Hạnh phúc, đối với em vô cùng đơn giản, đó chỉ là sự san sẻ không do dự, là những lời hỏi han chân thành để cho nhau có cơ hội được chia sẻ cùng nhau, hiểu nhau nhiều hơn.
Như vậy có khó quá không anh?
Suốt thời gian qua em đã không nói gì với anh, và anh cũng vậy. Có thể mình không có gì để chia sẻ với nhau hoặc chúng ta quá bận rộn...
Khi em nói với anh em mệt mỏi thì lúc đó em đã không còn đủ sức để gắng gượng nữa. Em vẫn tự cho mình là đứa con gái mạnh mẽ, bản lĩnh, thích một cuộc sống độc lập... Nhưng khi nghĩ mình còn có người yêu thì những điều đó lại làm em thấy mình đơn độc, trơ trọi...
Lúc em nói với anh em buồn thì nước mắt em đã rơi rất nhiều, lúc em nói với anh em khóc thì em gần như không còn nước mắt để khóc thêm được nữa...
Lúc em trách anh là lúc em mong mỏi được san sẻ cùng anh những muộn phiền trong em để em biết rằng mình không cô đơn, mình còn có một bờ vai êm đềm, một bàn tay rắn rỏi luôn đồng hành, luôn sẵn sàng đón nhận những thở than, muộn phiền của em một cách kiên nhẫn...
Thế nhưng... những gì em mong đợi được nhận lại một sự thất vọng đến mất cả niềm tin, đến không còn mong đợi một điều gì thêm nữa...
Anh hỏi em có đủ kiên nhẫn chờ đợi anh? Em đã chờ anh bao lâu rồi? Năm năm trôi qua tuổi thanh xuân của thời con gái chưa đủ để anh gọi là kiên nhẫn hay sao? Thời gian qua em âm thầm song hành bên anh như một người bạn, em không đòi hỏi bất cứ điều gì ở người mình yêu như những cô gái khác lúc đang yêu, em chỉ biết an phận chờ đợi cho đến khi người yêu mình đạt được những ước mơ của bản thân.
Nên bây giờ, dù em có chờ thêm 3, 4,5 năm hay lâu hơn vậy không là gì cả, chỉ cần em có đủ niềm tin thì thời gian không còn nghĩa lý. Anh vẫn luôn bảo em tin anh, chắc chắn tương lai sẽ là một cái kết thật viên mãn.
Em biết, em tin điều đó vì em hiểu anh. Nhưng đó là chuyện của một tương lai xa xôi, còn hiện tại em không có niềm tin, vì hiện tại anh không cho em được niềm tin nên dù tương lai có vững chắc đến bao nhiêu em cũng không dám nghĩ tới, em cũng không dám tin rằng em sẽ đủ kiên nhẫn để đón đợi niềm hạnh phúc ở phía cuối con đường đó trong khi hiện tại em không có gì để tạo cho mình một sự an tâm.
Anh chưa bao giờ hỏi em, ở bên anh em có thật sự hạnh phúc không? Có, em hạnh phúc, nhưng rất hiếm hoi, còn lại em luôn cố gắng để vui, để thoải mái khi ở bên anh. Nếu tinh tế anh sẽ nhận ra, những lúc ở bên anh nhưng em lại tìm ra một chỗ khác không có anh.
Nếu anh tinh tế anh sẽ biết có nhiều lúc vừa quay lưng từ phía anh thì nước mắt em tuôn rơi... Nếu yêu em, chỉ cần anh nhìn ánh mắt em lúc đó anh sẽ hiểu em có thật sự hạnh phúc hay không!
Hạnh phúc, đối với em vô cùng đơn giản, đó chỉ là sự san sẻ không do dự, là những lời hỏi han chân thành để cho nhau có cơ hội được chia sẻ cùng nhau, hiểu nhau nhiều hơn. Như vậy có khó quá không anh?
Em không cần những lời nói hoa mỹ, ngọt ngào, em chỉ cần những lời hỏi han, chia sẻ, động viên thật chân thành để em biết mỗi ngày qua em còn có anh bên cạnh, để cuộc sống dẫu có khó khăn với em nhưng em có thể gạt bỏ được được bởi em còn có một điểm tựa bình an, dịu dàng cho tâm hồn an trú... vậy thôi mà...?
Một đứa con gái luôn tạo cho mình vỏ bọc mạnh mẽ, rắn rỏi đấy lúc nào cũng mong manh, bởi thật sự trái tim em mềm yếu vô cùng, lại rất nhạy cảm nên chỉ cần mộtchút xao động rất khẽ thôi, em sẽ thấy tim mình chùng xuống, nếu em không đủ kiên cường, em đã buông tay từ rất lâu, rất lâu rồi... Nếu em không có niềm tin em sẽ không quay lại với anh thêm lần nữa để rồi trái tim em tổn thương nhiều hơn như bây giờ...
Dù em chưa một lần kể về anh với gia đình, nhưng ba mẹ em không muốn em quen anh... Anh có hiểu được vì sao không? Em trai em cũng đã từng gặp anh, khi nó biết em quen anh, nó nhất quyết không chịu, nó bảo “chị yêu anh ấy tương lai chị sẽ khổ rất nhiều” và nó nói với cả mẹ em! Còn mẹ em thì trách “nghe nói con có bạn trai, quen nhau mấy năm nay rồi mà sao suốt thời gian con ở quê, mẹ không thấy bạn con gọi điện hỏi thăm đến một lần”... Biết làm thế nào ngoài những lời chống chế gượng gạo nhỉ? Đến cả tin nhắn cho em còn hiếm hoi nữa mà!
Mẹ em nói “mẹ không cần con quen người đẹp, người giàu, có địa vị học thức cao sang mà không yêu thương con, con hãy yêu những người dù nghèo, dù xấu, dù không có vị thế gì, không tương xứng với con nhưng người ta biết sống, biết yêu thương, chiều chuộng con, biết làm con vui, con hạnh phúc thì mẹ sẽ an lòng...”.Gia đình nào chẳng mong muốn con mình có một tương lai bình yên, êm ấm, phải không anh? Dù vậy em vẫn vững tin để nói với mẹ “Cho đến khi nào mẹ gặp bạn con, mẹ không hài lòng, mẹ phản đối cũng không muộn.”
...
Thời gian qua em quá mệt mỏi, quá nhiều chuyện, em như bị đánh gục, em không còn sức để đi tiếp nữa. Anh có hiểu được cảm giác khi vừa mở mắt tỉnh giấc đã thấy một ngày dài thượt, ước gì mình đừng bao giờ tỉnh giấc để không phải đến nơi cần đến và không phải phân vân sẽ đi đâu để khỏi trở về nơi phải dừng chân mỗi lần đêm chập choạng buông? Anh có biết được cảm giác mệt mỏi rã rời khi giấc ngủ chìm theo những dòng nước mắt lặng lẽ không? ...
Khi đi làm em như một đứa vô hồn, không nói, không cười, gần như là không tồn tại. Ở phòng trọ em chẳng khác gì một đứa trẻ không biết nói. Không ít lần em ước mình có thể biến mất đi đâu đó một thời gian hoặc là biến mất vĩnh viễn cũng được, như vậy, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu!
Em gần như mất hết phương hướng và không còn muốn tồn tại...
Theo: Kenh14.vn
_________________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment