Tôi là tác giả bài “Tôi sợ chồng sẽ đẩy mình đến với người khác”. Khi tôi muốn bắt chuyện anh trả lời cho có rồi thôi. Ngay cả việc đối thoại hàng ngày với chúng tôi đã khó huống hồ gì chuyện gần gũi vợ chồng.
Tôi xin cảm ơn và trân trọng các ý kiến đóng góp của mọi người. Càng trân trọng hơn khi tôi nhận được sự chia sẻ và đồng cảm của đa số bạn đọc, nó giúp tôi nguôi ngoai phần nào khi đang rơi vào vực thẳm cuộc đời. Tôi đã đọc đi đọc lại tất cả ý kiến để suy nghĩ, tìm ra nguyên nhân và giải pháp cho cuộc hôn nhân này.
Chồng xem tôi như người vô hình- - hinh minh họa |
Tôi đã quyết định đưa đơn cho chồng như một phép thử. Nếu thực sự anh đồng ý ký coi như kết thúc và tôi sẽ có hướng đi cho riêng mình, thực tế anh không ký và nói không bao giờ ký. Anh còn nói thêm một câu mà khiến tôi đau đớn rất nhiều “Em muốn làm gì thì làm”. Đúng như những gì anh nói, không thèm quan tâm mặc dù tôi có về nhà rất khuya, làm bao nhiêu chuyện dại dột, vẫn sống chung một nhà nhưng dường như anh không thấy sự tồn tại của tôi. Thực sự tôi không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến chồng xem mình như “người vô hình”.
Có ý kiến cho rằng tôi vô công rỗi nghề nên ngồi trách móc chồng. Thật sự không phải vậy vì tôi tốt nghiệp đại học, có công việc làm ổn định chứ không sống bám vào chồng. Ý kiến khác cho rằng tôi viết ra tâm sự để có cái cớ ngoại tình thì hoàn toàn sai lầm vì nếu chỉ muốn thỏa mãn dục vọng tôi đã ngoại tình từ lâu chứ không đau khổ và dằn vặt khi bị chồng ghẻ lạnh, thờ ơ. Tôi là người có suy nghĩ theo kiểu truyền thống nên đã gìn giữ mình và chỉ trao cái quý giá nhất của người con gái cho chồng. Đối với tôi, tình yêu, sự quan tâm chăm sóc và chia sẻ còn quan trọng hơn cả tình dục. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận tình dục là chất keo kết dính và làm tình yêu thăng hoa hơn trong cuộc sống vợ chồng.
Do có việc nên con tôi tạm về quê với ngoại hơn một tháng và đầu tháng 6 đã lên lại Sài Gòn, mẹ tôi cũng lên cùng để chăm sóc cháu giúp. Tình hình có vẻ khả quan hơn một chút khi có sự hiện diện của con và mẹ vì nếu anh đi làm về mà con còn thức thì anh sẽ chơi với con, tôi sẽ được nghe giọng nói của anh nhiều hơn. Anh vẫn chơi với con và nói chuyện với mẹ tôi nhưng rất hạn chế nói chuyện với tôi.
Dù đã cố gắng tìm hiểu bằng nhiều cách nhưng tôi không thế nào biết được nguyên nhân chồng bị bệnh gì, anh có ngoại tình không hay là người đồng tính? Tất cả những câu hỏi đó luôn ở trong đầu nhưng tôi không thấy biểu hiện gì lạ ở chồng ngoại trừ việc anh lạnh nhạt, thờ ơ và không muốn gần gũi. Chồng vẫn không muốn nói bất kỳ điều gì với tôi, có chăng chỉ là những vấn đề của con mà thôi. Tôi không biết mình đã phạm tội tày đình gì để chồng phải đối xử như thế. Lúc yêu nhau, anh là người vui vẻ, hoạt bát và hài hước. Khi cưới nhau về, tôi biết anh sống nội tâm nhưng đối với mọi người anh vẫn vui vẻ như vậy, sao chỉ riêng với tôi anh lại hoàn toàn khác.
Những lời đối thoại giữa chúng tôi cực kỳ nặng nề. Khi tôi muốn bắt chuyện anh trả lời cho có rồi thôi. Giờ ngay cả việc đối thoại hàng ngày với chúng tôi đã khó huống hồ gì chuyện gần gũi vợ chồng. Nó như một thứ thật sự xa xỉ đối với tôi trong khoảng thời gian này.
Tôi đã tự nhủ là cố gắng sống với nhau vì con nhưng tim vẫn rất đau và khóc rất nhiều. Tôi nghĩ có lẽ kiếp trước mình nợ anh nhiều và làm anh đau khổ nên giờ mới bị anh đối xử như thế. Nghĩ vậy để tự an ủi mình, để có lý do mà sống tiếp thôi nhưng vết thương lòng vẫn đau âm ỉ và nước mắt cứ trào ra khi nhìn thấy tấm hình cưới của 2 vợ chồng mỗi tối bước vào phòng ngủ. Cả những khi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của 2 đứa lúc yêu nhau, những lời hứa hẹn của anh sẽ yêu và chăm sóc tôi trọn đời, lúc đọc những câu chuyện về tình yêu, nghĩa vợ chồng… hay nhìn những cặp đôi hạnh phúc mà thấy chạnh lòng.
Giờ tôi chỉ cầu mong một điều: nếu thật sự chồng không còn yêu, không xem tôi là vợ mà chỉ xem tôi là mẹ của con anh thì ít nhất anh hãy xem tôi là bạn hay một người nào đó luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc và luôn ở bên khi anh cần. Xin anh hãy đối xử với tôi như những người bình thường anh gặp trong cuộc sống bởi khi ra đường gặp một người lạ mà nhìn mình trìu mến, nở một nụ cười thân thiện mình cũng sẽ đáp trả giống vậy; huống hồ gì tôi luôn lo lắng và yêu thương anh kia mà.
Xin anh đừng lạnh lùng, nặng nề như thế vì làm sao chúng tôi có thể sống với nhau mãi trong bầu không khí như vậy được. Tôi biết anh cũng thấy mệt mỏi chứ không chỉ riêng tôi, mà nói đúng hơn là mệt mỏi khi đối diện với tôi. Nếu anh thật sự không muốn nói ra để giải quyết vấn đề cũng không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này vì con và vì thể diện của bản thân, gia đình thì mong anh hãy làm cho nó nhẹ nhàng để cả hai có thể nhẹ lòng sống tiếp trong cùng một mái nhà.
Chồng xem tôi như người vô hình
Theo: Dung - vnexpress.net/
No comments:
Post a Comment