Mùa lá rụng!
Có một mùa như thế trong năm…cây bàng trước ngõ cứ ủ rũ theo thời gian, bứt từng chiếc lá một…cuộn theo gió, uốn đi một chút thời gian rồi lơ đãng ghé mình một nơi nào đó ko tính trước..
Lũ học trò trong lớp xôn xao cả lên vì mùa lá rụng, sách vở gác lại, im lặng trên mấy ngăn kệ chờ mùa mới.
Chiều nay tôi nhớ về một khoảng trời cũ…!
Khoảng trời có màu bằng lăng, ướp tím con đường trước cổng trường …
Phủ lên một màu man mác cho tuổi học trò thêm mơ mộng…
Ký ức ấy còn là cái đỏ rực cánh phượng giăng ngang, giắt đầy giỏ xe của mấy cô cậu học nhỏ mê trò lãng mạn, ngây ngô.
7 năm trôi qua, sót lại trong tôi chút ký ức về ngôi trường cấp 3 “huyền thoại”.
Là buổi chào cờ lắm chiêu dưới gốc liêm già với trò thả dù của mấy chú sâu xinh xắn
Là buổi ra chơi ngồi ngắm lá me bay lả tả
Là buổi chiều mưa muộn lấm tấm trên tà áo của mấy cô nữ sinh thẹn thùng vội bước..
***
Và tôi, một tôi của hôm nay bao lần rung động trước màu xanh của đất mẹ thân thương
Có người bảo vì tôi lãng mạn…Thật ra tôi không
Có một ước mơ vui đôi lần xuyệt qua trong đầu
“ Ước chi có một ngày tôi nằm hình chữ X giữa công viên
Ước chi có một ngày tôi lái xe lu….”
…. Thế đấy…
Tôi thích núi rừng, biển cả…vì tôi thấy tự do nơi ấy, lòng nhẹ bâng trong tịch mịch của bao suy nghĩ,…
Tôi nhỏ bé nơi chỉ có tôi và cái bất thần của thiên nhiên, trời đất…
Là một tôi không sợ hãi…là một tôi đang thèm tự do…..
“mây của trời thì để gió cuốn đi…” tôi từng đọc câu này đâu đó.
Cây - Mùa lá rụng - Ký ức giăng ngang
Viết Bởi: Triệu Thùy Dương
No comments:
Post a Comment