Sunday, May 19, 2013

“Muốn yêu vợ, chồng phải dùng... 'bao'”

Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt”. 


Tuy nhiên mình yêu cầu phải dùng "bao" và cũng vì chuyện này vợ chồng mình không ít lần hục hặc.
“Muốn yêu vợ, chồng phải dùng... 'bao'”

Biết chồng đi chơi gái liên miên nhưng mình vẫn phải cay đắng chấp nhận. Chẳng phải vì mình yêu chồng đến mức chết đi sống lại mà là vì mình sợ. Mình đang phụ thuộc kinh tế vào chồng nhiều lắm, nếu có tan đàn xẻ nghé, mình sợ mình và con sẽ khổ. 

Mà kể cả có bỏ chồng, chắc gì mình đã tìm được người khác tốt hơn. Đàn bà một đời chồng, một đời con khó kiếm tấm chồng tử tế. Với cả mình cũng biết, đàn ông gần như ai chẳng như ai.

Mình sợ người ta cười, sợ bị đàm tiếu, sợ bị thương hại nên chẳng dám kể với ai, chỉ âm thầm chịu đựng. Nếu có ai mách với mình là thấy chồng lai em này ngoài đường, dẫn em kia đi nhà hàng ăn, mình toàn lấp liếm “Là bạn anh ấy mà, em cũng biết rồi, anh ấy đã xin phép em dẫn nó đi chơi,…”.

Mình đã thử bình tĩnh khuyên răn chồng, làm đủ mọi cách từ nhẹ đến nặng để giúp chồng cai thú vui độc hại đó. Nhưng tất cả đều vô dụng. Và cuối cùng mình đành cay đắng, nén nỗi đau chấp nhận. Mình đành tự AQ rằng thà chồng đi gái còn hơn nuôi bồ nhí, vợ hai ở ngoài.

Mình nhớ lần đầu tiên phát hiện ra những tấm ảnh, clip quay lại cảnh chồng quan hệ với gái gọi ở điện thoại chồng, mình đã đau đớn vật vã thế nào. Rồi lần thứ hai, thứ ba,… không biết đã bao lần mình khóc cạn khô nước mắt.

Mình đã từng chán chường, mệt mỏi đến mức nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi tất cả. Mình cũng muốn thử ngoại tình, thử đi “chơi trai” cho hòa với chồng. Nhưng mình không dám, mình không đủ liều để dấn thân vào con đường mà từ trước đến nay mình vẫn kinh tởm, ghê sợ.

Thế nhưng chồng mình vẫn càng ngày càng công khai, thản nhiên chơi gái thay vì giấu diếm và xin lỗi mỗi lần bị mình phát hiện như trước. Ở trước mặt mình, chồng vẫn nhắn tin, gọi điện hẹn các em “hàng”, rủ rê các chiến hữu đi chơi. Ngồi cạnh mình, chồng vẫn chat với bạn, khoe vừa “check” được con này, con nọ, nhận xét, bình luận hoành tráng.

Chắc mọi người sẽ nghĩ mình ngu, mình tâm thần khi để chồng nghênh ngang làm càn như vậy. Nhưng giờ mình chai lì tất cả rồi. Thà chồng cứ thể hiện bản chất trước mặt mình, mình còn đỡ đau hơn. Ít nhất để mình thấy chồng không phải là người đạo đức giả.

Cứ thế, chồng đi gái, mình không còn buồn nữa, chỉ cảm thấy mình nhục nhã và hèn mọn khi phải chịu đựng sự phản bội đấy. Mình đã vượt qua được tất cả để giữ vỏ bọc gia đình hạnh phúc, để cho con cái không bị cười nhạo, cũng là để mình có được sự hãnh diện với bạn bè về tổ ấm mình một tay chăm sóc. Mình bình thản và chấp nhận thú vui của chồng.
Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là một người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt” vợ chồng.

Điều duy nhất mình lo bây giờ là chồng bị dính bệnh từ gái làng chơi và đem về lây cho mình thì nguy. Cứ nghĩ đến những lần đã quan hệ không dùng “vệ sĩ” với chồng, mình lại thấy gai gai người. Mình cảm giác như trong người mình đang mang đầy những con vi rút đáng sợ của căn bệnh thế kỷ.

Mình giả vờ kể những câu chuyện của bạn bè bị ung thư khi còn rất trẻ và rủ chồng đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Thật may, chồng không bị HIV - AIDS. Nhưng không phải vì thế mà mình hết lo. Chồng chưa bị chứ không phải không có khả năng bị, nhất là khi chồng cứ gái gú đều đều như thế.

2 năm nay, mình không cho chồng “chân trần” nữa mà bắt chồng phải “bảo hộ” mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Từ khi đi khám về, mình ra chỉ thị luôn với chồng: “Muốn yêu vợ, chồng phải dùng 'bao'”. Chồng mình ban đầu khó chịu lắm. Song mình bảo đây là cách bảo vệ cho mình và gia đình mình khỏi bệnh tật.

Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt”. Tuy nhiên mình yêu cầu phải dùng bao cao su và cũng vì chuyện này mà vợ chồng mình không ít lần hục hặc. 

Có những lúc, mình nghĩ thật may khi mình phát hiện sớm "thú vui" của chồng vì có thể phòng tránh lây bệnh. Mình thấy thương cho những người vợ có chồng như chồng mình mà không hay biết, vẫn đặt trọn niềm tin vào chồng. Biết đâu, trong người họ đã có mầm mống của căn bệnh thế kỷ.

Nhưng mặt khác, mình cũng cảm thấy thật khó chịu khi phải dùng “vệ sĩ” với chồng. Cảm giác không thoải mái, khó chịu, không chân thật làm mình không thể nào đi đến đỉnh điểm của khoái cảm. Mình nhớ những lần được thoải mái "yêu" cùng chồng xưa kia, vô cùng khao khát được trải qua cảm giác đó lần nữa.

Mình tự khinh bỉ mình. Đáng ra khi có chồng ngoại tình, người phụ nữ phải ghen tuông, phải tìm cách níu kéo chồng. Đằng này mình lại “thả rông” cho chồng đi gái. 

Mình lấy lý do là không còn yêu nhưng muốn giữ gia đình cho con. Thực tế, mình yêu chồng nên vẫn ham muốn chồng, vẫn muốn cùng chồng chung đụng. Mình có nhu cầu, khao khát nhưng lại sợ hãi bệnh tật, những cuộc “yêu” nửa vời càng làm mình thêm khó chịu, bực bội.

Mình thấy đời mình thật bi kịch, giả dối mà tất cả là do sự thiếu quyết đoán của mình, do mình không thể tách rời được bản năng, tình cảm và lý trí. Mình ghét chồng, hận chồng và càng ghét, hận chính mình nhiều hơn…

Thời gian gần đây, chồng mình còn liên tục "đòi yêu" không có "vệ sĩ". Chồng mình bảo dù anh có nhiều khiếm khuyết thật nhưng không vì thế phải "yêu" vợ như "yêu" một gái làng chơi như này. Đến việc "yêu" vợ mà không thoải mái, phải dùng vệ sĩ phòng ngừa thì bỏ quách vợ cho xong.

Mình rối trí lắm bởi những gì anh nói rất đúng. Song chồng đi chơi gái như thế, mình sợ nếu không kiên quyết bằng cách này, có ngày cả hai vợ chồng đều mắc bệnh. Khi ấy đời còn khốn đốn và bi kịch hơn. Mình biết làm gì bây giờ cho phải đạo "làm vợ"?

Theo: afamily.vn
_________________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment