Wednesday, May 1, 2013

Tháng Năm, xin chào những thương yêu!

Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau...


Vì tháng Tư kéo dài lâu quá hay vì người ta còn luyến tiếc khúc hát giao mùa dịu dàng ấy mà tháng Năm lại đến muộn màng… 

Ừ thì, ta mong tháng Năm ngắn lại đôi chút để vừa đủ ta đón nắng về hong khô tóc, vừa đủ để ta kể người nghe câu chuyện còn bỏ dở, để em về còn kịp thấy nụ cười trong đôi mắt trong veo! 
Tháng Năm, xin chào những thương yêu!

Đêm tháng Năm gió lớn như đêm chẳng yên còn muộn phiền gì không em mà ta nghe màu tháng Năm bạc trên từng cơn gió thoảng qua rồi đi mãi, đi mãi…

Đêm tháng Năm, ta dựa vào em thì thầm lời của gió câu nói để người đi, chỉ duy nhất đêm nay thôi, ta thức trắng cùng gió, cùng bản nhạc vang hoài một góc phòng. 

Đêm tháng Năm mang màu của chia ly những vết rạn nứt bé xíu những bước chân lướt qua nhau vội vã, ta điềm nhiên đứng nhìn: “Rồi cũng sẽ qua". À ừ, vì một lẽ đương nhiên họ không thuộc về nơi này họ không phải là tháng Năm trong ta!


Tháng Năm chông chênh gió nắng, ta nghe em kể về con đường màu bằng lăng, về một nỗi nhớ em vẫn chưa kịp đặt tên. Rồi em khóc vào tháng Năm, thấy màu thương nhớ loang dần theo những khoảng thời gian, phủ lớp bụi dầy... Tháng Năm mang chút bình yên của nắng để ta còn gặp em, còn nghe em ung dung hát bài xưa cũ để ta còn kịp lau khô những giọt nước trên đôi mắt trong veo!...


Ta không hiểu là vì tháng Năm chông chênh hay vì cảm xúc trong ta quá nhiều, mà ta lại bị ảm ảnh bởi sự ra đi.

Ta hứa ta không làm người buồn... Nhưng đặt niềm tin ra làm sao nhỉ? Hay cuối cùng cũng chỉ là những con đường dẫn đến sự ra đi, đưa đón sự trở về mà ta chung lối...

Bao lần ta cũng tự nhủ, rồi gió sẽ cuốn đi! Rồi ta cũng sẽ đi...

Không còn nỗi buồn nào trú ngụ, không còn nỗi phiền muộn qua đôi mắt màu đen ấy... Cũng chẳng còn những tiếng thở dài... Rồi thì ta muốn về một chân trời nào đó...Vậy mà cũng lắm lúc ngẩn ngơ... Rồi thì về đâu? Rồi thì sẽ ra sao... Cuối cùng ta cũng vẫn mãi chỉ đi được trong miền suy nghĩ của riêng mình mà thôi!


Tháng Năm viết cho ngày hè nắng và nóng, cho nỗi nhớ và tình yêu, cho đêm trời đầy sao lại có một người lặng lẽ nhớ một người...

Tháng Năm viết cho tháng hè đầy nắng và gió... Cái nắng như đổ lửa nắng gắt muốn nung đốt cả con người... Cái nắng làm cho những ai mạnh mẽ nhất cũng trở nên yếu đuối.

Tháng Năm viết cho những cơn dông mùa hè bất chợt, bất thình lình ập xuống ào ào với đúng cái tên "mưa rào" rồi tắt lịm, hắt thật mạnh vào mắt, vào da thịt, nếu lúc ấy đang chạy xe, ắt hẳn sẽ có cảm giác thú vị…

Tháng Năm viết cho những bản giao hưởng ve trên tán cây phượng vĩ, cho lòng những học sinh cuối cấp những phút xao xuyến bịn rịn sắp chia tay nhau, cho những người đã xa mái trường phổ thông những cảm giác bồi hồi da diết nhớ thầy cô...

Tháng Năm viết để nhớ về tháng Tư, tặng hoa mừng sinh nhật cho ai đó nhưng rồi lại thôi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. 

Tháng Năm viết cho một ngày mong cho em hạnh phúc, được yêu thương và được... bình yên mãi mãi!

Viết cho tháng Năm, cho những thiên thần nhỏ được ra đời!
Theo: Genk.vn

No comments:

Post a Comment