Sunday, July 6, 2014

Tháng 7, có một nỗi buồn không tên (Thì thầm 372)

Blog Tháng 7 Thì thầm bên bàn phím - Nhưng cơn mưa mùa hạ đầu tháng 7 như khiến tâm trạng của mỗi chúng ta như lắng lại giữa sự ồn ào, náo nhiệt của mùa hè. Nếu bạn cũng có những tâm sự về tháng 7 thì hãy chia sẻ với thì thầm của ngày hôm nay nhé, Thì thầm 372 – Tháng 7, có một nỗi buồn không tên.
***
Tháng 7 những cơn mưa bất chợt cũng như lòng người thoáng vui lại thoáng buồn, mùa của chia ly, những ký ức xưa cũ lại tìm về chập chờn trong những giấc mơ.
Tháng 7, có một nỗi buồn không tên (Thì thầm 372)
Tháng 7 của 8 năm về trước, cô bé 18 tuổi chia tay tuổi học trò đầy mộng mơ vương lại những nụ cười trong sáng, những ngày tháng miệt mài với sách vở để chiến đấu tiếp với cánh cổng trường đại học. Tháng 7 những cơn mưa đã chứng kiến những vất vả, vui buồn cùng những ký ức đẹp đẽ, rồi cánh cổng trường đại học cũng đã mở ra khi tháng 7 khép lại.
Tháng 7 của 4 năm sau đó là những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời, đi qua bao yêu thương, tháng 7 ngoài những cơn mưa còn là những giọt nước mắt của chính mình của bạn bè khi phải xa nhau kết thúc quãng đời sinh viên đẹp đẽ, bước vào cuộc đời mới với đầy thử thách.

Và cũng chính tháng 7 của một năm trước đó thôi, cô gái 25 tuổi trong cơn mưa tháng 7 đã khóc cạn nước mắt với tình yêu của mình, những cơn mưa xối xả như muốn xoa dịu những mất mát trong lòng, dù sao cô cũng thổ lộ hết lòng mình đã đi hết đến tận con đường để quay đầu và mong muốn tìm một con đường mới.

Và rồi tháng 7 năm nay lại về, cũng bắt đầu bằng những cơn mưa bất chợt, đâu đó có tiếng hát xa xăm: “Một cơn mưa đi qua để lại những ký ức anh và em, tìm em trong cơn mưa anh thẫn thờ, lần theo những ký ức đánh rơi…’’. Tháng 7 năm nay có gì đang chờ đợi cô? Không sôi nổi ồn ào, cô lựa chọn cách cuộn mình để trải nghiệm cảm nhận cuộc sống chậm rãi và ý nghĩa hơn. Tháng 7 lại đến có một nỗi buồn không tên về nơi xa cũ, về những người đã cũ. Cô lại chờ đợi, chờ đợi một thứ gì mới mẻ sẽ đến. Phải chăng khi ta vấp ngã ắt hẳn khi đứng dậy sẽ mạnh mẽ hơn. Ngày đầu tiên của tháng 7 cô tự hỏi mình nên làm gì và nên bắt đầu từ đâu, cô muốn mình thoát khỏi những lối mòn đã cũ, những ký ức đã cũ, và những cô đơn dường như cũng đã cũ. Nỗi đau cô không muốn bị nhắc tới hay gợi lại hãy để nó tự liên da, một năm qua với bao cố gắng để ngày này đến lòng cô lại chùng lại, suy tư.

Có lẽ như định mệnh tháng 7 gắn với những ký ức buồn và đáng nhớ, và người ta dường như sống chậm lại, cuộc sống đâu phải chỉ có những ngày vui.

Tháng 7 mùa này có điều gì đang chờ đợi cô.
Tháng 7, có một nỗi buồn không tên (Thì thầm 372)
Theo: Blogviet.com.vn / NhacVietPlus

No comments:

Post a Comment