Những Câu Chúc Hay - Giấc mơ ngày xưa tưởng chừng cho hai đứa; Giờ anh chẳng còn bên em nữa.
Đôi lúc tôi không hiểu nổi chính bản thân mình. Là tôi đang nhớ nhung tiếc nuối những tháng ngày xưa cũ, hay là tôi đang nhớ 1 người đã từng là người yêu của tôi. Tôi mỏi mệt với chính bản thân mình. Không khóc được, cũng không quên được, cứ như 1 hòn đá đè nặng trong lòng, hàng ngày lăn qua lăn lại, làm lòng tôi nặng trĩu.
4 năm qua, tôi đã yêu đến mù quáng và khờ dại. Tôi đã yêu người đó đơn giản chỉ vì tôi thấy yêu, tôi thấy mình vui vẻ và hạnh phúc khi được quan tâm chăm sóc người đó. Cảm giác yâu 1 ai đó thật khó hiểu, đến chính bản thân mình cũng không lí giải được.
4 năm qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cũng như bao cặp đôi khác, tôi và người đó đã có những phút giây ngọt ngào hạnh phúc, có cả những nước mắt cãi vã giận hờn, có nhưng thời điểm hợp – tan rồi lại tan – hợp. Đã có những lúc tưởng chừng như không thể sống thiếu nhau được, đã có những lúc cũng ngồi với nhau, mơ về 1 tương lai xa xôi, nơi có những đứa trẻ xinh xắn đang vui đùa
4 năm qua, tôi đã yêu đến khờ dại, vì quá yêu mà chính tôi không hiểu nổi sao bản thân mình yêu người đó đến vậy, tôi đã yêu người đó hơn chính bản thân mình. Quan tâm chăm sóc người đó, lo lắng cho tương lai, cố gắng để gìn giữ tình yêu này, ở bên cạnh người đó những lúc khó khăn chông chênh nhất.
4 năm qua, tôi đã nhiều lần nói câu chia tay, nhưng là vì đau lòng quá, là vì tôi thấy mệt mỏi khi thấy người đó không yêu tôi như tôi yêu người đó. Yêu là chấp nhận tất cả tính xấu điểm tốt, ở cạnh người đó dù là lúc hạnh phúc hay đau buồn nhất - tôi đã yêu người đó như vậy đấy. Chia tay rồi lại quay lại, và đến bây giờ là chia xa mãi mãi
4 năm qua, tôi đã sống mà chỉ nhìn vào người đó, vô tình lãng quên bản thân mình, bạn bè mình, tự vui vẻ và hạnh phúc trong cái tình yêu đó. Mọi thói quen cuộc sống, những tin nhắn hàng đêm, những cái ôm siết chặt, cảm giác ấm nóng của bàn tay người đó. Mọi thứ, vẫn còn nguyên vẹn trong kí ức của tôi. Nguyên vẹn và tinh khôi như mới ngày hôm qua vậy
4 năm, cả quãng đời đại học, tôi và người đó bên cạnh nhau, yêu thương nhau, đã từng rất hạnh phúc. Vậy mà bây giờ, mình tôi bị bỏ lại, người đó thấy mệt mỏi ngột ngạt với tình yêu này, muống buông bỏ để đi tìm một hạnh phúc khác đang chờ đón người đó ở đâu đó ngoài xã hội kia
Con gái là vậy, khi yêu thì yêu hết lòng, để đến khi mất đi tình yêu đó thì chống chếnh mỏi mệt, hụt hẫng và tự làm tổn thương chính bản thân mình. 4 năm - không hề ngắn, thực sự là không hề ngắn, tôi đã dốc lòng dốc sức để rồi nhận được gì. Để đến khi người đó cất bước quay đi, tôi vẫn không ngừng tự trách bản thân mình vì mình chưa đủ tốt, vì cái tôi, vì tôi không hiền dịu như người khác. Nhưng đến hôm nay, tôi chợt nhận ra sự thật đến phũ phàng. Khi ai đó biến mất, tôi vội vã chạy đi tìm, tự dằn vặt mình là chưa đủ tốt mà không biết rằng, tôi đã làm hết tất cả những gì có thể làm, người đó chưa xứng đáng với những gì tôi dành cho họ.
Chống chếnh, mất mát, hụt hẫng, tập dần với việc 1 mình, tập từ bỏ những thói quen, tập lãng quên những kí ức, tập quan tâm đến mình hơn là 1 ai đó xa lạ, tập giấu nỗi buồn vào tim, cố gắng sống tốt.
Tôi không mong sau này người đó hối hận hay bị trừng phạt bởi 1 người khác, tôi không hy vọng sẽ gặp được người tốt hơn, chỉ mong bước qua nỗi đau này bình thản và vẹn toàn. Mong thời gian chữa lành những vết sẹo hàng ngày vẫn đang rỉ máu trong tôi. Mong là nhân duyên của chúng ta đến đây là hết, mong là số phận không ác ý đẩy chúng ta vô tình gặp nhau 1 lần nữa.
Nghĩ đơn giản đi, tôi coi như mất đi 1 người, 1 nhận được 1 bài học. Bài học này khiến tôi tổn thương, tôi đau, rất đau nhưng sẽ giúp tôi trưởng thành, giúp tôi nhận ra không phải ai cũng xứng đáng với tình yêu của mình. Đôi khi 1 số người, trong 1 quãng thời gian nào đó, họ sống mà không cần trái tim...
Như người dưng ngược lối, mắt không thấy thì tim không đau…
Cuộc sống là vậy! Có những người, dù ta làm bất cứ chuyện gì họ cũng không ở cạnh ta, nhưng cũng có những người, dù ta có làm chuyện gì đi chăng nữa, họ vẫn mãi mãi bên cạnh ta.
Chuyện đã qua rồi, người cũng đi rồi…. thì còn vấn vương những ngọt ngào xưa cũ mà làm gì…
Người đã đi rồi, chuyện cũng qua rồi - Vân Anh - Guu.vn
No comments:
Post a Comment