Sunday, July 6, 2014

Blog Radio 345: Mẹ nói với con gái về hạnh phúc

Blog Radio - Giữa mẹ và con gái luôn có một sợi dây tình cảm kết nối đặc biệt ngay cả khi họ không ở gần nhau. Rồi một ngày trải qua những biến cố của cuộc sống, ngồi lại bên nhau, cùng cảm nhận sự bình yên và hạnh phúc - nó giống như những lời thủ thỉ của mẹ và con gái.... "Con có cảm thấy hạnh phúc hay không chính là ở đôi mắt của con, ở cách nhìn của con về cuộc sống. 

Chỉ cần con cho phép bản thân mình được hạnh phúc, thì nhất định con sẽ tìm được cho mình cụm từ ấy trong cuộc đời."Tình yêu là khi biết điểm dừng cho bản thân chứ không phải mải miết đi theo những vết trườncủa ngày hôm qua! 

Lá thư trong tuần: Mẹ nói với con gái về Hạnh Phúc
“Hạnh phúc là gì hả mẹ?”

Ngày còn bé, khi chỉ là một đứa trẻ lên năm, đã có một lần tôi hỏi mẹ như thế. Lúc ấy, mẹ chỉ cười – một nụ cười nhẹ nhàng tựa như mặt nước mùa thu, rồi mẹ ôm đứa con gái bé bỏng đang tròn xoe mắt nhìn mẹ vào lòng. Mẹ nói:

“Con gái à! Hạnh phúc vốn dĩ là một khái niệm trừu tượng lắm. Nó không màu, không mùi, không vị; nhưng nó đủ sức để người ta nhận ra nó, để người ta đuổi theo và nắm bắt nó”.

Có người bảo rằng hạnh phúc có màu đỏ. Con biết tại sao không? Bởi, màu đỏ sặc sỡ, màu đỏ huy hoàng, màu đỏ bắt người ta phải chú ý đến nó. Ừ, thì có lẽ cũng đúng! Nhưng theo mẹ, hạnh phúc đôi khi rất đơn giản. Hạnh phúc không là một cái gì đó quá lớn lao, quá kì vĩ, quá to tát. Lắm lúc, nó được bắt đầu từ những gì rất đỗi thân thuộc, bình thường và nhỏ nhặt.

Mẹ cũng từng được nghe người ta nói rằng hạnh phúc có vị ngọt – vị của cái kẹo mà con vẫn thường hay ăn. Con có nghĩ giống như thế không, con gái của mẹ? Hạnh phúc quả thật rất đỗi ngọt ngào. Nhưng con biết không, ngoài vị ngọt dễ chịu đó, để có được hạnh phúc, người ta sẽ phải trải qua rất nhiều hương vị: đắng cay, chua xót, mặn chát,..v..v… Vì thế, mẹ nghĩ rằng, nếu nói hạnh phúc có vị, thì đó phải là tổng hòa của các mùi vị.

Mỗi người trên cuộc đời này sẽ có cho riêng mình một định nghĩa về hạnh phúc khác nhau. Vì cuộc sống này là một bức tranh đa màu, đa sắc; chúng ta đứng từ những góc nhìn khác nhau, sống trong những hoàn cảnh khác nhau, có cho bản thân những mối quan hệ khác nhau nên cách mà chúng ta cảm nhận cuộc sống cũng sẽ rất khác nhau. Có thể với mẹ, hạnh phúc là khi được nhìn thấy con và bố có được một bữa ăn ngon. Thì với bố, hạnh phúc là khi bố đạt được những thành công trong công việc, nhìn thấy gia đình ta đầy đủ về vật chất và tinh thần. Còn với con, có lẽ hạnh phúc của con sẽ là khi nhận được một cô búp bê xinh xắn, một bộ quần áo thật đẹp hay đơn giản chỉ là khi được bố mẹ đón về sớm mỗi khi tan trường,có phải không?

Con hỏi mẹ: “Hạnh phúc là gì?” ư? Có thể, những gì mẹ nói ra sẽ là khó hiểu đối với một đứa trẻ lên năm như con, nhưng mẹ tin năm tháng sẽ giúp con dần dần hiểu được những gì mà mẹ muốn nói. Mẹ mong rằng, đó sẽ là bài học theo con trong suốt cả cuộc đời này. Hạnh phúc là một danh từ, là cái cách mà người ta dùng để gọi về cảm xúc khi con cảm thấy vui, khi con cảm thấy thỏa mãn và toại nguyện. 

Con có cảm thấy hạnh phúc hay không chính là ở đôi mắt của con, ở cách nhìn của con về cuộc sống. Chỉ cần con cho phép bản thân mình được hạnh phúc, thì nhất định con sẽ tìm được cho mình cụm từ ấy trong cuộc đời.
Blog Radio 345: Mẹ nói với con gái về hạnh phúc
- Hạnh phúc với một đứa trẻ nằm nôi đó là bầu sữa ngọt ngào của mẹ, là cái hôn nhẹ lên trán của ba.
- Hạnh phúc của một đứa trẻ lên sáu là khi lầu đầu cắp sách đến trường, được mọi người gọi là “học trò”, được bước qua cánh cổng của trường Tiểu học để chuẩn bị cho một cuộc hành trình chinh phục tri thức.

- Hạnh phúc của một người học sinh đó là khi cầm trên tay quyển vở có những điểm 10 đỏ chót, kèm theo lời phê bình của cô: “Con giỏi lắm! Cố gắng phát huy, con nhé!”

- Hạnh phúc của những cô, cậu học trò khối 12 sẽ không là gì khác ngoài cái cảm giác vào ngày mà giấy báo đỗ Đại học được gửi đến nhà. Thế là đã chính thức trở thành một tân sinh viên.

- Hạnh phúc của người sinh viên là gì? Đó là lúc có thể tự đi làm thêm, đỡ đần gánh nặng cho mẹ cha. Là lúc được tham gia những hoạt động tình nguyện để mang lại niềm vui cho mọi người, để hạnh phúc được lan tỏa và san sẻ đi muôn nơi. Là khi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi và tìm được cho riêng mình một công việc ổn định sau bao tháng ngày ngồi trên ghế giảng đường.

- Hạnh phúc của một người nhân viên là khi nhận được lời khen từ cấp trên, hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.

- Hạnh phúc của một vị bác sĩ là khi mang lại cuộc sống cho người khác, là khi giúp họ chiến thắng được lưỡi hái của tử thần, để họ có thêm thời gian, thêm cơ hội để ngắm nhìn và tận hưởng cuộc đời tươi đẹp.

- Hạnh phúc của một người giáo viên có lẽ sẽ là lúc được nhìn thấy bao thế hệ học trò lớn lên, trưởng thành và thành đạt trong cuộc sống.

- Hạnh phúc của một người mẹ đơn giản lắm! Chỉ cần gia đình êm ấm, được nhìn thấy chồng và các con vui, được chăm sóc cho họ, được nhận lại từ họ một cử chỉ quan tâm, một cái ôm ấm áp.

- Hạnh phúc của một người cha đó là thành đạt trong sự nghiệp. Trở thành một người đàn ông trụ cột trong gia đình, một người cha đáng để cho các con tự hào.

- Hạnh phúc của một cô gái đó là yêu và được yêu. Con gái, ai cũng mong sẽ tìm được cho đời mình một bờ vai đủ vững chắc để họ tựa vào những lúc yếu mềm nhất; một bàn tay đủ ấm để nắm lấy tay họ ở giữa chốn đông người, kéo họ ra khỏi sự lạc lỏng và cô đơn.

- Hạnh phúc của một chàng trai là gặp được một cô gái dịu dàng, sẵn sàng lắng nghe, hiểu và cảm thông cho họ.
Vậy đấy con gái à! Không ai hạnh phúc giống ai đâu! Hạnh phúc là do chính con tự tạo ra, tự tìm lấy và tự cảm nhận. Con không thể cứ ngồi một chỗ, mà ỉ ôi than thở: “Sao hạnh phúc không đến tìm mình?”, con cũng không thể chờ người khác mang đến hạnh phúc cho con. Cuộc sống là của con, hạnh phúc cũng là của con. Con hãy sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn để lắng nghe được tiếng gọi của hạnh phúc. Hạnh phúc vẫn luôn tồn tại xung quanh con, nhưng có lẽ những bộn bề, những tính toán thiệt hơn, những nỗi buồn không đáng có đã làm nhòe đi đôi mắt con, khiến con không còn nhìn thấy rõ hạnh phúc nữa.

Nếu có ai đó nói với con rằng họ không hạnh phúc, họ là người bất hạnh nhất trên cuộc đời này. Thì con hãy nói với họ, những gì mà mẹ sắp nói với con nhé:

- Con đâu là đứa trẻ bất hạnh, khi con vẫn được sống trong vòng tay của bố mẹ, được cảm nhận hơi ấm tình thương từ mọi người xung quanh con. Con vẫn còn có nơi để trở về sau bao mệt mỏi trong cuộc sống, đó chính là gia đình. Còn những người không nơi nương tựa, họ sẽ biết cậy nhờ vào đâu?

- Con nói rằng con không hạnh phúc ư? Vậy con có còn nhớ những bộ phim tài liệu về mảnh đất châu Phi đầy nắng gió mà con vẫn thường xem không. Cách con nửa vòng trái đất, những đứa trẻ ốm yếu, thân hình chỉ còn da bọc lấy xương đang nhặt nhạnh những thức ăn còn thừa trên mặt đất. Con có thể chọn lựa thức ăn cho mình, con có thể chê món này không ngon, món kia nấu không vừa miệng. Còn họ, họ không có quyền để lựa chọn, bất cứ thứ gì có thể giúp họ cầm cự được sự sống cũng đủ khiến họ ấm lòng.

- Con có bất hạnh không khi con có được một cơ thể khỏe mạnh. Ngay cả Nick Vujicic – người đàn ông được biết đến với những khiếm khuyết của cơ thể, nhưng ông vẫn mỉm cười mỗi ngày, vẫn lạc quan mà sống đấy thôi. Helen Keller đã từng nói: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi, cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để mang giày.” – suy ngẫm về câu nói này nhé, con gái!

- Con nói rằng con hay gặp thất bại. Con bảo rằng ông trời bất công với con. Con than vãn rằng sự cố gắng của con không được đáp trả. Nhưng con à, một cái cây nếu được mọc trên một vùng đất khô cằn sẽ bám rễ sâu hơn để tìm được nguồn nước so với những cây được mọc trên một mảnh đất màu mỡ. Khó khăn, thử thách sẽ giúp con trưởng thành hơn, chín chắn hơn và vững vàng hơn trong cuộc đời. Đừng gục ngã, con gái! Con đường đến với thành công sẽ trải đầy hoa hồng – rất đẹp và bắt mắt, nhưng khi bước lên đó, chân con sẽ phải chấp nhận rướm máu bởi những gai nhọn của chúng. Chỉ khi con có đủ lòng tin, đủ nghị lực thì con mới có thể chạm tay đến được bầu trời ước mơ. Mẹ mong, kinh nghiệm sẽ là tên mà con đặt cho thất bại của mình.

Điều cuối cùng, mẹ muốn con nhớ, hạnh phúc là một hành trình chứ không phải là một đích đến. Con đừng tìm kiếm nó ở một nơi nào xa xôi. Thật ra, hạnh phúc giản đơn lắm, gần gũi lắm. Con hãy dừng lại một giây, một phút trong cuộc đời để thấy được hạnh phúc. Con cần phải thoát ra khỏi vũng bùn của sự tuyệt vọng, của những nỗi buồn chán chường thì con mới có thể bước tiếp và tìm kiếm hạnh phúc cho mình, con gái nhé!”

Khi tôi năm tuổi, mẹ đã dạy tôi như thế. Khi ấy, tôi chỉ biết im lặng và lắng nghe mẹ nói, nhưng với trí khôn của một đứa trẻ, tôi không hiểu được nhiều. Và giờ đây, mười ba năm sau – khi tôi đã là một thiếu nữ mười tám, mỗi lần nhớ đến bài học đầu đời này, tôi lại mỉm cười và thầm cảm ơn mẹ - người phụ nữ tuyệt vời nhất trong mắt tôi. 
Còn bạn, bạn đã có cho riêng mình một định nghĩa về hạnh phúc chưa? 

“Hạnh phúc là …”, bạn hãy tự điền câu trả lời vào ô trống còn thiếu nhé! Hãy nhớ, hạnh phúc không cao xa quá đâu, nó đang ở xung quanh, ở cạnh bên bạn đấy thôi!

• Phạm Trần Hồng Vân
Truyện ngắn "Hạnh phúc sau màn mưa" 

Thời gian qua đi không một lần ngoái lại, những hạt mưa bay lất phất trong buổi sớm mai của Đà Lạt càng làm cho bầu không khí thêm lạnh lẽo, Đà Lạt đẹp thật, thơ mộng thật, nhưng cũng thật buồn, một nỗi buồn thêm phần cô quạnh trong lòng An. Xa Đà Lạt đã gần bốn năm, bốn năm nơi xứ người chưa ngày nào cô nguôi đi nỗi nhớ về miền đất cô từng sinh ra và lớn lên. Nơi đây cô có người mẹ tần tảo chịu bao sóng gió cuộc đời nuôi cô lớn khôn, cũng tại nơi đây, cô có một mối tình vấn vương từ thuở thơ bé vẫn còn giữ. Và giờ cô trở về với nó, những ký ức với cô chưa hề ngủ quên trong lòng nay lại thêm gợn sóng.

Bốn năm tìm quên cho mối tình thời thơ dại, bốn năm cất giữ những ký ức của ngày hôm qua như những lần bước đi trong sóng gió của cuộc đời. Cô yêu Táo xanh cũng như yêu Đà Lạt của ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai nữa. 

Đà Lạt thơ mộng như một nàng công chúa ngủ quên nơi rừng sâu chờ đợi chàng hoàng tử của riêng mình, yên bình, lặng lẽ và đẹp một cách kiêu ngạo giữa bạt ngàn cao nguyên hoang dại. Nhưng cũng mang nét buồn của đôi mắt một người thiếu nữ giữa những gì xanh xanh của gió lạnh.

An xa anh đến nay đã gần 6 năm, một khoảng cách vô định đã đưa "Táo xanh" của An xa cô ngay từ khoảng cách trong chớp mắt của thời gian, anh rời An để đến phương trời mới với lời nhắn đầy mơ hồ "nếu thật sự có duyên, hẹn gặp em ở khung trời Hà Nội". Lời nhắn cũng như một thử thách trong tình cảm với Táo xanh của An. Ngồi bên cửa sổ quán cafe cạnh hồ Xuân Hương, vẫn vị trí đó, vẫn thứ đồ uống đó, chỉ có khác là thời gian và con người, những hạt mưa lất phất tạt ngang khuôn mặt An khiến cô như thể trở về với nhưng ngày xưa cũ.
...
- Dâu tây, chờ anh với...
- Anh chậm quá, đi muộn vậy thì làm sao nhặt được quả thông đẹp.
- Nhưng chẳng phải em đã nhặt rất nhiều sao? còn lấy nữa làm gì?
- Mọi người nói, nếu có một căn nhà bằng quả thông thì mọi ước muốn đều trở thành hiện thực. Em muốn …
- Em khờ quá, không có đâu...
...
- Sao em lại khóc?
- Bọn chúng nói em không có ba, em có ba, chỉ là ba em đi công tác xa thôi, rồi ba em sẽ về.
...
- Táo xanh, bài toán này khó quá, giải giúp em đi anh.
- Dâu tây ngốc, anh không giải toán cho em được đâu, anh chỉ có thể hướng dẫn em giải được thôi.
....
Cứ như vậy, An cùng Lâm lớn lên bên nhau như một phần tất yếu của cuộc sống, và nhìn vào họ cứ như thế không bao giờ chia lìa, nhưng số phận thật thích trêu đùa với những vận mệnh. Lâm đã phải xa An, xa An trong lời hứa có phần mơ hồ của cuộc đời khiến An đã từng có phần nghi ngờ những gì Lâm đã hứa cùng cô ngày anh theo gia đình ra Hà Nội.
"Hứa mãi bên em mà sao anh lại quên" An gào lên trong tiềm thức và rồi lại biện minh cho những gì đang diễn ra, khi những dòng Email, những tin nhắn facebook, Yahoo,… cho Lâm cứ đua nhau chìm vào quên lãng theo dòng ký ức, những nhớ thương của An về Lâm dài ngoằng theo năm tháng. "phương trời màu hồng đó đã cướp anh khỏi em thật rồi" An gạt dòng nước mắt mà lòng đắng cay. "Nhất định, nhất định em phải ra Hà Nội tìm anh" Những năm tháng còn lại thời học sinh của An trôi đi trong lặng lẽ với bảng điểm đẹp hơn bất kỳ điều gì cô muốn, tấm vé vào một trường chuyên ngữ của Hà Nội nơi khung trời đó đã đến, và An đã đi, một chuyến đi mang nhiều nước mắt của niềm hy vọng. Để rồi ngày hôm nayAn trở về với Đà Lạt của cô với đúng những gì An có của ngày ra đi, khi Hà Nội không hề lựa bàn tay với An, cô đã không thấy Lâm, 4 năm lặng lẽ qua đi với những lần tìm kiếm. Đã không thể đếm được số lần cô ngửa mặt hỏi trời "Táo xanh của con ở đâu trong đất nước nhỏ bé này"?
.....
Và giờ đây, cô cay đắng trở về Đà Lạt cũng chỉ một mình với tổn thương xen lẫn sự hụt hẫng đã tích tụ bao năm qua trong lòng.
...
- Mẹ à, nghèo cũng là tội sao mẹ ơi?
- Con à, nghèo có gì đâu mà tội tình? Nhưng con đừng chờ nó nữa, sáu năm rồi, nếu thật sự yêu con thì sự ngăn cấm của gia đình nó đâu có là gì, nếu thực sự thương con sao nó lại lỡ để con mòn mỏi trong chờ đợi như vậy?
- Vậy mẹ chờ điều gì ở ba con?
- Mọi chuyện khác nhau con ạ, mẹ không chờ ba con, mẹ chờ con, con yêu ạ!

An được gì trong những lần chờ đợi ký ức hay chỉ là những thất vọng triền dài theo ngày tháng hôm qua. Hà Nội hôm qua đã không để An được thấy Táo xanh thì Đà Lạt hôm nay cũng nên trả cho An một Táo xanh chăng? Nhưng An biết tìm Táo xanh của cô ở đâu? Khi bao năm trôi qua mọi thứ vẫn cứ lặng thing? An được gì và còn lại gì sau những ngày tháng mòn mỏi chờ đợi?

Nhìn lại bốn năm sinh viên của An là những ngày cặm cụi với việc đi học, rồi làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống của một đứa sinh viên nhà nghèo và rảnh rỗi là lại tìm kiếm Táo xanh như một nghĩa vụ với trái tim. Một điều nghịch lý khi theo thời gian những mối quan hệ bạn bè của An cứ khép lại dần theo năm tháng, và giờ đây khi cô trở về Đà Lạt xưa cũ cũng chỉ như ngày xưa không hơn không kém, có chăng chỉ là thêm những vết sạn trong lòng. An nằm gối đầu trên đùi mẹ, mơ hồ nghĩ những chuyện đã qua, và những ngày tháng sắp tới của mẹ con cô mà cô thoáng rung mình khi chợt thấy mình không có chút định hướng gì cho tương lai, bằng từng này tuổi đầu mà An vẫn để mẹ phải héo hon vì những lo lắng, An thấy mình thật có lỗi, chút sóng gió cuộc đời mà đã không thể gượng dậy sao?
Blog Radio 345: Mẹ nói với con gái về hạnh phúc
- Mẹ à, hạnh phúc là gì ạ? Cuộc sống khó khăn, ba bỏ rơi mẹ, mẹ có thấy mình bất hạnh không?
- Khi ba con rời bỏ mẹ, lúc đó mẹ thấy hụt hẫng cùng sự căm phẫn, nhưng rồi mẹ nghĩ đơn giản nếu nuôi con lớn trong sự căm thù của bản thân thì sẽ biến con trở thành đứa trẻ chỉ biết đến sự thù hận mà thiếu đi tình yêu thương. Nên mẹ bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Còn cuộc sống khó khăn hay giàu sang là do mỗi con người tự cảm nhận. Con thấy đấy, chúng ta đôi khi cần bằng lòng với những gì đang có để cảm nhận được sự hạnh phúc đang đến con ạ. Hạnh phúc chính là ở mỗi con người, con đang đi tìm sự hạnh phúc từ chính chiếc bóng của bản thân, càng đuổi càng thấy mất mát và vô vọng.
- Mẹ ơi, nhưng con không thể quên được Táo xanh, con không thể cảm nhận thấy hạnh phúc khi bên ai ngoài anh ấy! – An nghẹn ngào trong dòng nước mắt
- Mẹ biết, mẹ không kêu con quên, nhưng con ơi, là con quá bảo thủ, con sống trong u uất bao lâu nay, con không muốn quên. Con không cho người khác một cơ hội, và cũng không cho chính mình một cơ hội, thì sao con biết sẽ không thể có được hạnh phúc?
- Mẹ ơi!... – An gạt dòng nước mắt khẽ ngồi dậy nhìn thẳng vào đôi mắt cũng đang ngấn lệ nhìn cô một cách trìu mến.
- Mẹ biết lòng con đau, nhưng chỉ hôm nay nữa con nhé, từ hôm sau con hãy là con, đừng chờ đợi trong vô vọng nữa. Một lần bước chân không có nghĩa là phải bước tiếp, đã yêu ai đó không có nghĩa là mãi yêu. Để được hạnh phúc, đôi khi mình cũng cần bằng lòng với những gì đang có. Trong cuộc sống này, thứ quan trọng nhất không phải là những giấc mơ xa vời mà là những thứ đang có trong bàn tay con. Đừng để vuột mất rồi mới hối tiếc con ạ, cuộc đời có bao lâu cho những lần chờ đợi? Hạnh phúc không lướt qua ai, nhưng mỗi người có đủ tỉnh táo để nhận ra hạnh phúc của mình hay không lại là chuyện khác.

Thoáng nhìn Đà Lạt trong mơ nhuộm màu vàng óng của hoa Dã quỳ hai bên đường, sắc tím mộng mơ của phượng, hay những cái lạnh tê tái vào ban đêm nhưng lại rực nắng ấm buổi trưa nồng. Thật làm say đắm lòng người. Một thiên nhiên tươi đẹp như vậy, đâu phải là để con người u uất, sầu thảm. An nhẹ nhàng bước dạo trên khung đường khi còn nhỏ cô cùng Táo xanh chơi trốn tìm. “Thì ra em với anh vẫn đang chơi trốn tìm, và em là kẻ thua cuộc vình viễn trong cuộc chơi này, em mãi mãi không thể tìm thấy anh. Khi anh đã cố gắng trốn thì em có lục cả thể giới cũng không thể thấy được anh.” An khẽ đưa tay gạt dòng nước mắt trong màn mưa lất phất của buổi sớm mai “Đúng, nếu thật sự anh muốn bên em thì đã không để em phải tìm, những cơn mưa bất chợt trong lòng em cần dừng lại thôi…”

An bắt đầu đi làm, một công việc không quá nặng nhọc, không nhiều tiền, nhưng đủ bình thản để An sống những tháng ngày bình yên bên người mẹ hiền nơi Đà Lạt của những người đến và rồi lại đi. Những năm tháng sóng gió trong lòng cần dừng lại để đón nhận những điều mới mẻ của cuộc sống, ai đâu cần cho những điều đã qua. Sáng đi làm, chiều tan làm cùng mẹ đi chợ, nấu ăn rồi cùng mẹ trò chuyện, ngả đầu vào lòng mẹ và chìm vào giấc ngủ một cách êm đềm… Thứ hạnh phúc thật đơn giản như vậy mà An bao lâu nay cứ đi tìm kiếm tận đâu xa xôi trong nhưng giấc mơ của ngày hôm qua. Thì ra cuộc sống thật đơn giản, thật nhẹ nhàng, vậy mà sáu năm qua An cứ mải miết chạy theo những bước chân không thuộc về cô. Sáu năm tự gây sóng gió trong lòng, tự dằn vặt bản thân và cả những ký ức thời thơ ấu không còn thuộc về hôm nay, sáu năm sống với những giấc ngủ chập chờn giữa ký ức và thực tại, sáu năm với những cơn mưa nặng hạt trong lòng. Và giờ đây An mới chợt hiểu rằng tình yêu chính là hạnh phúc khi nắm được trong lòng bàn tay, chứ không phải tìm kiếm đâu xa xôi nơi thế giới này. Tình yêu là khi phải biết điểm dừng cho bản thân, chứ không phải mải miết đi theo những viết trườn của ngày hôm qua. Hạnh phúc là phải biết sống với thực tại, sống với những điều của ngày hôm nay chứ không phải là những điều của ngày hôm qua.
http://blogviet.com.vn/blog-radio

No comments:

Post a Comment