Friday, August 22, 2014

Những bài văn "ngoài sức tưởng tượng" của học sinh cấp ba

Muốn trở thành hiệu trưởng ngôi trường có sân bay trực thăng, khuyên Thúy Kiều lấy đại gia hay chuyển thể tác phẩm Chí Phèo thành thơ là những bài văn độc đáo của học trò.

Bài thơ về Chí Phèo, Thị Nở


Với đề bài mở “Nếu em là người dân làng Vũ Đại”, Trần Thế Hoàng Phước (học sinh lớp 11 Hóa 2, THPT chuyên Lê Quý Đôn, Vũng Tàu) đã sáng tác bài thơ lục bát dài 70 câu kể lại câu chuyện về cuộc đời Chí Phèo và mối tình với Thị Nở (hai nhân vật trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao)

Trong bài kiểm tra này, đoạn miêu tả Chí Phèo từ một người lương thiện trở thành kẻ chỉ thích rạch mặt, ăn vạ khiến dân làng khiếp sợ đã được nam sinh này thể hiện bằng thơ rất thành công: “Suốt ngày xỉn rượu say sưa/ Đập đầu ăn vạ chẳng chừa một ai/Trong tay sẵn có mảnh chai/Cả làngVũ Đại chẳng ai dám gần/Đến nhà cụ Kiến mấy lần/Tiền kia đổi lại một phần lương tâm”. Hay đoạn tả cảnh Chí Phèo, Thị Nở gặp nhau trong vườn chuối cũng được xây dựng bằng ngôn ngữ hài hước: “Ngờ đâu say rượu một lần/Chí ta gặp Nở đần đần dở hơi/Sau lần ngả ngớn lả lơi/ Chí Phèo lại thấy thành thơi muôn phần”.

Những bài văn "ngoài sức tưởng tượng" của học sinh cấp ba
Những bài văn "ngoài sức tưởng tượng" của học sinh cấp ba

Với cách làm độc đáo, chủ nhân của bài kiểm tra này đã nhận được điểm 9 của giáo viên kèm theo lời phê cũng được phóng tác thành thơ: “Thơ em viết thật là hay/Khiến cô cũng thấy vui lây thế nào/Thấm tình Thị Nở, Chí Phèo/Càng thương tình cảnh đói nghèo, lầm than/Dù đôi ý có lan man/Lại thêm chưa sát với đề cô cho/Nhưng công sáng tạo ra trò/Con trai - chuyên Hóa giờ còn mấy ai?/Độc đáo, lại cũng có tài/ Cô liền họa bút chẳng sai: chín tròn"

Trần Thế Hoàng Phước chia sẻ bài thơ này được hoàn thành chỉ trong 90 phút, gần như không phải chỉnh sửa nhiều. Yêu thơ ca từ nhỏ, nhưng đến năm lớp 10, Phước mới có tác phẩm đầu tay. "Chỉ khi nào có cảm hứng, mình mới làm thơ nên số lượng không nhiều", nam sinh tâm sự.

Bài Văn tưởng tượng 20 năm sau


Với đề bài: "Viết thư gửi tôi 20 năm sau", Lương Trọng Nghĩa (học sinh lớp 10A2, trường THPT Anh-xtanh, Hà Nội) đã sáng tác một bài văn thú vị và hài hước. Mở đầu bài làm là hình ảnh của lễ buổi khai giảng năm 2034, chàng trai này tưởng tượng khi đó mình đã trở thành hiệu trưởng của chính nơi đang theo học.


Đây còn là thời điểm khánh thành ngôi trường mới chuẩn quốc tế hoành tráng với phòng hội nghị công nghệ 3D sức chứa 15.000 người, học sinh giáo viên được trang bị iPad 16, hệ thống nhà hàng 8 sao, nóc tòa nhà còn có sân đỗ trực thăng...

Đặc biệt, nhân dịp này, vị hiệu trưởng mới đã đọc lại bức thư của chính mình viết cách đây 20 năm nêu lý do vì sao từ một nam sinh lười học lại có thể đạt được thành công như ngày hôm nay. Với ngôn ngữ hài hước, trí tưởng tưởng phong phú, bài văn khiến người đọc không khỏi bật cười.

Từng thử sức với những đề bài tương tự khi còn học cấp 2, nhưng Lương Trọng Nghĩa thú nhận chưa bao giờ “chém gió ngoài sức tưởng tượng” như vậy. Tuy nhiên, bài văn còn có nhiều chi tiết là sự thật mà Nghĩa đã từng trải qua và trong đó còn gửi gắm ước mơ, mong muốn của nam sinh này.

