Chúng ta xuất hiện trong cuộc đời nhau nhẹ nhàng như những cơn gió như chính bản chất của em và của anh.
Chúng ta đều là những kẻ thứ 3 của nhau. Có bao nhiêu người nhìn vào sẽ thông cảm cho câu chuyện của 2 đứa mình?
Làm sao mà ta có thể va vào nhau ngọt ngào như thế…Em đã tự hỏi cả nghìn lần câu hỏi ấy. Em đã dùng sự logic của chính bản thân mình để ngẫm rồi nghĩ rồi phán và xét. Nhưng em vẫn mắc kẹt ở đó. Cùng với tình cảm của em dành cho anh.
Em trở thành tín đồ của rainbow. Em bắt đầu tin vào định mệnh và Em đã yêu anh như thế!
Gió và gió … số phận đúng là đùa cợt!
Em ghét đất nước đó, đối với em nó là 1 đất nước hoàn toàn xa lạ không một người quen. Em cũng chẳng hiểu sao em cầm visa đi đến đây - đất nước mà các cửa hàng đóng cửa lúc 6h chiều, chôn đôi chân hoạt bát của em.
Sao anh không ở yên chỗ kia đi? Sao anh lại chuyển đến chỗ này cơ chứ? Tại sao anh dám đâm ầm vào em?
Những Chuyên Mục Xem Nhiều Nhất Trong Ngày:
Làm sao chúng ta lại yêu nhau khi mà cả 2 đều đang có 1 người rất yêu thương mình? Thật hoang đường đúng không anh? Em chỉ muốn hỏi, có bao giờ anh cảm thấy cô độc ngay cả lúc được yêu thương nhất không?
Em chẳng mong có ai đó hiểu được em đâu. Em thậm chí còn không hiểu nổi mình nữa mà. Em thật sự không cố tình làm người khác đau. Em thật sự cũng từng rất yêu người ta, đã từng cố gắng nhưng đâu đó trong em vẫn cô độc lắm.
Anh có biết vì sao em chẳng bao giờ trách móc anh không? Vì em nhìn thấy em trong anh. Anh từng hỏi em, tại sao em không như những cô gái khác? Tại sao em không bao giờ đi tìm anh, tin nhắn cũng ít, điện thoại lại càng không. Tại sao em cứ biến mất như vậy?
Em chỉ có thể chết lặng khi nghe anh nói những điều đó. Em cũng muốn gào lên với anh : Em cũng chờ anh mà, tại sao anh không tìm kiếm em, em vẫn luôn ở đó, vẫn chờ anh. Rồi em nghĩ em chỉ là 1 trong số rất nhiều cô gái bình thường lướt qua cuộc đời anh.
Lần đầu tiên em gặp đối thủ đáng gờm như thế, 1 sinh vật phức tạp chẳng kém em là bao nhiêu. Anh đó, cái sự vui tính, vẻ ngoài tự tin, cả cái gu thẩm mỹ không hề tồi nữa! Anh biết mình mạnh chỗ nào mà!
Anh là người quá thông minh Gemini ạ! Anh đủ thông minh để hạ gục bất kì cô gái nào dù là vô tình hay cố ý. Còn em, em là cô gái với lòng tự trọng cao ngất ngưỡng, khả năng thuyết phục vô đối với giọng nói được điều chỉnh ở bất kì mức độ nào tùy thuộc vào mục đích em nhắm đến, em lại là tín đồ của thời trang, em cũng chẳng bao giờ thiếu vệ tinh vây quanh mình. Vậy mà không biết bao nhiêu lần em vác anh lên cân, anh có biết không? Giữa việc sẽ nhắn tin cho anh hay không, nhắn rồi anh sẽ trả lời chứ, anh có xứng đáng với tình yêu của em không ấy.
Em không phải Song Ngư anh ạ. Em cũng chẳng phải Xử Nữ hay Kim Ngưu. Em chẳng thể vô tư cho đi tình yêu của mình mà không nhận lại được gì. Điều đó không công bằng, nó sẽ giết chết trái tim em.
Em quá hiểu anh… hiểu đến nỗi trái tim em quặn đau.
Em như muốn chết gục giữa chuyện sẽ chạy đến nhà anh rồi ôm anh thật chặt.
Em đã muốn được nắm tay anh biết bao nhiêu lần.
Em đã luôn muốn được khiễn chân lên rồi hôn tạm biệt anh ở bus stop.
Sao mà anh biết được em đã phải cố gắng thế nào cơ chứ?
Anh ạ, em sợ, em sợ em sẽ giết chết sự tự do của anh bởi tình yêu của em, em cũng bấn loạn vì mình không hiểu được thể loại cảm xúc này. Cuối cùng, em chỉ có thể chọn im lặng. Càng yêu anh thì em càng im lặng.
Người ta bảo anh quên rất nhanh, và rằng dù có đau khổ đến chừng nào thì anh vẫn có thể che giấu nó.
Em đã tin, hay đúng hơn là em buộc bản thân em phải tin rằng con người anh như vậy, rằng em chẳng phải người đầu tiên mà cũng chẳng phải người cuối cùng. Em đã sai…
Anh lại em khiến em lặng người khi con người muôn mặt nơi anh lại nhớ từng chi tiết về em. Anh thậm chí nhớ em đã im lặng rời bỏ anh bao nhiêu lần. Anh nhớ cả những kỉ niệm của 2 đứa.
Có bao giờ … có bao giờ anh lặng lẽ đặt em vào vòng tròn yêu thương của anh không?
Em chỉ có thể nói 2 từ : XIN LỖI
Em không nghĩ em có thể khuấy động thế giới màu sắc của anh nhiều như thế.
Em xin lỗi vì em cũng yêu anh nhiều yêu như thế nhưng em chẳng biết phải thể hiện nó như thế nào.
Em đã quá sợ hãi.
Anh biết mà, chúng ta là gió. Gió thì làm gì có mùi, có vị hay có màu.
Anh đâu có bắt được gió, cũng chẳng thế buộc nữa.
Làm sao đây hả anh? Khi mà thậm chí chỉ cảm nhận nhau thôi cũng khó khăn rồi.
Em lấy gì để giữ anh đây?
Trong anh tồn tại 2 con người : 1 thằng nhóc không chịu lớn và 1 người rất thông minh, đĩnh đạc, trưởng thành và khá điềm đạm. Anh là 1 mớ hỗn tạp của sự thú vị và cái gì đó khá suy tư .
Anh khoác lên mình vỏ bọc hoàn hảo từ chiều cao cho đến cách ăn mặc, bao nhiêu người dám nói rằng ẩn bên trong con người đó là 1 con người khác thường, sẽ không ngủ được về đêm, một đứa con nít muốn được yêu, nhạy cảm, chân thành nhưng cũng rất sợ tổn thương. Trái tim anh đó, em đã từng chỉ vào nó và nói rằng:
"Chúng ta đều sợ bị tổn thương, sợ sẽ yêu ai đó quá nhiều nhưng cũng sợ sẽ chán ai đó quá nhanh … em và anh…" Rồi anh lặng lẽ nhìn em, gật đầu.
Em yêu cả 2 luôn cả đứa trẻ và ông cụ non nữa. Nói yêu thì mắc cười, em có vẻ nghiện chứ nhỉ !
Em yêu cái dáng đóng nghiêm túc hoàn chỉnh để thực hiện 1 buổi thuyết trình quan trọng. Sau đó trở về nhà thì tháo ngay đôi giày ra, xỏ đôi dép lê vô rồi lết đi lòng vòng và cái miệng bắt đầu ba hoa.
Anh có biết em yêu anh khi anh bảo sẽ làm bánh cho em ăn, cơ mà nó chưa ngon lắm, rồi lại hí hoáy nấu món này món kia. 1 tay vừa thái cá vừa gỡ xương ra, nấu cơm và rửa rau nữa. Lúc đó em nhìn anh chăm chú 1 hùi rồi bảo: "Chậc, chúng mình lấy nhau nha, phải lấy nhau thôi…"Anh cũng cười rồi gật đầu, nhưng em lại lấm lét nói:
"Cơ mà em muốn làm chồng cơ, còn anh thì làm vợ nhé, em thích có vợ biết nấu ăn, nấu ngon như anh thì càng tốt . Lúc đó anh há hốc mồm cười to rồi lại nói:
"Hay , hay, vậy em phải làm cật lực mang tiền về nuôi anh đó, anh thích người có tiền cơ " Và bọn mình cùng cười to.
Mỗi khi em buồn hoặc thất vọng vì điều gì, em thích nhất là được ngồi đối diện anh và khi em nói:
"Hôm nay em đến xem kịch, em đếm 1 2 3 khi bắt đầu là anh phải diễn hài cho em nhé …" Anh có vô số câu chuyện cười. Rất xạo, em biết. Nhưng em không thể ngừng cười suốt 2 tiếng đồng hồ. Và em yêu anh như vậy đó…
Có lần, trong lúc trốn cả thế giới đi chơi (thật ra thì anh đang mún trốn tránh ai đó, em cũng vậy. Định mệnh vô tình biến em thành khách đồng hành của anh) Rảnh rỗi đi bộ cùng nhau đi qua 1 hàng cây toàn nhãn quả to lúc lỉu. Em bắt anh dừng lại và thế là lui cui lui cui nhảy lên rồi chọc rồi bứt.
Em thích lên kế hoạch khi đi chơi cho 2 đứa, dù anh rành địa điểm hơn em. Nhưng em vẫn lôi anh đi ngắm mặt trời lặn, em mún anh cùng em đi qua những cánh đồng chỉ để xem nó to đến thế nào, rồi em lại bảo anh em muốn chơi xích đu, rồi thì vừa đu vừa ngắm sao, cuối cùng là tranh cãi về vũ trụ…
Anh nói sẽ kiếm 2 ngôi sao gần nhau nhất cho chúng ta, nhưng sao anh phải sáng hơn. Em cười ầm ầm rồi nói, việc quái gì phải tìm sao, em chẳng thích, dù có gần nhau cỡ nào thì 2 ngôi sao thực tế cũng cách nhau triệu năm ánh sáng, bao giờ thì mới chạm được nhau hả anh?
Anh có biết, nhìn gương mặt anh khi ngủ nó đáng iu đến chừng nào không! em chỉ nhìn anh và mỉm cười, lúc đó em thật sự rất hạnh phúc, anh à !
Mỗi lần xa anh là mỗi lần tim em đau, mỗi lần gặp anh rồi tim em cũng lại đau. Em tự hỏi khi nào thì chúng ta sẽ gặp lại nhau. Không phải lúc nào anh cũng trả lời tin nhắn của em, cũng chẳng phải lúc nào anh cũng nghe điện thoại. Vì vậy em phải học để chấp nhận, để thôi tìm kiếm anh nếu anh không bắt máy.
Vì đau khổ quá, vì không thể bắt anh lựa chọn em với ngừoi đến trước em và vì em cũng chưa thể bỏ người yêu em, nên em đã cố gắng bỏ anh, cố gắng rất nhiều anh ạ. Em chỉ giữ điều này cho riêng em thôi.
Có lẽ lần duy nhất anh khiến em tin rằng anh thật sự có yêu em và rằng anh cũng đau khổ lắm là lúc anh nhìn em trước mặt Anh là người yêu anh , còn em thì lẳng lặng rời đi mà không hề khóc, không làm ầm, không gì cả.
Em chỉ dửng dưng nói rằng, anh không cần tiễn em xuống nhà đâu, anh nghĩ em sẽ giận anh sao? Không có đâu anh. Em mỉm cười rồi bước đi. Cái cô gái cứng rắn đó đã nát bét, vỡ tan hoang ở bên trong rồi anh ạ!
Đôi mắt đó của anh đã ám ảnh em thật sự, cái gì đó day dứt bên trong, đấu tranh dữ dội lắm, tay anh theo thói quen muốn chạm vào má em nhưng rồi lại buông xuống. Đôi mắt ấy của anh, lí trí của em bảo rằng, em phải bỏ anh cho bằng được. Em phải làm điều đó. Em sẽ không khiến anh khó xử nữa.
Chúng ta lẽ ra ngay từ đầu ko nên bắt đầu.
Lần đó, sau chuyến bay dài, em bỏ mặc anh 4 tuần.
Cô ấy trách em, em im lặng.
Cô ấy nói với em rằng anh nói với cô ấy Em và anh thật sự ko có gì, em chỉ mỉm cười.
Cô ấy mong em kể bất cứ điều gì xấu xa về con người anh.
Em cũng chỉ im lặng, im lặng hết.
Cô ấy bảo, ko thể nào nói chuyện lại em, cô ấy nói con người em thật kiêu ngạo. Căn bản thì giải thích điều gì đây, ai sẽ tin em vô tội?
Lại bỏ anh thêm 1 lần nữa…
Ngược xuôi ngang dọc trên những con phố sầm uất, đâu đó trên cái thành phố này, hay nơi ngồi ưa thích của em Có bao giờ em lại bắt gặp anh?
1 khoảng thời gian để chắc chắn rằng em đi đủ lâu cho tình yêu của anh và chị ấy bình thường trở lại.
1 khoảng thời gian từ sau lần thấy chị ấy khóc, cái lần em biết chị ấy cũng yêu anh nhiều vô cùng.
1 khoảng thời gian...
Tháng 6, sinh nhật em, em quyết định sẽ gọi lại cho anh. Chẳng biết có điên không, em chỉ mún biết anh vẫn còn sống sau 1 khoảng thời gian đó. Em muốn biết nếu không có em anh có hạnh phúc ko.
Anh à, em chưa bao giờ nói với anh, sau cái tình yêu kia thì em còn dành cho anh một tình bạn.
"Đang ở đâu đó?"
"Mới xuống xe. đang ở bến bắt xe bus về
"Gặp nhau nhé"
"Uh"
"Mấy h?"
"7h30"
Luôn là những tin nhắn cụt ngủn … không đầu … không đuôi … rồi như 2 thỏi nam châm… chúng ta lại tám gần 5 tiếng đồng hồ.
Anh chia tay rồi. Em cũng không còn khóc khi nói về anh ấy. Chúng ta kết thúc 1st love của mình trong nỗi đau kinh khủng, với những đêm tự kỉ dai dẳng. Em hiểu chứ, chị ấy là mối tình khiến anh day dứt nhất, và vì anh ấy với em cũng là tình đầu, nên không thể không đau, không thể không nhớ, không thể không sợ. Chúng ta có đúng không anh? Bọn mình đã định dừng lại để yêu nghiêm túc. Mình đã nghĩ chúng ta chọn đúng người có thể yêu mình vô điều kiện. Sự thật là anh ấy quá tốt với em, sự thật là chị ấy yêu anh trung thành…
Chúng ta đúng là độc ác, em nghĩ vậy đó. Em nghĩ, gió tự cho mình là hay, thông minh. Nhưng chúng ta đã làm gì cơ chứ, chúng ta đã phải đau khổ do chính chúng ta gây ra. 1 khi đã nghiêm túc thì sẽ là cực hình nếu chúng ta phát hiện mình không yêu người ta như mình vẫn tưởng.
Anh nói anh cũng đau khi gặp em, lần nào gặp em về rồi thì anh lại suy nghĩ cảm thấy khổ lắm. Mãi sau này, qua 1 người bạn, em mới biết anh nói rằng: Anh quen em khi anh đã có người yêu, đến lúc anh độc thân rồi thì em lại đối xử như chẳng quen anh. Anh không biết làm sao để bắt được em.
Em sẽ nắm tay anh như anh muốn. Sẽ thôi không chối khi người khác hỏi chúng ta có đang quen nhau? em sẽ nói rằng quen anh rất tốt vì em sẽ không nằm trong hội " Ế nhưng có tư thế" còn anh thì khỏi bị tin đồn trước giờ chỉ quen với cái kiểu lăng nhăng ba phải.
Em sẽ hôn tạm biệt anh, sẽ nhón chân lên để ôm anh một cái thật lâu, được không anh?
Em muốn anh biết rằng em tôn trọng thế giới kia của anh, cái thế giới của đứa trẻ không lớn ấy. Khi nào anh đi chơi mệt rồi, em muốn là người đứng chờ và chào đón anh quay về. Em đã nói là em sẽ là người chờ anh ở nơi cuối con đường. Em hứa sẽ luôn mỉm cười, nếu anh có lỡ quên đường thì em sẽ nhặng xị lên 1 tẹo để nhắc nhở: "Về nhà thôi anh ạ!"
Em xin lỗi vì đột nhiên biến thành kẻ lạnh lùng với bộ mặt xinh đẹp khi đi cạnh anh, em xin lỗi vì em khiến anh bất an. Anh đã phải giữ tay em lại, đã phải lần đầu tiên nói to rằng anh yêu em khi cửa taxi đóng lại, nhưng em lại vô cảm không nói năng gì. Em chỉ tự dưng sợ mất anh quá!
Em cũng sợ lắm, sợ cố gắng của em sẽ tan thành bọt biển mất …
Chúng ta không thể ngừng bay được, không thể hứa sẽ thôi thay đổi. Vậy nên chí ít lần này chúng ta thành thật với nhau anh nhé…
Vì Song Tử là người luôn làm người khác cười, nên em sẽ mạnh mẽ đủ để trở thành nụ cười của Song Tử.
Theo: Blogviet.com.vn
No comments:
Post a Comment