Monday, June 30, 2014

Truyện Ngắn - Văn Phòng Ngày Cuối Tuần (Thứ 7)

Truyện Ngắn - Văn Phòng Ngày Cuối Tuần (Thứ 7). Mọi thứ đều có thể xảy ra. Những việc tưởng chừng xui xẻo lại đem lại nhiều ngạc nhiên thú vị.
***
Tóc Dài lê bước vào văn phòng. Trông Tóc Dài thật thảm hại, mặt mũi bơ phờ vì ốm, đôi khi lại ho từng tràng. Mấy chị cùng phòng nhìn Tóc Dài thương hại. Tóc Dài cũng chẳng muốn đến văn phòng với tình trạng này vào ngày thứ 7 nhưng công ty đang trong giai đoạn hoàn tất dự án nên Tóc Dài đành phải đi làm.

Tóc Dài đảo mắt nhìn quanh. Văn phòng ngày thứ 7 vắng hơn mọi ngày, chỉ những người tham gia chính vào dự án có mặt. Tóc Dài lê bước đến bàn làm việc hay nói đúng hơn là ô làm việc. Trong lúc chờ máy tính khởi động, Tóc Dài ngước mắt nhìn sang đầu bên kia của phòng làm việc. Tóc Dài thấy Đầu Đinh đã bận rộn trước máy tính.
Truyện Ngắn - Văn Phòng Ngày Cuối Tuần (Thứ 7)
Truyện Ngắn - Văn Phòng Ngày Cuối Tuần (Thứ 7)
Tóc Dài thích Đầu Đinh đã lâu nhưng chưa có dịp thổ lộ. Tóc Dài chỉ dám nhìn Đầu Đinh từ xa dù hai người làm cùng công ty. Đầu Đinh vừa cool vừa cute như Tóc Dài hay diễn tả. Tóc Dài bị đầu đinh cuốn hút ngay từ khi mới bắt đầu làm ở đây. Chẳng biết Đầu Đinh có biết đến sự tồn tại của Tóc Dài không.

Tóc Dài chúi mũi vào màn hình máy tính. Công việc bận rộn khiến Tóc Dài quên đi cơn bệnh. Cả văn phòng chỉ có tiếng máy lạnh và tiếng gõ bàn phím vang lên. Lâu lâu Tóc Dài lại ngẩng lên nhìn qua vách ngăn về phía Đầu Đinh. Tóc Dài chỉ thấy mái tóc ngắn của Đầu Đinh sau màn hình. Tóc Dài tiếc nuối quay lại công việc.

Ở cái công ty nam nhiều hơn nữ, Tóc Dài thấy mình rất được quan tâm. Vậy mà cái tên Đầu Đinh đó lại chưa bao giờ tỏ ra để ý đến Tóc Dài. Chẳng biết có phải con gái luôn tự ái và muốn chinh phục những kẻ không chú ý đến mình không nhưng ít ra đó là cảm giác của Tóc Dài lâu nay.

Đột nhiên có tiếng quản lý dự án gọi mọi người vào phòng họp. Tóc Dài và Đầu Đinh cùng đứng dậy. Tóc Dài bước chậm chạp vào. Thấy một chiếc ghế trống, Tóc Dài vội ngồi xuống và chẳng mất đến một phút để Tóc Dài nhận ra người ngồi cạnh mình là Đầu Đinh. Lần đầu tiên Tóc Dài ngồi sát Đầu Đinh như thế này. Tóc Dài nặn óc suy nghĩ xem sẽ bắt chuyện với Đầu Đinh thế nào. Có thể đơn giản như "chào anh". Hay có thể như phim kiểu giả vờ ngã vào người Đầu Đinh nhưng đang ngồi trên ghế thì sao ngã được. Hay là "chào anh, em là Tóc Dài, đồng nghiệp của anh". Hay là tỏ ra ngạc nhiên và nói "ô hay, anh cũng đi làm ngày thứ 7 à?". Dòng suy nghĩ của Tóc Dài bị cắt đứt khi quản lý lên tiếng và mọi người quay về phía trước. Tóc Dài bị cái dáng cao của Đầu Đinh che khuất. Tóc Dài đành khều nhẹ Đầu Đinh. Đầu Đinh quay lại. 4 mắt chạm nhau khiến Tóc Dài bối rối mà quên mất mục đích của mình. Ánh mắt tò mò của Đầu Đinh vẫn không rời Tóc Dài. Không thấy Tóc Dài trả lời, Đầu Đinh thì thầm:

- Anh che tầm nhìn của em à?

- Ah ah...dạ...vâng... - Tóc Dài lắp bắp trả lời. Đầu Đinh liền dịch ghế sang một bên rồi quay về phía quản lý.

Bên trên giọng quản lý cất cao dần và chốt lại bằng lệnh mọi người chỉ có thể về khi hoàn thành việc chỉnh sửa theo yêu cầu mới của khách hàng. Mọi người thở dài lao nhao bàn tán. Quản lý nhìn Đầu Đinh nói như ra lệnh:

- Cậu cố làm xong trong hôm nay. Cậu là người viết chương trình giỏi nhất ở đây.

- Em sẽ cố gắng.

- Được rồi, giải tán.

Tóc Dài quay về chỗ ngồi. Thả người xuống ghế, Tóc Dài vùi mặt vào chiếc gối ôm để ngăn sự thất vọng sắp bật ra thành tiếng. Trời ơi, cuộc đối thoại đầu tiên giữa Tóc Dài và Đầu Đinh lại diễn ra hết sức ngắn ngủi và không hề có tí lẵng mạn nào. Thậm chí Tóc Dài còn chẳng kịp cảm ơn Đầu Đinh. Lại còn cả bộ dạng đang ốm nữa chứ. Nếu biết hôm nay có dịp ngồi cạnh Đầu Đinh thì Tóc Dài đã bỏ chút thời gian chuẩn bị rồi.

Sao ông trời lại trêu ngươi Tóc Dài thế này?

Điện thoại báo có tin nhắn. Tóc Dài nén sự thất vọng để đọc tin. Thằng em trai Tóc Dài nhắn bảo đã đem xe của Tóc Dài về. Thật là một ngày đen đủi của Tóc Dài. Nào là bị ốm mà vẫn phải đi làm tăng ca ngày thứ 7. Lại còn sáng nay xe của Tóc Dài dở chứng khiến Tóc Dài phải đi xe bus. Bây giờ lại thêm chuyện với Đầu Đinh. Tóc Dài khóc thầm tự hỏi sẽ còn điều xui xẻo xảy ra từ giờ đến hết giờ làm. Tóc Dài hí hoáy nhắn tin lại không quên kể câu chuyện vừa xảy. Thằng em thân yêu trả lời bảo Tóc Dài nên từ bỏ Đầu Đinh mà làm quen với sư huynh của nó.

van-phong-ngay-thu-7-1

Có lẽ cũng nên kể qua chuyện thằng em trai của Tóc Dài. Thằng bé giờ đã cao hơn chị, thích nghịch máy tính từ bé nên giờ em trai Tóc Dài đang học viết chương trình. Ngoài giờ học, em trai Tóc Dài thích chơi game online. Từ cái game online gi đấy, em trai Tóc Dài quen khá nhiều người và một người trong số đó rất được em trai Tóc Dài quý mến nên gọi là sư huynh. Nghe bảo người đó không những có tiếng trong giới game online mà còn là một tay viết chương trình có hạng khiến em trai Tóc Dài rất nể. Chẳng hiểu mối quan hệ huynh đệ của họ thế nào mà em trai Tóc Dài khăng khăng đòi giới thiệu Tóc Dài cho sư huynh của nó. Tóc Dài cười khểnh rồi nhéo tai thằng em mỗi khi nó nhắc tới chuyện đó. Tóc Dài khẳng định không ai có thể vượt qua Đầu Đinh của mình.

Bữa ăn trưa đã qua mà Tóc Dài vẫn chưa có gì vào bụng. Công việc chưa hoàn thành cộng với cơn sốt kéo đến khiến Tóc Dài không muốn đứng lên. Chiếc máy lạnh tai quái làm Tóc Dài lạnh run rồi cơn ho lại kéo đến. Những cơn ho từng đợt làm cơ bụng Tóc Dài co thắt lại. Lại thêm một cơn ho nữa đến, tiếng ho của Tóc Dài vang khắp cả phòng làm việc. Các chị làm cùng đã ra về nhưng cũng thương tình để lại vài hộp sữa cho Tóc Dài. Tóc Dài với tay lấy một hộp sữa và nhìn thấy Đầu Đinh đứng lên đi ra cửa. Đầu Đinh đi đâu nhỉ? Vai trò của Đầu Đinh trong dự án này rất quan trọng. Đầu Đinh đâu thể bỏ về lúc này. Tóc Dài đặt gối xuống bàn rồi gục xuống.

Chẳng biết Tóc Dài nằm như thế bao lâu và chỉ ngẩng lên khi nghe tiếng động bên cạnh. Đầu Đinh đang đứng trước mặt Tóc Dài, trên tay là một túi đồ. Tóc Dài nhìn Đầu Đinh đặt túi đồ lên bàn mình tò mò. Tóc Dài ngửi thấy mùi đồ ăn. Đầu Đinh giải thích:

- Anh mua cháo và thuốc. Em ăn rồi uống thuốc đi.

- Cám ơn anh. – Tóc Dài cảm động nhìn Đầu Đinh. Hình ảnh Đầu Đinh trong lòng Tóc Dài trở nên lung linh đẹp đẽ lạ thường.

- Không có gì. Em ho quá làm anh không tập trung làm việc được. Nếu bệnh thì về nhà đi.

Đầu Đinh quay đầu đi bỏ lại Tóc Dài vẫn đang sững sờ nhìn theo. Lần thứ 2 trong ngày Tóc Dài gục mặt vào gối để ngăn cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình không bộc phát ra ngoài. Tóc Dài nhìn bịch đồ trên bàn không biết nên vui hay buồn. Sự quan tâm của Đầu Đinh giành cho Tóc Dài nhưng lại không phải vì Tóc Dài. Lần chạm mặt thứ 2 này đã khá hơn lần trước nhưng sao Tóc Dài vẫn thấy có gì đó ấm ức trong lòng.
Tóc Dài ăn cháo và uống thuốc. Một lúc sau Tóc Dài đã không còn ho nữa. Tóc Dài lại vùi đầu vào máy tính. Thời gian lặng lẽ trôi qua trong văn phòng ngày thứ 7 này. Tóc Dài ngẩng lên khi thấy bóng Đầu Đinh lướt qua. Trông Đầu Đinh có vẻ bực bội. Đầu Đinh tiến ra khoảng trống giữa phòng và bắt đầu...tập võ. Tóc Dài há hốc miệng nhìn Đầu Đinh đi những đường quyền thuần thục đẹp mắt. Làm cùng công ty với Đầu Đinh bao lâu mà Tóc Dài không biết Đầu Đinh biết võ.

Tóc Dài nhìn Đầu Đinh từ ô làm việc của mình. Phòng làm việc lúc này đã vắng lắm rồi nếu không phải nói chỉ còn Tóc Dài và Đầu Đinh. Đột nhiên Tóc Dài nảy ra một ý. Tóc Dài lục tìm một hộp sữa rồi bước về phía Đầu Đinh. Tóc Dài đưa hộp sữa cho Đầu Đinh:

- Cho anh.

- Cám ơn. – Đầu Đinh ngạc nhiên cười khi nhận hộp sữa.

- Anh uống rồi về chỗ ngồi đi. Anh tập võ làm em không làm việc được.

Tóc Dài quay về chỗ ngồi với nụ cười khoái trá. Coi như Tóc Dài đã trả được mối thù lúc nãy. Giờ thì Đầu Đinh đã biết được cảm giác mà Tóc Dài đã trải qua. Tóc Dài cảm giác đầu Đinh dõi nhìn theo mình. Tự nhiên Tóc Dài thấy vui vui. Lần chạm mặt thứ 3 không tệ tí nào. Đầu Đinh quay về bàn làm việc. Văn phòng một lần nữa chìm trong im lặng.

***

Thằng em Tóc Dài nhắn đang ở trước cửa tòa nhà nơi Tóc Dài làm việc. Chắc là mẹ đã bắt em trai Tóc Dài đến đón chị. Tóc Dài nhắn tin gọi em trai lên văn phòng. Tóc Dài vẫn còn phải làm nốt việc.

