Wednesday, February 19, 2014

Ngã rẽ…khép lại yêu thương (Thì thầm 334) - Thì Thầm Bên Bàn Phím

Thì Thầm Bên Bàn Phím - Em nín lặng, bỏng rát đi những bước đi không có anh bên cạnh như vốn dĩ ban đầu đã phải như thế. 

Em tập làm quen với việc không có bàn tay anh dắt em qua mùa đông đầy băng giá. Em tập làm quen với việc phải quên đi những điều quen thuộc mà anh và em đã dành cho nhau. Bước đi về phía không có anh! Ngã rẽ em sẽ đi, trái tim em khép lại mảng yêu thương.

Mùa đông về thật rồi, cái lạnh buốt rét của những ngày không khí lạnh tăng cường không làm em tê tái bằng cái lạnh buốt giá trong lòng. Cuộc sống, số phận đôi khi đặt con người ta vào những ngã rẽ đầy nghiệt ngã. Em đau đớn nhận ra mình cô đơn, lạc lõng giữa dòng người xuôi ngược. 

Tất cả hối hả, vội vã quay nhanh vòng xe để được về nhà, để được quay quần sum vầy trong sự ấm áp của gia đình. Em hụt hững nhận ra mình không có nơi bình yên như bao người để quay về. Một mình cô độc trên con đường dài, cắn môi đến rớm máu để đừng run lên bởi tiếng nức nghẹn ngào. Cuộc sống không bao giờ là sự hi vọng, là niềm tin vào cuộc sống. 

Tuổi thơ em trải qua trong sự ám ảnh và sự tuyệt vọng, là sự đấu tranh giành giật để có sự sinh tồn. Cuộc sống cứ thế như một bức tranh trong đó là đau đớn, là nước mắt. Em không còn khái niệm về một tương lai, chỉ đơn giản sống hôm nay không cần biết đến ngày mai. Đôi khi như thế em sẽ lại thấy mình đơn giản và vô tư hơn, không nặng trĩu về hiện tại và về một ngày mai...

Anh xuất hiện trong nửa vời của cuộc đời em, không quá ồn ào nhưng lại mang nhiều dông bão. Tình yêu trong em ngày nào tưởng chừng đã lãng quên nay bỗng tái sinh. Tình yêu làm con người tìm thấy cái đích của mình đang đi, cứu rỗi được những linh hồn đang ở ngõ cuối của sự tuyệt vọng. Nhưng ngày biết trái tim loạn nhịp vì anh cũng là ngày em rơi những giọt nước mắt, đắng ngắt và nghẹn ngào. Một tình yêu không trọn vẹn, vẫn biết yêu anh, vẫn biết nhớ anh là một cái tội, tội của kẻ vô tình làm người thứ ba, mà sao em không thể thôi nhớ anh và không thể thôi khao khát có anh.

Chiều nay mưa và lạnh, lòng em rạn vỡ bởi hình ảnh anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình cứ hiện lên trong tâm trí em. Không được ghen, không được tủi phận bởi mình biết và mình tự hứa sẽ chấp nhận đứng phía sau hạnh phúc của anh. Tự trấn an mình thế, phải mạnh mẽ, phải cứng rắn mà sao có những lúc em mềm yếu đến thế? Sao có những lúc em hờn ghen nhiều đến thế? Ba mươi tuổi đầu, không còn nhỏ để khóc nức lên mỗi khi gặp chuyện buồn, vậy mà anh biết không? 

Khi nhớ anh, nước mắt em cứ thế tuôn chảy, nức lên nghẹn ngào vì khao khát có anh đến cháy bỏng. Nhớ anh, lòng quặn đau vì chẳng thể nhắn tin cho anh. Yêu anh, em đã tập làm quen với việc dồn nén cảm xúc của mình. Nỗi đau vì không có được tình yêu trọn vẹn em đã thấy mệt mỏi rồi còn thêm những ánh mắt, những câu nói vô tình của đồng nghiệp, người thân của anh làm em muốn gục ngã, muốn buông tay. Làm người thứ ba có phải là một cái tội? 

Em cô đơn lắm, cô đơn trong sâu thẳm lòng mình, em nặng nề trong bước chân vô định về phía tương lai. Có bao giờ ai đó biết cảm xúc của người thứ ba? Cũng là phận gái, cũng có những ước mơ đời thường như bao người con gái khác, cũng khao khát có một gia đình nhỏ của riêng mình, cũng thấy cay đắng và bẽ bàng trước cái nhìn của mọi người. 

Em quẩn quanh trong tình yêu nửa vời, nắm giữ - buông tay, buông tay – nắm giữ… một vòng luẩn quẩn chẳng thể nào tìm được lối thoát. Nếu dừng lại khó cho em quá, tình yêu của anh dành cho em là sự sống của chính em. Em dùng dằng giữa đi và ở. Em rối bời giữa bao nhiêu cơn bão lòng. Hạnh phúc xa tầm với của em. Anh và em sẽ chỉ dừng lại bên cạnh nhau như những người xa lạ. Anh sẽ trở về với hiện tại, với những gì anh đang có, em sẽ đi tìm con đường của riêng em. 

Những mối tình có sự xuất hiện của người thứ ba đều dang dở, đều kết thúc trong xót xa, đó là quy luật em đúc kết từ mối tình ngang trái của mình. Em sẽ buông tay, em sẽ dừng lại để quy luật của cuộc sống tiếp tục được xoay vần. 

Em nín lặng, bỏng rát đi những bước đi không có anh bên cạnh như vốn dĩ ban đầu đã phải như thế. Em tập làm quen với việc không có bàn tay anh dắt em qua mùa đông đầy băng giá. Em tập làm quen với việc phải quên đi những điều quen thuộc mà anh và em đã dành cho nhau. Bước đi về phía không có anh! Ngã rẽ em sẽ đi, trái tim em khép lại mảng yêu thương.

Ngã rẽ…khép lại yêu thương (Thì thầm 334) - Thì Thầm Bên Bàn Phím
Theo: Blogviet.com.vn

No comments:

Post a Comment