Thì thầm bên bàn phím - Lần này, tớ nói dừng lại. Đúng là tớ thật ngốc, bởi vì mình không muốn, cậu không muốn tại sao phải làm như thế?
Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi. Ta lại tự chuốc lấy nỗi đau cho chính ta.
Cho đến giờ phút này tớ vẫn chưa hiểu tại sao cậu gọi tớ là ngốc. Từ “cô giáo ngốc”, rồi “cô ngốc”, và giờ còn là “ngốc”. Lúc đầu nghe rất khó chịu, tại sao lại bị gọi là ngốc?
Nhưng rồi cũng quen, mỗi lần thấy từ ngốc ở đâu đó, lại nghĩ đến tiếng gọi của cậu “ngốc ơi”! Tớ nói rằng bao nhiêu học sinh của tớ không bắt nạt được tớ đâu, vậy tại sao cậu lại dám gọi tớ như thế? Cậu nói rằng với cậu, tớ sẽ mãi là “ngốc” của cậu. Và giờ tớ quen rồi, mỗi ngày đều muốn nghe tiếng “ngốc ơi” của cậu. Nhưng lần này tớ và cậu đánh cược với trái tim mình, liệu rằng tớ còn được nghe hai tiếng trìu mến đó nữa không?
Tớ từng thất bại trong tình yêu và cậu cũng thế. Nhưng tình yêu có hợp rồi cũng có tan, khi tình yêu này mất đi sẽ xuất hiện tình yêu mới. Cuộc sống không có tình yêu cuối. Người ta nói về tình đầu, nhưng đâu ai nói về tình cuối. Bởi vậy, sau khi thất bại trong tình yêu con người ta vẫn có thể yêu, có thể rung động với người nào đồng điệu trong tâm hồn với mình. Tớ và cậu hay bất cứ ai, dù thất bại nhưng nếu ta mở rộng trái tim, ta mạnh dạn cảm nhận cuộc sống xung quanh ta thì nhận ra một nửa của mình đang chờ đợi ta. Nhưng lần này, cả tớ và cậu có lẽ sẽ e dè hơn bởi lại sợ vấp ngã.
Hạnh phúc, niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau… những cung bậc cảm xúc ấy trong tình yêu tớ và cậu đều đã trải qua. Và có lẽ, chúng ta đều cảm nhận được những cảm xúc ấy làm cho con người khó chịu vô cùng, làm cho người ta mất thăng bằng trong cuộc sống. Vì vậy, tớ luôn nói với bản thân mình sẽ cố gắng để không làm người mình yêu thương đau khổ. Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi, quá nhiều muộn phiền rồi. Tìm một tình yêu để xoa dịu nỗi đau, để xoa tan muộn phiền, để tô thêm sắc màu cuộc sống chứ đừng đến với một tình yêu lắm giận hờn, nhiều nước mắt để rồi làm cho cuộc sống tẻ nhạt, chai sạn cảm xúc. Ấy thế mà hình như tớ và cậu đều không làm được.
Hãy vì nhau mà tha thứ, đừng để những điều nhỏ nhặt, không đáng có làm tan vỡ tình yêu. Đừng để những lời nói trong cơn bực tức nóng giận làm tổn thương tình cảm, vơi bớt tình yêu của cả hai người.
Có được tình yêu thì khó, mà mất đi tình yêu lại quá dễ dàng. Vì đâu? Vì cái gì? Cũng có thể chỉ vì quá yêu thương nhau, cũng chỉ vì đôi lúc cái tôi quá cao ta lại vô tình làm tổn thương nhau mà thôi. Nhưng cậu à, tại sao lại phải xa nhau khi đang còn yêu nhau? Đau khổ cho cả hai chứ chẳng được gì. Có lẽ ta chưa thực sự trân trọng những gì mình đang có cậu nhỉ?
Cuộc sống này mong manh lắm cho nên hãy dành hết yêu thương cho nhau khi còn có thể. Đừng để sau bao nhiêu sự chân thành với nhau nhưng quay lưng đi ta trở thành người xa lạ. Kiếm tìm tình yêu gọi là phù hợp, gọi là hiểu nhau, gọi là hạnh phúc đâu phải kiếm là thấy ngay. Tình yêu phải trải qua thử thách, phải trải qua khó khăn thì mới bền vững dài lâu, mới tin tưởng nhau được. Đúng, nhưng không phải cứ vượt qua được là ta yêu nhiều và ta tin nhau. Tình yêu tồn tại ngay từ những điều nhỏ nhất trong cuộc sống, ta không quan tâm từ những điều cần thiết, ta không chia sẻ, không lắng nghe nhau liệu có hiểu nhau mà đi đến hạnh phúc.
Ngày ngày trôi qua, có khi chỉ vì nhớ nhau mà cũng cảm thấy phát cáu. Chỉ đơn giản như thế lại làm ta giận hờn, đẩy nhau thêm xa. Tớ không muốn kiếm tìm một tình yêu khác, một tình yêu mới cho dù xung quanh tớ rất nhiều vì điều quan trọng là trái tim này lỗi nhịp với họ. Tớ không quan trọng vật chất, tớ không quan trọng bề ngoài nhưng tớ cần sự chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, quan tâm đến nhau dù chỉ là một tin nhắn thôi. Liệu có phải đòi hỏi quá nhiều không cậu?
Cậu nói tớ ngốc lắm, không hiểu cậu. Đúng là tình yêu mình có thể cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận hết được mọi cái cậu à. Trong tình yêu, mỗi người hãy hạ cái tôi của mình xuống một chút, hạ cái lòng tự trọng xuống một chút, nhường nhau một chút, thông cảm một chút… có lẽ, hạnh phúc sẽ bền chặt! Tớ có ngốc như cậu nghĩ không? Tớ không vô tâm nhưng lòng tự trọng, tự ái át cái tình cảm trong tớ. Đôi khi muốn nói điều đó, muốn hỏi điều đó, muốn quan tâm nhiều nhưng lại tự ái, lại giận hờn để mình thành một kẻ vô tâm. Tớ không vội vàng đến thế đâu, cũng không nghĩ tình yêu đơn giản như thế, cái cách mà mỗi người thể hiện không giống nhau có lẽ làm mình khó hiểu về nhau mà thôi.
Lần này, tớ nói dừng lại. Đúng là tớ thật ngốc, bởi vì mình không muốn, cậu không muốn tại sao phải làm như thế? Cuộc sống đã quá nhiều nỗi đau rồi. Ta lại tự chuốc lấy nỗi đau cho chính ta. Lúc nào tớ cũng lừa dối con tim mình như thế, yêu thì nói ghét, thương thì nói giận, buồn thì nói không sao, muốn tiếp tục nhưng lại nói dừng lại. Đó mới là tình yêu, là trái tim con gái, cậu ạ! Thời gian này chúng ta nhìn lại một lần nữa, hi vọng một ngày tớ lại nghe hai tiếng “ngốc ơi”!
Cái độc đáo trong con người chính là sự kết hợp giữa cái vĩ đại và cái tầm thường, cái cao đẹp và cái thấp hèn, cái sâu sắc và cái nông nổi, cái tế nhị đáng yêu và cái phức tạp đáng ghét. Bởi vậy con người không thể hoàn hảo toàn những điều tốt đẹp. Cái mà ta thể hiện nhiều nhất là ở mặt nào thôi, hãy cô gắng thể hiện những điều tốt đẹp trong con người. Đừng để sự ích kỉ, bực tức lấn át vẻ đẹp của chúng ta. Hãy cảm thông những cái đáng ghét của nhau, yêu nhau yêu tất cả ưu và nhược điểm nhưng giúp nhau hoàn thiện chính mình. Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về!
Thì thầm được gửi từ Phương Lê
Mời bạn lắng nghe thì thầm Duyên phận đã cho em gặp anh, người yêu của chị!
Thì thầm số 331 được thể hiện qua giọng đọc Nabi và Nhóm sản xuất Dalink Studio
No comments:
Post a Comment