Thả điện thoại xuống, Tóc Dài vươn vai thư giãn. Bên kia phòng Đầu Đinh đứng dậy tiến về phía Tóc Dài. Tóc Dài nín thở nhìn Đầu Đinh tiến lại gần. Đầu Đinh cười. Nụ cười đẹp nhất mà Tóc Dài từng thấy. Đầu Đinh xòe tay nói:

- Cho anh thêm một hộp sữa.

- Sao anh biết em vẫn còn?

- Anh thấy mấy chị cho em một lốc.

- Mấy chị ấy cho vì em đang ốm đấy.

- Dù sao em vẫn còn nhiều mà.

Tóc Dài lườm Đầu Đinh rõ dài nhưng vẫn lục tìm sữa. Tiếng em trai Tóc Dài càu nhàu khi tiến vào làm Tóc Dài giật mình. Đầu Đinh cũng quay đầu lại. Em trai Tóc Dài sửng sốt gọi:

- Chị hai. Sư huynh.

Đến lượt Tóc Dài và Đầu Đinh há mồm nhìn nhau rồi cả hai cùng quay lại nhìn thằng em Tóc Dài. Đầu Đinh chỉ Tóc Dài hỏi:

- Chị hai?

Tóc Dài chỉ Đầu Đinh hỏi:

- Sư huynh?

Thằng em Tóc Dài cười toe khoác vai Tóc Dài và Đầu Đinh:

- Vâng. Chị hai. Sư huynh. Hai người sao lại cùng ở đây? Hai người biết nhau à? Không phải hai người làm cùng công ty đấy chứ?

Sau vài giây bình tâm, Tóc Dài nắm tai thằng em thân yêu kéo đi mặc cho thằng em kêu oai oái. Tóc Dài chỉ dừng tay khi đã đứng ở một góc xa. Tóc Dài choàng tay qua vai em trai kéo em lại gần:

- Em nói người đó là sư huynh của em á?

- Đúng rồi. Mà sao hai người ở đây? Chị biết sư huynh của em à?

- Chị biết anh ta nhưng không biết đó là sư huynh của em.

- Ra là vậy.

- Thật ra...thật ra...thì...

- Chị ấp úng gì thế? Sốt hết cả ruột.

- Sư huynh em chính là...là...là...

- Là ai?

- Là Đầu Đinh mà chị vẫn hay nhắc đến.

Đến lượt em trai Tóc Dài sửng sốt. Thằng em Tóc Dài vươn người nhìn về phía Đầu Đinh và bắt đầu cười thành tiếng khiến Tóc Dài phải đá vào ống quyển để ngăn lại. Tóc Dài bắt thằng em hứa không được nói cho Đầu Đinh biết bí mật của Tóc Dài thì Tóc Dài mới cho đi. Thằng em vừa nén cười vừa hứa rồi nhanh chóng chạy lại phía Đầu Đinh.

van-phong-ngay-thu-7-2

Tóc Dài quay lại bàn làm việc. Bên kia phòng có 2 cái đầu đang chúi vào màn hình vi tính. Xem ra thằng em Tóc Dài sẽ không có ý về ngay. Tóc Dài gọi cho báo cho mẹ và tiếp tục làm việc. Chốc chốc Tóc Dài lại ngẩng lên nhìn sang bên kia. Trông hai người có vẻ tâm đắc lắm. Chẳng ai buồn nhìn về phía Tóc Dài. Hình như bọn họ đã quên mất sự tồn tại của Tóc Dài rồi. Tóc Dài tức tối cầm 2 hộp sữa đi đến ô làm việc của Đầu Đinh. Tóc Dài đặt mạnh 2 hộp sữa xuống bàn rồi quay đi mà không nói câu nào.

Em trai Tóc Dài thấy chị giận liền kéo Tóc Dài lại cười cầu hòa:

- Chị đỡ ốm chưa? Làm cả ngày chắc mệt rồi nhỉ? Có cần em đi mua thuốc không?

- Không cần.

- Đừng giận. Hay chúng ta đi ăn đi. 3 người chúng ta. Coi như ăn mừng việc gặp mặt.

- Thôi khỏi. Chị muốn về. – Tóc Dài dứt khoát.

Đầu Đinh thêm vào:

- Huynh cũng phải làm nốt. Đệ về trước đi.

- Không!!!! – Em trai Tóc Dài gào to ăn vạ. – Em đói, em muốn đi ăn. Hai người phải dẫn em đi ăn. Em đến đón chị lại còn giúp huynh nãy giờ. Em đáng được thưởng.

Tóc Dài và Đầu Đinh nhìn em trai Tóc Dài ái ngại. Đầu Đinh xuống nước:

- Được rồi. Huynh mời.

Đầu Đinh quay sang Tóc Dài:

- Em cũng đi cùng đi.

- Đồng ý đi chị - Em trai Tóc Dài xoa tay năn nỉ cộng với bộ mặt ra vẻ đau khổ khiến Tóc Dài bật cười.

Trong khi em trai Tóc Dài đi đằng trước huyên thuyên chuyện ăn gì thì Tóc Dài và Đầu Đinh lặng lẽ sánh vai bước theo sau. Một ngày làm việc kết thúc với kết quả đầy bất ngờ. Mọi thứ đều có thể xảy ra. Những việc tưởng chừng xui xẻo lại đem lại nhiều ngạc nhiên thú vị.

VPD - Theo: TruyenNgan.Com.Vn

Tổng Hợp ảnh Bìa Cover Dành Cho Tháng 7

Blog Tháng 7 đã về tháng 7 kế là kế thừa tháng 6 mưa bay bay trong gió mưa.Mưa ngâu tháng Bảy ào ào, xối xả trắng trời mùa hạ. Mưa giăng mắc một lớp màn trong suốt, khổng lồ bao quanh thành phố. Những cơn mưa to và nặng hạt. Mùi đất cay nồng bốc lên, xông nức mũi người đi đường.

Tổng Hợp ảnh Bìa Cover Dành Cho Tháng 7. Ảnh bìa với chủ đề về Mưa dành cho người dùng Facebook... Ảnh bìa Mưa ... Ảnh bìa: Mưa cuốn trôi bao nhiêu kỷ niệm dĩ vãng. Ảnh bìa mưa ...
Tổng Hợp ảnh Bìa Cover Dành Cho Tháng 7
Bộ sưu tập ảnh bìa cho Facebook mang chủ đề mưa và nỗi buồn, nỗi nhớ mênh mang. Nhắc đến mưa thì trong lòng chúng ta thường nhớ lại những nỗi buồn.

Chia sẻ cùng các bạn Bộ Ảnh bìa Facebook với chủ đề Mưa buồn, Tình yêu và Nỗi nhớ.












Tổng Hợp ảnh Bìa Cover Dành Cho Tháng 7 / Lukhachdem Blog

Những Sai lầm khiến bạn nhanh già trước tuổi

Các loại thực phẩm tiêu thụ hàng ngày, thói quen, cách ngủ đều có thể là nguyên nhân gây lão hóa trước tuổi. 

hiến bạn già nhanh hơn Chẳng có gì buồn hơn khi bạn mới 25 tuổi nhưng người khác lại đoán bạn đã ngoài 30. Nguyên nhân của việc lão hóa ...

Chúng ta thường có thói quen chỉ uống nước khi thật sự cảm thấy khát. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến các bạn uống ít nước.
 Hằng Nguyễn (Theo Consumer Health)

Đợi Chờ Mưa Ngâu Trong Tháng Bảy

Chủ nhật, sáng vẫn phải thức dậy thật sớm để chuẩn bị đi làm. Biết là mình làm gì cũng chậm, vậy chỉ có cách là dậy thật sớm để không bị muộn làm thôi.

Xuống đường, thấy vắng vẻ và im ắng quá! Khác với thường nhật. Có lẽ, cơn mưa cuối tuần giống như một liều thuốc an thần khiến ai cũng ngủ thật ngon. Ai cũng muốn vùi mình vào chăn ấm thêm chút nữa, để mặc mưa rơi bên ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên thấy lòng mình nhẹ bẫng, muốn viết điều gì đó để ghi lại những cảm xúc mà lâu nay đã “cố tình” bỏ quên. Tháng bảy mưa ngâu. Mưa xoa dịu mặt đất nóng hổi đã cằn khô. Mưa thổi làn gió mát cho không khí trong lành dễ chịu. Mưa mang những giọt nước trong veo cho cây cối xanh mướt, đầy sức sống. Và mưa rót vào lòng người những cảm xúc bâng quơ với những suy nghĩ nào đó…
Tháng 7 mưa Ngâu. Nhớ lời mẹ kể năm nào:
“Mẹ bảo rằng, mưa Ngâu là Trời khóc,
Khi Ngưu Lang và Chúc Nữ gặp nhau.
Ba trăm sáu mươi năm ngày cách biệt,
Sông Ngân Hà vốn rất rộng… rất sâu…”.
Giọt mưa ngâu” hay là “giọt nước mắt” nhớ nhau? Phải chăng, nỗi nhớ được đan dệt trên bầu trời để tạo thành những cơn mưa, để tình yêu ấy sẽ là hạt mưa đến với hai đầu nỗi nhớ. Để em, để anh nhận lấy những yêu thương, cho khoảng cách xích lại gần hơn, cho tình yêu cứ đong đầy theo năm tháng.

“Người ta nói: ‘Tình yêu của hai người xa nhau giống như ngọn lửa. Gió có thể sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ nhưng sẽ thổi bùng ngọn lửa lớn’. Hãy nuôi dưỡng tình yêu dù phải xa nhau anh nhé!

Bạn bè em vẫn ví chúng mình như Ngưu Lang và Chức Nữ. Em sẽ không buồn đâu. Vì em biết tình yêu nối dài bởi nỗi nhớ, bởi yêu thương. Vì em biết sông Ngân Hà dẫu rất sâu, rất rộng… cũng không thể ngăn được đôi cánh của tình yêu!”.
Tháng bảy mưa ngâu, một mùa Vu Lan nữa lại đến. Thấy mình còn hạnh phúc lắm! Hạnh phúc vì còn có mẹ. Hạnh phúc vì được cài lên ngực áo hoa hồng đỏ thắm để thầm nguyện cầu mẹ mãi luôn bên con.

Ai đang còn có mẹ hãy nói lời yêu thương với mẹ bất kỳ lúc nào mình muốn. Ai đang còn có những người thân để thương yêu, hãy cho họ biết họ thực sự quan trọng và ý nghĩa như thế nào. Để không phải như ta, giờ đây, chỉ còn biết hoài niệm sau những điều đã mất. Còn ai từng mất đi người thân yêu như ta, hãy sống tiếp thật tốt để biết rằng trên thiên đàng, họ đang mỉm cười mãn nguyện vì ta.

Tháng bảy mưa ngâu. Ta thầm cầu mong mưa mang theo hạnh phúc đến với mọi người, mọi nhà. Mưa mang theo yêu thương đến khắp mọi nẻo đường để cuộc sống này không còn ai phải khổ đau, bất hạnh, để nụ cười hiện hữu khắp muôn nơi…
Sunflower

Sunday, June 29, 2014

Tỉnh Thức - Sleepless Dreams

Không thể ngủ thêm ... Những trắng đêm của tôi. Những ngang bướng suy nghĩ, những len cảm xúc không hòa quyện trong tâm trí, quấn lấy, bủa vây dai dẳng mơn trớn giành nhau cái hòa bình những tưởng dễ mà khó.

Tỉnh Thức - Sleepless Dreams
Tỉnh Thức - Sleepless Dreams
 “Giấc mơ” một định nghĩa khoa học của Sigmund Freud là biểu tượng của ham muốn, của thất vọng hay trào dâng ước mơ  được chuyển hướng, cắt cúp vào vô thức. Hầu hết mọi người mơ ước trong khi họ ngủ và tôi cũng thế  nhưng có những giấc mơ mang tên “ Thất vọng "... tàn nhẫn đến trung thực vẫn đâu đây ẩn, hiện trong tịch mịch màn đêm, trong âm thanh cõi lòng.

Là  giấc mơ  để khi thức dậy trong sợ hãi, trong đớn đau , giấc mơ lạc lõng, cô đơn, nhút nhát nhấc từng bước chân khổ sở trong bóng tối ma quái của đêm. Là giấc mơ  giằng xé, đau đớn, mơ hồ dưới cái vàng vọt nơi ánh đèn con phố. Là giấc mơ mang mùi nồng ấm  bên lò sưởi trong không khí lạnh lẽo  tê dại  mang tên "Giáng sinh buồn"….

Tỉnh dậy, lây lất qua từng cơn dư chấn tinh thần, tôi vẫn đây, giữa màn đêm, giữa những cơn gió lạc đường, giữa cái đêm trở mình đáng sợ đơn độc. Vâng, tôi còn sống, tôi còn thở  cùng những giai điệu của thành phố, vẫn tham gia, vẫn hào hứng trong cái tuần hoàn vòng tròn số phận giữa những lớp người nhỏ nhoi từng ngày, chừng quen, chừng lạ, chừng hạnh phúc, chừng đắng cay….tôi vẫn đây. Không thể ngủ nữa, tôi nghĩ vậy, giấc mơ ấy đè nát tôi, ngột ngạc, cảm xúc cứ rần rần trong não…bay lơ lửng, vô hồn, vô vị để mường tượng về những gì đã từng, những gì hiện tại, và những gì chưa xảy đến ... 

Tôi sợ. Nỗi sợ hãi che dấu bằng một nụ cười có sức thuyết phục, thứ nhiên liệu không xác định để chinh phục nỗi sợ hãi của tôi. Sợ gì? Một người phụ nữ như tôi, một người phụ nữ may mắn trong mọi góc độ của cuộc sống, nhưng bị giam giữ bởi chính mình.
mưa buồn qua phố nhỏ
mưa buồn qua phố nhỏ

Phập phòng nơi cánh mũi, tôi nghe được mùi hơi nước , cơn mưa đêm nhẹ bắt đầu rơi. Thật vui, thật trẻ con, tôi bỗng nghĩ .... không có những đám mây. Đôi mắt của tôi gần như đầu hàng suy nghĩ của tôi. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi dám cảm thấy những gì tôi mong muốn nhất ... Bình yên chăng…hay chỉ là những tia sét lấp lánh, xé toạt bầu trời như một phương pháp tiếp cận cảm xúc.

Cơn mưa va loạng xạ, nhết nhoát ánh sáng bên ngoài cửa sổ như muốn thay đổi màu thành phố. Bình yên rồi trong tôi, âm thanh cảm xúc đang từng lắng động, an ủi, vuốt ve để tôi đi vào sự yên tĩnh.

Tôi có thể không ngủ đêm này, nhưng tôi sẽ nghỉ ngơi và mơ về những giấc mơ khác .
Ngủ ngon nhé, bình yên nhé, để cuộc sống thật đẹp
Triệu Dương

Blog Tháng 7, Tháng Bảy Mưa Ngâu

Tháng Bảy.

Ngưu Lang đợi chờ. Chức Nữ trông mong. Đàn quạ ngóng trông. Nhịp cầu nối đôi bờ tình yêu được bắt nhịp. Đàn quạ nghe từng bước chân vội vã qua rất nhanh trên lưng mình.

Chuyện tình Ngưu - Chức có tự bao giờ? Để mỗi lần tháng Bảy mưa ngâu, người đời - những kẻ nhiều mơ mộng lại ngước mắt lên bầu trời, trong xanh hay dục ngầu mây xám và ước nguyện cầu cho một cuộc tình.
Blog Tháng 7, Tháng Bảy Mưa Ngâu
Không biết tại làm sao, những bài hát mang hơi hướng tình yêu đều có ướt một chút nước mưa. Từ "Mưa thì thầm" đến "Mưa bụi", "Mưa ngâu". Rồi cả những câu hát ướt những giọt mưa xuân, mưa hạ, mưa hồng. Rồi ngõ nhỏ em về mưa ướt đôi vai gầy trong nhạc Trịnh. Những giọt mưa rơi ướt bao cuộc tình.

"Em không khóc, tại trời mưa nên mắt ướt" - Cuộc chia tay đẫm nước mưa hay đẫm nước mắt?

Chuyện tình yêu là chuyện nói mãi đến muôn đời. Người ta kể rằng, xưa lắm rồi, ở xứ sở có tên gọi là "Hạnh phúc", người ta không biết khóc. Không có giọt nước mắt nào rơi. Mọi người đều sung sướng, hạnh phúc. Rồi một ngày kia, nàng công chúa Mộng Mơ đã lạc đường sang vương quốc Lãng Mạn - Nàng ngẩn ngơ nhìn những khu vườn lung linh dát bạc dưới nắng mai. Nàng hăm hở bước lên con đường trải đầy gấm hoa bảy sắc. Nàng hớn hở reo cười với những thiên thần nhỏ có đôi cánh xinh xinh múa hát những khúc ca vui bất tận. Nàng mơ mộng... 
Thoắt một cái, ánh sáng biến mất, bóng tối tràn ngập không gian. Nàng công chúa bé nhỏ rùng mình sợ hãi. Vương quốc đau khổ hiện ra. Hai chữ "Đau khổ" phát sáng ánh lân tinh khắp nơi. Chúng quây quanh nàng. Nàng sợ quá! Sợ quá! Chúng sắp sửa giết nàng. Bỗng nhiên, từ khoé mắt Mộng Mơ tràn ra hai giọt nước: vị mằn mặn, trong veo. Nàng khóc. Vương quốc Đau khổ biến mất. Nàng đã trở lại xử sở Hạnh phúc của mình. Cha mẹ nàng ngày đêm ngóng chờ. Khóc con dòng lệ đã thành dòng suối. Dân chúng gặp lại nàng, khóc lên vì mừng rỡ. Dòng suối lại tuôn chảy khắp nơi. Từ đó, dân ở xứ Hạnh phúc đã biết khóc... "

Bao nhiêu năm rồi, Chức Nữ khóc chờ Ngưu Lang. Giọt nước mắt của nàng, giọt nào rơi xuống thế gian làm nên những cơn mưa đưa người đến với nhau? Giọt nước mắt nào của nàng làm những cơn mưa đưa người xa nhau? ừ! Thôi thì... được khóc cho một cuộc tình đã là điều hạnh phúc. Hạnh phúc bởi lẽ, ta còn trái tim biết yêu thương và biết dau khổ. Hạnh phúc vì ta còn biết khóc - cho vơi những nỗi buồn nỗi đau.
Tháng Bảy, mưa ngâu.

Xin trời đừng làm mưa nữa. Để Ngưu Lang - Chúc Nữ gặp nhau.

Tháng Bảy, mưa ngâu.

Xin trời cứ mưa xuống - Để giấu tiếng khóc của những đôi lứa phải chia xa, tại tình yêu không còn hay tại hương hoa sữa cứ nồng, hay tại con bướm vàng có cánh nó bay như Nguyễn Phan Hách đã viết.

Tháng Bảy.

Ta ngồi khóc một mình trong căn nhà nhỏ rồi cầm cây đàn và gảy khúc hát:

"Độc huyền cầm buồn lắm.
Mấy ai người tri âm..."

Saturday, June 28, 2014

Ngày Gia Đình Cả Nhà Thương Nhau Tuyển tập chọn lọc hay nhất

Ngày Gia Đình Cả Nhà Thương Nhau Tuyển tập chọn lọc hay nhất. Thật hạnh phúc khi mỗi ngày sau những giờ học tập và làm việc căng thẳng, ta lại trở về nhà trong sự chờ đón của cha mẹ. 

Gia đình là nơi nuôi nắng, che chở cho con mỗi khi gặp khó khăn trở ngại. Gia đình luôn chờ đón chúng ta trở về mỗi khi mệt mỏi, vấp ngã trong cuộc sống. 
Ngày Gia Đình Cả Nhà Thương Nhau Tuyển tập chọn lọc hay nhất
Ngày Gia Đình Cả Nhà Thương Nhau Tuyển tập chọn lọc hay nhất
Và gia đình chính là nơi chấp cánh cho những ước mơ của ta được bay cao, bay xa. Nhân ngày gia đình Việt Nam, NhacCuaTui.Com mời các bạn cùng thưởng thức lại những ca khúc hay nhất hát về gia đình.

Friday, June 27, 2014

Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ...

Blog Tháng 7. Tháng 7 này, đừng làm tổn thương bất kì ai nhớ. Mình tôi thôi - là đủ. Ngày có sáng, nắng có nhạt, chiều có buồn tênh thì cũng xin hong khô đôi mi đã vội khép. Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ.

Những con chữ lạch cạch trong bóng tối khiến người ta nghĩ tôi ngờ nghệch thật nhiều. Tự bao giờ những ngón tay của tôi lại run rẩy đến vậy. Tôi sợ? Nhưng là sợ điều gì?

Có nhiều hơn một người muốn bước vào quãng lòng mệt mỏi của tôi nhưng tôi đều chối từ. Khoảng chật trong tim tôi, tôi không muốn có bất kì ai phá bĩnh nó. Vì nó chật, chỉ có duy nhất một lối đi nên nếu có thêm đôi chân khác bước vào - mọi thứ sẽ bung vỡ và bất quy tắc. Và tôi thì lại không muốn điều ấy.

Thế giới của riêng mình, tôi chỉ muốn giữ cho riêng mình. Tôi sợ những cái chạm tay của bất kì ai. Có lẽ khi con người ta đã từng bị tổn thương họ sẽ co mình sợ hãi và cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi cũng vậy. Tôi e dè trước họ, tôi mong họ tới biết bao nhưng khi phải đối mặt tôi lại như con rùa rụt cổ. Chỉ duy nhất hai từ "đáng thương" để nói lên con người tôi những ngày này của blog tháng 6.
Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ...
Đã có lúc tôi ngửa mặt lên trời và khóc. Khóc như thể giận lắm. Khóc như thể tôi đang trách móc nhiều lắm. Chưa một lần trong đời tôi đau đớn đến mức này. Tháng 7 có rong chơi tháng ngày thì xin mang đến bên tôi chút Bình an. Tôi kiên cường mạnh mẽ biết bao để rồi lúc này lại phải đi van xin hai chữ Bình yên cho riêng mình.

Tôi những tưởng mình sẽ không như họ, chạy mãi chạy mãi đi tìm hai con chữ ấy. Tôi - vật thể kì lạ của tháng 10, một cô gái Thiên Bình thiếu quyết đoán, đem lòng yêu thương thì nhất mực chân thành, thà làm bản thân tổn thương chứ nhất quyết không làm người khác đau lòng. Có người từng nhớ đến tôi và gọi tôi là "Cô gái tháng 10". Nhưng hơn bao giờ hết tôi khao khát một chiều tháng 7 - tim tôi sẽ ngừng đau.
Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ...
"Tôi đơn giản yêu anh. Từ cái nhìn nhanh vội đến nụ cười mềm mỏng. Từ cách anh quan tâm đến cách anh làm tổn thương. Tôi gói gọn vào sâu thẳm ký ức để mà nhớ mà quên.

Tôi yêu anh chưa một lần trách anh về nỗi đau anh mang đến, dù lớn dù nhỏ tôi đều ôm ấp và xoa dịu. Vậy mà lần này tôi để kiên nhẫn và bao dung đi lạc-tôi vô tình oán thán và trách anh. Nhiều lắm.

Khi một mình đối diện với đêm đọc lại hàng chục cái note tôi mới biết mình-đang-trách anh mỗi ngày. Cuống mắt đọng lại vài hạt nước li ti, tôi không khóc lóc gào thét như thể sắp thành người điên. Tôi cười. Cười cho thói đời, phải chăng tôi ngông nghênh quá. Vốn không đủ sức sinh sự với đời!?

Tôi yêu anh nhiều đến thế ư?"

Nhắm mắt-mở mắt. Tháng 7 này, đừng làm tổn thương bất kì ai nhớ. Mình tôi thôi - là đủ. Ngày có sáng, nắng có nhạt, chiều có buồn tênh thì cũng xin hong khô đôi mi đã vội khép. Blog Tháng 7, xin đừng đi hoang để tim ngoan lặng lẽ.

Tháng ngày đi rồi về, bỏ lại thương nhớ, bỏ lại những khoảng lặng rời rạc. Tất cả chỉ là phía sau một cô gái - Phía sau tổn thương và chịu đựng. Hết lòng giả tạo, giả tạo đến độ đang tự làm đau mình.

Mộc Yên Linh - Guu.vn

10 tật xấu 'kinh hoàng' của đàn ông Việt

10 tật xấu 'kinh hoàng' của đàn ông Việt. Trước hết, tôi xin được giải thích luôn: Tôi có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc với một người chồng là đàn ông Việt, vì vậy tôi viết bài này không phải trong tâm trạng cay cú, trả thù gì cả.

Tôi có một chức vị kha khá trong một doanh nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ, vì vậy việc tiếp xúc với các đối tác, khách hàng nam giới đủ thành phần, đủ lứa tuổi cũng cho phép tôi có cái nhìn tương đối về đàn ông Việt Nam.
10 tật xấu 'kinh hoàng' của đàn ông Việt
Tôi không phủ nhận là có những người đàn ông Việt rất tốt, rất tuyệt vời như hoặc hơn chồng tôi, nhưng phần lớn đàn ông Việt lại có rất nhiều điểm xấu sau đây, mà tất cả xuất phát từ cách nghĩ.

1. Coi thường phụ nữ: Đàn bà thì biết gì!

Xin thưa với các ông, bộ óc của phụ nữ chả thua kém gì các ông cả. Chẳng qua là chúng tôi quá bận rộn với việc nhà, việc chăm sóc con cái và ti tỉ việc vặt khác nên không có thời gian xem ti vi, thời gian nhậu nhẹt chém gió như các ông, nên không thể có được “kiến thức xã hội” như các ông được. Những việc lớn các ông cho mình quyền tự quyết, tự bàn bạc với nhau, phụ nữ chúng tôi có được tham gia đâu mà biết. Cứ thử đổi việc cho nhau xem, các ông chăm con cái, làm việc nhà, chúng tôi làm việc lớn, chắc gì ai đã giỏi hơn ai!

Chính sự coi thường phụ nữ của các ông đã khiến cho phụ nữ chúng tôi bức xúc, cáu bẳn rồi sinh ra cãi cọ nhau. Tất nhiên chúng tôi muốn thể hiện với chồng là chúng tôi cũng chả kém cỏi gì, mà các ông lại ko cho chúng tôi cơ hội, rồi mặc nhiên quy ước với nhau là: đàn bà thì biết gì!

Khi thấy một phụ nữ nào đó thành đạt, giỏi giang, ngay lập tức các ông nghĩ ngay là nhờ dùng thân xác, dựa dẫm đàn ông thành đạt mới đi lên được. Các ông cùng mấy người đẹp showbiz tạo nên lí thuyết mới à?

2. Coi việc nhà là việc của đàn bà

Các đức ông chồng ơi, qua rồi cái thời việc nhà đổ hết lên đầu phụ nữ. Các ông nghĩ là mình đi làm 8 tiếng ở công sở rồi thì về nhà không phải làm gì nữa ư? Vậy vợ các ông, những người mà sức vóc không bằng các ông, làm ở công sở cũng 8 tiếng, về nhà lại một núi việc nhà, đêm thì không ngon giấc vì chăm con, con nhỏ, vì sợ con lạnh, lo con đái dầm...

Những người chồng vô tâm ích kỉ như vậy thì làm sao phụ nữ chúng tôi lúc nào cũng yêu nồng nàn cho được? Các ông nghĩ chúng tôi dốt tới mức chỉ cần mỗi tháng đưa tiền lương thôi là là điều kiện đủ để được vợ yêu à? Vì thiếu tình yêu nên tất cả mọi hành động quan tâm, yêu thương chồng chỉ là nghĩa vụ, là gượng ép. Rồi gượng mãi cũng chán, thành ra chúng tôi mặc xác các ông. Các ông tưởng như vậy là sướng à, vợ không thèm kiểm soát chồng, tức là chả còn tình cảm gì với chồng nữa rồi. Từ không còn tình cảm, chúng tôi cũng sẽ ngoại tình, cũng đi tìm một người đàn ông đích thực biết yêu thương chia sẻ (dù có thể chả bao giờ tìm được).

đàn ông Việt, sai lầm, phụ nữ
Ảnh minh họa

3. Không có nghĩa vụ gì với bố mẹ vợ

Tôi chúa ghét cái câu của các cụ để lại mà các ông cứ ra rả suốt ngày “Dâu là con, rể là khách”. Con dâu thì phải cung phụng bố mẹ chồng, bố mẹ chồng nói cấm cãi, lấy chồng là phải tuân theo nhà chồng trong mọi việc. Còn con rể thì về nhà vợ cứ như quan huyện về quê, ai tiếp đón không vừa lòng là có cớ lần sau không về nữa. Các ông có biết tình cảm gia đình thì ở đâu cũng như nhau, tình mẫu tử thì chả phân biệt trai gái.

Bố mẹ chúng tôi nuôi dưỡng chúng tôi hàng mấy chục năm trời, công lao chả kể xiết, vậy mà muốn về thăm, cho con về ngoại chơi chúng tôi cũng phải xin phép. Bố mẹ chồng ốm đau thì con dâu chăm sóc tận tình, bố mẹ vợ đau ốm thì con rể có bao giờ chăm sóc không? Các ông đừng bao giờ dùng từ nghĩa vụ với chúng tôi, chúng tôi tự biết phải làm thế nào, nhưng làm có kèm tình cảm chân thành không thì chả ai ép buộc được chúng tôi cả. Chồng chúng tôi cư xử thế nào để chúng tôi cảm kích, đó mới là việc khó.

4. Phó mặc con cái cho vợ

Đành rằng chuyện con cái thuộc thiên chức của người phụ nữ, chúng tôi chả đòi hỏi phải công bằng 100% trong chuyện này. Những gì người mẹ cần phải làm, chúng tôi đã làm mà chả một lời kêu than. Nhưng chuyện đưa con đi chơi, dạy dỗ con học, đưa đón con đến trường, đàn ông đều có tay chân và trí tuệ bình thường đều có thể làm được cả.

Tôi được biết có những người đàn ông thậm chí còn không biết con học trường nào, bao giờ nghỉ hè. Các ông không đỡ đần vợ trong việc nhà, rồi cả việc nuôi dạy con cái cũng chả cần đoái hoài. Việc của các ông chỉ là kiếm tiền, giải trí cho sướng bản thân các ông thôi sao? Gia đình đâu chỉ bền vững nhờ nhiều tiền? Đó là lý do các ông chả thể nào có nổi một gia đình hạnh phúc đích thực.

5. Ghen tị với vợ

Vợ cứ kiếm được tiền nhiều hơn, có công việc tốt hơn, chức vụ cao hơn là y như rằng ông chồng sẽ ghen tức và kiếm cách dìm vợ xuống trước mặt người khác. Cứ ông nào vợ giỏi mà chồng có kém hơn tí là các ông lao vào chê bai ông đó, thay vì mừng cho người ta. Các ông cứ mặc định là đàn ông thì luôn phải thắng à? Nếu muốn thắng, hãy lấy người phụ nữ kém cỏi hơn, vì ông không xứng với người vợ đó chứ không phải dìm người khác xuống để tôn mình lên.

6. Ngoại tình như cơm bữa

Có một thực tế rất buồn cười hiện nay đó là các ông tự đưa ra định nghĩa mới cho việc ngoại tình: nếu cặp hẳn với một em thì mới là ngoại tình, còn việc bóc bánh trả tiền, chùi sạch mép thì không tính.

Các đức ông chồng ơi, vậy phụ nữ chúng tôi cũng sẽ thực hiện nếp sống mới theo định nghĩa của các ông nhé?

Càng ngày tôi càng thấy việc ngoại tình của các ông công khai, trơ trẽn và thường xuyên hơn. Các ông tự bao che cho nhau và tự dựng cho mình một tấm khiên bằng rơm rác. Bản thân tôi không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu khách hàng nam có lời đề nghị khiếm nhã. Họ đề nghị và bị từ chối nhưng không hề xấu hổ, lạ lùng thay!

7. Vũ phu

Hãy tự hỏi mình xem, tại sao một kẻ sức dài vai rộng lại có thể bạo lực với người phụ nữ yếu ớt hơn mình? Khi người phụ nữ không phục, thì đánh đập họ chỉ càng làm họ coi thường các ông hơn mà thôi. Hãy từ bỏ suy nghĩ “Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về đi”. Các ông kém, bằng hoặc hơn chúng tôi vài tuổi, tư cách gì mà đòi dạy chúng tôi bằng đòn roi? Chúng tôi đã đến tuổi tự học rồi, không cần phải dạy!

8. Nhậu nhẹt bê tha, lắm tệ nạn

Phụ nữ chỉ cần túm tụm ở quán café nói chuyện phiếm với nhau là các ông đã dùng những lời không ra gì để bình phẩm: mấy mụ đàn bà lắm chuyện, suốt ngày buôn dưa lê, ngồi lê đôi mách. Không phủ nhận thói quen thích tám chuyện của phụ nữ, nhưng hãy nhìn lại các ông mà so sánh xem hành vi nào để lại hậu quả nặng nề hơn:

- Các ông đi nhậu nhẹt say mướt, về còn nôn ọe để chúng tôi phải dọn, hình ảnh ông bố say xỉn trong mắt các con chả đẹp đẽ chút nào.

- Các ông hút thuốc, uống bia rượu: không những bản thân các ông bị tác hại mà vợ con các ông cũng bị ảnh hưởng theo. Những đứa con ốm yếu quặt quẹo ra đời sẽ bị đổ cho mẹ nó là sữa không tốt, không khéo nuôi con, nhưng có ngờ đâu là do giống của bố nó đã bị ảnh hưởng bởi đủ thứ thói hư tật xấu từ trước rồi.

- Các ông bài bạc, lô đề (lúc nào cũng bảo chơi cho vui thôi, nhưng các bà vợ chả thấy vui gì cả). Các ông như vậy thì đừng hi vọng dạy được các con của các ông, vì các ông đâu có cho đấy là hành vi xấu. Rồi F1 lại kế tiếp, F2 cũng duy trì, chả bao giờ đàn ông Việt thay đổi được đâu.

9. Ít lãng mạn, kiệm lời khen

Người chồng mà hàng chục năm sau khi kết hôn vẫn còn duy trì thói quen tặng hoa, quà cho vợ vào những ngày đặc biệt. Ai mà làm thế thì cũng phải giấu nhẹm đi, không thì người khác sẽ cười mình. Ui cha, ngoại tình thì khoe, yêu vợ thì giấu, điều gì đang diễn ra trên đất nước Việt Nam thế này?

10. Nói dối

Các ông muốn đi đâu, làm gì các ông cứ đàng hoàng nói với vợ dù vợ cằn nhằn, đừng nói dối. Vì nếu nói dối bị phát hiện chỉ một lần thôi, lòng tin của chúng tôi. Đừng trách sao vợ suốt ngày gọi điện kiểm soát đi đâu, làm gì, đơn giản chỉ là vì các ông đã từng nói dối. Đừng làm không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề vì các thói xấu nhỏ nhặt của các ông.

Trên đây mới là sơ sơ 10 điểm xấu của đàn ông Việt mà tôi cho rằng tất cả xuất phát từ suy nghĩ sai lệch đối với phụ nữ. Từ suy nghĩ sai dẫn đến những hành động sai. Các ông chồng cần biết rằng: tất cả mọi người vợ đều yêu chồng, đều muốn gia đình êm ấm hạnh phúc cho tới khi không duy trì nổi điều đó nữa.

Đừng vội phê phán vợ trước khi nhìn lại bản thân mình.

Không có lửa thì không có khói.
Theo VietNamNet

Phát điên với 12 tật xấu 'kinh hoàng' của phụ nữ Việt

Phát điên với 12 tật xấu 'kinh hoàng' của phụ nữ Việt - Xin thưa với các vị rằng tôi đang may mắn được sở hữu một người vợ (phụ nữ Việt) hội tụ đủ công, dung, ngôn, hạnh... Tôi luôn tự hào về cô ấy và những chia sẻ dưới đây của tôi vô cùng khách quan được chiêm nghiệm, đúc kết sau 15 làm chồng, làm cha.

Tôi không phủ nhận rằng phụ nữ Việt có rất nhiều ưu điểm như chịu thương, chịu khó; biết hy sinh vì chồng con; nhẫn nhịn; đảm đang... Bên cạnh những điểm tuyệt vời đó thì đa số phụ nữ Việt  mắc những thói xấu kinh điển sau đây khiến chúng tôi (đàn ông Việt) lắm lúc cùng quẫn, phát điên.

1. Yếu đuối, dựa dẫm quá nhiều vào đàn ông
Phát điên với 12 tật xấu 'kinh hoàng' của phụ nữ Việt
Các chị em phụ nữ Việt luôn tự cho mình là phái yếu và những việc đao to, búa lớn đều do đàn ông phải lo toan. Phụ nữ Việt chỉ biết việc sinh con, đẻ cái, nội trợ... còn việc xây nhà, mua xe, kiếm tiền đàn ông phải gánh vác.

Chính cái quan điểm cổ hủ đó khiến các chị mất điểm trong mắt các quý ông và thua kém so với phụ nữ phương Tây. Và cũng chính họ tự tước đi quyền năng của chính mình. Thực ra, tôi nghĩ chẳng cứ gì đàn ông là phải lo việc lớn, chẳng cứ gì đàn ông phải gánh vác tất tật mọi thứ trong gia đình... Phụ nữ Việt ngày nay được đào tạo học hành đâu có thua kém gì chúng tôi, vậy tại sao các chị lại hèn nhát đến mức tự ti. Tại sao các chị không mạnh bạo, dám sống, dám làm và sống độc lập, không phụ thuộc vào đàn ông? Chẳng nhẽ đời đời, kiếp kiếp này các chị chỉ muốn sống "ký sinh" ư? Buồn, thất vọng lắm thay!

2. Thích ngồi lê, mách lẻo, buôn dưa lê, nói nhiều, nói dai
Phụ nữ Việt đa phần mắc bệnh nói dai, nói nhiều - hình minh họ
Phụ nữ Việt đa phần mắc bệnh nói dai, nói nhiều - hình minh họ
Cảnh chướng tai, gai mắt này hầu như ngày nào tôi cũng phải chứng kiến. Sáng ra, mở cửa sổ nhìn xuống sân khu tập thể luôn có gần chục các bà U60 buôn dưa lê rôm rả. Mang tiếng là rủ nhau đi tập dưỡng sinh nhưng thực chất để tám đủ thứ chuyện. Từ chuyện nước đến chuyện nhà... Từ chuyện mớ rau, con cá đến chuyện con rể, con dâu...

Đến công ty thì ngày nào cũng thấy các chị tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ... Đến giờ nghỉ trưa các chị cũng chẳng để cho ai yên vì những chủ đề bàn tán không hồi kết của mình. Đàn ông chúng tôi tự hỏi không hiểu sao các chị tìm được nhiều đề tài để bình luận đến thế. Mà đúng là lưỡi không xương lắm đường lắt léo. Phụ nữ Việt thì độ lắt léo thuộc level cao cấp nhất. Chuyện chồng lên đỉnh được 3 giây hay chồng con bạn yếu sinh lý rồi đến David BecKham mới ra bộ sưu tập nội y nam... Cái gì cũng bàn, cũng tranh cãi, bình phẩm. 

Thật phí thời gian, vô bổ. Thấy mà ớn lắm thay!

3. Thích bôi bác, nói xấu nhà chồng

100 phụ nữ Việt thì có đến 99,9% trong số họ chuyên gia nói xấu nhà chồng. Dường như trong mắt phụ nữ Việt nhà chồng chẳng có điều gì là tốt đẹp. Bố chồng, mẹ chồng, em chồng, chị chồng... đến tông ti ba đời nhà chồng đều bị các chị đưa ra phanh phui, mổ xẻ, bêu riếu... Làm được một điều gì bé nhỏ nhất cho nhà chồng thì thể nào các chị cũng vênh váo, khoe khoang, tự đắc vỗ ngực với chồng.

Tôi nghĩ, cái thói quen chê bai nhà chồng đã ăn sâu vào máu của phụ nữ Việt. Ở nhà, vợ tôi tuy không thường xuyên nhưng dăm bữa nửa tháng thể nào cũng đưa chồng ra để hành hạ, cấu véo vì một vài ức chế nho nhỏ từ phía anh chị em nhà chồng. Rồi đến con em gái ruột cứ hễ nhìn thấy mặt nó là tôi lại thấy than vãn, kể lể những "tội lỗi" của bố mẹ chồng. Ở cơ quan tôi thì đề tài mẹ chồng - nàng dâu luôn được các chị em bàn tán ầm ĩ nhất. Thú thực nhìn mặt của các cô con dâu lúc đó thôi thì đủ cách biểu lộ, hết bĩu môi, chu mỏ, trợn mắt, khóc lóc... khi kể chuyện nhà chồng. Bớt bức xúc đi các chị sống sẽ thanh thản và xinh đẹp hơn đấy!

4. Chỉ có nhà ngoại, mẹ đẻ là số một

Đây là hệ lụy của tật xấu ở trên vì ghét/yêu luôn đi liền cùng nhau. Hầu hết các chị em đều bênh chằm chặp cho nhà mẹ đẻ. Dù nhà ngoại có xấu cỡ nào thì trong mắt họ vẫn là số một. Đừng có ông chồng nào dại dột mà nói xấu, phê bình nhà vợ trước mặt họ. Coi chừng "án mạng" sẽ xẩy ra không biết chừng.

Các chị không nhìn vấn đề theo con mắt khách quan mà luôn nhìn nó theo lăng kính của cá nhân. Chính bởi vậy mà xung đột, mâu thuẫn vợ chồng, thông gia ở xã hội Việt luôn ở mức báo động, căng thẳng và nhiều bi kịch sinh ra từ đó. Giá các chị biết phân biệt phải trái, không phân biệt đối xử thì cánh đàn ông chúng tôi hạnh phúc, cảm ơn lắm thay!

5. Ích kỷ, nhỏ nhen, thù dai

Đa số phụ nữ Việt chẳng có chị nào thích sống và phục vụ, hy sinh vì nhà chồng. Thế nhưng khi về già họ lại muốn con trai lấy vợ phải về ở cùng để chăm sóc tuổi già. Các chị trong vai các bà mẹ chồng lại bắt con dâu phục dịch, tuân thủ những mệnh lệnh do mình đề ra. Như thế chẳng phải các chị đang tự vả vào mặt mình hay sao nhỉ? Các chị thật ích kỷ, mẫu thuẫn và suy nghĩ phiến diện, chủ quan. Hành xử như thế đàn ông Việt chúng tôi sao có thể tâm phục, khẩu phục?

6. Xuống cấp sau khi lấy chồng, sinh con

Sau khi sinh con phụ nữ Việt xồ xề phát sợ.

Đây là một thực trạng đáng báo động của tất cả các chị em phụ nữ  Việt. Điển hình nhất là vợ tôi. 2 năm sau khi lấy chồng, tôi không dám tin vào mắt mình mỗi khi nhìn vào bụng đầy mỡ và chằng chịt vết rạn của vợ. Tôi phát ớn mỗi khi nhìn vào những bộ quần áo nhầu nhĩ, nặng mùi thức ăn mỗi khi gần gũi cô ấy. Tôi buồn nôn khi cô ấy thản nhiên vạch ti cho con bú trước mặt mấy thằng bạn đồng nghiệp đến chơi nhà...

Nhìn quanh tôi thấy chị nào sau khi lấy chồng, sinh một hai đứa con đều xấu xí, xồ xề khác hẳn thời con gái eo thon, xinh đẹp. Đành rằng vì chồng, vì con thì mình hy sinh và ít có thời gian chăm sóc cho bản thân... nhưng các chị cũng đừng vin cớ đó để khiến hình ảnh của mình ngày càng thảm hại trong mắt chúng tôi. Một lời thật lòng nhưng khó nghe chỉ mong các chị ngoài việc chăm con, chăm chồng thì hãy biết chăm sóc chính bản thân mình. Yêu bản thân cũng là cách thể hiện tình yêu với chúng tôi đấy, phụ nữ Việt ơi có thấu chăng?

7. Trọng nam khinh nữ

Thật nực cười khi tôi nói như vậy nhưng đó là sự thật. Các chị luôn đổ vấy cho chúng tôi là phong kiến, cổ hủ, trọng nam khinh nữ nhưng các chị đâu biết rằng chính các chị mới là người coi trọng và nặng nền chuyện đó nhất.

Ở cơ quan tôi hễ chị nào mang bầu con trai đầu lòng thể nào cũng được các cô bạn đồng nghiệp rối rít chúc mừng vì "An tâm rồi nhé!". Các chị đua nhau đi canh trứng, uống đủ thứ thuốc Tây Ta chỉ để làm sao mang thai quý tử. Các chị bảo rằng vì "chồng nó thích thế" nhưng còn các chị thì thích sinh con gái ư? Xin lỗi các chị nhé! Xin các chị hãy thành thật với chính mình trước khi gán ghép tội lỗi cho cánh đàn ông Việt chúng tôi. Các chị ghê gớm lắm thay!

Bạn Có Thể Biết Thêm: 10 tật xấu 'kinh hoàng' của đàn ông Việt

8. Yêu sách vô lối, đòi quyền bình đẳng có lợi cho chính họ

Khi nào các chị cũng ra rả đòi quyền bình đẳng giới thế nhưng đi ăn tiệm không bao giờ thèm thanh toán hóa đơn vì "việc đó của đàn ông", lương hàng tháng của chồng thì quản lý từng xu lẻ, khi tranh cãi thì phái mạnh phải nhường nhịn phái yếu... Thế nhưng việc nhà việc cửa phải chia đôi, em nấu cơm thì anh phải rửa bát, em dạy học cho con thì anh đi phơi đồ... Cái gọi là bình đẳng chỉ phục vụ cho chính các chị mà thôi. Các chị thật quá quắt!

9. Luôn tự tôn vinh, đề cao chính mình

Trong gia đình các chị luôn luôn là số một. Từ những ông sếp quyền cao chức trọng đến anh xe ôm đều sợ vợ một phép. Lên công ty thì quát tháo nhân viên nhưng về nhà thì vợ chỉ "ừ hứ" đã xanh mặt. Những gì đàn ông Việt cống hiến cho gia đình đều bị các chị phủi phui, cướp công và rốt cuộc lại chúng tôi chỉ như con rối trong tay các chị. Sợ phụ nữ Việt lắm rồi!

10. Thích chiếm hữu, kiểm soát chồng
kiểm soat chồng gây ngắt - hình minh họa
100 người đàn ông sau khi lấy vợ đều bị quản thúc chặt chẽ về mặt thời gian, không gian, tiền bạc và các mối quan hệ bên ngoài xa hội. Các chị cứ bảo rằng mình liễu yếu đào tơ nhưng thực chất là những quản giáo, cai ngục khét tiếng đanh ác còn cánh đàn ông Việt chúng tôi chỉ như những kẻ tù nhân vô tội, đáng thương. Cánh đàn ông chúng tôi bị tước mọi quyền tự do cá nhân! Ức chế lắm thay!

11. "Chuyện ấy" kém cỏi, nhàm chán
Làm "chuyện ấy" với phụ nữ Việt chán ngắt (Ảnh minh họa)
Làm "chuyện ấy" với phụ nữ Việt chán ngắt (Ảnh minh họa)
Các chị tự nhận mình là phụ nữ phương Đông nên cái "chuyện tế nhị" kia không dám "manh động" vì rất xấu hổ... Kỳ thực là các chị kém cỏi, chả biết mô tê gì nên đành viện cớ thế này thế nọ để che đậy đi cái sự thực hiển nhiên kia. Nếu các chị chịu khó tiếp thu, học hỏi điều đó từ gái Tây thì cánh đàn ông Việt sung sướng lắm thay!

12. Yêu con hơn yêu chồng
Yêu con hơn yêu chồng
Tất cả phụ nữ Việt sau khi sinh con đều chẳng xem chồng chẳng là cái đinh gỉ gì nữa. Họ chỉ có một mối quan tâm duy nhất là những đứa con mà quên mất rằng cánh đàn ông chúng tôi cũng rất cần sự sẻ chia, động viên và nhiều hơn thế... Đó là lý do khiến chúng tôi chán nản và muốn đi tìm những bóng hồng khác. Đàn ông Việt ngoại tình nhiều là bởi họ thiếu thốn, thèm khát những gì họ không được đáp ứng. Điều giản đơn đó các chị vẫn chẳng chịu hiểu. Hãy tỉnh lại trước khi quá muộn các chị nhé!

Trên đây là những thói xấu cơ bản mà phụ nữ Việt đều mắc phải. Cánh đàn ông chúng tôi rất biết sự vất vả trong vai trò làm vợ, làm dâu của các chị... Nhưng nói đi cũng phải nói lại bởi chúng tôi là phái mạnh cũng có trăm nghìn áp lực chứ không thua kém gì những nỗi thua thiệt các chị phải gánh chịu. Hy vọng các chị biết nhìn nhận lại mình và giữ tổ ấm cho mình được bình yên.

Gửi từ bạn đọc H.Q
Theo: megafun.vn

Hot girl khốn khổ vì giống hệt sao phim 18+

Hot girl khốn khổ vì giống hệt sao phim 18+. Khuôn mặt xinh đẹp giống hệt sao phim người lớn của Nhật khiến Catherine C nhiều lần rơi vào trường hợp "dở khóc dở cười".

Với nhiều người, việc sở hữu khuôn mặt xinh xắn giống diễn viên, ngôi sao là một điều hạnh phúc. Tuy nhiên, nếu như bạn giống một ngôi sao phim người lớn thì quả thật có nhiều điều "dở khóc dở cười".
Hot girl khốn khổ vì giống hệt sao phim 18+
Chu Kỳ Úc, một nữ sinh viên xinh đẹp của Đại Học Ngô Đông, Đài Loan sở hữu khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Chu Kỳ Úc đã từng du học tại Anh và sau đó tiếp tục về nước để học tập.
Chu Kỳ Úc hiện đang là một người mẫu tự do.

Cô gái này là một hot girl, người mẫu nghiệp dư khá nổi tiếng trong giới trẻ Đài Loan. Tuy nhiên, điều mà khiến nhiều người nhớ tới Chu Kỳ Úc chính là việc cô gái này quá giống nữ diễn viên nổi tiếng của dòng phim người lớn (JAV) của Nhật Bản, Yui Hatano.
Chu Kỳ Úc còn được mọi người gọi là Catherine C thường bị nhiều người nhận nhầm là Yui Hatano. Hot girl này cho biết, có lần khi cô đang đi du lịch nước ngoài đã bị những người dân nơi đây gọi là Yui. Thậm chí, giới trẻ Đài Loan còn gọi hot girl này là Yui Hatano phiên bản Đài.

Tuy nhiên, Chu Kỳ Úc không muốn mình nổi tiếng chỉ vì có khuôn mặt giống sao phim người lớn. Cô gái xinh đẹp hiện đang rất nỗ lực trong việc làm người mẫu tự do của mình. Cô gái đã tham gia khá nhiều bộ ảnh theo phong cách ngây thơ trẻ trung.

Nhan sắc xinh đẹp của Chu Kỳ Úc luôn bị nhầm lẫn với Yui.




Chu Kỳ Úc đã nhiều lần khốn đốn vì bị nhận nhầm.
Yui (bên trái) nóng bỏng hơn hẳn so với bản sao Đài Loan của mình.
Nhiều người cho rằng nụ cười của Chu Kỳ Úc rất giống Yui.


Yui (bên trái) và bản sao Đài Loan của mình.
Yui Hatano được coi là một diễn viên phim cấp 3 hàng đầu Nhật Bản.
Vũ - theo Trí Thức Trẻ

Lịch sử và ý nghĩa ngày Gia Đình Việt Nam 28/6

Lịch sử và ý nghĩa ngày Gia Đình Việt Nam 28/6. Ngày gia đình Việt Nam là một ngày lễ tôn vinh mái ấm gia đình Việt Nam, là ngày mọi người trong gia đình quan tâm đến nhau, xã hội quan tâm đến trẻ nhỏ và ...

Ý nghĩa Ngày Gia đình Việt Nam 28/6. Gia đình - đó là những viên gạch xây nên tòa lâu đài cho xã hội, là chỗ dựa về tinh thần và vật chất cho mỗi thành viên, ...

Ý nghĩa Ngày Gia đình Việt Nam 28/6.
Lịch sử và ý nghĩa ngày Gia Đình Việt Nam 28/6
Gia đình - đó là những viên gạch xây nên tòa lâu đài cho xã hội, là chỗ dựa về tinh thần và vật chất cho mỗi thành viên, gia đình là tổ ấm nơi các em bé được chăm sóc, nuôi dưỡng lớn lên. Nhưng khi tổ ấm ấy bị đổ vỡ, phá tan thì những con chim non ấy biết tránh vào đâu trong cơn mưa bão. 

Những đứa trẻ lang thang bơ vơ giữa cuộc đời, không hy vọng, không chỗ dựa, không tình thương, chúng phải nếm trải những lo toan nhọc nhằn của cuộc sống. Trong khi đó, những đứa trẻ cùng trang lứa khác được học hành, được vui chơi, được yêu thương âu yếm được vỗ về với đôi bàn tay thân thương của cha mẹ.

Gia đình là bức tường vững chắc để ngăn ngừa tội phạm và cùng với gia đình, nhà trường là phía khác của bức tường ấy. Bởi lẽ, gia đình không hoàn thiện mới chỉ là nguyên nhân đầu tiên, chứ không phải là nguyên nhân duy nhất tạo ra những số phận trẻ thơ phải sống lang thang ly tán.

Ngày Gia đình Việt Nam 28/6 hàng năm xuất phát từ truyền thống đạo lý từ mấy ngàn năm văn hiến cho đến nay. Tên tuổi các vị anh hùng, các danh nhân, các bậc kỳ tài, các nhà cách mạng lỗi lạc đều xuất phát từ những gia đình có tính chất đặc biệt, tiềm ẩn trong những gia đình đó là sự giáo dục, chăm sóc của những người cha, người mẹ đã tảo tần nuôi con ăn học thành tài để ra giúp dân giúp nước. 
Gia đình có vai trò rất lớn trong việc hình thành và phát triển của xã hội, góp phần xây dựng, tô thắm, làm rạng rỡ thêm bản sắc văn hoá dân tộc; là nơi giữ gìn, vun đắp, phát huy những giá trị truyền thống quý báu của con người Việt Nam, dân tộc Việt Nam đã được hình thành trong quá trình lịch sử là lòng yêu nước, yêu quê hương, yêu thương đùm bọc lẫn nhau, thủy chung, hiếu nghĩa, hiếu học, cần cù, sáng tạo trong lao động, bất khuất kiên cường vượt qua mọi khó khăn thử thách.

Thủ tướng Chính phủ đã ban hành Quyết định số 72/TTg ngày 04 tháng 5 năm 2001 chọn ngày 28/6 hàng năm là Ngày Gia đình Việt Nam, nhằm đề cao trách nhiệm của lãnh đạo các ngành, các cấp, các đoàn thể, các tổ chức xã hội cùng các gia đình để góp phần từng bước ổn định, củng cố, xây dựng gia đình theo tiêu chí ít con (mỗi cặp vợ chồng có một hoặc hai con), no ấm, tiến bộ, bình đẳng, hạnh phúc. Hằng loạt các văn bản của Đảng, Nhà nước từ Trung ương đến các địa phương được ban hành nhằm tạo điều kiện mỗi gia đình Việt Nam thực sự là tổ ấm của mỗi người và là tế bào lành mạnh của xã hội.
Ngày nay, việc thiết lập các mối quan hệ trong văn hoá gia đình cùng với các chức năng: sinh sản; nuôi dưỡng giáo dục con cái; thoả mãn nhu cầu tình cảm cho các thành viên gia đình và kinh tế đồng thời quan tâm giáo dục văn hoá trong các hoạt động sống của gia đình: văn hoá ẩm thực; giao tiếp ứng xử, văn hoá trang phục,sắp xếp nhà ở, các tiện nghi gia đình, thưởng thức văn hoá nghệ thuật vui chơi, giải trí, tham gia các hoạt động tôn giáo tín ngưỡng được lồng ghép trong cuộc vận động “ Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hoá”sẽ góp phần duy trì và phát triển văn hoá các nhóm cộng đồng xã hội dòng họ, làng xã, dân tộc, giai cấp.
Nguồn: www.impe-qn.org.vn

Blog Radio 344: Mưa và em

Blog Radio - Tháng 6 kéo về những cơn mưa khi bất chợt vội vã, khi dai dảng chẳng dứt. Mưa tháng 6 gợi nhiều xúc cảm khó tả. Blog Radio tuần này mời bạn lắng nghe một câu chuyện viết trong những cơn mưa như thế. 

Một câu chuyện đan xen giữa quá khứ, hiện tại, giữa tình thương tuổi ấu thơ đến tình yêu thật sự, giữa những ích kỷ của tình yêu đơn phương và sức mạnh của nghệ thuật và tình yêu đích thực. Để rồi vượt qua cả những sóng gió thử thách của thời gian, người yêu nhau lại tìm thấy nhau!

"Đừng nói lời xin lỗi, vì không ai có lỗi hết. Em hiểu rằng, chúng ta không gặp nhau nhưng trái tim anh và em vẫn luôn cùng nhịp đập. Và điều quan trọng hơn cả là thời gian sẽ chứng minh cho một tình yêu chân thành, những người yêu nhau sẽ luôn tìm thấy nhau, cũng như em và anh tưởng chừng chúng ta không bao giờ có thể gặp lại vậy mà chúng ta vẫn gặp và yêu nhau đấy thôi!".
***
Truyện ngắn: Mưa và em

Mưa tí tách, mưa giăng trên phố, mưa làm ánh điện đường trở nên mờ ảo. Những cơn mưa cuối đông mang theo cái rét đáng sợ và nỗi buồn tê tái nơi tâm hồn. Quán cafe với cái tên lạ "Lặng" vắng tanh, chỉ còn mỗi Minh Quang chủ nhân của nó đang say sưa bên cây vĩ cầm. Bàn tay anh uyển chuyển lúc nhẹ nhàng, lúc dứt khoát, bản nhạc buồn mênh mang cất lên khuôn mặt anh như hòa vào niềm đau theo giai điệu ấy. Tiếng động nhẹ từ phía cửa kính, anh choàng mở mắt: "là em rồi, mái tóc dài bay trong gió, đôi mắt buồn xa xăm". Quang đẩy cửa bước ra, không một bóng người chỉ có những cột đèn đường nhạt nhòa trong màn mưa, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi. Quang thẫn thờ bước vào và tiếp tục với những bản nhạc. Tiếng violin réo rắt trong mưa, người nghệ sỹ đắm mình trong tiếng đàn để cho nỗi nhớ và ký ức ùa về.

Một năm trước

Trong quán cafe "Lặng", bên ly cafe nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, hương vị đậm đà của cafe lan tỏa trong căn phòng. Ngoài trời lạnh lẽo, mưa rơi mỗi lúc thêm nặng hạt rồi đọng trên mái tôn và rơi xuống thềm tí tách. Thành phố càng về khuya càng trở nên tĩnh mịch, huyền ảo hơn trong màn mưa màu trắng. Quang đang say sưa bên cây vĩ cầm với giai điệu bản Winter- The four seasons của Vivaldi. Tiếng rơi "cộp", làm anh giật mình. Phía cửa kính, một cô gái (hình như quen), cô đặt bàn tay lên tấm kính, ánh mắt nhìn anh ngỡ ngàng. Anh vội chạy ra. Một cô gái có mái tóc dài, người cô ướt sũng, khuôn mặt đã tái đi về lạnh, bản vẽ và những hộp màu lăn trên nền. Thấy Quang cô hốt hoảng, cúi gằm mặt xuống, vẻ bối rối như đang định nói gì đó thì Quang đã lên tiếng.

-Cô gái, cô có sao không?
-Tôi, tôi không sao anh à! - cô ấp úng
-Cô ướt hết rồi, vào trong này, uống ly cafe cho ấm lại nhé, nhanh nào cô!
-Tôi,....
-Đi nào, nghe tôi đi! - Quang vồn vã.
Cô gái ngượng ngùng bước theo Minh Quang.
-Cô ngồi đi, đợi tôi một lát - nói rồi anh chạy vụt vào trong phòng và mang ra một ly cafe nóng.
-Cô uống đi cho nóng, quần áo ướt hết rồi, để tôi đi kiếm lấy bộ đồ cho cô!
-Không, tôi, không cần đâu.
Quang nhìn cô gái. Nước mắt cô đang rơi, cô ngồi co ro trên ghế, có vẻ như cô đang gặp chuyện gì đó. "Nhìn cô ấy rất quen".
Blog Radio 344: Mưa và em
- Anh, anh rất giống một người... - giọng cô gái run run.
Mưa, những cơn mưa lại đưa Quang về với những ký ức xa xôi. Mưa ào ào, mưa rơi trên mái lá nghe nặng trịch. Tiếng ếch nhái kêu hỗn loạn, tiếng gió thổi, tiếng sấm chớp. Bầu trời bị bao phủ bởi một mảng tối xám xịt, những sợi sét rạch ngang trời, những mảng chớp làm chói lóa cả một vùng trời. Mưa luồn qua nóc nhà, luồn qua kẽ lá đã mục nát, rơi xuống nền nhà ẩm ướt. Mưa làm cho ngôi nhà nhỏ trở nên âm u hơn bởi khói bếp. Mưa làm cho tiếng khóc của cậu bé Thủy trở nên đau đớn và dai dẳng hơn - Mưa của ngày hôm ấy, dường như mưa đến là để mang mẹ đi mãi mãi không bao giờ trở về bên Thủy nữa. 
Không lâu sau bố đi lấy vợ hai - những ngày kinh hoàng cứ nối tiếp nhau, Thủy chẳng nhớ nổi cậu bị đánh bao nhiêu đòn roi. Người phụ nữ ấy không dịu dàng như mẹ, cũng chẳng thương anh như mẹ. Bà ta đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé và tâm hồn non nớt của anh. Những lúc như thế, anh còn biết làm gì ngoài việc khóc và tìm đến Mây - cô bé hàng xóm để mà kể lể.

-Anh Thủy đừng khóc nữa!

Nước mắt Thủy vẫn rơi lã chã.
-Anh nhìn kìa, mây đang di chuyển. Mây là em, mây màu trắng đáng yêu, nhưng có lúc mây xấu xa đen kịt. Mây làm ông Trời buồn ông ấy khóc, tạo thành nước, nước là anh Thủy. Huhu, em xấu xa, làm anh khóc rồi!

Thủy nhoẻn miệng nhìn Mây, nước mắt cũng khô dần.
***
"Người ấy tên Thủy, người bạn thời thơ ấu của tôi. Một người bạn đáng thương. Nhưng sau một cơn giông tố, cách đây 15 năm, anh ấy đã rời xa chúng tôi, và không trở lại. Anh làm tôi nhớ người ấy!"
***
Bản nhạc không lời buồn về mưa lại vang lên, ký ức ùa về dữ dội. Mưa rơi tí tách ngoài hiên, mưa trắng đường phố. Mưa làm ai ướt nhòe đôi mắt. Mưa với mảng màu trắng và đen. Mưa làm mặt nước dữ dội. Mưa làm con thuyền của cha lênh đênh trên mặt nước. Mưa làm lưng mẹ thêm còng, làm mảnh áo mưa của mẹ phất phơ vì gió bão trong những ngày chạy lúa lụt. Mưa gợi về cái mảng trời đen tối, mưa làm cho những hình ảnh mà Quang giấu kín trong tâm hồn bỗng như vỡ tung ra, như dòng nước mưa kia cứ ồ ạt và lênh láng cuốn chìm anh trong đó. 

Ngày hôm ấy, mưa ào ạt, bóng đêm tràn ngập những con đường. Thủy bơ vơ trong đêm mưa cậu lạc vào bức tranh chỉ gồm hai màu đen và trắng. Màu đen của bóng đêm chếnh choáng đôi mắt cậu, màu trắng của nước mưa như những con quỷ cứ quấn quýt, vồ vập lấy cậu. Mưa làm mặt nước sông trở nên gầm gừ và giận dữ, mưa làm bãi bồi dưới chân Thủy sụt lún. Cậu khoảng sợ, cậu gào khóc trong tiếng mưa. Để rồi tỉnh dậy, cậu đang nằm trong bệnh viện, xung quanh toàn những người xa lạ. Một người đàn ông hiền lành, nắm chặt lấy tay Thủy và cất giọng ấm áp " Con trai, con tỉnh rồi à?". Người đàn ông đó chính là nghệ sỹ ưu tú Minh Anh.
***
- Đôi mắt của anh, nụ cười của anh và cả cách anh nhắm mắt lại khi chơi nhạc nữa thực sự rất giống người đó!

Quang không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Đôi mắt dịu hiền ấy nhìn anh, ánh lên những tia hy vọng.

-Câu chuyện của cô thật buồn, tôi giống người cô nói đến sao, vậy thì cô cứ coi tôi là một người bạn đi, là ...người ấy!
-Xin lỗi, tôi có thể.., phiền anh...
-Không, là tôi tình nguyện cơ mà!
-Trời đã ngớt mưa rồi, tôi về đây!
-Để tôi đưa cô về?
-Cảm ơn anh, tôi muốn đi một mình.

"Anh, chắc chắn là anh rồi. Em không thể nhầm được đâu, từ ánh mắt đến nụ cười, cái nốt ruồi đằng sau gáy và cả vết sẹo trên cổ nữa. Nhưng tại sao chứ, tại sao anh lại nói dối. Anh có lý do gì chăng? Em mong một ngày anh sẽ nói cho em biết, em sẽ đợi!"

“Em, em đã lớn thật rồi. Vẻ đẹp của em, lời nói của em làm con tim anh đập mạnh. Nhưng anh xin lỗi, anh không phải là Thủy của ngày xưa nữa, anh là Minh Quang, một nghệ sỹ vĩ cầm nổi tiếng. Anh là con trai của nghệ sỹ ưu tú Minh Anh. Em đang làm gì, và ở đâu? Xin lỗi, anh đã nói dối em!"

Quang lặng lẽ theo sau Mây, con phố sâu hun hút, cảm giác rợn người. Một dãy phòng trọ cũ kĩ, những bức tường đã mốc mểu, những căn phòng chật chội. Cánh cửa phòng hé mở, Quang thấy trong phòng có rất nhiều tranh. Mây là họa sĩ chăng? Một bức tranh đẹp, được đóng khung và treo ở nơi sáng sủa nhất trên góc tường. Quang sững sờ, người con trai trong bức tranh kia liệu có phải là anh của 15 năm về trước không?

“-Hôm qua trời mưa to mà hôm nay đã nắng gắt quá anh Thủy nhỉ?
-Ừ, đám rơm đã khô hết cả rồi, nhìn chúng vàng giòn này!
-Anh ra đây đi, leo lên những đụn rơm này nào!”

Bầu trời về đêm tuyệt đẹp, những vì sao lấp lánh, dải ngân hà rực rỡ, những con đom đóm bay lượn. Gió mơn man, gió làm những ngọn tre già đong đưa, va vào nhau tạo tiếng kêu kẽo kẹt như tiếng quang gánh vẫn nặng trĩu trên vai mẹ ngày nào. Mùi hoa dẻ phảng phất, mùi của rơm khô ngọt mát. Thủy đăm chiêu với vẻ đẹp mộc mạc, giản dị đêm trăng sáng. Sự mơn trớn của những mùi hương tinh túy từ đồng nội làm tâm hồn anh trở nên bình yên khác lạ. Xung quanh anh, tất cả đều trở nên lung linh quá, thơ mộng quá. Tiếng sáo vi vu, tiếng dế mèn, tiếng côn trùng kêu, tiếng ve râm ran, tất cả chúng giống như một bản hòa tấu. Chợt, mạch cảm xúc của Quang bị đứt đoạn bởi giọng nói lanh lảnh của Mây:

-Thủy, anh nhìn xem! Kìa, có mấy ngôi sao sáng nhất bầu trời ấy?
-Ừ, chúng đẹp lắm! - Thủy mỉm cười.
-Em đọc truyện, người ta bảo rằng khi chết đi con người sẽ biến thành những vì tinh tú anh à, khi nhìn lên trời ngôi sao nào sáng nhất thì là người thân của mình đó anh! Mọi người luôn dõi theo xem chúng ta làm gì đấy! Anh nhìn kìa, bốn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời ấy, kia là ông bà nội em, kia là bà nội anh và kia là mẹ anh.

Thủy tin những lời mà Mây nói, ngày nào anh cũng mong trời nắng để đêm đến lại được ngắm những vì tinh tú và hơn cả là để được tâm sự với mẹ. Mỗi lần như thế, trong anh lại dâng trào những cảm xúc khó tả. Anh lại ước mơ giá như mình có thể có một cây vĩ cầm.

"Ngày ấy đẹp quá. Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà bức tranh kia làm anh tưởng như đó là ngày hôm qua. Phải chăng em đã vẽ bằng ký ức, bằng tất cả những hoài niệm về tuổi thơ của chúng ta!".

Quang thẫn thờ, anh lê từng bước chậm chạp trên đường. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Phương Ly. Giọng nàng gắt gỏng "Anh làm gì, đang ở đâu, giờ này sao chưa về?". Một lát sau, chiếc xe sang trọng màu đỏ chói, Phương Ly bước xuống, lái xe đưa Quang về nhà. 

Nhà Quang là ngôi biệt thự lộng lẫy với kiến trúc kiểu Ý, trong nhà mọi người vẫn thức vẻ mặt đầy lo lắng. Quang về muộn và khuôn mặt anh lại trở nên thiếu thần thái. Cơn mưa cuối đông tí tách, mang theo cái lạnh buốt giá, mưa làm đầu óc Quang quay cuồng. Cái buổi đêm hôm đó lại hiện về, anh ôm lấy đầu, anh sợ hãi "Quang! Con sao thế? Con ốm à "- giọng mẹ nuôi đầy lo lắng, "Anh bị ma ám à anh Quang?"- Phương Ly rối rít hỏi. Những ngày sau đó, những chuyến lưu diễn và học tập ở nước ngoài làm Quang bận rộn, có những lúc tưởng như anh đã quên đi chuyện ngày hôm ấy. Nhưng tận sâu thẳm nơi tâm hồn anh, anh mong sẽ sớm về nước để có thể tìm gặp Mây.
Vài tháng sau

Trời đã chớm hè. Sau cơn mưa vạn vật tươi tốt hơn. Bầu trời xanh trong vô cùng, ánh nắng lấp lánh tràn ngập những con đường. Quang lang thang trên con phố, với anh "lang thang" có cái gì đó rất thú vị. Anh đưa mắt quan sát sự thay đổi của cảnh vật xung quanh, rồi đu đưa theo bản "Summer, The four season" của Vivaldi.

-Cảm ơn chị, chị vẽ đẹp thật đấy! Chúng em gửi tiền chị
-Các em đáng yêu quá, 50 nghìn em!
-Dạ, vâng, chỉ 50 nghìn thôi ạ?
-Ừ, các em là sinh viên nên chị khuyến mãi!
Mây là một họa sỹ trẻ ngoài việc dạy học ở lớp năng khiếu, thời gian rảnh cô thường vẽ trên vỉa hè hoặc trong công viên. Quang chợt tỉnh, là cô sao, đúng Mây rồi. Quang chạy vội lại phía Mây, chính anh cũng không hiểu nổi tại sao anh lại mừng rỡ như thế khi gặp cô.

-Chào cô, cô vẽ cho tôi một bức theo đúng tư thế này nhé, bằng sơn dầu đi!
-Vâng, như thế sẽ phải mất nhiều thời gian đó anh.
-Không sao, tôi sẽ dành cho cô cả ngày hôm nay.

Mây say sưa theo cây bút, bàn tay cô di chuyển nhịp nhàng, thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn Quang trìu mến. Quang lặng lẽ quan sát cô. Em đẹp quá, mái tóc dài duyên dáng, đôi má khẽ ửng hồng, đôi mắt buồn mênh mang, hàng mi mươn mướt. Bất chợt, ánh mắt họ gặp nhau, tuy không ai nói nên lời nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng họ đang có những cảm xúc khác lạ.

-Bức tranh của anh đã hoàn thành. Trời đã tối mất rồi!
-Cảm ơn cô, tôi ngưỡng mộ tài năng hội họa của cô.
-Tôi cũng ngưỡng mộ anh, những bản vĩ cầm của anh tuyệt lắm!
-Anh nổi tiếng vậy sao Mây?
-Anh biết tên tôi?
-À, lần trước cô nói cho tôi biết rồi mà,... Quang ấp úng rồi lảng sang chuyện khác.
"Tôi phải làm điều gì đó để chứng minh tài năng của mình cho cô chứ nhỉ. Thế này nhé, cứ tối thứ bảy hàng tuần cô hãy đến địa điểm này, tôi sẽ đàn cho cô nghe những bản nhạc hay nhất. Mây đen lại kéo đến rồi, chạy nhanh kẻo mưa". 

Mưa lại rơi, nhưng mưa hôm nay Quang thấy không còn cảm giác cô đơn nữa. Chạy vội vào một chỗ trú mưa, anh muốn đưa tay lên vuốt lấy mái tóc của cô đang ướt sũng nước, nhưng anh không thể làm được. Mây đứng lặng yên, khoanh tay và có vẻ nghĩ ngợi. Cô muốn quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn hỏi tại sao anh lại nói dối, nhưng cô không làm được.
"Quang ơi, anh đang ở đâu?" - giọng Mây tha thiết, nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ có tiếng của mưa. Mây một mình trong mưa, cô đến quán cafe tìm Quang nhưng không thấy. Cô đến công viên cũng không thấy anh. Trong lúc tuyệt vọng, cô nhớ đến mỏm đất ven sông ở ngoại ô thành phố có lẽ Quang đang ở đó "Anh thường đến đó vào những lúc buồn nhất!". Quang đang ngồi một mình trong mưa. "Em biết anh đang rất buồn. Bản nhạc của anh bị đánh giá thấp. Nhưng theo em là do mọi người chưa cảm nhận hết, hoặc là cảm xúc của anh vẫn chưa đủ để người thưởng thức thấy rõ được hết sự tinh túy của nó. Em tin rồi anh sẽ làm được". Mây bước nhẹ từ phía sau, vòng tay qua cổ Quang và nhẹ nhàng đặt lên má anh một nụ hôn. Quang nắm chặt lấy bàn tay của Mây, anh cảm nhận được hơi ấm của cô, mùi hương của cô. Anh hôn lên đôi bàn tay đã lạnh cóng vì mưa của Mây. Anh vuốt nhẹ tay lên mái tóc dài ướt sũng nước của Mây, và đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng "Mây, anh yêu em!".

"Em, anh xin lỗi. Anh chính là Thủy của 15 năm về trước đấy. Nhưng anh không muốn trở về thời xa xôi ấy nữa. Anh muốn vứt bỏ quá khứ, anh muốn anh là anh của hiện tại. Anh là Minh Quang, là một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng, là con trai của nghệ sỹ ưu tú Minh Anh. Anh không phải cậu bé Thủy mồ côi và nghèo xác xơ nữa. Nhưng ánh mắt của em, tình yêu của em đã làm anh không thể giấu diếm nổi điều gì"
"Anh, em hiểu tại sao anh muốn rũ bỏ đi quá khứ. Nhưng giường như nó luôn ám ảnh anh, em cảm nhận được điều đó. Những bản nhạc về mưa của anh buồn lắm, em thấy sự cô đơn, hờn rỗi, oán trách qua mỗi tiếng đàn cất lên. Nó làm người nghe buồn đến nhói tim, nỗi buồn ấy mênh mông quá. Nhưng nó cũng ẩn chứa đầy khát khao, khát khao về hạnh phúc và hy vọng về tương lai. Tình yêu của em có thể giúp anh bớt tổn thương không? Em tin tình yêu sẽ làm được. Dù anh là ai thì em vẫn mãi yêu anh!" 
***
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc cổ điển phát ra, bản "Sonat ánh trăng của Bét-tô-ven" du dương, Quang ngồi phía cửa sổ, anh đưa mắt nhìn mưa xuân, dang tay hấng lấy chúng, trong lòng cảm thấy vui sướng như cái thời còn bé tí. 

Tiếng gõ cửa, Phương Ly bước vào phòng Quang không chút ngượng ngùng "xuống nhà, ăn cơm thôi anh" - Phương Ly cất giọng ngọt ngào đến mức có thể, trên môi cô còn nở một nụ cười tươi tắn. Ly bước lại phía Quang và quàng tay lên cổ anh. Quang bất giác hất tay Ly ra "Ly, em hãy dừng lại đi, đừng làm anh thêm mệt mỏi nữa!". Ly gằn giọng "tại sao chứ, chẳng lẽ bao nhiêu lâu này tình cảm mà em dành cho anh chưa đủ để trái tim anh có một chút rung động sao?". "Ly, tình yêu của em quá ích kỷ, với anh em mãi mãi chỉ là một cô em gái thôi" - nói rồi Quang mở cửa và bước vội ra phố, bỏ lại Phương Ly đằng sau nước mắt giàn giụa.

Mưa trên phố bay, mưa mùa xuân nhưng tiết trời lạnh quá. Nỗi cô đơn bao trùm tâm trí Minh Quang. "Em đang ở đâu, còn đúng một tuần nữa là đến buổi công diễn của tôi, bản nhạc lấy cảm hứng từ những cơn mưa trong ký ức, sản phẩm mà tôi muốn dành tặng cho em. Nhưng tại sao em lại xa tôi, giờ em đang ở đâu. Quay về đi, để tôi nói một lời xin lỗi. Tôi nhớ em!"
3 tháng trước

"Chúc mừng sinh nhật người con gái tôi yêu - Hẹn em tối nay ở công viên nhé, tôi có một món quà rất đặc biệt tôi muốn dành cho em"

Quần áo chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt ngay ngắn, Minh Quang ngắm mình trong gương và anh tự nhủ, chưa bao giờ mình đẹp trai như thế. Trên tay anh cầm một bó hoa thật to định đẩy cửa bước ra, thì tiếng chuông điện thoại reo lên - số điện thoại của Phương Ly.

"Alo! Anh là người thân của cô gái này à, cô ấy bị tai nạn rất nguy kịch, anh đến ngay bệnh viện Việt Tân theo địa chỉ......"

Quang hoảng hốt, anh thương Phương Ly quá, bố mẹ Ly đi nước ngoài từ nhỏ, bỏ mặc cô ở Việt Nam một mình suốt mấy năm nay. Ly là một cô gái rất bướng bỉnh và cá tính, cô thương Quang và luôn bên cạnh anh, Quang hiểu điều đó nhưng anh chỉ coi cô như một cô em gái thích nhõng nhẽo và hay nũng nịu thôi. Anh lái xe thật nhanh, tìm đến bệnh viện và số phòng mà người lạ ban nãy nói. Quang đẩy cửa bước vào, giọng đầy lo lắng "Ly ơi! Em có sao không?". Anh ngỡ ngàng khi không thấy ai còn cánh cửa thì đóng sập lại. Quang thực sự bối rối, anh không thể biết được chuyện gì đang xảy ra, gọi cho Phương Ly thì không thấy ai trả lời. Quang ngồi thụp xuống ghế vẻ hoảng hốt. Một lát sau cánh cửa phòng hé mở, Ly bước vào tỏ nét mặt rất xúc động "Quang, cảm ơn anh đã đến!"
-Chuyện này là thế nào hả Ly?
-Em quan trọng với anh hơn cô ta đúng không? - Ly nói vẻ khiêu khích
-Anh không hiểu, chuyện này là sao, vụ tai nạn?
-Thì em chỉ muốn thử anh một chút thôi mà, anh đã đến bên em dù đường xá xa xôi, còn cô ấy phải chăng giờ này đang ngốc nghếch đợi anh dưới mưa! - Ly cười hào hứng!
-Đây chỉ là trò trêu đùa của em hả Ly, anh thất vọng!

Quang vội vàng lái xe đi, theo sau là tiếng nói với của Ly "Muộn rồi, không kịp nữa đâu Quang". Trời mưa rất to, nước trắng xóa trên mặt đường, đường phố vắng tanh đã gần 0h rồi, "Mây ơi, nghe máy đi!" - Quang gào lên "Anh xin lỗi, anh sẽ đến ngay". Chiếc xe phanh "kít", Quang lao vội xuống, Mây vẫn ngồi đó chờ anh sao, cô không khóc, vẻ mặt thẫn thờ và tuyệt vọng.
-Mây, anh xin lỗi, anh.......
-Anh, đừng nói gì hết, hãy đến bên cô ấy đi!
-Em nói ai?
-Người gọi điện cho em, và nói là vợ sắp cưới của anh!

Quang ôm Mây từ phía sau, nhưng cô đã vội đẩy cánh tay của anh ra "Đừng gặp em nữa!". 

Cái khoảnh khắc ấy làm Quang đau nhói, mọi thứ đổ vỡ, trái tim anh tan nát. Anh phải làm gì cho Mây hiểu đây, đầu óc anh quay cuồng, anh gục xuống.
Blog Radio 344: Mưa và em
"Con trai, tối mai là đêm công diễn chính thức, bố hy vọng con sẽ thành công" - nghệ sỹ ưu tú Minh Anh vỗ vai Quang đầy động viên. Quang mang cây vĩ cầm đến quán cafe "Lặng", anh muốn tìm lại những thứ cảm xúc vốn có. Mây đã xa rời anh, mấy tháng nay anh không liên lạc được với cô, cô đi đâu, sao cô trốn anh kỹ thế, anh tìm hoài mà không thấy. Ly cafe nóng hổi, bốc hơi nghi nghút, ngoài trời mưa tí tách, tiếng violin réo rắt, anh mải miết theo nỗi nhớ về cô. Anh sẽ biểu diễn bản nhạc này thật tốt, với tình yêu chân thành anh dành cho cô và với tất cả nỗi nhớ về quá khứ và những gì đang diễn ra ở hiện tại. Anh nhất định sẽ làm được.
***
Buổi công diễn đã bắt đầu, khán giả đến chật cứng nhà hát. Tiếng violin cất lên bằng tất cả cảm xúc, lúc nhẹ nhàng, lúc day dứt, lúc lãng mạn, lúc ngọt ngào và say đắm. 

Đoạn thứ nhất, buồn đến nao lòng - một sự đổ vỡ. 

Đoạn thứ hai rứt khoát, mạnh mẽ - gồng mình đứng lên trong đau khổ. 

Đoạn thứ ba lãng mạn, ngọt ngào - tình yêu đến. 

Đoạn thứ tư rạo rực, vui nhộn - hạnh phúc. 
Đoạn cuối cùng mơn trớn, nhẹ nhàng, dịu êm - diễn tả nỗi nhớ. 

"Ồ! Đây là một bản nhạc rất độc đáo, tôi thấy nó rất cuốn hút, sự thực là tôi đã khóc khi nghe bản nhạc này!" - những khán giả đã nhận xét như vậy.

"Đây là một bản nhạc mà tôi đã mất rất nhiều thời gian để sáng tác. Hơn ai hết tôi hiểu nghệ thuật phải bắt nguồn từ cảm xúc, từ sự rung động của trái tim và vẻ đẹp từ tâm hồn người nghệ sỹ. Không những thế nghệ thuật phải kết hợp cả lý trí và niềm tin, niềm tin và những giá trị đích thực như tình yêu chẳng hạn. Tình yêu theo nghĩa rộng các bạn nhé. Bản nhạc trên có tên là Mưa, mưa gợi cho tôi nhiều kỷ niệm, những cảm xúc từ xa xưa, những kỉ niệm về quê về mẹ, mưa làm cho tôi nhớ em da diết. Cảm hứng để sáng tác bản nhạc này chính là nỗi nhớ, "đừng bao giờ quên đi quá khứ, vì quá khứ là một phần của hiện tại". Có một người con gái nói điều đó với tôi, em đã giúp tôi có những cảm hứng mới lạ khi sáng tác bản nhạc này. Tình yêu của chúng tôi gắn liền với những cơn mưa. Tôi yêu em nhiều lắm, và tôi tin rằng một ngày không xa em sẽ về bên tôi". Tiếng vỗ tay và cả những tiếng khóc, Quang cúi đầu chào khán giả, anh bước vội ra phía sau và mất hút, bỏ lại sau lưng sự ngạc nhiên của khán giả, ánh mắt tò mò của mọi người và cả cái nhìn đau đớn của Phương Ly.

Phương Ly òa khóc "Quang! Em đã sai, em chỉ nghĩ đến cảm xúc của riêng em, em đã làm anh tổn thương. Em hiểu tình cảm anh giành cho em chỉ là của một người anh trai mà thôi. Nhưng em đã quá ích kỷ, em muốn giữ anh về bên em. Bởi em nghĩ sẽ không thể sống nổi nếu thiếu anh. Nhưng hôm nay em đã biết em sai thật rồi. Hãy tha thứ cho em, em sẽ sang Mỹ với gia đình!"
***
Quang lang thang trong đêm vắng, anh muốn tìm lại những khoảnh khắc giữa anh và Mây. "Mây! Hôm nay trời không mưa, cũng không có mây đen kéo đến, nhưng nước mắt anh vẫn rơi. Trái tim anh đau nhói, hình như nó đang rỉ máu. Anh vẫn tìm em, anh vẫn luôn có cảm giác em ở gần anh, và luôn dõi theo anh. Mái tóc của em, mùi hương của em, ánh mắt của em, nụ cười, giọng nói của em làm anh nhớ đến cồn cào. Anh tin, một ngày nào đó, nhất định em sẽ tha thứ cho anh"

"Anh! Bản nhạc của anh thật tuyệt vời! Nó làm con tim em xao xuyến. Em đã khóc, khóc vì hạnh phúc! Không lúc nào em thôi nhớ anh, và ngày nào em cũng nhìn anh từ phía xa. Em nhớ những bản nhạc buồn đến nhói tim. Đừng nói lời xin lỗi, vì không ai có lỗi hết. Em hiểu rằng, chúng ta không gặp nhau nhưng trái tim anh và em vẫn luôn cùng nhịp đập. Và điều quan trọng hơn cả là thời gian sẽ chứng minh cho một tình yêu chân thành, những người yêu nhau sẽ luôn tìm thấy nhau, cũng như em và anh tưởng chừng chúng ta không bao giờ có thể gặp lại vậy mà chúng ta vẫn gặp và yêu nhau đấy thôi!".
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của bạn đọc Trần Tú
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio
VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC!
Theo: Blogviet.com.vn/