Wednesday, June 4, 2014

Blog Radio 340: Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em

Blog Radio - Sẽ rất kỳ lạ vì câu chuyện này không phải bắt đầu từ tháng 5. Câu trả lời bạn có thể tìm thấy ở đoạn cuối, khi chàng trai thật sự để vuột mất tình yêu của mình, là những cảm xúc trong trẻo, đầy da diết nhưng vẫn can đảm buông tay...

Truyện ngắn: Khúc giao mùa mang tên Tháng 5

Đó là một buổi chiều mùa Xuân Odessa lạnh lẽo, tuyết tràn ngập khắp nơi trong thành phố, nhìn sắc trắng thấy đẹp nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt đã mười mấy năm của vùng Đông Âu dường như rõ nhất. Tôi bước lên chuyến xe cuối ngày, chọn ghế thứ hai gần cửa sổ. Những hành khách xung quanh đang chìm vào giấc ngủ sâu, máy phát nhạc rè rè trên nóc xe vẫn vang lên chậm rãi âm thanh của 
Blog Radio 340: Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em

Đột nhiên, không hiểu sao tôi nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc. Từng ánh mắt của cô gái đó tựa hồ như chúng tôi đã biết nhau từ trước đây, rất lâu, tôi không rõ nhưng trong tiềm thức là vậy. Chiếc xe đi qua hai trạm dừng, tôi ngồi một tay chống cằm và cứ nhìn chăm chăm vào hình ảnh sau lưng ấy để rồi nghĩ về Hạt dẻ. Lạ lùng thay, những câu chuyện không đầu không cuối được chắp vá, thu gom từ ngày tháng cũ luôn mang lại cho tôi cảm giác nhẹ nhõm trên suốt chặng đường. Tới trạm, cửa xe mở ra, cô gái đó bước xuống. Không hiểu lấy can đảm từ đâu cho hành động ngớ ngẩn của mình, tôi đã đi theo cô ấy, dù đường về còn cả một quãng dài.
Hạt dẻ... tôi chỉ kịp thốt lên khi cô ấy nhìn ra khoảng không trước mặt.

Tôi gặp lại em ở một nơi xa xôi thế này, cảm giác hệt như có ai cầm túi hạt dẻ nóng nhét vào tay mình giữa tiết trời tê buốt của mùa Đông. Ấm áp và an yên lắm. 

Hạt dẻ bước một, tôi bước một. Hạt dẻ bước hai, tôi bước hai, cách đó một quãng thật xa, em có nhìn thấy tôi, nhận ra tôi không? vì rõ ràng đây là không hẹn mà gặp.

Cơn mưa chiều rả rích một khoảng trời thành phố. Những hạt mưa nhẹ tênh như làn sương mờ giăng tơ vương vào áo người đi đường, vào bóng em cô độc. Tôi đưa tay lau vội những giọt nước, không biết là mưa hay nước mắt. Khi đó tôi chỉ muốn chạy đến bên em, hẳn nhiên bàn tay tôi sẽ ôm trọn lấy bàn tay em. Nhưng tôi lại không thể làm thế, bởi lẽ chúng tôi là những người yêu nhau chưa đủ dũng cảm, bởi tình cảm nặng sâu thì cũng giống như những hạt tinh thể muối, những điều mặn nồng chẳng dễ gì tan biến.

Bên kia đường, Hạt dẻ quay đi, bước ngược chiều gió với tôi. Cái bóng nhỏ xíu lướt qua hàng cây còn bám bụi trắng xóa ngủ quên trong mùa Đông dài.

***

Tôi và Hạt dẻ gặp nhau lần đầu tiên là vào mùa Thu, khi tôi vừa mở rộng phòng thu âm của mình thành Studio. M, cậu bạn thân nói sẽ giới thiệu cho tôi một người khi biết tôi cần một trợ lý.Tôi gật đầu. M cười lém lỉnh: "Đảm bảo cậu sẽ bất ngờ với cô bé này đấy".

Thế mà bất ngờ thật. Đó là Hạt dẻ - nhỏ hơn tôi ba tuổi, là em kết nghĩa với M. Cô bé đáng yêu và dễ thương như một thiên thần. Dễ thương đến mức lần đầu tiên xuất hiện ở Studio, tôi chỉ muốn chạy đến nắm chặt đôi bàn tay hồng hồng, nhỏ xinh của em, cứ như thể tôi muốn được nhìn thấy em mỗi ngày vậy. Trong ánh mắt ngây ngô của Hạt dẻ, em đã đồng ý trở thành trợ lý cho tôi.

Studio gồm một phòng thu âm, giờ thêm một tiệm ảnh tôi và M vừa mở rộng, nằm trên con đường sầm uất nhất thành phố với nhiều hàng quán sang trọng. Dù đang bận việc học ở trường Kiến Trúc nhưng Hạt dẻ vẫn dành thời gian vào mỗi buổi chiều để đến cửa tiệm phụ tôi những việc lặt vặt. Tôi có gia đình, ba mẹ và một đứa em trai mà rất ít khi về nhà. Không hiểu sao từ lúc Hạt dẻ có mặt ở mặt ở đây, rồi thế giới của em vô tình chạm vào tôi thì tôi bắt đầu thấy mình gắn bó với nơi này hơn, những giờ về hầu như khá muộn. Hạt dẻ cũng quen dần công việc từ đó. Mỗi ngày đi qua tiệm ảnh, tôi hay thích đứng nhìn em một chút bên ngoài khung cửa. Nhìn em nâng niu những bức ảnh tôi mới chụp, nhìn em sắp xếp lại bàn làm việc đang bừa bộn của tôi hoặc chỉ cần nhìn em tỉ mẩn chăm sóc chậu Tường Vi trên bệ cửa sổ, bất kỳ hình ảnh nào đều khiến tôi nhẹ nhàng và bình yên.

Em giống như một khung trời lặng lẽ mà tôi không biết có thể nào cho mình cái quyền được chạm tới!

Một ngày cuối tháng 8 lá rơi nhiều, tôi vác máy ảnh lang thang khắp những con phố của Đà Lạt, là vì Hạt dẻ muốn về thăm quê còn tôi vừa nhận đơn đặt hàng album ảnh mới. Nhưng công việc gác qua một bên, tôi đang chở em thong dong phố xá. Chỉ có em và Đà Lạt bình yên. Mãi đến lần thứ ba này thì tôi thật sự bị Đà Lạt mê hoặc, như lời Hạt dẻ nói với tôi ngày hôm qua. "Nếu như nắng Phương Nam ấm áp và có thể hong khô tất cả thì nắng Đà Lạt sẽ làm anh an yên. Đà Lạt nhỏ nhưng tình người lớn lắm". 

Đúng là tình người lớn lắm! Tôi đã được nghe nói nhiều về người Đà Lạt và bây giờ tình yêu ấy lại bước ra từ câu chuyện của Hạt dẻ. Em đã không ngại ngần khi tôi thắc mắc.

- Mạnh không phải là anh trai của An đúng không?

Em tên Thiên An nhưng tôi chỉ quen gọi em là Hạt dẻ.

- Vâng! Còn hơn thế nữa anh ạ, M vừa là người thầy, người anh, đôi khi là người bạn thân thiết nhất của An.

- Thế bố mẹ em đâu ?

- Bố mẹ An mất khi An 10 tuổi. Là M đưa An về nhà anh ấy, M và bố mẹ nuôi coi An như một thành viên trong gia đình và hết lòng thương yêu. An thấy mình thật hạnh phúc vì còn có thêm một người bạn như anh nữa.

Hạt dẻ đưa bàn tay ra nắm tay tôi, cái nắm tay siết chặt, bùi ngùi làm tôi thổn thức.

- Anh cũng rất vui khi có một người bạn là An !

Tôi nhìn vào mắt em, tròn xoe, những giọt nước long lanh nơi đáy mắt, em chưa kịp lau đi, bỗng hóa trong veo lạ kỳ.

***

Đà Lạt về đêm đẹp lộng lẫy, nhất là vào những ngày cuối Thu. Tôi gọi điện thoại cho Hạt dẻ, nói muốn cùng em đến một quán nào đó trông ra bờ Hồ, vậy là em dẫn tôi đến quán trà hoa giấy vì em đặc biệt thích trà. Ở nơi mà chỉ có sự mát dịu của khí trời và màu xanh mênh mông của vườn trà làm em lớn lên, tôi nghĩ chắc hẳn trà là nhân duyên đã cho em một gia đình thứ hai. Biết đâu trà cũng là nhân duyên để tôi gặp em. Bỗng dưng tôi nhớ cốc trà gừng ấm nóng mỗi chiều em để trên bàn làm việc của tôi, một cốc trà, rất giản dị nhưng nó làm tôi ấm áp khi lạnh, ngay cả cái tên của em - Hạt dẻ cũng gợi lên một điều gì đó, thân quen mà gần gũi lạ lùng.

Hạt dẻ áp vào má tôi cốc trà sen nóng hổi.

- Cho anh... !

Tôi mỉm cười thay lời cảm ơn của mình. Nếu không đi với Hạt dẻ, chắc tôi chẳng biết Đà Lạt có một quán trà ngon vậy. Nhấp một ngụm trà sen, cảm giác đầu tiên là vị thanh mát lan đến tận cổ, dễ chịu lắm. Nhưng tôi vẫn thích vị cay nồng của trà gừng, thích thiệt hay thích người pha trà tôi cũng không rõ, chỉ biết thật lòng tôi muốn nói chuyện với Hạt dẻ nhiều hơn, muốn ngồi bên em và nhâm nhi từng góc một thành phố của em. Để được nghe em kể thêm nhiều câu chuyện khác nữa ở thành phố này.

Em ngả đầu vào vai tôi. Đây đúng là cảm giác an lành mà tôi đang tìm kiếm. Chúng tôi cứ ngồi như thế, rẩt lâu, khi ngước lên nhìn bầu trời Đà Lạt trong vắt .Tôi nghĩ ngay đến việc hoàn tất album ảnh của mình.

Hạt dẻ bước đi về phía bờ Hồ, còn tôi lấy máy ảnh từ túi xách tay ra chụp khung cảnh thành phố vừa thức dậy. Hôm nay là lần đầu tiên tôi có buổi hẹn với bình minh Đà Lạt. Mải mê ngắm những vườn dâu tây xanh mướt, quả đỏ trĩu cành. Rong ruổi qua những đồi thông rì rào trước gió. Và lắng nghe tiếng phát thanh vang vọng trên cao. Công việc xong xuôi, tôi quay tìm Hạt dẻ, em vẫn ngồi bên bờ Hồ, nắng sớm chiếu lên những sợi tóc dài bay lấp lánh, chút mộc mạc thuần khiết này như một thứ ánh sáng dịu dàng làm tôi không rời mắt được, phải lén chụp lại. Vẻ đẹp của em trái hẳn với cuộc sống đầy xa hoa tấp nập ngoài kia mà khi nhìn vào ống kính khiến tôi thấy yên lòng.

- Xa Đà Lạt rồi em nhớ gì nhất ?

Hạt dẻ thả viên sỏi xuống bờ Hồ, nheo mắt về một buổi chiều thành phố đang trôi đi.

-An nhớ nhiều lắm, mỗi thứ một chút gộp lại. Nhưng nhớ nhất là nắng Đà Lạt vì An từng nghe người ta nói rằng, nắng có thể hong khô tất cả, kể cả nỗi buồn.

- Thật vậy sao ? -Tôi chợt mỉm cười, nhẹ nhàng áp môi mình vào mái tóc dài của Hạt dẻ. Đà Lạt đẹp là vì có em đấy, em biết không.

Buổi tối, Hạt dẻ rủ tôi về nhà ăn cơm. Mẹ em bận nấu nướng trong bếp, chỉ có bố em trò chuyện với tôi ở ghế sô pha, thỉnh thoảng bác trai cười lớn, giọng bác hào sảng mà ấm áp vô cùng. Đến giờ cơm, bác gái gắp thức ăn cho tôi, nem nướng, chả ram bắp, .... những món đặc trưng của người Đà Lạt. Bác cười nói, cứ tự nhiên coi đây như nhà của mình. Bác trai mời tôi một ly rượu. "Nào, chúc mừng sự gặp gỡ của cháu và Hạt dẻ".Tôi nhận ly rượu, bối rối cảm ơn bác. Bất giác tôi nhớ gia đình mình thiệt. Ở đây những con người lạ lẫm, những món ăn cũng lạ lẫm nhưng bầu không khí này tôi không thấy lạ lẫm chút nào .

Tôi không định nghĩa được tình yêu của mình dành cho Hạt dẻ. Như những đứa con trai khác, cảm xúc đôi khi thật không dễ để nói ra. Nhưng đã yêu thật thà thì tình cảm vẫn trao đi lặng lẽ như vậy.

Mạnh gặp tôi ở Studio. Buổi chiều nắng hanh hao, chúng tôi ngồi vắt vẻo trên căn gác xép của tiệm ảnh, bên cạnh là một Velvet và một Mocha. M nhìn vào mắt tôi như đọc được suy nghĩ trong đó.

-Sao thế, có chuyện buồn à !

- Không, à mà có, làm thế nào để nhận ra một người đang thích mình nhỉ ?

- Không phải chứ. Đã có cô gái nào lọt dzô mắt xanh của cậu rồi hả .

Tôi phì cười, nhìn qua tấm kính tiệm ảnh lắng nghe nhịp thở thênh thang giữa phố phường bận rộn ngoài kia. M thúc tay tôi một cái .

- Thôi, không giỡn nữa. Cậu biết tin gì chưa, May về nước rồi.

- May!

- Ừ, May!

Tôi thở dài khi nghĩ về May, nàng là bạn gái cũ của tôi. Có lẽ vì nhận thức về tình cảm của chúng tôi là rất mong manh nên đến tận bây giờ nó cứ mãi lửng lơ như vậy. Có lúc tôi muốn cùng May làm lại từ đầu nhưng một phần nào đó trong tôi lại muốn buông tay khỏi May. Tôi biết và May cũng biết, chúng tôi chẳng còn gì để nhớ về nhau ngoài những ký ức cũ kỹ tiềm tàng trước đây. 

Tôi gặp lại May là khi nàng đến Studio thu âm phần thiết kế clip. May vẫn đẹp và hiện đại, vẫn mạnh mẽ đầy tự tin. Chưa bao giờ tôi thấy ở nàng sự yếu đuối mỏng manh để tôi có thể choàng tay bao bọc, hồi đó và giờ cũng vậy. Chúng tôi chào nhau vài câu đơn giản, hỏi bâng quơ vài chuyện rồi quay về công việc của mình. Một lần May ôm tôi khi đặt lên bàn một cốc cafe, cái ôm dịu dàng, bình yên hệt như những sớm đầu mùa nhưng là một thứ cảm xúc hoàn toàn trống rỗng. Khi đó, tôi chỉ nhớ ly trà gừng của Hạt dẻ, nhớ mùi vị nồng nồng cay cay mỗi ngày một chút em để đấy. Và nó cứ lớn dần, lớn dần trở thành động lực khiến tôi vui nhiều hơn, điều mà rất lâu rồi tôi chưa tìm lại được.

-Mình kết thúc thật rồi, May à...

Tôi đối diện với May trong buổi tối muộn, ở một góc thành phố ướt mưa. Chẳng biết lòng đang vui hay buồn. Nhưng tôi nhìn rõ ánh sáng hắt qua từ ô cửa kính ôm trọn lấy khuôn mặt nàng đang ngấn nước.

- Chúng ta sẽ bắt đầu lại, được không anh !

- Để làm gì hả em ? Khi sự chờ đợi, kiên nhẫn của anh dành cho em đã không còn.

- Vậy, phải thế nào để hạnh phúc trở lại đây anh. !

- Anh không biết, mà anh nghĩ chắc người ta chẳng bao giờ muốn một mối tình cũ trở nên xa lạ giờ bất chợt quay về.

Lặng im. May tựa lưng vào thành cửa.Tôi đọc được trong mắt nàng là sự hoang hoải, nuối tiếc. Điều đó khiến tim tôi mềm nhũn ra. Cảm giác như chính mình có lỗi với May vậy, dù tôi đã từng hụt hẫng thật nhiều khi May bỏ đi.

- Em có thể hôn anh một lần không ?

May ngước nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến lạ kỳ, mặc cho tôi mặc định sẽ không để đôi mắt đó ám ảnh nữa nhưng tôi không làm được. Môi tôi chạm môi nàng vừa dịu dàng vừa âm ấm. Khi những cơn gió lạnh lùng thổi qua, tôi nhớ nơi này 5 năm trước, nơi May bỏ lại tôi với một nụ hôn nhẹ như gió thoảng.

Bất giác tôi nghĩ đến Hạt dẻ, em thường hay nhét vào tay tôi vốc hạt dẻ ấm sực, trong ngày Đông tôi thấy mình trống rỗng, buốt buốt.

- Xin lỗi, anh không thể !

Tôi buông tay khỏi May. Giữa cơn mưa đêm lạnh buốt, tất cả như chìm vào một thứ ánh sáng hiu hắt mờ ảo, May nhìn tôi cũng mờ ảo hiu hắt. Nàng bước đi, không quay đầu lại. Bởi chúng tôi đều biết, ở một đoạn đường nào đó trong cuộc đời này, có những kỷ niệm sẽ không bao giờ quên và nơi ngực phải trái tim, mình có quyền lưu vào những điều đẹp đẽ, trong veo nhưng khờ dại của một thời.

Mùa này thành phố đang là nửa Hạ, nửa Thu. Không khí lãng đãng, hơi lạnh và nhiều gió. Hạt dẻ vẫn ghé Studio mỗi ngày, thay tôi làm mọi việc cho những hôm tôi bận không đến được. Hôm nay em đến chào tôi, em nói mình sắp đi xa, một khóa học về thiết kế ở một đất nước giữa vùng Đông Âu đúng như mơ ước của em. Chỉ tôi là cảm thấy nỗi buồn len lỏi tận đâu đâu. Kỳ lạ thật.

- Khi nào thì em về ! -Tôi nhìn em nơi góc bàn làm việc quen thuộc.

- Nếu An không về, anh có buồn không ?

Tôi cũng từng tự hỏi mình như thế và hơn một lần tôi hiểu câu nói ấy hàm chứa điều gì, chỉ là không đủ can đảm nói ra.

- Anh sẽ chờ em, An à ! -Tôi đưa tay về phía trước nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của em, siết nhẹ. Em lặng yên hồi lâu rồi rút tay lại, thì thầm. "Chị ấy vẫn còn rất yêu anh. Hôm bữa An vô tình nhìn thấy hai người hôn nhau. Có lẽ An đã sai. An không nên làm vậy. Nhưng không hiểu sao An lúc nào cũng nghĩ về anh thôi. Những ngày xa anh, An thật sự rất buồn".

Hạt dẻ nhỏ bé và ấm áp của tôi."Anh đã nhớ em biết bao ngay cả trong giấc mơ". Tôi muốn nói với em như thế, nhưng không phải bây giờ mà là một ngày nào đó em trở về sau khi đi hết con đường dài rộng phía trước.

Trên căn gác xép nhỏ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi chiều tháng 5 gió lùa trong veo. Âm thanh "The Promise" - "Tracy Chapman" vang lên êm ái, nhẹ nhàng như những gì đẹp đẽ nhất của tôi, của em và của tuổi trẻ. 

Nếu em đợi,
Thì anh sẽ đến
Dù cho em đã ngao du thật xa
Anh vẫn luôn dành chỗ cho em trong tim anh.

Nếu em nghĩ về anh
Nếu em nhớ anh dù chỉ một lúc thôi ...
Thì anh sẽ chạy đến,
Anh sẽ chạy đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em. 

Đôi khi tôi gọi cho Hạt dẻ, nửa đêm, chỉ để nghe The Promise cùng em. 

Cuộc đời là những chuyến đi. Cứ đi, rồi sẽ tới.

Anh bước dọc đại lộ Primorskaya vào một đêm Odessa đầy gió. Không gian yên ắng và rét mướt.Tính ra thì anh đã đi qua rất nhiều nơi, lưu dấu bước chân vào rất nhiều bộ ảnh. Odessa là vùng đất mà anh nghĩ sẽ gặp lại Thiên An nhưng anh chưa từng có ý định đi tìm cô, chỉ đơn giản anh muốn dùng tuổi trẻ của mình để tận hưởng vẻ đẹp của cuộc đời này, dù có lúc anh nhớ cô đến thắt lòng.

Một sớm mùa Hè, những chậu tường vi Thiên An treo nơi bệ cửa sổ nở chùm hoa trắng muốt trong suốt như pha lê. Anh ngồi trên căn gác xép tiệm ảnh, tự ủ ấm bằng ly trà gừng và nhớ cô. Anh biết mình chẳng thể nào quên được cô gái có trái tim thật thà nồng ấm ấy. 

Biết đâu trà là nhân duyên để anh gặp lại cô. Ở nơi nào đó. Anh vẫn tin như vậy...

Truyện ngắn của Phong Lin
Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh
Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio.

No comments:

Post a Comment