ chứa được một người mà thôi, người khác ra đi và người mới sẽ tới nhưng chỉ duy nhất một, nó cũng rất là yếu ớt, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đã khiến nó đau âm ỉ suốt mấy ngày. 

Cô ngủ thiếp đi trong những dòng nước mắt và cô mơ, cô mơ về những kỷ niệm giữa cô và anh, trái tim lại đau, và khi cô giật mình tỉnh dậy những tưởng đó chỉ là giấc mơ, nỗi đau kia của cô không hề tồn tại nhưng rồi cô vẫn phải đối diện với nó. Cô bé mạnh mẽ lắm, mỏng manh dễ vỡ thế thôi nhưng lại có ý chí sắt đá. Cô nghĩ thông suốt rồi, anh hạnh phúc mà, anh là những người xung quanh cô và bây giờ anh đã cực kỳ may mắn và hạnh phúc, đó chẳng phải là điều cô cầu mong khi đầu năm lên chùa lễ Phật hay sao. 

Cô nhìn anh, tự nhủ thầm rằng: đừng chia tay nữa nha anh, em rất thích cặp đôi của anh và cũng từng giận khi lúc trước nó tan vỡ, giờ thì hãy cố giữ lấy nhau đi anh, vì hai người lạ từng quen lại quay lại với nhau chứng tỏ họ yêu nhau thực sự, hãy cố giữ những gì trong tầm tay mình, đừng để tuột mất để rồi đau khổ mà nuối tiếc. Còn về phần cô, cô tin rằng sẽ có một người thực sự yêu cô sẽ đến tìm cô, việc của cô chỉ cần chờ đợi người đó tới thôi. 

Vì cô khi yêu đã hai lần đau khổ, cô hiểu cảm giác ấy và sẽ không bao giờ làm cho người bên cạnh cô thực sự yêu cô đau khổ đâu, cảm giác ấy thực sự giống địa ngục mà bất cứ một ai cũng không bao giờ muôn trải qua hết. Với lại xung quanh cô còn có những người thực sự quan tâm đến cô, ở bên cô vô điều kiện, vậy thì cô phải cố gắng vui lên, không nên phụ sự quan tâm, chăm sóc, tin yêu của họ. 


Ký ức về anh cô sẽ cất sâu nó vào một góc trong trái tim mình. Cô không cho phép mình đụng tới những ký ức đó nữa. Nó đẹp thật ấy nhưng cứ đụng vào thì vết thương chưa lành trong trái tim cô lại đau. Cô sẽ đợi người có thể làm lành trái tim mang đầy thương tổn của cô đến, và khi đó cô sẽ mỉm cười nhìn những ký ức đó nhưng là một hồi ức đẹp, một trải nghiệm đáng nhớ cho riêng mình.

CÂU CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI / Lukhachdem Blog
__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui! 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment