Con gái yêu!
Mẹ viết cho con những dòng này khi con gái mẹ đang say sưa trong giấc ngủ thần tiên, ngắm nhìn con, mẹ thấy hiện lên hình ảnh thiên thần với đôi cánh trắng đang bay trên bầu trời và reo lên gọi “ Mẹ ơi! Trên này đẹp quá”
Con gái yêu, con hãy nhớ rằng con mãi là niềm tự hào và là tình yêu lớn nhất đối với mẹ. Ngày mai, con gái mẹ sẽ vào lớp 1 và sau này khi lớn lên, con cũng sẽ được làm mẹ như mẹ bây giờ, được làm mẹ đó là một thiên chức và cũng là một hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ.
Mẹ nhớ, ngày con sinh ra là một ngày rất đẹp, bầu trời trong xanh và hiền hòa, vạn vật như tỉnh giấc sau một đêm say ngủ, chim hót líu lo trên tán lá, ánh nắng nhảy nhót trên mái nhà, con sinh vào mùa đông nhưng gió rét không dữ dội mà chỉ hơi se se lạnh và có thêm một chút nắng, hơi thở của thiên nhiên trong ngày Đông hôm ấy thật ngọt ngào, nhẹ nhàng và quyến rũ. Con gái mẹ cất tiếng khóc chào đời và đón ánh bình minh tươi sáng nhất của ngày trong phòng hộ sinh qua khung cửa sổ có hương ngọc lan từ đâu thoảng lại và mẹ biết khi đó bố con đang đứng ở ngoài chân tay luống cuống, hồi hộp chờ bế con trên tay. Mới sinh ra con rất ít khóc, cứ ăn no lại lăn ra ngủ, con không quấy đêm nên nuôi con mẹ thấy rất nhàn, mọi người cứ trêu mẹ “ Trộm vía, con bé ngoan quá, em chẳng giống có con mọn gì”
Nẻo đường con gái tôi - Mùa tóc rối |
Lớn lên 2 tuổi, con gái mẹ đi học nhà trẻ, lần đầu xa con, mẹ đã rất sợ, mẹ sợ con lạ lẫm và không quen rồi con lại khóc, lại đòi mẹ và mẹ đã rất nhớ con, ngồi làm việc mà mẹ thấp thỏm không yên, mẹ sợ con gái mẹ không quen giường lại không ngủ trưa, mẹ sợ con gái mẹ không chịu ăn cơm cùng các bạn ở trường, mẹ đã rất sợ và mẹ đứng ngồi không yên, mẹ xem đồng hồ liên tục, chỉ mong thời gian trôi nhanh để hết giờ làm qua đón con, ôm con vào lòng mà hôn lên trán, lên đôi má bầu bĩnh của con, hôm đó các cô cùng cơ quan mẹ còn đùa “ Mẹ Mun hôm nay thấp thỏm không yên giống như hẹn hò ai lần đầu ý nhỉ” Hẹn hò lần đầu ư? Mẹ nhớ, ngày đầu bố hẹn hò với mẹ, mẹ cũng không nóng lòng như ngày hôm nay mẹ phải gửi con ở trường. Hết giờ làm, mẹ phóng xe một mạch tới trường đón con, vừa nhìn thấy mẹ từ xa con đã reo lên, con có biết khi đó mẹ hạnh phúc và sung sướng thế nào không? Các cô giáo khen con ngoan, ăn ngủ và chơi với các bạn rất vui, chỉ có giờ đi ngủ là con khóc đòi mẹ kể chuyện cổ tích như hằng ngày ở nhà mẹ vẫn hay làm điều đó cho con, nhưng khi được các cô giáo dỗ dành một chút thì con nín luôn và vâng lời đi ngủ, mẹ yên tâm và hạnh phúc về con gái của mẹ.
Lớn lên chút nữa, con gái mẹ học lớp 4 tuổi, con được chọn vào đội múa của nhà trường, con khoe với mẹ ngay buổi chiều hôm ấy mẹ đón con về, mẹ nhìn thấy ánh mắt ngây thơ thích thú của con, bất nhiên mẹ bật cười, hóa ra con gái mẹ đã biết tự hào và hãnh diện về việc mình sẽ được làm. Nhưng con có biết không, mẹ vừa thấy vui, vừa hạnh phúc nhưng cũng thấy xót xa khi thấy những vết bầm thâm trên đôi chân bé nhỏ của con và cả những giọt mồ hôi bết tóc con sau mỗi buổi tập múa… nhưng mẹ cũng tự hào về con và mẹ biết con gái mẹ đã rất cố gắng, nỗ lực tập, con không sợ đau, không sợ mệt, mẹ vui vì con biết phấn đấu, con biết bỏ công sức của chính mình để thành công. Cố lên con gái yêu, loài người đang đi lên phía trước bằng chính nỗ lực của mình, mẹ tin con gái mẹ sẽ thành công.
Và khi con gái mẹ tròn 5 tuổi thì mẹ mang bầu em trai con vì bố phải đi công tác xa, mẹ lại bị ốm nghén nên rất mệt, mẹ đành phải gửi con về nhờ ông bà nội một thời gian. Xa con, mẹ đã rất nhớ, hôm ông nội lên đón con về quê, mẹ đã khóc, cảm giác sợ hãi và lo lắng, nhớ nhung trong mẹ lúc ấy còn lớn hơn gấp ngàn lần so với lần đầu tiên mẹ gửi con đi nhà trẻ, mẹ đã không cầm được nước mắt khi đôi tay nhỏ bé của con giơ lên vẫy tạm biệt mẹ và con đã chạy lại hôn lần cuối lên trán mẹ trước khi theo ông nội về quê “ Mẹ đừng khóc, con sẽ về với mẹ và em bé trong bụng mẹ khi mẹ khỏe lại, con về thăm ông bà, con sẽ ngoan và nghe lời ông bà, mẹ đừng buồn nhé”.
Con biết không, đêm hôm ấy mẹ đã không ngủ được vì nhớ con, mẹ gọi điện cho bố, bố an ủi và động viên thế nào mẹ cũng không ngủ được, mẹ đành gọi điện cho ông nội để nói chuyện với con, giọng con tíu tít.
– Mẹ ơi, mẹ chưa ngủ ạ, Mun nhớ mẹ lắm nhưng Mun không khóc đâu.
– Mẹ cũng nhớ Mun lắm, Mun nhớ nghe lời ông bà, vài hôm nữa bố đi công tác về, mẹ đón Mun nhé.
– Vâng,con yêu me, mẹ nhớ ngủ sớm đi nhé !
– Mẹ yêu con!
Chỉ mấy câu thôi nhưng mẹ thấy yên tâm hơn về con, mẹ cố ru mình vào giấc ngủ. Hơn một tháng sau, bố đi công tác về, khi đó mẹ cũng không còn ốm nghén nữa, bố về nhà ông bà nội đón con, niềm hạnh phúc trong mẹ như vỡ òa khi được ôm con vào lòng và ngồi nhìn con vuốt ve bụng mẹ, con nói chuyện với em con còn trong bụng mẹ, con kể cho em về những việc, những điều con gặp hay con học được trên lớp, buổi tối con không còn đòi mẹ kể chuyện cổ tích nữa mà ngược lại, con thay mẹ ngồi kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích mẹ hay kể với con và con đã thuộc, mẹ nghĩ em trai con đang tinh nghịch nghe những lời thủ thỉ của con đấy, mẹ thấy em cứ cựa quậy trong bụng mẹ khi nghe con nói chuyện và con còn học gấp những ông sao, những con hạc giấy để làm đồ chơi cho em, con theo mẹ đi siêu thị, tự tay chọn quần áo, chọn đồ chơi để chào đón em con. Mẹ hãnh diện về con gái mẹ lắm
Đó là những dấu mốc mà con gái mẹ đã làm được khi còn đi nhà trẻ nhưng ngày mai con gái mẹ đã vào lớp 1, mẹ thấy hồi hộp và mẹ không ngủ được, nhìn bố ôm con ngủ mà mẹ thấy lòng ngập tràn hạnh phúc và tình yêu. Chiều nay, bố mua về cho con một chiếc váy mới và chuẩn bị một chiếc máy ảnh để ngày mai lưu giữ những hình ảnh đẹp nhất của con gái mẹ khi vào lớp 1, sách vở và cặp sách mẹ đã mua cho con cách đây cả tháng.
Con gái yêu, ngày mai mẹ phải ở nhà vì em con muốn “ chui ra” khỏi bụng mẹ để chơi với con nên mẹ hơi mệt và đi lại khó khăn, bố sẽ đưa con tới dự lễ khai giảng nhưng mẹ tin con gái mẹ sẽ làm tốt và sẽ ngoan.
Mẹ yêu con!
Tuyết Loan - Muatocroi.com
Nẻo đường con gái tôi - Mùa tóc rối
No comments:
Post a Comment