Tuesday, February 25, 2014

Chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức – Kỳ Cuối

Họ từng yêu nhau, từng có nhiều dự định cùng nhau, thậm chí còn chưa có bất cứ một câu chia tay nào giữa hai người.

1. May thu dọn lại tủ sách, thấy rơi ra từ trên kệ sách một tấm ảnh chân dung của một cô gái rất đẹp. 

Nếu như May không nhận lầm thì đó cũng chính là Đan, chủ shop chocolate trên đường Tô Hiệu mà lần trước Quân dẫn cô đến đó. May mím chặt môi, nắm tay một góc tấm ảnh để lộ sự sợ hãi đến yếu lòng. Những giọt nước mắt trong veo rơi xuống tấm ảnh đã xuất hiện một vài vết ố của thời gian.

Chúng ta đã từng yêu trong hồi ức - Kỳ 1
Chúng ta đã từng yêu trong hồi ức - Kỳ 2

Một khoảng thời gian dài trước đây May đã lặp đi lặp lại những giấc mơ kỳ quặc, về một sự chia ly đau đớn dẫu cho khi giật mình tỉnh giấc, nhận ra tất cả những gì diễn ra chỉ là hình ảnh trong mơ thì cảm giác đọng lại trong tim vẫn rất rõ ràng. May bắt đầu sợ mất Quân, sợ không thể níu được anh ở bên cạnh mình, yêu thương mình như những ngày trước đây nữa. 

Cầm tấm ảnh của Đan trên tay, nhìn vào nét cười duyên dáng của cô ấy, May chỉ lẩm nhẩm như tự thôi miên bản thân, tự bằng lòng với lời xin lỗi của mình. May xin lỗi một cách vô thức, xin lỗi vì đã rút tấm ảnh Đan từ trong ví của Quân, xin lỗi vì đã nói với Quân rằng điện thoại của anh bị thất lạc sau vụ va chạm buộc anh phải sử dụng một số liên lạc khác hoàn toàn. May đã cố ý để biến Quân thành một con người khác mất sạch vốn liếng từ quá khứ. Tất cả chỉ vì cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

May dành một ngày dài giam mình trong phòng và nhớ lại chuỗi ngày quen Quân. Cô bắt đầu đào sâu chuỗi kỉ niệm, những ngày ngọt ngào hạnh phúc và mát lành như một miền đất hoang vắng chỉ có riêng hai người. Anh là một chàng trai quá sức hoàn hảo. Mặc dù gặp nhiều bất trắc trong việc tìm lại quá khứ của mình, song anh vẫn luôn luôn lạc quan, cố gắng đi tìm công việc mới để bắt đầu vào một guồng quay mới. Trong guồng quay hằng ngày của Quân có sự xuất hiện của May. Cho đến trước khi nhận được kết quả thông báo về chuyến đi du học, May vẫn nghĩ cô và Quân sẽ không gặp bất trắc nào trong việc đến với nhau. Quân yêu May và không e dè thể hiện điều đó với cô, với bạn bè và cả mẹ của cô.

Nhớ đến cuộc hẹn với Quân vào lúc chiều sau khi cô thông báo sắp xếp công việc xong xuôi, anh sẽ qua nhà đón cô lên bờ hồ cùng đi ăn và lượn lờ một vài shop quen nào đó. May vội vã chạy đến Love Chocolate – tên shop chocolate handmade mà Đan làm chủ quán. May nghĩ, cô có nhiều hơn một câu chuyện để kể cho Đan nghe. Dù May yêu Quân, nhưng cô là người sai lầm từ những ngày đầu tiên, cô nên thú nhận mọi chuyện. Khi bạn yêu thương một ai đó, bạn sẽ thấy đồng cảm với một người cũng dành tình yêu cho người ấy. Mặc dù không đứng cùng chiến tuyến, mặc dù cảm giác phải tranh giành rất khó chịu. Nhưng không thể không thừa nhận, tình yêu của những cô gái vẫn luôn nồng nàn và mãnh liệt, đặc biệt là khi cô ấy vẫn còn chờ đợi anh người yêu sau hơn một năm trời không có bất cứ một liên lạc nào. Sự chờ đợi dài dằng dẵng ấy quả thật rất đáng được ngưỡng mộ.

“Không phải chúng ta từng yêu nhau sao?”

Khi May đứng bên ngoài cửa quán có thể nghe thấy rất rõ câu nói của Quân. Qua khe cửa hẹp, May nhìn thấy cảnh tượng Quân níu lấy bàn tay Đan, chờ đợi một câu trả lời từ cô. May không định hình được cảm xúc của mình lúc này, lồng ngực tức tối như muốn nổ tung, trái tim bé bỏng nhảy nhót liên hồi, trên mi tràn những giọt nước mắt nóng hổi. May mím môi, cầm chặt tấm ảnh Đan trong tay.
Chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức – Kỳ Cuối

2. May lui khỏi quán vì muốn tránh gặp mặt Quân. 

Sau đó nhắn cho anh một tin báo bận để hủy cuộc hẹn. Cô tự mình đến The Lamoda, lên tầng bốn và ngồi góc bàn ngoài ban công như thường lệ, tự gọi cho mình một capuccino và nhâm nhi vị cô đơn len khẽ trong trái tim bỏng rát. Một trái tim khờ khạo yêu thương để rồi bị tổn thương bởi chính tình yêu của mình. Nếu như ngày ấy May không cố chấp, Quân có đem lòng yêu May như bây giờ hay không? Giữa Quân và Đan từng có một quãng thời gian bên nhau, hẳn rằng họ cũng đang hạnh phúc. 

Bằng chứng là trong ví Quân luôn có ảnh của Đan. Vậy thì May dù vô tình hay cố ý, đều trở thành người thứ ba xen giữa hai người. Lý trí và con tim liên tục đưa ra những lý lẽ mơ hồ để tranh đấu. Cuối cùng, càng tranh đấu càng mỏi mệt, cái May cần không phải là một câu trả lời yêu hay không yêu từ Quân, cũng không cần một câu trả lời đúng hay sai cho hành động từ quá khứ. Câu trả lời mà cô cần là liệu rằng cô có góp đủ can đảm để buông tay Quân hay không? Buông một món đồ mình rất thích, dù chẳng phải của mình, cũng đã là một việc làm khó. Huống hồ đằng này lại là buông tay một người mà mình rất yêu!

Tối dần, trời buông gió, màn giương giăng đậu khẽ trên những nhánh cây phía ngoài ban công quán. Những khung đèn gỗ nhỏ cũng thắp sáng bằng thứ ánh sáng vàng ấm áp quen thuộc, khẽ đung đưa theo từng đợt gió thổi từ phía bên ngoài. May so vai vì lạnh. Lúc chạy khỏi Love Chocolate cô đã đi thẳng đến đây chỉ với một váy maxi mỏng mà quên không mang theo áo khoác. Đưa tay lên xoay vần cốc capuccino đã nguội ngắt từ bao giờ, May chậm chạp thở dài, lại nhìn xuống lòng đường đang lấp lánh nhiều thứ sắc màu xanh đỏ từ các biển hiệu quảng cáo giăng đầy hai bên vỉa hè. Cô chợt nghĩ, Hà Nội đẹp đến thế, có Đan dịu dàng đến thế, Quân còn không thể hạnh phúc sao?

- Hóa ra là trốn anh ở đây. Lạnh thế này còn ngồi đây một mình đến bao giờ?

Quân choàng lên vai May áo vest của anh, đồng thời kéo ghế ngồi phía đối diện với cô, Quân nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt bàn kính siết khẽ. Khi nhìn thấy May ngạc nhiên vì sự xuất hiện của mình, anh nhoẻn cười.

- Có chuyện gì muốn nói với anh không?

- Sao biết em ở đây? À không…

- Em sao thế?

- Cũng vừa lúc, em có chuyện muốn nói với anh!

- Đợi một lát, có cái này tặng em!

Quân nhanh tay đặt lên bàn bó hoa rum trắng được bó cẩn thận, liền theo đó là một túi giấy nhỏ in logo của Love Chocolate.

- Đan biết anh muốn tặng em nên ưu ái ở lại làm riêng cho em đấy. Hôm nay, em là một người đặc biệt!

May cúi gằm mặt xuống, vờ bỏ rơi những câu nói từ Quân. Cô cũng muốn mình trở thành người đặc biệt, người duy nhất trong lòng Quân. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải từ bỏ. May không cho phép mình ích kỷ yêu anh, giành lấy anh từ một người con gái khác vốn đã xuất hiện trước cô. May lại càng không thể ích kỷ bắt anh chờ đợi cô trong suốt những năm du học của mình.

- Em biết không, có một câu chuyện, ngộ nghĩnh lắm! Chuyện kể rằng… trong quá khứ, anh và Đan từng yêu nhau. Đan, chính là người yêu của anh.
Chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức – Kỳ Cuối

3. May cùng Quân ra về khi quán café đến giờ đóng cửa. 

Thay vì về nhà May, Quân đưa cô đi vòng qua những tuyến đường Hà Nội. May vẫn nói rằng đường Hà Nội về đêm rất đẹp, một vẻ đẹp cô đơn đến thắt lòng. May nói, cả những người yêu nhau khi đi cạnh nhau vẫn cảm nhận được vị cô đơn thấm vào nơi đầu lưỡi, chạm vào tận sâu trong tim, cô đơn trong chính cái bóng tình yêu dành cho nhau. Vị đắng như chocolate, lại pha chút ngọt lành như một ly café sữa buổi bình minh.

Khác với tưởng tượng của mình, May can đảm nhìn sâu vào mắt Quân và nghe anh kể lại cuộc nói chuyện với Đan. Họ từng yêu nhau, từng có nhiều dự định cùng nhau, thậm chí còn chưa có bất cứ một câu chia tay nào giữa hai người. Cứ tự nhiên như thể thời gian trôi qua là điều tất yếu, vụ tai nạn đẩy Quân rời xa Đan, cùng sống trong một thành phố, hai người vẫn không tài nào gặp lại nhau thêm một lần nào nữa.

- Anh sẽ quay về với Đan chứ? Đan cần anh.

- Vậy còn em?

- Em không sao. Em sẽ đi du học. Chúng ta cũng đã từng nói sẽ chia tay nhau mà, đúng không?

- …

- Thật ra, em biết Đan. Em cũng từng giữ ảnh của cô ấy. Em sai rồi!

May khóc lặng lẽ, giống như mặt hồ phẳng lặng chỉ bị lay động chốc lát bởi một cơn gió nhẹ thoảng qua. Cô đưa tấm ảnh chụp Đan đang mỉm cười ra đặt lên tay Quân. Những ngón tay trắng xanh run rẩy, May có thể kìm nén được tiếng nấc nhưng không còn đủ sức để kìm nén nỗi sợ hãi vô hình đang bao trùm lên mình. Quân nắm lấy tay cô, siết chặt, anh vồn vã:

- Mình về thôi! Hôm qua anh yêu em, hôm nay người anh yêu cũng là em. Và ngày mai sẽ không có gì đổi khác, nếu có, chỉ là tình yêu dành cho em nhiều hơn hôm nay mà thôi!

May im lặng, cô muốn nức nở lên và nói cho Quân biết rằng cô không xứng đáng. Đến một lúc nào đó anh tìm lại được ký ức của mình, anh sẽ nhận ra anh yêu Đan, người anh yêu từ trước đến nay vẫn là cô ấy. Còn May, cô chỉ là một người đến khuất lấp nỗi tổn thương không rõ lằn ranh trong tim anh mà thôi. Nếu có tồn tại, chắc chỉ là một khoảnh rất nhỏ trong tim anh, qua thời gian sẽ bị lãng quên, sẽ bị trôi tuột đi mất. Nhưng dù như vậy, May cũng cảm thấy đó đã là niềm hạnh phúc của mình. Cô chấp nhận bước ra khỏi cuộc sống của anh. Vì vốn dĩ cuộc sống đó trước khi gặp cô vẫn luôn bình lặng, và anh vẫn luôn có một người khác để yêu thương. Đó là Đan.

4. Sau buổi tối hôm đó, May không còn bất cứ liên lạc nào với Quân.

Cô cũng đến Love Chocolate để trò chuyện cùng Đan, hoàn trả lại cho Đan bức ảnh chân dung của cô ấy. May ngượng nghịu nói lời xin lỗi dù cô biết cô có nói bao nhiêu lần thì cũng không đủ để bù đắp cho Đan. Ngạc nhiên là Đan từ chối, Đan mỉm cười và ngồi trò chuyện thân tình với May như hai người bạn thân đã gặp nhau từ rất lâu trước đó.

- Chúng tôi từng yêu nhau không có nghĩa là Quân sẽ quay trở về với tôi sau khi cô đi. Người anh ấy yêu hiện tại là cô, đối với tôi bây giờ anh ấy không còn cảm xúc yêu thương nữa. Chúng tôi chỉ có thể là bạn, như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại. May, đừng ngốc nghếch như thế!

May không nói gì, lồng tay vào bàn tay Đan. Cô vẫn cúi mặt nhìn xuống chứ không đủ tự tin để nhìn thẳng vào khuôn mặt Đan ở đối diện.

- Đan, dù sao thì… tôi vẫn muốn xin lỗi! Nếu không có tôi, chắc chuyện giữa hai người sẽ khác!

Chiều cuối cùng trước khi đi du học, May ra The Jamoda như dành một lời từ biệt với Hà Nội, với anh người yêu cũng là người con của nơi đây. May không quen mỗi lần đi xa mà không có anh đi tiễn cô như thường lệ. Cô nhận ra rằng khi chấp nhận buông tay nghĩa là phải chấp nhận đánh đổi hạnh phúc mình đang có. Dẫu có nuối tiếc cũng cần phải can đảm để vượt qua. Có thể Quân của cô mới đủ an lòng tìm về với tình yêu xưa cũ cùng Đan. May tin, với một cô gái xinh xắn và dịu hiền như Đan, Quân sẽ là một người con trai hạnh phúc.
Chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức – Kỳ Cuối

Một tháng sau khi ổn định chỗ ở tại Singapore…

Ngày nắng đẹp, May nghe thấy tiếng chuông cửa.

- Je t'aime!

Khi cánh cửa gỗ vừa mở, một dáng người cao gầy dùng sức mạnh bật tung cánh cửa lao đến ôm chầm lấy May. Cô hốt hoảng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang từng chút từng chút dịu dàng cọ lên mái tóc vàng của cô. May nhận ra Quân, với một nụ cười tươi tắn và đuôi mắt hơi cong lên. Anh nhìn cô say đắm, quên mất rằng hai người còn đang đứng giữa cửa nhà. Khi May toan cất lời, Quân lập tức lấp lấy môi cô bằng một nụ hôn sâu nồng nàn, tâm trạng nửa mừng vui hạnh phúc, nửa thấp thỏm lo âu.

- Anh đăng ký học một khóa học thiết kế. Mặc dù khóa học của anh kết thúc sớm hơn em, nhưng anh vẫn hy vọng trong thời gian đó có thể khiến em yêu anh thêm một lần nữa, với Quân của đầy đủ ký ức từ xưa đến nay, không bị thiếu sót một phần nào cả!

May ngỡ ngàng, cô nhanh chóng bị Quân kéo vào trong nhà và cố định cô ngồi trên sofa để anh gối đầu lên chân cô. Anh bắt đầu kể cho cô về những mảng ký ức bị thiếu hụt trước đây. Rằng nghề nghiệp của anh là một kiến trúc sư chứ không hề liên quan tới viết lách. Rằng anh thích đi xe đạp địa hình thay vì đi cub như bây giờ. Còn rất nhiều điều thú vị khác đã thay đổi kể từ sau vụ tai nạn. Quân thổ lộ, anh thật sự không nhận ra đâu mới là con người thật của mình. May vui cùng niềm vui của anh, bất giác cảm thấy lo lắng:

- Vậy còn Đan?

- Đan và anh là bạn bè. Cô ấy bây giờ rất tốt, ngoài điều hành Love Chocolate còn mở một shop quần áo riêng thực hiện những mẫu thiết kế của cô ấy. Dù sao, Love Chocolate cũng là tên mà anh đã đặt cho dự án của bọn anh, và cô ấy đã tôn trọng quyết định đó. Đan thật sự là một cô gái rất tốt!

- Và cô ấy cũng rất yêu anh! – May tiếp lời.

- May, anh biết. Nhưng chúng ta không thể yêu một người chỉ vì họ tốt với mình. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận yêu một người vì cảm giác mà họ cho ta khi ta ở bên cạnh. Với anh, người đó là em.

Quân đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên trán May. Anh mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc tiễn biệt tại sân bay. Có một câu nói về một chuyện tình đã qua, cũng là một câu rất đau lòng. Đó chính là câu chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức mà Đan nói với Quân. Trùng hợp đó cũng chính là câu nói mà Quân định mở lời với Đan khi rời khỏi Love Chocolate vào ngày anh nhận ra cô. Cuối cùng, chuyện tình cảm khi đi đủ một vòng tròn cũng sẽ trở về nơi bắt đầu. Hồi ức về tình yêu đã qua dù đau buồn hay đẹp đẽ cũng sẽ được gìn giữ và trân trọng. Điều cốt yếu là chúng ta có thể nhận ra người mình yêu thật sự, an yên bên cạnh cuộc đời họ với niềm tin về một tương lai lâu dài.

Chúng ta đã từng yêu nhau trong hồi ức – Kỳ Cuối / Lukhachdem Blog
__________________________________________________ 
Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Thật Vui!
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment