Vợ Xấu Gia Đình - Vợ Xấu Truyện Ngắn Là 2 Bài Viết Trùng Tên Do Lukhachdem Sưu Tầm
Vợ Xấu Gia Đình
Vợ Xấu Gia Đình - Thời còn đi học, thất tình một nữ sinh viên xinh đẹp, tôi “rút kinh nghiệm” và quyết định chọn vợ chỉ cần là một phụ nữ nhan sắc từ trung bình trở xuống, nhưng giỏi giang, có học.
Vợ Xấu Gia Đình - Vợ Xấu Truyện Ngắn |
Tôi đã toại nguyện với một nhân viên cùng cơ quan. Tôi quen chớp nhoáng, cầu hôn cũng nhanh như điện xẹt. Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu… Ngoài quan niệm “vợ đẹp của người”, tôi “chấm” Hân ở tính nết dịu dàng, không ăn diện, vén khéo và nhất là nấu ăn ngon.
Gia đình hai bên đều khá giả, chúng tôi được ở tầng thứ nhất căn nhà ba tầng của gia đình tôi. Yên tâm có vợ lo toan việc nhà,tôi thoải mái la cà cùng bạn bè độc thân hoặc những người chồng, cha vô trách nhiệm khác, sau giờ làm việc là nhậu nhẹt, cặp bồ đi qua đêm…
Hân không nói gì nhưng khi đứa con gái đầu lòng ra đời, Hân lên tiếng yêu cầu tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Tôi cự cãi, lớn tiếng cho rằng “gánh vác giang sơn nhà chồng” là chuyện của Hân. Ba mẹ tôi vốn bảo thủ, thay vì bênh con dâu, lại lớn tiếng bênh vực tôi, mắng mỏ Hân thậm tệ. Một lần, trong lúc cự cãi, mẹ tôi đã nói: “Con tao không lấy mày thì có mà ma nó lấy mày. Thử mày ra đường xem có ai ngó tới không?”.
Hân nhìn tôi, tôi đắc thắng xác nhận: “Tôi cưới cô về để có người đẻ con và chăm sóc ba mẹ tôi thôi”.
Không ngờ, Hân vào phòng thu dọn đồ đạc, ra khỏi nhà tức thì. Ban đầu, ba mẹ tôi và tôi nghĩ Hân chỉ làm nư, thách thức. Hân có đi đâu thì đi, miễn là để đứa con lại nhà chồng. Chẳng ngờ Hân ra đi rất mạnh dạn, mặc cho con gái kêu khóc trong tiếng mắng chửi, chì chiết của ba mẹ,hai em gái tôi và cả tôi. Tôi nghĩ, nhớ con Hân sẽ về, chỉ là vấn đề thời gian.
Sáng hôm sau, gia đình tôi nháo nhào vì không còn ai lo cơm nước. Trước đây, chuyện cơm nước do mẹ tôi phụ trách, lau dọn nhà cửa do em gái đảm đương. Cưới Hân về, mọi việc đều dồn cho cô ấy. Mẹ tôi quen thong dong năm năm qua, nay phải lụm cụm xuống bếp, hai đứa em quen ngủ trưa đến gần giờ đi làm mới xuống ăn sáng, giờ phải dậy sớm để phụ mẹ tôi. Chiều về mọi người phải tự bỏ quần áo vào máy giặt, tự lau phòng mình. Đáng nói là không ai đưa đón con gái tôi, bé Hạnh quen hơi mẹ, dù đã ba tuổi vẫn khóc ngầy ngật đòi mẹ. Cả nhà rối tung lên! Tôi điện thoại cho Hân, cô ấy không bắt máy. Tôi điện thoại bàn gặp cô em vợ, bị cô ấy mắng té tát, sỉ nhục trăm bề. Tôi nhắn với cô ấy là tôi sẽ ly dị Hân, cô ấy hét vào máy: “Ly thì ly, xem ai hầu hạ đám thối tha biếng nhác nhà anh”.
Tôi vào cơ quan, không ngờ Hân đã làm việc với công đoàn, lãnh đạo cơ quan, thông báo sẽ ly hôn với tôi. Hân là một kỹ sư giỏi, mẫn cán và nhất là rất cương quyết trong mọi tình huống công việc, nên với hôn nhân cô ấy cũng vậy. Chuyện tôi trăng hoa, mèo mỡ đi suốt đêm, vô trách nhiệm với vợ con, kể cả chuyện Hân làm “đầy tớ không công” cho gia đình tôi mọi người đều biết. Chỉ đợi giọt nước tràn ly và tờ tường thuật của Hân với lãnh đạo trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa án. Mọi người đều đứng về phía Hân.
Suốt ngày tôi tìm cách nói lời xin lỗi với Hân, không ngờ gương mặt Hân giá lạnh hơn cả băng đá. Đồng nghiệp có vài người khuyên nhưng Hân lạnh lùng: “Mỗi nhà mỗi cảnh, mong đừng ai chen vào chuyện gia đình tôi. Tôi đã 40 tuổi rồi.” Thế là tất cả tắt tịt! Hân đã nhờ người bạn luật sự đẩy nhanh tiến độ ly hôn. Ở tòa Hân dứt khoát nếu tôi muốn nuôi con Hân cũng không cản, bằng lòng nhường quyền nuôi con cho tôi.
Thú thật, mấy tháng không có Hân gia đình tôi như địa ngục, con gái tôi như gánhnặng, bởi nó đã quen sự chăm sóc của mẹ. Tôi biết Hân nói thật. Kể từ ngày ôm quần áo ra khỏi nhà tôi, Hân không hề ghé lại thăm con một lần. Tôi lấy cớ mang con sang thăm mẹ, Hân không tiếp. Vì vậy, gia đình tôi đành giao con cho Hân. Tại tòa, Hân đồng ý nhận con, chỉ cần tôi bế con, mang va li, quần áo đồ dùng của con sang nhà Hân chứ Hân không về nhà tôi lấy đồ đạc của con.
Ly hôn và nhận nuôi con, Hân chuyển công tác. Mỗi lần tôi điện nói nhớ con, Hân lạnh lùng: “Vậy chiều nay ông ghé rước con đi, khi nào muốn thì mang sang nhà tôi trả lại!” Mất Hân rồi, tôi mới thấy một khoảng trống lớn trong cuộc sống của tôi và cả trong căn nhà rộng lớn của ba mẹ tôi. Cả tôi và gia đình tôi đều lầm khi nghĩ tôi đẹp trai mà lấy vợ xấu là cầm dao ở cán.
Với một phụ nữ, dù không nhan sắc nhưng có học thức và bản lãnh, thì họ chẳng bao giờ để ai lăng mạ và xem thường mình, kể cả đó là chồng và gia đình chồng. Khi họ đã quyết định ly hôn có lẽ còn cương quyết hơn nhiều so với một người phụ nữ bình thường.Tôi đã mất một người vợ tốt. Ba mẹ tôi mất người con dâu tốt. Có lẽ đã quá muộn để hiểu “Vợ xấu chưa hẳn là vợ mình nếu mình không biết trân trọng, yêu thương”.
Vợ Xấu Truyện Ngắn
Vậy là Sanh lấy vợ. Không ngờ anh lại có vợ sớm như thế, mới hai hai tuổi đầu thôi. Có lẽ cuộc sống xa nhà đã khiến con người ta muộn phiền nên muốn kiếm tìm một ai đó để bầu bạn chăn gối.
Lấy vợ thì không có gì ngại, chỉ ngại là lấy phải vợ xấu thôi! Và Sanh ngại thật, bởi vợ Sanh xấu ngoài sức tưởng tượng.
Sanh quen nàng cách đây hai tháng. Số phận đưa đẩy thế nào nàng lại sang Minsk, trong lúc Sanh chỉ còn một năm nữa sẽ trở về Việt Nam. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Sanh đã đem lòng thích nàng. Hôm ấy, đám đông rất nhiều những người xinh đẹp, bao nhiêu ánh mắt đàn ông chăm chú nhìn vào những cô trắng trẻo dễ thương.
Còn Sanh thì lại để ý đến nàng - cô gái xấu nhất bữa tiệc gặp mặt. Nàng ngồi thu lu nơi chiếc ghế kê ở phía ít ánh sáng của căn phòng. Sanh biết nàng tự ti vì cái dung nhan kém cỏi ấy.
Có lẽ phải làm một việc không mấy thích thú, đó là mô tả dung nhan tướng mạo của nàng. Da nàng đen. Mồm miệng thì hô, răng mọc như thể lũy hàng rào mới bị bão xô nghiêng. Mũi vừa tẹt lại ưng ửng đỏ. Mắt đã một mí lại còn lé. Tóc khô cứng, thô ráp. Tướng đi nguay nguảy quê mùa. Thôi không cần tả nữa đâu. Chừng đó đủ biết nàng xấu tới cỡ nào rồi.
Bạn bè không thân thiết thì cười nhạo Sanh. Bạn thân hơn một chút thì khuyên Sanh nên tỉnh táo, sao lại đem lòng thích một cô gái xấu đến vậy. Riêng thằng bạn thân nhất thì hắn kiên quyết cấm Sanh lấy nàng. Hắn nói nếu Sanh lấy nàng thì sẽ không bạn bè gì nữa. Nhưng Sanh vẫn mặc kệ. Bạn bè có nuôi nhau được suốt đời đâu mà sợ mất. Sanh vẫn lấy nàng.
Hôm làm bữa tiệc nhỏ gọi là lễ cưới, chẳng ai đến chia vui cả. Thì có gì vui đâu mà chia với chác. Thế là Sanh và nàng tự nâng ly nhấp rượu và thề nguyền sẽ sống với nhau suốt đời. Sanh tin đức Chúa trời ngự ở trên kia sẽ chứng giám cho lời thề này.
Sau tiệc cưới, Sanh và nàng sống trong một căn hộ nhỏ mới thuê. Bạn bè thi thoảng vẫn ghé đến chơi. Họ ngồi với Sanh một chốc rồi chào về vì... không nhìn nổi khuôn mặt xấu xí của vợ Sanh.
Nàng biết ý, mỗi lần có khách đến chơi nàng lại trốn ở trong buồng ngủ. Sanh thì không ngại, gọi nàng ra ngoài này cùng tiếp khách, có vợ có chồng ngồi với nhau. Không lẽ cưới vợ về chỉ để dùng vào... ban đêm?
Nhưng nhiều lần như vậy, nàng cũng mặc cảm. Hôm ấy nàng nói với Sanh rằng chúng mình chia tay đi, sống thế này xấu mặt anh lắm. Em xấu thì em chịu được, nhưng không thể làm ảnh hưởng đến anh. Sanh không đồng ý, khuyên nàng đừng để bụng đến miệng lưỡi thiên hạ. Ở đời người ta vốn cạn nghĩ, cứ ưa gièm pha những chuyện không đâu.
***
Gần đây nàng có biểu hiện bất thường. Ngày chủ nhật nàng thường không ở nhà, bảo là có việc phải đi. Kiểu úp úp mở mở đó khiến Sanh nghi ngờ nàng đang làm điều gì đó không thật trong sáng.
Hôm chủ nhật vừa rồi, nàng trở về với mái tóc suôn hơn một chút, bóng hơn một chút. Hóa ra nàng dành những ngày chủ nhật để đi thẩm mỹ viện. Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp. Danh ngôn nói vậy, và đó là niềm an ủi cho rất nhiều chị em thiếu may mắn. Quả thế, những cái phòng thẩm mỹ viện kia đúng là nhà lột xác cho chị em.
Nhưng người ta xấu vừa vừa thì mới làm cho đẹp lên. Còn vợ Sanh xấu quá mức, xấu kiểu bẩm sinh thì chỉ có phẫu thuật chỉnh hình mới giải quyết được. Nàng thủ thỉ với Sanh cái ý tưởng táo bạo này. Sanh mắng ngay:
- Không được, rất nguy hiểm, mà cũng chẳng cần thiết đến vậy! Nếu em khác bây giờ thì anh sẽ không còn yêu em nữa, em hiểu không?
Nàng trố mắt lên ngạc nhiên rồi bật khóc.
- Nhẽ nào anh không muốn vợ mình đẹp hơn?
- Đúng, anh không cần vợ đẹp. Không cần bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em, em của bây giờ.
Nàng ôm choàng lấy Sanh, úp khuôn mặt xấu xí ấy vào ngực Sanh và thút thít:
- Anh tuyệt vời lắm. Nhưng em không thể để anh mất mặt với bạn bè được. Anh thương em thì cho em đến thẩm mỹ viện thêm một lần nữa. Một lần này thôi, anh nghe!
Sanh gật đầu đồng ý. Cho nàng đến thẩm mỹ viện thêm một lần nữa, tút tít lại tóc tai trước khi hai vợ chồng rời Minsk để bay về Việt Nam. Thực lòng, Sanh cũng có ngài ngại chuyến về nước lần này để ra mắt nội ngoại hai đằng. Anh nghĩ chắc bên đằng nội sẽ có nhiều người không ưa nàng vì nàng xấu.
***
Hôm nay là chủ nhật, nàng vừa từ thẩm mỹ viện trở về với bộ dạng uể oải buồn rầu. Sanh đón nàng ở cổng, bình thản và không dám hỏi han gì. Nàng ôm chầm lấy Sanh rồi nói chậm rãi:
- Anh ạ. Người ta bảo không thể phẫu thuật chỉnh hình cho em được. Tại em xấu quá và nếu có phẫu thuật cũng không thể đẹp lên được bao nhiêu. Em đã rất buồn khi nghe bác sĩ nói vậy. Em khóc rất nhiều và chạy ra khỏi cái thẩm mỹ viện chết tiệt kia. Nhưng anh yêu, anh có biết không? Ngay khi ra đến cổng thì em gặp bác bảo vệ. Bác ấy nói với em rằng có một thẩm mỹ viện tốt nhất trên đời. Đấy chính là trái tim của người đàn ông. Bởi vì khi người phụ nữ bước vào trái tim đàn ông thì tự nhiên họ đẹp hẳn ra. Vậy nên đàn ông, cần thiết nhất là một trái tim rộng lượng. Đúng không anh?
Nàng úp mặt vào ngực Sanh và hôn lên đó với niềm hạnh phúc vô biên. Nàng nói: "Đây là thẩm mỹ viện tốt nhất. Anh yêu, trái tim của anh rộng lượng lắm!".
Sanh xúc động vô cùng khi nghe nàng nói vậy. Nhưng nàng đâu có biết rằng Sanh yêu nàng không phải vì anh rộng lượng đến mức đó. Đơn giản vì nàng giống một người mà Sanh rất yêu. Người ấy cũng xấu như nàng, nhưng người ấy đã mất cách đây mười lăm năm rồi. Vâng, đó là mẹ Sanh.
Vợ Xấu Gia Đình - Vợ Xấu Truyện Ngắn - TruyenNgan.com.vn
No comments:
Post a Comment