Họ nhắn tin yêu thương nhau, thậm chí chồng tôi còn cầu xin người phụ nữ ấy sinh cho anh một đứa con.
Dù thế nào tôi vẫn ở đây mong chồng sẽ ngoảnh đầu nhìn lại khi mọi việc chưa quá muộn màng.
Hai chúng tôi từ hai con người xa lạ, tìm đến nhau 1 cách vội vàng, chưa nói yêu đã vội nói cưới. Chúng tôi cưới nhau dưới sự ngỡ ngàng của bạn bè và gia đình.
Tôi biết điều đó nhưng trong thâm tâm tin anh là người đàn ông của gia đình, tin người đàn ông ngoài 30 tuổi ấy đã biết mệt mỏi với cuộc sống độc thân, với những cuộc chơi để tìm về một nơi được gọi là gia đình, dù đi bất cứ đâu vẫn có người chờ.
Tôi quá mệt mỏi với tình yêu, nghĩ người ta yêu nhau, tìm hiểu nhau, ai cũng mong gắn kết đến suốt cuộc đời, cái kết có hậu đó chẳng phải chính là hôn nhân hay sao. Vậy nên, không biết tôi vì lý do đó hay vì một phần đã yêu anh đến độ có thể bỏ tất cả - một công việc tương lai nhiều hứa hẹn, gia đình và bạn bè nơi tôi sống hơn 20 năm để chấp nhận gắn kết với anh, theo anh đến một nơi xa lạ, cách xa quê hương hơn một ngàn km.
Cuộc sống vợ chồng mới cưới có nhiều mâu thuẫn nhỏ. Sở thích và lối sống trước kia của mỗi người khác nhau nên giờ về sống chung có những điểm không phù hợp. Tôi luôn cố gắng thay đổi để thích nghi, phù hợp hơn với anh, thay đổi chính con người mình để hòa hợp. Càng sống lâu với nhau, thấy anh ngày càng cách. Dù tôi cố thay đổi thế nào anh vẫn không nhìn nhận, chỉ cần một lỗi nhỏ anh cũng cáu gắt. Tôi không biết có phải anh quá cẩn thận, quá để ý hay không yêu nên những lỗi nhỏ cũng không thể nào xuề xòa bỏ qua.
Một ngày nọ, có người phụ nữ lạ gọi điện báo anh đang ngủ chung với chị ta. Giọng người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nhưng sắc bén, như từng mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi vẫn bình tĩnh ngắt máy, gọi điện cho chồng, điện thoại chồng lại do chính người phụ nữ đó cầm. Tôi ở phía bên này như điên như dại, trong căn nhà nhỏ, giữa một nơi xa lạ, đến đường xá còn chưa thuộc biết đi đâu tìm chồng. Tôi ngồi đợi anh trở về lòng như lửa đốt, vậy mà anh chỉ giải thích đơn giản anh đi chơi với bạn bị chúng lừa.
Sau ngày ấy, mặc dù đã chấp nhận tha thứ, tôi vẫn sống trong ám ảnh một thời gian. Mọi việc tưởng chừng như dần lắng xuống, tôi phát hiện chồng vẫn thường xuyên liên lạc với người phụ nữ đó. Họ nhắn tin yêu thương nhau, thậm chí chồng tôi còn cầu xin người phụ nữ ấy sinh cho anh một đứa con.
Tôi gặng hỏi trong nước mắt, anh chỉ bảo: “Anh đùa với nó thôi, em đừng suy nghĩ mà sinh bệnh, đừng hạ thấp mình nói chuyện với loại người đó”. Cứ cho là thế đi, nhưng mọi việc dần đi quá giới hạn của nó, anh đặt mật khẩu điện thoại, đi đến hơn 3h sáng. Mỗi lần đi đến nửa đêm mới về là người phụ nữ đó lại nhắn tin, gọi điện bảo: “Lôi chồng về đi, phiền phức quá. Chồng cô đang nằm cạnh tôi đây, không có sức nữa đâu”.
Vì người phụ nữ ấy, chúng tôi thường xuyên cãi nhau, không khí gia đình nặng nề. Tôi nói chấp nhận tha thứ mọi chuyện, chỉ cần anh chấm dứt với người phụ nữ ấy, tôi xin anh hãy nghĩ đến gia đình và vợ chứ không phải ai khác ngoài kia. Anh đối với tôi càng ngày càng lạnh nhạt, tôi đau khổ vì bị ám ảnh. Anh ngày nào cũng nhắn tin với người phụ nữ đó nên tôi lúc nào cũng buồn bã, thấy vậy anh viện lý do ở nhà ngột ngạt do tôi không vui vẻ. Đỉnh điểm của mọi chuyện anh đi qua đêm không về nhà. Trước khi đi tôi cầu xin anh đừng đi, anh chỉ nói: “Anh đi sẽ về sớm, không làm gì có lỗi với em là được. Em cứ ngủ đi, sống vô tư đi”.
Không làm gì có lỗi với tôi, vậy anh đi đâu qua đêm mà không thể nói? Anh bảo tôi làm sao có thể sống vô tư khi chồng mình đi qua đêm ở ngoài khi tôi không biết anh đi với ai, làm gì, ở đâu. “Nếu em xin anh đừng đi, anh có ở lại không”. Anh lắc đầu nhất quyết đi. Tôi là vợ anh, có quyền được biết mọi thứ về chồng, có quyền quản lý chứ không phải cầu xin anh như thế.
Cho dù người nhà khuyên anh, dù tôi đang sống trong héo mòn, anh cứ dửng dưng như không có lỗi gì. Tôi không muốn vợ chồng mới cưới lại lục đục ly dị, càng không muốn sống trong cảnh chồng chung, chồng mình cũng là chồng hờ người ta. Tôi biết anh có nỗi khổ riêng nhưng không thể như thế mà tự hủy hoại gia đình mình, hủy hoại cuộc sống của chúng tôi, của chính bản thân anh và của tôi.
Tôi biết người phụ nữ kia làm gì ở đâu, hoàn cảnh thế nào, mọi người bảo tôi sao không làm ầm lên? Tôi không muốn rêu rao khắp nơi, vẫn hy vọng người đó suy nghĩ lại vì dù sao chị ta cũng là người có học, có địa vị xã hội nhất định. Dù thế nào tôi vẫn ở đây mong chồng sẽ ngoảnh đầu nhìn lại khi mọi việc chưa quá muộn màng. Liệu tôi cam chịu, nhẫn nhịn, chờ đợi vậy là đúng hay sai?
Theo: Vnexpress.vn - Ngân
_________________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment