- Cậu sẽ phải nhớ tôi một chút mỗi ngày!
- Cậu không được phép quên tôi!
- Cũng không được cười tươi với ai khác đâu đấy!
***
Gió bắt đầu thổi, trời cũng bắt đầu lạnh. Đến cả những chiếc lá vàng cũng buồn hiu lác đác rời cành mẹ, đậu trên những ô kính. Mùa thu lại sắp đến.
Tôi chầm chậm đi dọc lối nhỏ phủ đầy violet tím và những khóm hoa dại mong manh. Rồi bất chợt dừng lại. Một cậu bé đang rải hạt giống khắp con đường. Còn cô bé cứ tíu tít đi cạnh bên, thình thoảng lấy ngón tay nhỏ xíu chạm vào đám đất hay lũ rêu xanh..
Bất giác tôi mỉm cười vì hình ảnh quen thuộc. Hình ảnh của chính tôi và Huy ba năm trước. Như thể nếu nhắm mắt lại, tôi sẽ vẫn nghĩ là Huy đang ở cạnh tôi và chúng tôi vẫn cùng nhau rong ruổi khắp những nẻo đường, rải hạt giống vào mùa xuân, ươm mầm cây vào những ngày hạ vàđợi chờ suốt cả mùa thu se lạnh hay đơn giản là hái dâu vào mùa đông.
"Hôm nay, tớ gặp một cậu bé và một cô bé trên đường. Lũ trẻ cũng chơi trò rải hạt giống như bọn mình. Thế là tớ lại nhớ về cậu. Nhớ mùa thu năm ấy - cậu - như một ngọn gió lém lỉnh bất chợt dừng lại nơi cuối chân đồi. Tớ - một con bé khoác áo bông to sụ đi phân phát hạt giống quanh những bờ cỏ dưới vùng bình nguyên xanh mướt. Có tiếng xe đạp dừng lại. Rồi có những vòng xe đi chậm phía sau bước chân của tớ. Hẳn nhiên tớ nghĩ, lại một người nữa tò mò về cái thói quen kì cục của mình rồi. Cứ thế cậu cứ đi theo sau tớ suốt những buổi sáng mùa thu, qua cả những ngày đông. Và từ bao giờ nhỉ, chúng mình trở thành bạn, rồi cậu chễm chệ ngồi vào một góc trong ngăn trái tim của tớ. Thật kì lạ, bây giờ, tớ đang gọi tên cậu, cậu có biết được không?".
Tôi khép lại trang nhật kí viết từ ngày Huy đi. Câu chuyện dài ba năm của chúng tôi còn dở dang như một khúc nhạc thiếu đi chương cuối. Tôi đi dọc những ngõ nhỏ ngập sắc hoa cánh bướm mong manh. Có lẽ, tôi sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với cậu, Huy ạ. Nếu như cậu không ngồi xuống, nghịch nghịch đất rồi bắt đầu câu chuyện vu vơ: "Này, có thể trồng violet được không?
- Tôi không biết, chưa thử bao giờ,....
- Thế cậu trồng được cái gì. Huy lấy ngón tay vẩy vài giọt nước vào chỗ đất mới lấp.
- Vài loài hoa và rau. Tôi nói mà không ngước lên nhìn. Nhưng ánh mắt vẫn biết là cậu ta thật sự rất thích đám hoa cánh bướm tôi vừa vun. Im lặng một lúc, Huy lại nói tiếp:
- Tò mò thật, nhà cậu làm vườn à.
- Việc gì đến cậu.
Tôi đáp hờ hững nhưng nghe lòng chao nghiêng một cái thật khẽ
Vào mùa đông, thời tiết lành lạnh ẩm ương, tôi không giữ thói quen tản bộ và trồng hoa như mùa thu nữa. Thỉnh thoảng rảnh, tôi sẽ ở nhà giúp mẹ chăm sóc vườn rau, và thu hoạch dâu. Tôi không gặp lại cậu ta vào mùa đông. Mùa xuân, khóm violet lại rung rinh khắp nẻo, hoa cánh bướm cũng vàng óng ánh e ấp đón mặt trời. Thành quả của tôi đã trổ bông. Vậy mà người reo lên đầu tiên lại là Huy. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi bạc ở vai và xắn quần trên cả đầu gối. Trong tay cầm một chiếc xẻng xúc đất. Cậu ta đi theo tôi mãi và reo lên lên ầm ĩ. Tôi giả vờ không quan tâm vẫn làm công việc của mình., thử gieo hạt hướng dương vào đất ẩm. Vì yêu cái mạnh mẽ của loài hoa luôn hướng về mặt trời.
- Trồng cả xương rồng nữa nhé. Cậu ta hăng say trong khi tôi đang cắm cúi. Câu nói ngớ ngẩn đến kì cục khiến tôi tôi phải bật cười và thốt lên:
- Cậu là đồ ngốc à, ai lại trồng xương rồng ở vùng đất ẩm thế này.
- Thế ư, kệ, cứ trồng thử. Cậu ta cười toe, cái mặt lem nhem đất như con mèo.
- Trông cậu giống thợ làm vườn rồi đấy.Tôi đọt nhiên mỉm cười bảo.
- Tôi đến nhà cậu làm vườn được chứ? Huy thản nhiên nói trong khi vẫn hì hục xúc, rồi gieo cái gì xuống như một đứa trẻ con nghịch đất.
Lần đầu tiên có một cậu con trai đến nhà tôi không phải để chơi hay học bài mà đi làm vườn. Tôi dẫn cậu ra vườn dâu và cánh đồng cải thảo. Buổi sớm, nắng vừa lên và sương cũng bắt đầu tan. Hơi ấm của mặt trời không đủ sưởi ấm đám rau, chúng đứng co ro thảm thường đến lạ. Huy choáng ngợp, có lẽ thế. Cánh đồng to hơn cậu ta nghĩ. Một màu xanh non trải dài đến ngút mắt. Rồi cậu ta cũng lon ton đi hái bắp cải với tôi và mọi người. Cuối ngày, tôi dẫn cậu vào vườn dâu. Những quả dâu chín mọng nằm im thin thít trong đám lá. Huy hái vài quả cho thẳng vào miệng. Cậu ăn chúng một cách ngon lành.
Rồi cũng bắt đầu vào mùa xuân năm đó, thế giới riêng vốn toàn cỏ cây, rau hoa của tôi lại có thêm một người bạn mới. Tôi không thể lí giải vì sao mà bỗng dưng Huy lại hay xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Thật là lạ, ngay cả khi gieo hạt, tôi cũng nhớ về cậu ta. Quả đầu chôm chôm với chiếc mũ lưỡi trai đỏ, hay bất thình lình nhô ra từ ô của lớp học. Rồi khuôn mặt cậu cười toe, xòe tay đưa cho tôi viên kẹo bạc hà chanh. Thi thoảng chúng tôi cùng nhau đi dạo, như một ngày hẹn đặc biệt, cùng đi xem phim, ăn kem. Cũng có những buổi chiều muộn, chúng tôi thơ thẩn trên những cánh đồng hoặc nằm dài giữa thảm cỏ lau rung rinh. Còn phần lớn thời gian, chúng tôi dành cho sở thích riêng.
Huy thích vẽ, vẽ tranh bằng màu nước lên gỗ và viết thư pháp. Những buổi chiều rảnh rỗi, trong khi tôi lên thư viện làm toán thì cậu ta lại lôi bảng màu ra vẽ. Nét vẽ ngộ nghĩnh iu iu, những cung đường vàng sắc hoa cánh bướm hay con mương gần nhà phủ violet tím thẫm đều được đưa vào trong tranh. Chỉ tưởng Huy vẽ mỗi tranh phong cảnh. Vậy mà, một lần tình cờ lên facebook của cậu ta, tôi thấy bức tranh chân dung của mình được vẽ bằng màu chì như được khắc trên gỗ,. Chẳng biết được vẽ từ khi nào nhưng trong lòng thấy vui vui. Đêm ấy có một con bé không tài nào ngủ được.
Tôi thấy tim mình bỗng đập dịu dàng như một điệu v khi thấy Huy. Nhiều lúc vu vơ cười một mình đợi chờ hình ảnh quen thuộc của cậu ta ở con đường ngập hoa thạch thảo. Rồi bâng khuâng tự hỏi lòng liệu cậu ấy có cùng cảm xúc như tôi không? Tôi nghĩ là mình biết được câu trả lời vào một đêm mùa hè. Khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì Huy gọi đến. Cậu ấy im lặng không nói. Sự im lặng hiếm khi thấy ở con người vui tính như Huy.
- Liệu cậu có thể chờ tôi được không?
- Nói gì thế, Huy
- Liệu cậu có thể không quên tôi được chứ?
- ...
- Liệu cậu có thể nhớ về tôi một chút mỗi ngày được không?
Tôi im lặng, Huy bảo tôi không cần nói. Cậu ấy chỉ cần biết tôi đang ở đầu dây nghe cậu là được. Huy nói rất chậm cảm xúc của cậu về tôi. Về gia đình. Về ước mơ của cha và chính quyết định của cậu. Huy sẽ theo cha ra biển, cậu sẽ học để trỏ thành thuyền trưởng. Huy đang tạm biệt tôi. Tôi nghe mà không biết là mình đang khóc. Nhìn bầu trời trong veo trên cao nguyên, tôi can đảm hít một hơi dài và bảo đến lượt Huy nghe tôi nói:
- Cậu sẽ phải nhớ tôi một chút mỗi ngày!
- Cậu không được phép quên tôi!
- Cũng không được cười tươi với ai khác đâu đấy!
- Còn nữa, cho đến khi thực hiện được ước mơ, cậu phải quay lại gặp tôi vào mùa thu, Huy nghen.
Tôi cúp máy. Nước mắt đẫm cả gối. Đêm tối thẫm chỉ có ánh đèn đường vàng vọt và những ông sao lấp lánh. Có ngôi sao nào đó ngày trước đã từng ngồi bên cạnh tôi giữa mênh mông cánh đồng. Giờ giữa đêm hè yên tĩnh, ngôi sao ấy đang rời đi đến vùng trời của sóng và gió. Tôi nhìn ra ngoài cửa, chiếc xe vận chuyển hàng xé màn đêm lao đi. Trong xe ai đó đang đưa tay ra vẫy. Tôi cứ ngỡ cái vẫy tay của người xa lạ đang dành cho tôi như một lời tạm biệt người bạn nhỏ bé.
***
Bình nguyên đã vào thu. Hết mùa hè thì mùa thu đến. Mùa thu, violet tím thẫm khắp các lối nhỏ, hoa cánh bướm vàng rực rỡ mọi lối đi. "Tôi nhớ cậu" câu nói cuối cùng trước khi tắt máy của Huy như một sự ám ảnh kì lạ. Tôi chậm chầm đi giữa những con đường phủ đầy cánh xuyến chi dại, tiếp tục gieo hạt giống xuống đất. Rồi nằm dài trên đồi ngắm nắng đậu lên mầm cây, thì thầm câu nói quen thuộc "Tôi cũng nhớ cậu"
HẸN GẶP CẬU VÀO MÙA THU - TruyenNgan.Com.vn
__________________________________________________
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment