Thursday, May 30, 2013

Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?

Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?, do có nhiều website nói về Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 khác nhau nên lukhachdem xin tổng hợp một số nguồn gốc mà lukhachdem cảm thấy tâm đắc nhất. 

Mong sẽ giúp các bạn hiểu rõ hơn.

Ngày Thiếu nhi hay Ngày Trẻ em như là một sự kiện hay một ngày lễ dành cho thiếu nhi được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới. Liên Hiệp Quốc đã đề nghị ngày 20 tháng 11 là Ngày Thiếu nhi Thế giới (Universal Children's Day) [1] nhưng để cho các quốc gia thành viên được tự quyền chọn ngày Thiếu nhi cho riêng mình [1]
 Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?
Một số quốc gia thuộc Khối Xô Viết cũ tổ chức Ngày Quốc tế Thiếu nhi (International Children's Day) vào ngày 1 tháng 6. Nhiều quốc gia tổ chức ngày trẻ em vào những ngày khác. (Nguồn Trích từ wikipedia)

Theo Nguồn: Kenh14

Là ngày quốc tế thiếu nhi, tuy nhiên lại có một số nước tổ chức kỷ niệm khác ngày 01/06. Hay có nước ngày thiếu nhi lại là ngày khác chứ không phải ngày 01/06 đó các bạn. Chúng ta cùng tìm hiểu về điều khác biệt này nhé.

Từ “Ngày Quốc tế thiếu nhi”

Để tưởng nhớ đến hàng trăm trẻ em vô tội đã bị Đức Quốc Xã sát hại nhẫn tâm trong chiến tranh thế giới thứ II tại Tiệp Khắc vào ngày 01/06/1942 và ngày 10/06/1944.
Nguồn gốc Lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1/6?

Ngày quốc tế thiếu nhi thể hiện sự gắn kết trẻ em toàn cầu

Theo yêu cầu của những người mẹ trên khắp thế giới và ý tưởng của Liên Xô, Liên đoàn phụ nữ dân chủ quốc tế đã họp ở Matxcova (1949) quyết định lấy ngày 1/6 là ngày Quốc tế thiếu nhi. Kể từ năm 1950, ngày 1/6 hàng năm trở thành ngày Tết thực sự của thiếu nhi.
Trẻ em phấn khởi tham gia ngày Quốc tế thiếu nhi tại Việt Nam

Ngày 1/6 phần lớn chỉ được kỷ niệm ở vài chục nước theo chế độ Chủ nghĩa xã hội trước đây. Việt Nam thuộc khối Xã hội chủ nghĩa, đã chọn ngày 1/6 làm ngày Quốc tế thiếu nhi. Trung Quốc và Liên Xô cũ cũng chọn ngày này hàng năm để kỷ niệm về trẻ thơ cũng như tổ chức các chương trình bảo vệ quyền trẻ em.

Đến “Ngày thiếu nhi thế giới”

Được đề xuất bởi tổ chức Liên Hợp Quốc từ năm 1954, nhằm khuyến khích các nước ghi nhớ về trẻ em và bảo vệ quyền lợi trẻ em. Đó là ngày 20/11 (trùng với ngày nhà giáo Việt Nam).
Tinh thần quốc tế trong ngày thiếu nhi
Cũng chính vào ngày này, nhiều sự kiện quan trọng về trẻ em trên thế giới đã diễn ra: Tuyên bố về quyền trẻ em (1959), Công ước về quyền trẻ em cũng được ký kết vào ngày này (1989), có hơn 191 nước phê chuẩn. Việt Nam là nước đầu tiên ở châu Á, thứ hai của thế giới ký vào Công ước này.
Đất nước CuBa đã được chàng trai cao nhất thế giới đến thăm và vui chơi cùng trẻ em

Liên Hợp Quốc lại cho các nước tự chọn ngày kỷ niệm thiếu nhi phù hợp với đất nước mình, và một số nước đã kỷ niệm chính ngày 20/11 ở chính quốc như: Canada, Úc, Parkistan, Ai Cập…

Ngày thiếu nhi và lễ độc lập tại Thổ Nhĩ Kỳ

Tại Thổ Nhĩ Kỳ, một quốc gia được cho là có sự ra đời sớm nhất về các hoạt động liên quan đến ngày trẻ em và bảo vệ quyền lợi trẻ em.

Ngày 23/4/1920 là ngày Lễ Quốc gia của Thổ Nhĩ Kỳ và ngày này cũng được chọn là ngày Hội thiếu nhi được tổ chức kỷ niệm hàng năm, kéo dài cả tuần lễ với nhiều chương trình ấn tượng, hoành tráng.
Trẻ em được vui chơi, nhảy múa trong ngày lễ “Chủ quyền và Thiếu nhi” ở Thổ Nhĩ Kỳ

Trong vài chục năm qua Thổ Nhĩ Kỳ mong muốn được đem ngày lễ “chủ quyền và thiếu nhi” ra phạm vi quốc tế: như việc mời trẻ em từ 61 nước đến tham dự lễ hội năm 2007, 42 quốc gia vào năm 2010 (Trong đó có Việt Nam).

Nguồn Từ Internet  Khác:

Ở nước ta, Ngày 1- 6 đã hàng năm được chọn là ngày hội chăm sóc và bồi dưỡng thế hệ măng non cho Tổ Quốc, khẳng định trẻ em là đối tượng được nhân loại toàn thế giới luôn quan tâm, đồng thời cũng là ngày nhắc nhở mọi người hãy bảo vệ và chăm sóc trẻ em tốt hơn.

1 Đôi nét về lịch sử ra đời của ngày quốc tế thiếu nhi 1-6

Vào rạng sáng ngày 1-6-1942, bọn phát xít Đức bao vây làng Li-đi-xơ (Tiệp Khắc), chúng bắt 173 người đàn ông, 196 người phụ nữ và trẻ em. Tại đây, chúng đã tàn sát dã man 66 người và đưa 104 em thiếu nhi vào trại tập trung, 88 em đã bị chết trong các phòng hơi độc, 9 em khác bị đưa đi làm tay sai cho bọn phát xít. Làng Li-đi-xơ không còn một bóng người. Hai năm sau, ngày 10-6-1944, bọn phát xít Đức lại bao vây thị trấn Ô-ra-đua (Pháp), chúng dồn 400 người vào nhà thờ, trong đó có nhiều phụ nữ và hơn 100 trẻ em, phóng hỏa đốt cháy một cách thảm thương.

Với trách nhiệm thiêng liêng và cao quý của mình, năm 1949 Liên đoàn Phụ nữ dân chủ Quốc tế đã quyết định lấy ngày 1 tháng 6 hàng năm làm ngày quốc thế bảo vệ thiếu nhi, nhằm đòi Chính phủ các nước phải nhận trách nhiệm về đời sống thiếu nhi, đòi giảm ngân sách quân sự để tăng ngân sách giáo dục, bảo vệ và chăm sóc thiếu niên, nhi đồng.

Tiếp theo, tháng 4 năm 1952 tại Viên ( thủ đô nước Áo) đã có cuộc họp quốc tế bảo vệ thiếu nhi. Hội nghị này đã yêu cầu tất cả Chính phủ các nước đặt ra những Pháp luật cho nước mình nhằm đảm bảo hạnh phúc cho các bà mẹ và trẻ em, đòi cấm dùng những phát minh khoa học vào mục đích chiến tranh.

Đến năm 1955, Đại hội các bà mẹ của hầu hết các nước trên thế giới họp tại Matxacơva đã tố cáo bọn đế quốc âm mưu gây lại chiến tranh và kêu gọi các bà mẹ khắp năm châu xiết chặt thêm hàng ngũ đấu tranh cho một nền hoà bình bền vững trên đất nước.

Từ đó đến nay, những tổ chức phụ nữ thanh niên ở các nước đã lấy ngày 1 – 6 làm ngày biểu dương lực lượng đấu tranh chống các thế lực gây chiến tranh để bảo vệ hạnh phúc cho các bà mẹ và trẻ em trên thế giới.
Bảo vệ trẻ em
2 Ngày quốc tế thiếu nhi ở Việt Nam

Việt Nam là nước đầu tiên ở châu Á và nước thứ hai trên thế giới phê chuẩn Công ước về quyền trẻ em- Văn kiện pháp lý Quốc tế đầu tiên đề cập toàn diện đến các quyền trẻ em dựa trên nguyên tắc trẻ em có quyền được chăm sóc, bảo vệ và giúp đỡ đặc biệt. Từ 15/5 đến 30/6 được coi là Tháng Hành động vì trẻ em Việt Nam.
Đất nước ta, ngay sau khi giành được độc lập, ngày 1 tháng 6 và Tết Trung thu hàng năm đã thật sự trở thành ngày hội vui chơi tưng bừng của thiếu nhi cả nước. 

Ngày Quốc tế Thiếu nhi đầu tiên (1/6/1950) trong giai đoạn cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của dân tộc ta đang trải qua thời kỳ cam go ác liệt nhất, nhưng Bác Hồ kính yêu vẫn luôn nghĩ tới thiếu nhi cả nước, Bác gửi thư chúc mừng các cháu thiếu niên, nhi đồng. Bác viết: “Bác thương các cháu lắm, Bác hứa với các cháu rằng đến ngày đánh đuổi hết giặc Pháp, kháng chiến thành công, Bác cùng Chính phủ và các đoàn thể sẽ cố gắng làm cho các cháu dần dần được no ấm, được vui chơi, được học hành, được vui sướng…”. Cũng từ đó, hàng năm cứ đến ngày 1 tháng 6 và Tết Trung thu, thiếu nhi cả nước ta lại hân hoan đón thư chúc mừng của Bác Hồ. Bác Hồ luôn hết sức quan tâm dạy bảo các cháu nên người, trong đó 5 Điều Bác dạy thiếu niên nhi đồng đã trở thành nội dung giáo dục đối với Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh.
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

NHỮNG CÂU CHÚC NGÀY MỚI BẰNG TIẾNG ANH

Tin nhắn chào buổi sáng


[ENG">: The sun had rised from the east & birds r singing happily & butterflies R around the flowers. It is time to wake up & give a big yawning & say gd morning to u..

tin nhắn chào buổi sáng, Tin nhắn Hình Chào Buổi Sáng , Những tin nhắn chúc buổi sáng đảm bảo hạ gục đối phương ngay , Cách nhắn tin vào buối sáng , Tin nhan chao buoi sang , Tin nhắn SMS CHÀO NGÀY MỚI , Những tin nhắn chào buổi sáng hay nhất , Tin nhắn xếp hình chào buổi sáng


[VIE">: Mặt trời đã hé rạng đằng Đông và những con chim đang ca hót vui vẻ. Bươm bướm đang bay lượn quanh những cành hoa. Đã đến lúc dậy và ngáp một cái thật to nào! Chúc buổi sáng tốt lành em lười của anh !!


[ENG">: Your soul came back from dreamland reunited with a sleeping senseless piece of yourself slowly open ur eyes realise its a brand new day. Good Morning.

[VIE">: Tâm hồn em đã trở lại từ xứ sở của những giấc mơ để đoàn tụ với gương mặt còn chút ngái ngủ, mở mắt ra nào cô bé để nhìn xem một ngày mới bắt đầu rồi kìa. Chúc buổi sáng tốt lành!

[ENG">: The sun rises into the sky with the warmest smile, he wishes you a good morning, hoping that you have the perfect day. Take care & miss you.

[VIE">: Ông mặt trời mọc rồi kìa, với nụ cười ấm áp biết bao! Ông chúc em một buổi sáng tốt lành và mong em sẽ có một ngày thật tuyệt! Anh nhớ em!!

[ENG">: Night has end for another day, morning has come in a special way. May you smile like the sunny rays and leaves your worries at the blue blue bay.

[VIE">: Đêm đã kết thúc để bắt đầu ngày mới. Chúc nụ cười của em như những vệt nắng lấp lánh của bình minh và để âu lo lại với màn đêm. sms xep hinh 

[ENG">: A night hug warms the heart, a night kiss brightens the day, and a good morning to start your day!

[VIE">: Một vòng tay ban đêm sưởi ấm trái tim, một nụ hôn ban đêm thắp sáng bình minh và một buổi sáng tốt lành để bắt đầu một ngày cho em!!

[ENG">: Receive my simple gift of ‘GOOD MORNING’ wrapped with sincerity, tied with care and sealed with a prayer to keep u safe and happy all day long! Take Care!

[VIE">: Tặng em một món quà nhỏ bé tên là “Buổi sáng tốt lành!!” được gói bằng sự chân thành, buộc bằng sự quan tâm và dính keo bằng lời cầu nguyện của anh để em được an bình và hạnh phúc cả ngày..

Tối qua anh đi ngủ với một nụ cười vì anh biết anh sẽ mơ thấy em… Và sáng nay anh thức dậy cũng với một nụ cười vì anh biết em không là một giấc mơ.

Mặt trời đã hé đằng Đông và những con chim đang ca hót vui vẻ, buôm bướm đang bay lượn quanh những cánh hoa. Đã đến lúc dậy và ngáp một cái thật to nào! Chúc buổi sáng tốt lành em lười của anh !!

Tâm hồn em đã trở lại từ xứ sở của những giấc mơ để đoàn tụ với gương mặt còn chút ngái ngủ, mở mắt ra nào cô bé để nhìn xem một ngày mới bắt đầu rồi kia! Chúc buổi sáng tốt lành!

Ông mặt troi mọc kia rồi, với nụ cười ấm áp biết bao! Ông chúc em một buổi sáng tốt lành và mong em có một ngày thật tuyệt! Miss u !

Trên thiên đường có 10 thiên thần: 5 thiên thần đang chơi đùa, 4 thiên thần đang nói chuyện, 1 thiên thần đang ngủ. Thiên thần đang ngủ là em đó, em đậy đi ăn sáng với anh nhe’ !!!

[ENG">: Receive my simple gift of GOOD MORNING wrapped with sincerity, tied with care and sealed with a prayer to keep you safe and happy all day long! Take care!

[VIE">: Hãy nhận một món quà đơn giản của anh vào mỗi buổi sáng, được bao bọc bởi sự chân thành, được buộc lại bằng sự quan tâm và được gắn vào với lời cầu xin cho em được bình yên và hạnh phúc mỗi ngày!

[ENG">: Everyday, when God opens the door of Heaven, he saw me and asked: ”What is your wish for today?!” I said: Lord! Please take care of the one reading this message!

[VIE">: Mỗi ngày, khi Chúa mở cánh cửa thiên đường, Ngài nhìn anh và hỏi: ”Điều ước hôm nay của con là gì?!”. Anh trả lời: Xin Người hãy bảo vệ người đang đọc tin nhắn này!

Em gửi cho anh 1000 nụ cười,bây giờ anh hãy cười đi nhé.con 999 nụ cười anh hãy để dành dưới gối,mỗi sáng thức dậy anh hãy lấy ra 1 nụ cười nhá. Vì em mong muốn anh luôn vui vẻ.

Sáng òy sáng òy dậy chưa ông xã của em :X lại thêm 1 ngày nữa để cho anh dc iu cô gái của đời anh rùi nhé hehe

Này bạn, bạn nợ tớ thì phải trả đi chứ! Tính xù hả? Ng đâu mà … Bạn nợ tớ 1 NỤ CƯỜI ĐÓ! Chúc 1 ngày đầy niềm vui và những bất ngờ! SMILE

Anh ơi, dậy chưa? Anh đừng nướng kỹ quá, khét rùi! Em nhìn thấy từ fía nhà anh…”ôi! có khói bốc lên cao rồi kìa” , em sợ ko nhận ra anh mất. Héhé

Dậy đi em, sáng rồi, anh nhờ một thiên thần tới gọi em dậy nhưng thật đáng tiếc vì một thiên thần không thể đánh thức một thiên thần khác…Vì thế anh đành tự đánh thức em vậy. Ngày Mới Tốt Lành.

Lukhachdem Sưu tầm Internet
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Tổng Hợp Hình nền HD cho máy tính cực chuẩn

Lâu rồi lukhachdem không cập nhật hinh nền máy tính, hôm nay rảnh mình tiếp tục chia sẻ 1 bộ hình nền máy tính tuyệt đẹp cho các bạn làm wallpaper desktop của PC laptop. 

Các hình nền demo dưới đây bị resize và đóng dấu nên các bạn download trọn bộ hình nền đẹp ở phía dưới để được bộ hình nền máy tính đẹp nhất chất lượng cao nhất nhé.











Xem Hình HD Tai Đây:  Tong Hop hinh HD Cho may Tinh
Download Toàn Bộ: Tong Hop hinh HD Cho may Tinh
Xem Các Hình Khác Tại Đây: Tong Hop hinh HD Cho may Tinh

Lukhachdem Chúc Các Bạn 1 Ngày Vui Vẽ!!!
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

[Video] Chú chó dễ thương tự biết làm việc nhà

Chú chó dễ thương tự biết làm việc nhà

Chú được huấn luyện rất bài bản, biết lấy khăn tắm cho chủ, biết lượm rát, biết tự vệ sinh nhà cửa. Có một chú chó như này có lẽ cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.
[Video] Chú chó dễ thương tự biết làm việc nhà

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Monday, May 27, 2013

Ký ức của màn đêm

Đêm! Trời mưa, lòng ta cũng mưa. Phố ướt, trái tim ta cũng ướt. 

Bên ly cafe nguội đắng ngắt, nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh nỗi buồn rơi xuống vực sâu, mơ về nơi xa lắm. 

Đêm! Chạm khẽ vào những nỗi buồn trong tim. Ta trở về là ta không tô vẽ. 
Ký ức của màn đêm

Trong đêm tối khắc khoải chờ một tiếng rao đêm "Ai bánh bao nóng đây" tiếng rao vụt qua nhanh, đêm nào cũng lặp lại như thế, sao nghe vẫn xót xa. 

Ly cafe đắng chát. 

Đêm! Nghĩ về gia đình yêu thương trào nước mắt, thấy ta cần cố gắng. 

Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi. 

Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng. 

Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại. 

Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui. 

Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm. 

Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm tổn thương. 

Đêm! 

Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi. 

Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn. 

Đêm! 

Định nghĩa về cuộc đời với những ước mong đã đổ vỡ, về tương lai, về gia đình, về bạn bè, về những người đã đến và đi bên ta. Nhưng cuộc đời là bài toán khó, không có định nghĩa nào cho ta học thuộc. 

Trống rỗng. 

Vỡ tan. 

Đêm! 

Điện thoại đổ chuông. Bạn gọi về tư Seoul xa xôi. Ta hiểu thấm thía sự lạnh giá cô đơn của bạn nơi xứ người. Ước muốn được nắm bàn tay bạn thật chặt, giữ bước chân bạn thôi chơi vơi. Gánh nặng cuộc sống oằn cong đôi vai bạn. Ta bảo bạn " Về đi". Bạn im lặng, nghẹn ngào. Sự im lặng nặng nề như tiếng thở dài. Biết làm gì cho bạn ngoài những lời an ủi mà ta biết không đủ đâu cho trái tim đang vụn vỡ. Vững vàng lên bạn nhé. Đêm nay, đêm mai, và những đêm sau nữa, cầu mong bạn tìm được sự bình yên. 

Đêm vẫn mưa. Và lòng vẫn ướt. Thao thức mất ngủ. Check lại email của ngày xưa cũ. Tìm lại kỉ niệm đánh rơi. Nhìn sang nick bạn vẫn sáng đèn, status đầy tâm trạng. Biết hình như bạn đang buồn. Muốn lắm gửi lời hỏi thăm, sẻ chia quan tâm, dẫu biết rằng chẳng thể giúp bạn vui. Nhưng ngại ngùng! Chần chừ. Rồi im lặng. Vờ như không biết. Ngại! Ta và bạn không là xa lạ nhưng đâu đã kịp thân quen. Ngại! Sợ bạn nghĩ ta lắm chuyện tò mò. Thôi nói dăm ba câu chuyện phiếm. Chào bạn. Sign out. Lòng buồn nặng trĩu. Ta đã sống vô tâm thờ ơ như thế. 

Đêm những tin nhắn gửi đi không được hồi âm. Ta buồn. Vì sao vậy? Ta không biết. Ta hiểu rất rõ không nên buồn vì một người bạn như thế. Bạn không trân trọng tình bạn của ta, thì thôi nhé. Ta không đủ kiên trì nữa rồi. Trái tim nhỏ bé lắm, hãy giữ tình yêu thương sự quan tâm để sống sao cho trọn vẹn với những người ta yêu thương. Từ nay bạn và ta hãy đứng bên lề cuộc sống của nhau bạn nhé. Đừng cố tình chạm vào tổn thương nhau. Nếu ngày nào đó, gặp nhau trên phố, chúng ta sẽ đi qua nhau, không cười, không chào nữa, cả cái vẫy tay cũng thôi, sẽ xa lạ như hàng nghìn những người xa lạ kia. Thế bạn nhé. Vô tình phải không bạn. Ta không thích sự hời hợt. Ta quá mệt mỏi rồi bạn có biết không ? 

Đêm! 

Nhớ về ngôi nhà nhỏ có vườn chanh chín cất giữ cả bí mật tuổi thơ. Nhớ cánh đồng trải thảm vàng hoa cúc. Nhớ, rất nhớ một chiếc áo hoa của mẹ, chiếc áo hoa thấm ướt những giọt mồ hôi, chiếc áo ở mãi trong kí ức ta để mãi sau này bao chiếc áo mới mẹ mặc đẹp lắm nhưng không chiếc nào ta nhớ như xưa nữa. Kì lạ thật. Thương nhớ dáng ai gầy rét run run trong chiếc áo mỏng manh vào chiều đông xưa ấy. Nhớ cháy lòng một đôi mắt buồn ám ảnh ta. Nhớ những giọt nước mắt bạn khóc ướt trên vai, nhớ cái nắm tay thật chặt níu kéo, nhớ những bức tường loang lổ những vết khắc trái tim. 

Nhớ... và nhớ... 

Nhớ tất cả những điều đã trở thành xưa cũ. 24 năm ta đi qua cuộc đời có biết bao nhiêu điều để nhớ. Bao điều đã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ được quên. Nhưng ta đã sống vô tâm nên vô tình đánh rơi rớt dần từng kỉ niệm lúc nào không biết. 

Nuối tiếc! Xót xa. 

Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. 

Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Ta trầm lặng! Cô độc! Ta gặm nhấm những tổn thương để lớn lên. Bước chân chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống. Hai năm trước, anh bảo ta già quá, mới 21 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh, và nhạc buồn, Và ít khi nào anh thấy ta vui. 3 năm sau, bây giờ 24 tuổi anh không còn ở bên để nhìn thấy ta vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay. Nếu ta không đi qua những ngày tháng đổ vỡ tâm hồn đó, thì bây giờ ta là ai ? Ta có là ta yếu đuối thế này không ? Câu trả lời là dấu chấm lặng ! Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này. 

Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dặn ta phải sống mạnh mẽ lên. Không được yếu đuối, không được nhu nhược. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế . Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác. 

Chơi vơi! 

Hụt hẫng! 

Đêm! Đi tìm định nghĩa về hạnh phúc. 

Hạnh phúc là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là hạnh phúc sao. Với riêng ta hạnh phúc là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ta có gia đình yêu thương để trở về khi bước chân mỏi mệt trên đường đời rộng lớn. có cuộc sống sung sướng theo một nghĩa nào đó. Nhưng tại sao? Ai đã nói rằng," Hạnh phúc là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là " Đủ" cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy hạnh phúc của người này, làm thước đo hạnh phúc của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời anh nói " Em hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút em sẽ thấy bình yên ". Ta tin. Rất tin lời anh nói. Nhưng chối bỏ con người cũ kĩ, đầy khiếm khuyết, yếu đuối , nhút nhát, bao năm qua ta có làm được không ? 

Đêm! Ta học cách buông tay với những thứ ta không thể có được. 

Đã thôi làm đứa trẻ lên 3 khóc đòi bằng được những gì nó muốn. Ta thôi giữ những tổn thương nước mắt về bạn để thấy ngạt thở. Ta đã nhặt hết những mảnh vỡ ghép lại 1 trái tim nguyên vẹn như ban đầu. Sáu năm đi bên lề cuộc sống của bạn, sáu năm quá ngắn cho một đời người, nhưng đủ dài cho một trái tim vỡ vụn cảm nhận hết những nỗi đau. Sáu năm ta đã nhìn bao lần bạn yêu và chia tay, nhưng chưa bao giờ ta ước muốn được trở thành một người con gái nào đó trong cuộc sống của bạn. Tại sao thế ? Ta cũng không biết ? Ta không còn cố gắng quên bạn nữa. Ta đứng chơi vơi giữa hai bờ quên - nhớ, ta thả trôi cảm xúc của mình, kệ cho bước chân thời gian khi nào sẽ đưa bạn bước ra khỏi trái tim ta.... Nhưng bạn cảm thấy có lỗi với ta, bạn thấy gánh nặng vì một người con gái mãi dành tình cảm cho bạn. ... Vì thế, ta đã học cách để quên bạn... Bạn còn nhớ hay bạn đã quên bài hát " Vô tình " ta gửi cho bạn trong chiều mưa ấy... 
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều 

Cám ơn cuộc đời cho tôi một người 

... Người bước vào đền cho tim ta im vắng 

... Rồi người cứ vô tình người đi 

... Rồi người cứ vô tình người xa 

...Giữ sao người đừng đi... 

Giữ sao người đừng xa. 
Giữ sao được phải không? Những giọt nước mắt vỡ tan hòa vào lời hát. Quang Dũng hát da diết phải không bạn ? Dù thời gian đã đi qua, dù trái tim ta đã không còn trôi về bạn nữa, ta vẫn tha thiết muốn nói với bạn " Cám ơn 1 người đã cho tớ một lần biết yêu. Dẫu cho tình yêu đó nhiều đắng cay và nước mắt. Dẫu mọi nỗi tổn thương chỉ riêng chỉ trái tim tớ thôi. Nhưng tớ chưa bao giờ nuối tiếc, tớ đã 1 lần dám sống trọn vẹn với con tim." 

Sống Hạnh phúc bạn nhé. 

Đêm! Nhớ về anh! Uớt mi! 

Nhớ những con đường chở nỗi buồn chúng ta đã đi. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, quán xưa ấy cũng trở thành quán cũ, kỷ niệm là kỉ niệm cũ, và em và anh cũng là hai con người cũ. Tất cả đã cũ rồi phải không anh ? Ta nợ anh lời xin lỗi lặng câm, nợ những email không trả lời, nợ nụ cười, nợ niềm vui. Ta kể cho anh nghe câu truyện trái tim bị ghép nhầm rồi vỡ. Ta để anh ra đi như thế, bởi ta hiểu anh và ta chỉ là 2 người vô tình đi qua cuộc đời nhau, ta không thể là 1 nửa cuộc đời anh, và đâu đó dưới bầu trời này ta biết sẽ có người con gái đang đợi anh đến ghép nửa trái tim. Đêm nay lần cuối cùng nghe " Niệm khúc cuối " Rồi thôi. 
Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời. 

Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây. 
Dù có gió, có gió lạnh đầy có tuyết bùn lấy.. 

Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em. 
Nghe bài hát cũ, và khóc nốt lần này nữa thôi. Ta gửi lại nguyên vẹn bài hát cho anh nhé, gửi cho cả người con gái sẽ đi bên anh đến hết cuộc đời này. Hà Nội sắp vào đông. Lạnh ! Sài Gòn, không có mùa đông. Cám ơn những bài học anh dạy. Cám ơn bàn tay anh đã giúp bước chân em không ngã. Cám ơn và xin lỗi cho tất cả những điều đã qua. 

Đêm! Nuối tiếc ân hận cho những ngày tháng đã đi qua đã sống hoài sống phí. Ta chưa bao giờ nỗ lực hết mình cho những ước mơ nên thất bại. Òa khóc. Nhớ về câu chuyện " Ngọn Nến" 

" Có cây nến nhỏ bị bỏ quên lâu ngày, nến nằm buồn bã cho từng ngày ảm đạm vô nghĩa dần qua. Cho đến 1 ngày, sự cố bất ngờ căn nhà chủ bị mất điện, người ta mới chợt nhớ ra thật may mắn vì còn 1 ngọn nến sót lại. Khi nến được thắp sáng lên, từng giọt sáp rơi xuống, nến mỏng manh tan dần, tan dần. Chỉ còn ít phút nữa thôi, nến sẽ tan biến vào không khí. Nhưng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nến tỏa sáng lung linh hơn bao giờ hết, nến sống cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nến đã sống cuộc sống trọn vẹn, đốt cháy hết mình. " Đó chỉ là câu chuyện anh kể ngày xưa, khi ta buồn ta khóc dằn vặt về những thất bại, khi ta đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Ước gì ta cũng dám một lần sống trọn vẹn như ngọn nến nhỏ nhoi kia. 

Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống. 

Oà khóc nức nở như đứa trẻ thơ. Ngày mai đến, lau khô những giọt nước mắt đêm qua, bước chân ra đường, để lòng nhẹ tênh mỉm cười với cuộc sống, học cách biết sống yêu thương, chân thành. 

Đêm! Rất dài và rất sâu. 

Trong cuộc đời của mỗi con người có biết bao đêm đi qua. Nhưng sao khi nhìn lại cuộc đời thấy ngắn ngủi quá, ta vẫn chẳng làm được gì, vẫn sống vô nghĩa như thế. 

"Cuộc đời có bao lâu đâu mà hờ hững" 

Thôi tự nhủ cố gắng sống sao cho trọn vẹn mỗi ngày, ai cũng chỉ có một lần được sống, một lần để được ước mơ hy vọng, đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều, đừng để phải cả cuộc đời nói " Giá như - Nếu thì " 

Và như thế! 

Đêm! Khép đôi mắt lại! 

Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm! 

Một đêm buồn không ngủ!
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Con không thể cho mẹ một nàng dâu

Con không thể cho mẹ một nàng dâu

Má nói với con cứ cưới vợ là con bình thường, sao bình thường được đây khi trong con không có cảm giác với phụ nữ? Cưới về mà không làm tròn nghĩa vụ như thế sẽ càng làm cho nhiều người đau khổ hơn.
Con không thể cho mẹ một nàng dâu

Từ nhỏ đến lớn má luôn che chở, động viên, nuôi nấng con thành người, má không chỉ làm má, còn là người bạn của con trong suốt mấy năm qua, vậy mà con không thể trả công ơn sinh thành của má được. Con thật bất hiếu.

Má đã khóc khi biết con là gay, tuy không cho con thấy nhưng con biết. Con là con trai một, cũng là cháu đích tôn của dòng họ, má luôn đánh trống lảng mỗi khi ai đó hỏi con sao không cưới vợ. 

Nhiều lúc con muốn nói thật lòng mình, muốn sống thật với bản thân nhưng nghĩ đến má lòng con lại nghẹn, con biết nếu sống thật với mình, ba sẽ không sống nổi, sĩ diện của ba lớn nhất.

Má luôn lo lắng cho ba, còn con lo lắng cho má nhất. Giờ đây con không biết làm sao nữa má à, nhiều lúc bi quan nghĩ quẩn muốn chết đi cho xong nhưng con không thể làm thế được. Giờ con đang đứng giữa 2 con đường, không biết phải đi về hướng nào. 

Má nói với con cứ cưới vợ là con bình thường, sao bình thường được đây khi trong con không có cảm giác với phụ nữ? Cưới về mà không làm tròn nghĩa vụ như thế sẽ càng làm cho nhiều người đau khổ hơn.

Má ơi! Con đã khóc rất nhiều rồi, con không thể sống giả dối với bản thân được, con xin lỗi má. Con trai bất tài bất hiếu.

Theo: Vnexpress.vn -Huy
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Bắt bạn gái phá thai vì mẹ không đồng ý

Mẹ khóc trước mặt tôi, khuyên nên từ bỏ cái thai, đồng nghĩa với việc ép tôi không được qua lại với em nữa. Những giọt nước mắt của mẹ thực sự làm tôi bối rối. 

Tôi đành nghe theo lời mẹ, khuyên em bỏ thai, nói dối đủ điều để chia tay em.
Bắt bạn gái phá thai vì mẹ không đồng ý

Tôi năm nay 25 tuổi, cách đây 3 năm, tôi yêu một người con gái, yêu thật sự từ đáy lòng, em tên Phương. Khi yêu em ai cũng nghĩ chúng tôi là một đôi đũa lệch, em ở vùng núi thuộc Nghệ Anh, một cô gái dân tộc, nhà em cũng đông người, kinh tế không khá giả mấy. 

Tôi nhà bình thường, sống ở Hà Nội, bố mẹ làm ăn buôn bán nên kinh tế gia đình có chút khá giả. Khi yêu em ai cũng khuyên chia tay, nhưng vì yêu nên tôi bỏ qua tất cả.

Cái gì đến cũng phải đến, tôi và em đã vượt qua giới hạn, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện tình cảm cho bố mẹ biết. Yêu nhau được 2 năm, tính tới chuyện hôn nhân nhưng tất cả đều tan vỡ nếu không có chuyện đấy xảy ra. Em đã có thai, tôi vui mừng khôn tả, hứa hẹn đủ điều sẽ chăm sóc tốt cho cả 2 mẹ con. Rồi một ngày tôi nói chuyện với mẹ, trong nhà mẹ là người hiểu tôi nhất, cũng là người tôi tự hào nhất.

Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ nhanh chóng đồng ý cho cưới vì tôi biết mẹ là người luôn yêu thương con cái trong nhà. Điều đó đã không xảy ra, không như tôi mong đợi. Mẹ khóc trước mặt tôi, khuyên nên từ bỏ cái thai, đồng nghĩa với việc ép tôi không được qua lại với em nữa. Những giọt nước mắt của mẹ thực sự làm tôi bối rối. Mẹ chưa bao giờ khóc với tôi, vậy mà lần này...

Tôi đành nghe theo lời mẹ, khuyên em bỏ thai, nói dối đủ điều để chia tay em. Chúng tôi đã cắt đứt liên lạc được một năm, tôi đoán chắc em hận lắm. Trong suốt một năm, tôi lao vào yêu như con thiêu thân, chẳng có ai cho tôi cảm giác quen thuộc, hạnh phúc.

Gần đây, tình cờ tôi được biết em đang có việc làm ở gần nhà tôi, biết em trong thời gian qua đã có người khác nhưng lại mới chia tay. Tôi liên lạc lại được với em, muốn em quay về bên tôi nhưng trong thâm tâm lại e sợ một điều. Tôi sợ chuyện đó lại xảy ra, sợ những giọt nước mắt của mẹ sẽ làm tôi bối rối. Tôi phải làm sao đây, chữ tình chữ hiếu tôi biết chọn sao?

Theo: Vnexpress.vn -Lâm
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Mất chồng vì không biết cách làm vợ

Lâu lắm rồi tôi không ủi cho chồng một bộ quần áo, không nấu một bữa cơm ngon bằng tình cảm của mình. Tôi vẫn làm những việc đó nhưng làm với trách nhiệm chứ không phải bằng tình yêu thương tha thiết.

Tôi và chồng yêu nhau suốt 5 năm trước khi cưới. Tình yêu bắt đầu khi cả hai đã ở tuổi khá chín chắn, tôi ra trường được 2 năm còn anh ngoài 30. 
Mất chồng vì không biết cách làm vợ

Chúng tôi dính nhau như sam, không dời nhau nửa bước. Dù bị gia đình tôi phản đối vì nhiều lý do khách quan nhưng chúng tôi đã vượt qua, chứng minh cho mọi người tình yêu của chúng tôi là chân thành, sâu sắc, có thể vượt qua mọi thử thách khó khăn, khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Khi đó tôi công việc chưa ổn định còn anh đang vỡ nợ.

Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông thứ hai yêu chiều tôi như anh, vì vậy dù công việc của tôi phải tiếp xúc với nhiều nam giới, nhiều người để ý theo đuổi, điều kiện của họ rất tốt nhưng chưa khi nào trái tim tôi bị lung lay suy chuyển. 

Đáp lại tình yêu, tôi cũng rất yêu chiều anh, dành cho anh những món quà nhỏ xinh nhưng bất ngờ, những bữa cơm dẻo canh ngọt tự tay tôi nấu và làm nhiều chuyện khác để anh thấy mình được yêu thương như thế nào, để anh hạnh phúc. Chúng tôi mơ đến một gia đình nhỏ bình yên hạnh phúc, cả hai luôn động viên an ủi nhau cùng cố gắng.

Rồi vì công việc tôi thường xuyên phải đi công tác xa, là một người có chút ít năng lực, tôi đặt sự nghiệp song song với tình cảm. Cũng bởi vì anh đang khó khăn về mặt tài chính do làm ăn thua lỗ nên tôi cũng muốn cố gắng để có thể hỗ trợ anh. Những chuyến công tác kéo dài khiến chúng tôi chỉ gặp nhau vào mỗi cuối tuần, dù cách xa hàng ngàn cây số nhưng tuần nào cũng ở bên nhau để chia sẻ, ghen tuông hờn giận chỉ làm cho tình yêu thêm bùng cháy.

Một ngày, nhìn trong điện thoại của người yêu có hình ảnh người phụ nữ khác cùng anh, giống như trong một nhà hàng nào đó. Chị ta khá chững chạc, chắc ngang tuổi anh, trong lúc cao trào của ghen tuông hờn giận tôi đã nổi điên và nói những lời xúc phạm anh (chưa bao giờ tôi làm như thế trước đó). 

Anh ra sức giải thích, van xin tôi, nói rằng nếu tôi không tin, anh có thể dẫn đến gặp chị ta nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã đùng đùng đi, bỏ lại sau lưng những lời lẽ cay độc chưa bao giờ nói với anh như vậy. Anh nói đã bị tôi làm tổn thương.

Ít ngày hết giận hờn, tôi đã xin lỗi anh, cảm thấy mình có lỗi ghê gớm khi anh đang quá cô đơn, khó khăn vậy mà tôi lại có thể xử sự như vậy. Chúng tôi lại làm lành nhưng sự việc không dừng lại ở đó, tôi lại phát hiện anh có quan hệ thân mật với người phụ nữ khác. Cô ta bằng tuổi tôi, đã có chồng con (khi đó tôi 30 tuổi).

Sau những phút giây điện cuồng vì ghen tuông, anh giải thích và tôi đã lại đồng ý tha thứ cho anh lần nữa. Tôi quyết định từ bỏ công việc nhiều người mơ ước, được cấp trên trọng dụng, các đồng nghiệp và đối tác yêu quý để trở về gần bên anh. Tôi nhận ra tình cảm của cả hai đã không còn nguyên vẹn như trước, ghen tuông giận hờn gặm nhấm tâm hồn tôi.

Chúng tôi cưới nhau, tôi có bầu và sinh một bé con giống anh như đúc. Trong suốt thời gian có bầu và sinh con, tôi cố giữ cho mình ở trạng thái cân bằng nhưng cũng hai ba lần vì anh mà đau đớn khi phát hiện anh vẫn qua lại với người phụ nữ kia. Họ còn kêu nhau là chồng chồng vợ vợ nữa.

Mỗi lần phát hiện, anh lại xin lỗi, tôi lại tha thứ, tình yêu thương dành cho anh dần cạn kiệt nhưng trong tôi còn lại sự hận thù. Tôi đã yêu anh như vậy, đã ở bên những lúc anh khó khăn, chia sẻ với anh cả vật chất và tinh thần, không một người phụ nữ nào ngay cả đã làm vợ có thể làm được như thế. 

Không chỉ quan tâm đến bản thân anh mà còn quan tâm đến bạn bè, đối tác của anh, họ hàng anh, từ vật chất đến tinh thần, chưa một lời ca thán. Tôi sẵn sàng phục vụ những bữa nhậu của bạn bè anh tại nhà với mật độ thường trực và với tinh thần vui vẻ thoải mái nhất. Bạn bè anh ai cũng yêu quý và nể phục tôi, vậy mà anh lại lừa dối, tôi không cam tâm.

Tuy ngoài mặt nói tha thứ, bỏ qua nhưng trong lòng tôi chưa khi nào thực sự bỏ qua. Tôi vẫn nói vẫn cười giả lả với anh, vẫn nấu cho anh những bữa cơm ngon nhưng mỗi khi tra vấn anh sao lại đối xử với tôi như vậy, anh lại nói bởi vì tôi đã khác rồi, đã không còn là tôi của ngày xưa nữa. Anh chỉ ước ao tôi trở lại con người tôi của ngày xưa.

Nước mắt cuối cùng cũng cạn, tôi quyết định ra tối hậu thư dành cho anh. Tôi nói không còn giận hờn, trách móc hay hận thù anh nữa, chỉ thấy thương cảm vì đã không cho anh sống với tình yêu đích thực của cuộc đời. Vì vậy tôi sẽ là người ra đi cho anh được sống thoải mái với tình yêu của anh. Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh.

Nói vậy nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất đau đớn, anh vì không muốn rời xa con trai đáng yêu nên cũng không muốn rời xa tôi. Khác với những lần trước, anh đã nói: “Anh yêu thương và cần mẹ con em, hãy tha thứ cho anh”. Những lần trước anh xin lỗi mà tôi không cảm thấy có chút hối lỗi, anh đổ lỗi tại tôi thay đổi nên anh mới hư đốn.

Tôi nói “Lần này là lần cuối cùng”, anh im lặng đồng ý. Không khí gia đình vẫn rất nặng nề, chỉ có khi bên con mọi nỗi buồn dường như cũng được xua tan, tôi cảm thấy chỉ cần có con thôi hạnh phúc như trọn vẹn đầy đủ lắm rồi. 

Tôi vẫn rất dịu dàng với anh (bản tính của tôi là thế, người ngoài ít khi nào biết trong lòng tôi đang nghĩ gì) nhưng không còn những nụ cười vô tư sảng khoái khi bên nhau như ngày xưa. Tôi thèm khát cảm giác yêu và được yêu như cũ, anh đi đi về về đúng giờ, chăm chút con và quan tâm tôi nhưng cũng không cảm thấy ấm áp như ngày xưa nữa. Dường như giữa chúng tôi chỉ còn là trách nhiệm với nhau, thỉnh thoảng nước mắt tôi lại chảy chẳng cần lý do.

Rồi một ngày, vợ chồng tôi được vợ chồng một người bạn anh mời đến ăn tối, anh chị ấy đều lớn tuổi hơn vợ chồng tôi, ngoài 50 cả rồi. Trong bữa cơm, người vợ chăm chút từng miếng ăn cho chồng, thỉnh thoảng lại hỏi ân cần “Anh ăn có ngon không, cơm canh hôm nay em nấu có hợp khẩu vị anh không”? Rồi “Anh ăn cố thêm bát nữa, anh dạo này gầy quá”. Bất giác tôi bị chìm trong cảm xúc của họ, nhìn lại mình hình như đã quá già rồi.

Trở về nhà tôi vào nhà vệ sinh òa khóc, khóc như thể trút hết những tức tưởi, cay đắng, hận thù. Tôi chợt nhận ra thực sự mình đã tay đổi quá nhiều rồi, chồng vẫn nói tôi thay đổi nhưng tôi không nhận ra. Lâu lắm rồi tôi không ủi cho chồng một bộ quần áo, không nấu một bữa cơm ngon bằng tình cảm của mình. Tôi vẫn làm những việc đó nhưng làm với trách nhiệm chứ không phải bằng tình yêu thương tha thiết.

Tự nhiên thấy mình thanh thản nhẹ nhõm không còn chút hận thù, thấy mình thật có lỗi khi đã đánh mất tình yêu của chính mình, bây giờ có lấy lại cũng sẽ không còn nguyên vẹn như xưa nữa. Tôi thấy thương chồng thật sự, anh ở bên cô gái kia 3 năm rồi, ngay cả khi tôi ngăn cản và thâm tâm bị mặc cảm tội lỗi vì quá nặng nợ tình nghĩa với tôi và con trai, vậy mà họ vẫn ở bên nhau. Chứng tỏ tình yêu đó thực sự lớn chứ không phải chỉ là vui vẻ qua đường như tôi nghĩ.

Tôi đã quyết định sẽ nói với chồng rằng tôi thực sự nhận ra mình đã thay đổi. Tôi hết giận, hết buồn, hết hận thù anh, thực sự tha thứ cho anh và sẵn sàng để anh vui vẻ đến với tình yêu của mình. Tôi sẽ khuyên anh hãy trân trọng tình yêu đó, đừng bao giờ để mất. Đúng là anh đã sai, nhưng tôi càng sai hơn khi đẩy anh càng ngày càng xa vòng tay mình, đến khi tôi nhận ra mình thì không thể quay trở lại được nữa.

Tôi nghĩ một người như tôi cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc, rồi tôi cũng sẽ tìm được một người yêu thương. Tôi sẽ không bao giờ để mất người đó giống như để mất chồng của mình. Vài lời chia sẻ cùng những người cùng cảnh ngộ, hy vọng bài viết của tôi sẽ hữu ích với ai đó.

Theo: Vnexpress.vn - Vân
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Sự lựa chọn của gió

Quá khứ là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi, bởi mỗi khi đào xới lại, không chỉ là cố tình gợi ra những vết thương loang lổ, còn vô tình làm tổn thương đến hiện tại.

Cô đã từng trăm nghìn lần tưởng tượng ra viễn cảnh sẽ gặp lại mối tình đầu. Có thể là chạm mặt nhau trong cái thành phố nhỏ xíu với quá nhiều điều trùng hợp ngẫu nhiên, có thể là trong một quán café vắng vẻ trong một ngày chẳng mấy cảm xúc, hoặc những lần vô tình đi ngang qua trên những con đường đông đúc người, chỉ cần liếc mắt là có thể chạm tới nhau.
Sự lựa chọn của gió

Nhưng, chưa một lần Phương tưởng tượng, sẽ gặp lại anh ở đây, trên chiếc sô pha màu trắng sữa trong căn phòng khách ấm áp. Anh ngồi đối diện cô, khẽ nhấp tách café nồng nồng vị đắng nguyên chất, gương mặt anh, kể từ khi cô bước vào nhà chỉ là một thoáng ngạc nhiên khẽ khàng trong thoáng chốc, sau đó lại điềm nhiên lộ ý cười khách sáo đúng chuẩn cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai con người xa lạ. Cuộc sống này nhiều khi thật nực cười, đã đưa đẩy hai con người từng có thời gian yêu nhau sâu đậm nay lại ngồi lại cùng nhau, buộc phải tỏ ra xa lạ để lảng tránh một mối quan hệ đã lùi vào quá khứ. 

- Hoàng, đây là Phương, bạn gái em! 

Hải cười cười, giới thiệu đơn giản bạn gái cho anh trai mình. Khuôn mặt anh bộc lộ niềm hạnh phúc và một chút tự hào con trẻ. Mối tình của anh với Phương chỉ vừa mới chính thức khi Phương nhận lời anh sau một thời gian dài anh điên cuồng theo đuổi. 

- Chào em! 

Bỏ tách café còn nóng rực xuống bàn, Hoàng cố nặn ra một nụ cười kiểu mẫu nhất với cương vị một ông anh trai của người yêu để tránh né những cảm xúc hỗn loạn đang ùa đến. Những rối loạn và nghi hoặc cứ dính lại với nhau khiến anh không thể mở miệng để đối đáp thêm vài câu theo lẽ thông thường.

- Đây là anh trai của anh, Hoàng!

- Chào anh! Em là Phương.

Phương nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, tươi cười tự giới thiệu một cách chua chát. Vốn dĩ họ đâu cần phải ngồi đây và tự giới thiệu khô khốc về bản thân thế này? Họ đã trải qua một quãng thời gian ngọt ngào ngập tràn kỷ niệm yêu đương. Nhưng giờ, đối diện với hiện thực, cô không cho phép mình mở tung cánh cửa quá khứ, để những cơn gió ký ức tự động lùa vào. Cuộc sống có trớ trêu đến mấy, cô vẫn phải tìm cách đương đầu.



Hải đương nhiên không biết tâm sự của hai con người bên cạnh anh. Từ nhỏ, anh lớn lên trong sự nuông chiều của cả gia đình, mối tình đầu của anh, là Phương, cô gái này đã khiến một chàng trai ương bướng là anh lần đầu tiên biết cảm giác yêu thương khó diễn tả. Nhưng, Phương luôn là một cô gái rất khó nắm bắt, mặc dù cô đã nhận lời yêu anh, anh vẫn hoàn toàn không thể hiểu hết được con người cô.

***

Người ta vẫn thường nói, con gái vẫn nhớ mãi không quên những người con trai đã từng khóc vì họ, còn con trai thì sẽ chỉ nhớ về những người con gái đã từng để lại vết thương trong lòng họ.

Có lẽ, Phương và Hoàng, cả hai người đều đúng với câu nói trên. Cho nên mới có thể day dứt mãi không quên, mới có thể cố chấp mà dành một khoảng trống trong tim để cứ mãi đắn đo về một người như thế. 

***

Ngồi trong quán café quen thuộc nằm trên tầng của một căn nhà cổ nằm lọt thỏm trong một con hẻm nhỏ. Radio phát ra tiếng nhạc Trịnh, thi thoảng lại vang lên tiếng máy xay sinh tố ù ù vọng lại từ quầy pha chế, Hoàng chợt thấy trống rỗng.

Dường như trong thâm tâm anh vẫn còn dành chỗ cho một cô bé của ngày xưa, cô bé đã gắn liền với cả một khoảng lặng ký ức đã vĩnh viễn nằm im và được anh khóa kỹ càng. Thế nhưng bây giờ, khi cô xuất hiện với tư cách bạn gái của em trai anh, chiếc khóa ấy đã bị bung ra kéo theo toàn bộ ký ức trở lại. Hoàng thừa nhận cho đến bây giờ anh vẫn không quên được Phương, không quên được tất cả những dư vị cả ngọt ngào lẫn đắng chát của mối tình tưởng như đã bị vùi sâu trong bụi thời gian.

Vớ vội lấy chiếc điện thoại, Hoàng bấm số điện thoại mà mặc dù chẳng cần lưu, nhưng 5 năm nay anh vẫn còn thuộc làu. Dù không biết, Phương còn dùng số cũ không, nhưng anh vẫn thử.

Tiếng nhạc chờ vang lên. Một ca khúc hơi đanh của Lê Cát Trọng Lý. Một lúc sau mới thấy tín hiệu bắt máy, vẫn giọng nói vui vẻ, hoạt bát ngày nào.

- Alo! Phương đây! Xin hỏi ai ở đầu dây thế?

- Là anh … 

- …

- Phương, là anh! Hoàng…

- Em biết, có chuyện gì không anh?

- Em bận không? Mình gặp nói chuyện một lát nhé? Anh đợi em ở “Xưa”.

- …

- Nếu em bận thì để hôm khác cũng được, dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng lắm.

- Không! em rảnh. Vậy thì hẹn gặp anh 5 rưỡi chiều, ở “Xưa”, giờ đó em mới tan lớp.

- Ừ, cũng được, vậy hẹn gặp lại em!

- Tạm biệt anh!

Phương cúp điện thoại, đầu óc rối bời. Quả thực cô đã từng suy nghĩ đến việc sẽ gặp lại Hoàng lần nữa, nhưng không ngờ anh lại chủ động hẹn gặp cô. Cô nên nói gì đây? Một mối tình cũ mà đến giờ cô vẫn chưa quên, khúc mắc và mâu thuẫn giữa họ đứt đoạn khi đó vẫn chưa được giải đáp. Và bây giờ thì, cô lại trong vai người yêu của em trai anh. Cảm giác đó, cô hoàn toàn hiểu. Mặc dù cô đã hạ quyết tâm sẽ xây một ranh giới giữa cô và anh, nhưng nghĩ mãi cô vẫn không làm được. 


Cô thấy có lỗi với Hải, nhưng trước tình cảm thì cảm giác có lỗi đơn thuần không thể chiến thắng nổi cảm xúc.

Kết thúc giờ học chuyên ngành nhàm chán, Phương vẫn trong trạng thái suy tư và mông lung về cuộc điện thoại trưa nay, và cả cuộc hẹn gặp sắp tới. Những gì cô đang nghĩ trong đầu cứ rối mòng mòng, không chắc khi gặp Hoàng cô có thể mở miệng. Chợt chuông điện thoại reo trong túi xách. Là Hải.

- Cô bé! Anh đã nói hôm nay tan học sẽ đến đón em.

Tiếng Hải ở đầu dây bên kia đượm ý cười, và thật dịu dàng. Phương chợt nhớ đến giao hẹn của hai người, và cả cuộc hẹn gặp với tình đầu một cách bất đắc dĩ kia.

- Đương nhiên em nhớ rồi, nhưng mà hôm nay em phải ở lại trường có chút việc. Hay là để ngày mai anh nhé?

Phương nói dối. Chợt ngẩn người. Cô đang nói dối một cách rất trơn tru, nói dối để hủy cái hẹn đã giao ước với người yêu hiện tại, chỉ để gặp gỡ người CŨ.

- Ừm… - Hải ậm ừ, giọng nói pha chút ngạc nhiên lẫn tiếc nuối – Vậy thì sáng mai anh đón em.

- Được, mai gặp lại anh!

- Ừ, mai gặp!

Buông điện thoại, Hải thẫn thờ nhìn bóng cô gái đang đờ đẫn lấy xe đi ra cổng. Anh vốn định chia sẻ một điều bất ngờ đặc biệt cho cô. Nhưng, cô lại nói dối anh. Nhìn bóng dáng thất thần của cô, chắc hẳn phải xảy ra chuyện gì ghê gớm lắm. Vậy mà cô đã giấu anh.

“Chắc hẳn cô ấy gặp chuyện gì”, Hải nghĩ thầm, sau đó anh lặng lẽ phóng xe đi theo Phương theo bản năng. Dù cô có xảy ra chuyện gì, với tư cách là bạn trai, anh cũng có quyền biết và san sẻ cùng cô. Nhất là anh không yên tâm việc cô cứ để hồn vía đi đâu khi chạy xe ngoài đường. Rất nguy hiểm!

***

Café Xưa

Một bản nhạc Jazz êm ả đang trôi đi từ chiếc loa ở góc quán. Hoàng lấy tay rờ vào viền tách café bằng sứ trắng muốt, mắt đăm chiêu nhìn theo vệt nắng nhàn nhạt, đỏ quạch hất xuống chiếc bàn gỗ đựng vài cái ly tách kiểu cổ thêm nữa là vỏ một chiếc máy ảnh cơ từ vài thập niên trước. Mùi hoa dành dành thơm mát hòa cùng hương trà ướp hoa bưởi, lẫn trong vị café đặc quánh của buổi chiều muộn. Phố phường ồn ã ngoài kia dường như chẳng liên quan gì tới khung cảnh quán café này, trước nay vẫn vậy. 

Khách vắng. Có lẽ trong thời buổi hàng quán mọc lên đầy rẫy, thì các quán café được mở ra nhan nhản cũng chẳng phải là cây hái ra tiền như những năm về trước được nữa. Café Xưa cũng vắng như chính cái dáng vẻ bên ngoài của nó vậy, với cái địa thế khó nhận biết mặc dù nằm trên mặt đường, đi xe máy thường dễ dàng lướt qua. Ấy vậy mà bấy nhiêu thời gian, quán vẫn không thay đổi, cũng không đến nỗi sập tiệm, đóng cửa. Phong cách đặc trưng và mùi hương đặc trưng vẫn được duy trì như cái nếp vốn sinh ra đã có.

Đâu phải tất cả mọi thứ đều chịu thua cuộc trước lẽ đời vô thường đâu?


Chí ít, như quán café này. Chí ít, như chị chủ quán nhàn tản ngồi xem tạp chí phía sau quầy thu ngân này. Chí ít, như Hoàng. À không, Hoàng thì không thể tính vào. Vì Hoàng và cô gái mà anh yêu, trước đây rất lâu đã từng chịu thua cuộc. Và kết quả là họ đã lạc mất nhau. Sau khi gặp lại chỉ là một hoàn cảnh trớ trêu, với những cảm xúc trớ trêu cứ len lỏi không ngừng vào tâm trạng đã quá đỗi phức tạp.

Tiếng chuông gió leng keng. Và âm thanh của phố phường vọng vào từ bên ngoài đã cắt đứt chuỗi suy nghĩ lan man cùng với chất đặc sánh yên tĩnh bên trong quán café. Hoàng ngẩng đầu lên nhìn, là Phương. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro và chiếc quần bò vén gấu đơn giản, mái tóc óng mượt lòa xòa thường ngày được cột lên trên đỉnh đầu bằng một sợi dây xanh chấm bi rất đáng yêu. So với hình ảnh khi xưa, Phương chẳng khác gì mấy. Chỉ là cái ánh mắt hơi trầm tĩnh của một sinh viên năm cuối Đại học có khác đi vài phần so với ánh mắt lanh lợi của cô học sinh cấp 3 thuở nào. Hoàng cảm thấy hơi hẫng. Phương và anh đã không gặp nhau 5 năm rồi. 

5 năm, quãng thời gian không thật sự là dài, nhưng nó là một khoảng thời gian đủ để thay đổi hoàn toàn một mối quan hệ. Nghĩ đến đó, Hoàng khẽ thở dài.

Rất nhanh chóng, Phương tìm được vị trí ngồi của anh và ngồi xuống phía đối diện.

- Có việc gì mà anh cần gặp riêng em? 

Phương đi thẳng vào vấn đề. Cô không đoán ra được mục đích gọi cô ra đây của Hoàng, càng không biết phải ứng xử ra sao trong trường hợp này. Trải nghiệm cảm xúc rối loạn đang khiến tâm trạng bức bối này, cô thà lấy dũng khí để hỏi trước. Hoàng vẫn như xưa, thậm chí ngay cả nước da trắng của anh cũng không bị thời gian làm sạm đi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, hệt như những năm trước, khi hai người vẫn dựa vào nhau trong quán café vắng người này, cùng nghe những bản nhạc nhẹ, cô thì đung đưa chân trong khi tay uể oải vẽ những nét nguệch ngoạc ra các hình thù kì dị, còn anh thì mỉm cười vuốt tóc cô. Nhưng tất cả điều này đã là 5 năm về trước rồi, còn đối diện với cô bây giờ, chỉ có duy nhất một Hoàng của hiện tại, không còn thuộc về cô nữa.

- Phương, gặp lại em, anh rất bất ngờ! – Hoàng thành thật. Mắt anh dịu dàng dán chặt vào mắt cô, tìm kiếm không ngừng hình ảnh của mình trong đó.

- Em cũng rất bất ngờ, vào một ngày đẹp trời, em lại có thể gặp anh, với tư cách bạn gái của em trai anh.

Phương tự chế giễu mình. Cô không thể tìm ra giải pháp nào khác ngoại trừ việc cố tình đục khoét vào tâm trạng rối bời của mình. 

- Đừng nói thế, Phương! Anh biết giữa chúng ta khoảng thời gian trước có hiểu lầm. Chính vì thế em đã rời xa anh. Thật ra anh không đủ tự tin và cũng không thể chứng minh cho em thấy sự thật khi đó. Anh đã chỉ biết đứng im lặng nhìn em hoàn toàn biến mất ra khỏi cuộc sống của anh, đến lúc mất dạng mới giật mình nghĩ, chúng ta còn yêu nhau như vậy, không thể chia tay như thế được. Thời gian qua anh đã cố nghĩ, hay là bỏ cuộc, dù sao khi ấy anh và em cũng chưa đủ trưởng thành để hiểu hết mọi chuyện, và bao dung cho nhau. Em biết đấy, anh …

- Thôi được rồi, anh Hoàng ạ! - Phương nhẹ nhàng ngắt lời, ánh mắt của cô dịch chuyển từ khuôn mặt anh sang vết sẹo trên mu bàn tay trái của anh. Một vết sẹo rất dài, chưa xuất hiện khi hai người còn ở bên nhau – Em không muốn gặp anh để gợi lại chuyện cũ. Mặc dù tình thế của em bây giờ khá trớ trêu, nhưng kể cả như vậy, em cũng không muốn vạch lại quá khứ để tiếp tục khổ sở bởi những chuyện đã chấm dứt. Giữa anh và em đã kết thúc từ 5 năm về trước, không thể nói là lỗi của riêng ai, thời gian qua rồi, hãy cứ cho nó qua đi. Em không muốn làm những người xung quanh mình chịu tổn thương.

- Phương, em vẫn chưa hiểu ý của anh, anh thật sự vẫn còn mang cảm giác hối hận, và anh vẫn chưa thể nào quên được em.

- Ồ, vậy ý anh là muốn em và anh bắt đầu lại? Hoàng ạ, nực cười lắm! Tại sao một chuyện xảy ra 5 năm về trước anh không thể từ bỏ đi? Huống hồ em và em trai của anh mới yêu nhau. Anh không nghĩ đến cảm nhận của em, chắc phải nghĩ đến cảm nhận của Hải chứ? Anh định sẽ giới thiệu với anh ấy: “Đây là bạn gái cũ của anh! Anh chưa quên cô ta, và giờ anh muốn bắt đầu lại” ư? Không thể! Cuộc sống là sự lặp đi lặp lại những trật tự, một khi anh đã ngoặt hướng sang con đường khác, nghĩa là anh không thể nào quay trở lại con đường đã đi ngày trước nữa.

- Nhưng, anh có thể tìm chỗ giao nhau giữa hai con đường, để tiếp tục quay về con đường cũ. 

- Còn Hải thì sao? – Phương hỏi vặn – Anh muốn em chia tay với anh ấy, và làm lại với anh?

- Không phải như thế, Phương! Chúng ta có thể tìm ra giải pháp khác, anh …


- Anh quá ích kỷ, Hoàng ạ! Thậm chí anh chưa từng nghĩ qua cảm nhận của em, tình cảm của em, càng chưa nghĩ đến cảm giác của em trai anh. Anh từ đầu đến cuối chỉ để ý đến cảm nhận của mình. Không cần anh phải vạch ra cho em nên cân nhắc chuyện tình cảm của mình thế nào, càng không cần anh tự mở cửa trái tim em ra, nhìn xung quanh một lượt và nói, trong đấy vẫn còn để chỗ cho anh. Kể cả em còn tình cảm với anh đi chăng nữa, thì 5 năm rồi, em vẫn sẽ không thể chọn anh được nữa. Xin lỗi!

- Phương …

- Đừng nói gì nữa, em nghĩ là anh hiểu hết những gì em vừa nói. Người em yêu bây giờ là em trai anh, là anh Hải, chứ không phải là anh. Xin anh đừng mang chuyện quá khứ ra để thúc ép em, em đã sớm xóa bỏ sạch những tiếc nuối ngày xưa ấy rồi.

***

Hải lững thững quay trở ra, từ góc độ của anh khi nãy có thể chứng kiến toàn bộ hai người trong ô cửa kính đang nói chuyện với nhau. Anh trai anh nhìn Phương với ánh mắt dịu dàng pha lẫn vẻ đau xót, còn Phương quay lưng lại với phía anh nhìn, bóng lưng cô từ góc độ này thật yếu đuối. Rốt cuộc hai người họ đã quen nhau từ trước, đã từng rất thân mật, thậm chí có thể là một mối quan hệ như anh và cô bây giờ. Ráng chiều đỏ quạch hắt lên bóng lưng đơn độc của cậu. Hà Nội đang bước vào mùa bàng thay lá, những cô gái tíu tít rủ nhau đi chụp ảnh, có cả một cặp cô dâu chú rể đi chụp ảnh cưới. Thì ra, anh trai anh mới là người cô không thể quên.

Kết thúc cuộc nói chuyện như rút cạn sức lực, Phương chợt cảm thấy lòng nhẹ tênh. Trái tim cô đã không còn lỡ nhịp khi gặp lại mối tình đầu nữa, cũng không còn lấn cấn giữa những sự lựa chọn khó khăn nữa. Cô biết, hiện tại cô dành tình cảm cho ai, và cũng cần có ai trong cuộc sống của mình.

Nhấc điện thoại gọi cho Hải. Có lẽ cô cần thẳng thắn đối diện với anh về vấn đề này. Cô không thể để một bí mật lớn dần lên và phá hỏng mối quan hệ của hai người. Với mối quan hệ éo le đến nực cười này chỉ có thể chọn cách trực tiếp đối mặt. Cô tôn trọng anh, cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh.

***

Chuông điện thoại reo. Là Phương. Hải cười khổ. Cô định gọi anh để chấm dứt chuyện của hai người? Hay là tiếp tục nói dối anh?

- Ừ, anh đây!

Đầu dây bên kia là giọng nói thật dịu dàng.

***

Những ngày Hà Nội heo hắt gió mùa, dọc đường Phan Đình Phùng chỉ toàn màu vàng lạo xạo của lá khô. Hai bóng người dắt tay nhau qua những gánh hàng hoa dạo rực rỡ một khoảng trời. Chàng trai mua tặng cô gái bó Hướng Dương buộc lại đơn giản bằng sợi ruy-băng. Nụ cười của cô gái còn rực rỡ hơn những cánh hoa. 

Quá khứ là quá khứ, hãy cứ để cho nó qua đi, bởi mỗi khi đào xới lại, không chỉ là cố tình gợi ra những vết thương loang lổ, còn vô tình làm tổn thương đến hiện tại.


“Em chạy về tìm lại môi anh

Những bỡ ngỡ đầu tiên còn run trong ký ức

Em ra khỏi giấc mơ để quay về hiện thực

Vẫn còn mùi hương xưa trong khoảng gió đời mình…”
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Hãy tự mình bước qua nỗi đau

Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi.

Bởi vì ngoài bạn ra, chẳng ai có thể cảm nhận được rõ ràng những vết thương đang ứa máu chảy ra từ chính tim bạn, và chẳng ai có thể kiên trì chạy đến nâng bạn dậy, dìu bạn chầm chậm bước qua quãng thời gian trúc trắc những bất an, và sự trống rỗng như một lỗ hổng lớn sâu hoắm cứ kéo bạn chìm vào trong tuyệt vọng.
Hãy tự mình bước qua nỗi đau

Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi. 

Một ngày kia bạn sẽ bỗng nhận ra rằng, kể cả xung quanh có những người sẵn sàng yêu thương mình vô điều kiện, nhưng họ cũng chẳng thể nào luôn ở bên cạnh để giúp bạn chữa lành những vết thương.

Vậy nên có đau thương đến mấy, điều bạn phải đối mặt vẫn chỉ là chính bản thân mình. Bước qua nỗi đau, nghe thì có vẻ hoa mĩ, nhưng thực chất chỉ là vượt qua bản thân mình, để rồi có cái nhìn khác hơn về cuộc sống, để chọn đương đầu chứ không phải là thỏa hiệp, để chọn chấp nhận chứ không phải buông xuôi, để chọn dũng cảm hơn chứ không phải cứ mãi hèn nhát, để chọn bình tĩnh hơn trước mọi vấn đề chứ không phải chỉ biết trốn chạy.

Chẳng cần phải đặt mục tiêu là bất cứ ai, chỉ cần mang niềm tin rằng bạn đang thay đổi, vì chính mình.

Quá trình trưởng thành gian nan biết bao, cứ mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút. Sau này nhìn lại mới thấy, hóa ra quãng thời gian lớn lên gian nan ấy, đã học được cách bình thản đối diện với hiện thực, không còn là cô bé ngày nào vẫn hay òa khóc mỗi khi vấp ngã, chỉ biết ôm riết lấy những vết thương để đau khổ một mình, nuốt cạn những tổn thương để u uất trong nỗi ấm ức chẳng thể nguôi ngoai nổi.

Ai chẳng tồn tại trong lòng một quãng thời gian như thế, chỉ là một lúc nào đấy sẽ thấy thích ứng dần với hiện thực để rồi biết tự mình bước qua những nỗi đau.

Bạn đang ở thời hiện đại, không phải là cô Tấm trong truyện cổ tích ngày xưa hay cô bé Lọ Lem đáng thương trong tiểu thuyết, để mà chỉ biết ngồi khóc trước những khắc nghiệt của cuộc đời. Bạn cần một trái tim mạnh mẽ, một lòng kiên định và sự dũng cảm để bản lĩnh chấp nhận những xáo trộn của cuộc sống, để không ai có thể làm bạn tổn thương hay rơi nước mắt.

Quan trọng là, chỉ bạn có thể tự làm chủ bản thân, để biết chọn lựa đánh cược và sẵn sàng chấp nhận chịu thua nếu thất bại. Rồi sau đó mới có thể bình tĩnh làm lại, và kiêu hãnh ngắm nhìn thành quả của mình.

Biết sống độc lập hơn, biết kiên định coi mọi nỗi đau đã qua chỉ là quá khứ đã vĩnh viễn lùi lại phía sau, biết cứng cỏi hơn để không dễ dàng gục ngã, biết tỉnh táo hơn để không cho người khác có thêm cơ hội làm tổn thương mình.

Thế đấy, cuộc sống luôn có nhiều sự chọn lựa, vậy bạn chọn sẽ tự mình vượt qua thất bại hay vĩnh viễn nằm lại nơi ấy để chờ đợi người đến kéo bạn lên? 

Niềm vui cũng từ bản thân mà có, tổn thương cũng từ trái tim mà ra, chính vì thế mà những người trưởng thành đều phải trải qua tất cả những hạnh phúc, bất ngờ rồi đau thương, tuyệt vọng để rồi mới biết trân trọng bản thân mình như thế nào, để rồi mới biết bảo vệ mình cho tốt, để rồi biết trân trọng cái tôi vốn có và quá khứ đầy nước mắt đã tự khô từ khi nào.

"Một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Trong quá trình vấp váp, tự đứng dậy, bạn sẽ thấy những điều tuyệt diệu đằng sau cánh cửa đã vĩnh viễn đóng chặt ấy. Tiếp tục bước đi hay vẫn cứ đứng yên tại chỗ, quyết định là do bạn.

Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn, bởi vì kể cả có tổn thương đến mấy cũng không thể chết, cũng không thể buông xuôi tất cả. Đối diện với vòng quay không dừng lại, đối diện với cả thế giới vận động, đối diện với cuộc sống nhiều màu sắc phía trước mặt, đối mặt với lòng tin xuất phát từ chính mình, bạn có bằng lòng tự mình vượt qua tất cả hay không? 
Theo: Kenh14.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Những bí ẩn kinh ngạc chìm dưới đáy đại dương

Bí ẩn về tàn tích dưới đại dương này vẫn khiến các nhà khảo cổ học phải đau đầu...

Trải qua hàng ngàn năm biến đổi, mỗi khi có một vùng đất mới nổi lên từ dưới lòng đại dương thì lại có một vùng đất khác bị nhấn chìm vĩnh viễn, mang theo cả một nền văn minh cùng biết bao bí mật vào dĩ vãng. 
Những bí ẩn kinh ngạc chìm dưới đáy đại dương

Tuy nhiên, với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, những bí ẩn đó đang dần dần được các nhà khảo cổ phát hiện ra…

1. Bức tường Bimini, Bahamas

Vào tháng 9/1968, tiến sĩ Mason Valentine - một nhà địa chất - khảo cổ học nổi tiếng đã có một khám phá để đời, đó là bức tường Bimini (hay có tên khác là con đường Bimini) ở Bahamas. 
Đó là một chuỗi các phiến đá vuông vức, bằng phẳng một cách kỳ lạ được phát hiện dưới độ sâu 30m. Trái với những ý kiến cho rằng đây là những bãi đá tự nhiên, Valentine lại khẳng định chắc chắn rằng đây là sản phẩm của con người. 

Cụ thể, ông chỉ ra rằng những vật liệu làm nên bức tường trên đều là đá cứng, trái ngược hẳn với loại đá mềm thường được tìm thấy ở các bờ biển. Thêm vào đó, bức tường này hoàn toàn thẳng, không hề tuân theo bất kỳ dòng chảy nào của nước.

Sau một thời gian điều tra nghiên cứu, ông đã phát hiện ra, có khoảng 50 phiến đá có kích thước từ 3 - 15m, và đều có tuổi thọ lên tới 10.000 năm. Liên tục vào những năm 1978, 1979, 1989 đã có rất nhiều đội khảo cổ tham gia tìm kiếm. Họ tin rằng, bức tường Bimini chính là một phần của thành phố Atlantistrong truyền thuyết.

2. Trụ đá dưới lòng hồ Michigan, Chicago

Chắc chắn ai cũng từng nghe tới những trụ đá Stonehenge nổi tiếng ở Anh Quốc, nhưng những trụ đá như thế không chỉ có một. Vào năm 2007, trong khi đang khảo sát đáy hồ Michigan, các nhà địa chất học đã vô tình phát hiện ra một vòng tròn cấu tạo từ những trụ đá ở độ sâu 12m dưới mực nước. 

Trên mỗi trụ đá là một tác phẩm điêu khắc các loài động vật hoang dã, tuy phần lớn các cột đá bị xói mòn theo thời gian nhưng người ta vẫn tìm được một cột đá khắc hình voi ma mút. 

Giống như những trụ đá ở Anh, nơi đây cũng từng được dùng để chôn cất và thực hiện nghi thức thờ cúng những người đã khuất.


Trên cơ sở như vậy, các nhà khoa học tin rằng xung quanh nơi đây chắc chắn sẽ tồn tại những kiến trúc cổ khác, có thể là một khu sinh sống bị chôn vùi, hoặc cũng có thể là những trụ đá khác chưa được phát hiện. Do đó, các nhà khoa học vẫn đang tiếp tục nghiên cứu thêm về những trụ đá bí ẩn này.

3. Thành phố dưới nước ở Cuba

Việc phát hiện ra một chuỗi những cấu trúc cổ dưới lòng đại dương ở Cuba vào năm 2001 đã gây chấn động trong giới địa chất học và người truy tìm thành phố dưới biển (Kẻ săn lùng Atlantis). 

Được tìm thấy bởi một công ty khảo sát địa chất, những bức ảnh gửi về cho thấy đây là một thành phố cổ có diện tích khoảng 200ha và bị nhấn chìm ở độ sâu 700m dưới mặt nước biển.

Thế nhưng để bị nhấn chìm ở độ sâu như vậy, thông thường sẽ phải mất tới 50.000 năm. Phải chăng đây là một nền văn minh khác còn lâu đời hơn nền văn minh Maya, Aztec… rất nhiều lần. 

Hay đơn giản, đó chỉ là do một sự cố nào đó trong quá khứ đã kéo cả một nền văn minh xuống vực sâu như vậy? Các nhà khoa học vẫn đang miệt mài đi tìm lời giải cho bí ẩn này.

4. Thành phố cổ ở vịnh Khambhat, Ấn Độ

Tháng 5/2001, các nhà khảo cổ đã phát hiện ra một thành phố cổ tại vịnh Khambhat, Ấn Độ. Nơi này đã được miêu tả lại với những dãy nhà cách đều nhau, hệ thống thoát nước, bể nước, kho thóc và một kiến trúc cổ còn lâu đời hơn cả nền văn minh Indus.

Ở khu vực xung quanh, các nhà khoa học còn thu được những mảnh gỗ có niên đại khoảng 9.000 năm tuổi, đồ gốm, những dụng cụ bằng đá, xương hóa thạch, mảnh răng người…

Tuy nhiên, bỏ qua những bằng chứng tìm ra được, vẫn có rất nhiều người cho rằng đây là sản phẩm của… tự nhiên. Họ cho rằng, những dụng cụ bằng đá chỉ là những viên đá bình thường bị nước ăn mòn, hệ thống thoát nước cũng vậy, còn những mảnh xương hóa thạch chỉ đơn thuần là trôi dạt đến mà thôi. 

5. UFO dưới đáy biển Baltic

Biển hồ Baltic luôn là một kho báu cho những người săn tìm kho báu. Nơi đây đã chôn xác của hơn 100.000 con tàu với những kho tàng vô giá. Nhưng vào tháng 5/2011, trong một chuyến săn tìm kho báu, thứ tìm thấy không phải là tàu, mà giống như một UFO. 
Đó là một vật thể hình tròn, có đường kính khoảng 60m và lớp vỏ không được làm bằng bất kỳ kim loại nào trên thế giới. Đặc biệt hơn cả, bất kỳ thiết bị phát sóng nào trong bán kính 200m xung quanh nó đều bị mất hoàn toàn tín hiệu và chỉ có lại khi đã rời xa vật thể lạ kia.

Ban đầu, đã có giả thuyết cho rằng, đây là một thiết bị phá sóng của Phát xít Đức dùng để làm mất phương hướng của bất kỳ tàu ngầm, máy bay nào đi ngang qua và phá hủy chúng. Tuy nhiên, với một thời gian dài chìm dưới lòng đại dương như vậy, liệu nó còn có thể hoạt động? 

Vào tháng 9/2012, các nhà khoa học còn đặt nghi vấn "UFO" này thực ra chỉ là một tảng đá.

* Bài viết có sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: Listverse, NBC, Dailymail, Wikipedia...
Kenh14.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/