Tình yêu vốn là một đóa hoa nở muộn, biết cần mẫn chăm sóc, lại khéo léo nâng niu mới mong đóa hoa kiêu kỳ ấy nở đẹp và lâu tàn.
Em đã nghĩ, có phải mình đã trở nên quá lạc lõng hay không, khi mà những ngày này người ta mang yêu thương ngập lối. Những cô gái với nét cười e thẹn không giấu giếm niềm hạnh phúc với bó hồng trên tay, những chàng trai với ánh mắt si tình ngơ ngẩn. Chúng ta lạc nhau ở đâu giữa muôn vàn người đang tấp nập và hối hả yêu nhau?
Em đã nghĩ, em sẽ dừng chân và chờ đợi một người em cho là xứng đáng, và em cũng cố gắng xứng đáng để yêu thương họ trọn vẹn thật tâm. Nhưng thời gian cứ trôi đưa đẩy cái xuân này sang xuân khác, khiến em từ lứa tuổi hồn nhiên vô lo vô nghĩ với yêu đương cũng bắt đầu giăng lên nhiều suy tư. Hay là em đã chợ đợi quá lâu?
Em vẫn tin anh là một ai đó đặc biệt hơn so với nhiều người khác, không phải bởi anh giàu có hay tài ba, chỉ vì anh là người có thể khiến tim em rung động. Niềm tin trong em không sai, cũng chưa bao giờ héo mòn. Chỉ là đôi khi em nghĩ, có lẽ em cần tìm ra anh để chứng minh rằng anh là một người đặc biệt, chứ không phải để anh tìm ra em, đi lướt qua nhau rồi mới nhận ra nhau là đặc biệt.
Và có những ngày vắng xa, những cung đường mòn mỏi, những nỗi nhớ xếp tầng, em lục tìm miền quá khứ hanh hao. Chúng mình nhìn nhau ngượng nghịu, cái nắm tay hờ hững trao đi, ánh mắt một chiều có đôi lần bẽn lẽn. Chúng mình đã yêu nhau, phải không anh?
Tình yêu vốn là một đóa hoa nở muộn, biết cần mẫn chăm sóc, lại khéo léo nâng niu mới mong đóa hoa kiêu kỳ ấy nở đẹp và lâu tàn. Tất nhiên, rồi tình yêu cũng sẽ tàn, người ta nói tình yêu không tàn là đã đồng điệu giữa tình thương sau khi yêu với tình yêu ấy. Khi gắn bó đủ lâu, yêu nhau đủ nhiều, cam tâm đồng lòng nguyện bước bên nhau, sau chữ tình người ta còn đồng hành chữ nghĩa. Hẳn là tình yêu khi ấy còn chóng vánh ít nhiều, những vẫn đủ níu kéo tay nhau giữa muôn vàn nghiệt ngã.
Đừng lo sợ về một ngày xa xôi nào đó, khi mà anh không còn yêu em, em không còn yêu anh. Chúng ta biết rằng không ai thương ai trọn vẹn một đời một kiếp, và ai đó cũng đã từng nói tình yêu là một thứ có hạn kỳ. Mà đã là hạn kỳ, thì có bao giờ giới hạn là mãi mãi đâu anh!
Chỉ là, mình cứ yêu nhau hồn nhiên như những đứa trẻ say mê với tình đầu, giống như bao nhiêu người khác vẫn lướt qua giữa cuộc sống bình ổn.
Chỉ là, mình cứ an yên với những quan tâm ngày thường nhỏ nhặt, rồi nhận ra tình yêu trong nhau đủ ấm lòng, giống như những đôi lứa vẫn tồn tại song song trong thế giới của chúng ta.
Chỉ là, mình cũng trải qua những nhớ mong hờn giận, những cung bậc cảm xúc trong một câu chuyện tình, để có thể biết rằng, chúng mình cần nhau, sống bon chen chật hẹp trong cõi đời rộng lớn là để tìm ra nhau và nhận ra tình yêu ấy.
Chỉ là vậy mà thôi, anh nhỉ? Chỉ là, mình cũng sẽ yêu nhau, như người ta thôi anh!
No comments:
Post a Comment