Bài Văn hóa thân thành Thúy Kiều


Với đề bài “Nếu ở trong hoàn cảnh của Thúy Kiều (cha và em bị bắt, bị đánh đập dã man trong cơn gia biến). Em có lựa chọn nào khác so với cách Kiều đã chọn (bán mình cứu cha, trao duyên cho em) không?”, các học sinh khác của lớp 10A4, THPT Anhxtanh (Hà Nội) cũng đưa ra nhiều giải pháp bất ngờ.

Bài kiểm tra Văn hóa thân thành Thúy Kiều của nữ sinh Nguyễn Thị Hồng Yến. 

Tiêu biểu là bài viết của nữ sinh Nguyễn Thị Hồng Yến. Không đồng tình với cách làm của Thúy Kiều, Yến đã đưa ra một giải pháp khác: “Nếu là Kiều, em sẽ không vội vàng lấy tiền của người khác để cứu cha ngay. Em sẽ cùng Thúy Vân và Vương Quan chia nhau làm việc kiếm thêm tiền hoặc lấy tài năng trời ban của mình áp dụng vào thực tế để kiếm tiền rồi dần dần cứu cha ra”. Câu trả lời của Yến đã được thầy Nguyễn Phi Hùng (giáo viên ra đề) nhận xét tốt và dành điểm 9 cho nữ sinh này.

Bên cạnh đó, nhiều học sinh khác của lớp 10A4 cũng đưa ra các giải pháp khác khiến giáo viên bất ngờ như Thúy Kiều có thể bán đất, bán nhà lấy tiền cứu cha, hay góp vốn làm ăn cùng Kim Trọng, lấy sắc đẹp thi tuyển vợ đại gia, làm thiếp của quan phủ...

Một học sinh khác khuyên Thúy Kiều nên thi tuyển vợ của các đại gia để có tiền chuộc cha.

Chia sẻ về đề thi này, thầy Hùng cho biết: “Với mong muốn học sinh cảm nhận gần gũi với một tác phẩm văn học ra đời cách đây hơn 200 năm, tôi chọn cách đặt những câu hỏi đời thường để các em tự do bày tỏ tư duy, suy nghĩ, quan điểm của bản thân”.

Theo yan.vn

Thursday, August 21, 2014

Tìm lại mùa thu đã mất

Đã bao mùa thu đi qua, mùa đông đến, nó vẫn mỏi mòn chờ tin anh, anh ở đâu trên đất nước 90 triệu người này? Mùa thu đến, nó lại nhớ ngày nó còn được ngồi bên anh. Rồi mùa đông, mình nó lặng đi trên đường phố lạnh lẽo, nó cảm thấy tủi thân và cô đơn vô cùng khi nhìn những cặp tình nhân đi bên nhau, tay trong tay thật ấm áp.

***

Hôm nay, nó bị ốm nằm một chỗ. Trên chiếc giường bé xíu nơi phòng trọ, trong bóng tối của căn phòng, nó ôm chiếc gối, cảm giác đầu nó đâu ê ẩm và cứ xoay xoay mãi. Nó cầm chiếc điện thoại lên, lòng mãi trông ngóng một số điện thoại nào đó, mà nó cũng không biết số điện thoại đó là của ai nữa. Đã gần ba năm, kể từ ngày đó, ngày nó nhận được tin anh bị tai nạn trên đường ra thăm nó, nó đã không còn nhận được tin tức nào về anh cả. 

Nó quen anh trong cái tuổi đời thật đẹp - tuổi 18. Ngày ấy, nó đi thi đại học nơi thành phố Quy Nhơn xa lạ. Nó chỉ biết đến nơi này khi nó được học về nhà thơ Hàn Mặc Tử, còn lại tất cả với nó là xa lạ. Hơn nữa, nó lúc ấy là một con bé đầy rụt rè và chưa một lần đi đâu xa mà không có mẹ đi cùng. 

Ngày thi đại học đến, nó mang ba lô lên đường để mong được trở thành sinh viên của một trường đại học như bao bạn bè. Tuổi 18 đối với nó giờ đây đã gẫn bốn năm rồi cơ đấy, nhưng mọi cảm giác dường như vẫn còn mới nguyên và nó vẫn không quên được cảm giác nó gặp anh- nơi phòng trọ mà anh và nó cùng thuê để ở trong suốt kỳ thi. 

Tìm lại mùa thu đã mất

Anh - một người con trai có vẻ bề ngoài làm nó thấy yêu ngay từ lúc đầu gặp mặt, nhưng lúc đó nó không biết rằng mình đã yêu anh. Nó chỉ không tin rằng mình được gặp một người tuyệt vời và hoàn hảo với nó như anh. Nó không dám bắt chuyện với anh dù chỉ một lần. Trong suốt bốn ngày ở nơi phòng trọ để đi thi, mỗi sáng nó vẫn đi sau anh đến trường, đi phía sau anh, nhìn dáng anh mà nó thấy lòng vui lạ. Một cô bé tuổi 18 thật ngớ ngẩn và ngây thơ như nó, có biết gì đâu. Lúc ấy, trong đầu nó chỉ chú tâm vào kỳ thi mà thôi. Nó không biết rằng lòng nó rộn lên mỗi sáng mai nó được gặp anh trong bộ quần áo tươm tất của một thí sinh đi thi.

Rồi kỳ thi cũng kết thúc, nó vội vã mang ba lô lên xe về quê cùng đứa bạn, để lại nơi thành phố Quy Nhơn với bao nhiêu nuối tiếc mà chính trong lòng nó cũng không hề hay biết. Nhưng lúc đó, nó cũng suy nghĩ rằng, nó mong nó sẽ gặp lai anh trong cuộc đời.

Về quê, nó tiếp tục với kỳ thi cao đẳng. Nó cũng không còn nghĩ về anh, bởi vì nó nghĩ rằng đó là niềm vui nhỏ thôi, không phải là kỷ niệm mà nó cần phải nghĩ nhiều. Nhưng rồi, dường như duyên phận giữa nó và anh chưa dừng lại ở đó mà còn là một câu chuyện buồn kéo dài về sau mãi, mà sau này, dù có đi đến nơi nào, hình ảnh anh vẫn tràn ngập trong trái tim nó, trong tâm hồn nó và vây lấy cuộc sống của nó mọi lúc, mọi nơi.

Ngày thi cao đẳng kết thúc, nó về quê được hai hôm. Nghe lòng nhẹ hẳn đi vì hai kỳ thi đã trôi qua và giờ nó chỉ chờ kết quả. Anh không còn trong nó nữa, nó vô tư và quay lại với những tháng ngày của nó như trước đây. Rồi anh đến, và làm những tháng ngày về sau của nó không còn như trước nữa.

- Anh chào em. Cô bé tên thật đơn giản nhưng đáng để anh nhớ hơn một cô bé nào hết.

- Xin lỗi anh là ai ạ? Sao xưng hô gì kỳ vậy ạ?

Nó trả lời với giọng điệu hơi khó chịu một chút. Trong một buổi sớm mai thức giấc, chung điện thoại reo lên với tin nhắn mới từ một số điện thoại lạ.

- Anh là Dũng, không biết bé còn nhớ anh không?

- Trời, tui quen nhiều Dũng, có biết Dũng nào đâu. Anh hỏi hay nhỉ.

Nó vẫn chưa thể nói chuyện được với người này vì nó hơi khó chịu vào lúc buổi sáng sớm thế này.

- Anh là người mà em hay đi sau lưng anh ở Quy Nhơn đó cô bé à! Anh ở cùng chỗ trọ với em khi đi thi đại học. Em nhớ chiếc áo màu đỏ thẫm mà em đã đứng nhìn trên ban công khi chưa hỏi ý kiến chủ nhân nó chứ bé?

Câu hỏi của anh làm nó ngẩn người ra, thế là nó đã nhớ ra anh là ai rồi. Nó bật người dậy khỏi chăn vì không thể tin được người đang nhắn tin cho nó là anh. Nó cũng không ngờ rằng nó lại vui đến mức như thế khi anh nhắn tin cho nó.

- À, em nhớ ra anh rồi. Anh là người lúc nào cũng lịch sự và mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ thẫm em rất thích.

- Đúng rồi cô bé ạ. Anh có chuyện muốn nói với em. Nhưng anh sẽ chưa nói ngay bây giờ. Anh mong sẽ có ngày anh gặp em ở Quy Nhơn và nói với em điều đó. Bây giờ thì bé lưu số điện thoại anh đi và chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé.

Vậy đó, anh và nó quen nhau. Một bắt đầu không tên, nhưng dường như trong nó, nó đã biết tình cảm nó dành cho anh là có tên ngay từ lần đầu gặp mặt. 

Nó nhận giấy báo trúng tuyển đại học…

Mang ba lô lên đường để bắt đầu cuộc đời sinh viên mà bấy lâu nay nó hằng mong muốn.

Ngày đầu tiên, nơi thành phố Quy Nhơn xa lạ, nó gặp lại anh và mọi thứ cứ ngỡ như là giấc mơ. Vẫn anh- một người con trai mà có lẽ mọi lúc anh điều thu hút ánh nhìn của nó, điều khiến trái tim nó như rộn lên khi bên anh, khiến nó không muốn xa anh một giây phút nào cả. 

Anh chạy xe máy suốt từ trưa, từ Quảng Ngãi để vào Quy Nhơn gặp nó, để biết nó có phòng trọ đàng hoàng hay chưa. Nó, một con bé nhà quê, ngại ngùng và đỏ mặt khi gặp anh. 

Công viên, nơi ghế đá, nó và anh ngồi cạnh nhau.

Tìm lại mùa thu đã mất

Anh hỏi nó vài câu về ngày hôm nay, ngày đầu tiên nó xa nhà và bắt đầu cuộc sống mới. Còn nó, nó cứ ngay người ra và mọi thứ xung quanh nó như ngừng lại khi bên cạnh nó lúc này là người mà nó vẫn luôn mơ thấy trong giấc mơ, từ ngày nó gặp anh. Mà chính nó cũng không tin đó là sự thật. Người ngồi bên nó lúc này đây chính là anh- người bằng xương bằng thịt chứ không phải là giấc mơ nữa. Nó muốn quay sang nhìn anh, nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng rất điển trai của anh, trán rộng và đôi mắt chất chứa bao tình thương mà nó thầm nhìn anh. Anh ngồi bên, giọng nói anh nhẹ như làn gió mùa thu, trong veo nhưng ấm lòng đến khó tả. Rồi anh cầm nhẹ tay nó lên, lúc này đây, tim nó đập thình thịch. Trong cuộc đời nó, có bao giờ nó cầm tay một người con trai nào đâu. Vậy mà hôm nay, anh đã cầm tay nó. Anh bảo:

- Anh muốn nói với em một điều, đó là anh đã thương em ngày anh gặp em lần đầu tiên. Em là một cô gái mà có lẽ anh đã tìm kiếm bấy lâu nay. Anh đã chờ đợi rất lâu để hôm nay, anh được gặp em, cũng tại thành phố này, để nói rằng anh muốn quan tâm em nhiều hơn.

- Em…Nó không nói thành tiếng mà chỉ ấp úng. Nó chưa bao giờ đối diện với những việc như thế này, nó còn quá trẻ con và nó cũng không nghĩ rằng anh sẽ nói với nó điều đó.

- Anh hiểu là em sẽ không dễ dàng tin tình cảm của anh như vậy, nhưng anh sẽ chờ em nhận ra tình cảm đó là thật. 

Nó vẫn im lặng cuối đầu. Thấy nó có vẻ ngại ngùng, anh buông tay nó ra và bảo:

- Được rồi cô bé, anh sẽ chở em đi dạo quanh thành phố Quy Nhơn. Em mới vào chắc chưa biết nhiều nơi.

- Chắc là em muốn ngồi đây hơn anh ạ. Để vài hôm nữa em tự đi dạo được rồi…Nó muốn ngồi cùng anh nhưng lại không thể nói ra được. Bàn tay nó toát cả mồ hôi, mặt nó nóng ran lên. Thế rồi, anh và nó ngồi nơi ghế đá ấy đến 5h chiều. Cả anh và nó đều không nói gì nữa. Chỉ im lặng trong không gian thanh tĩnh, êm ả của buổi chiều mùa thu. Tiếng hát của bài Hát ru tình yêu, bài hát mà nó tặng anh khi cả hai chưa gặp mặt được mở lên từ chiếc điện thoại anh: “Hát trong đêm tình nhớ, hát ru anh mộng mơ. Hát ru ta ngàn nỗi đau này, tay nắm tay tình yêu thuở nào đắm say….”

Vào học, nó cũng không còn nhiều thời gian rỗi vì lịch lên lớp, rồi làm quen với cuộc sống mới, mọi sinh hoạt phải sắp xếp và nó cũng thấy nhớ anh nhiều hơn. Nó nhận ra anh đã trở thành một phần trong cuộc sống nó từ bao giờ, mà hôm nào anh không gọi điện hay nhắn tin, nó lại thấy buồn và lo lắng. Nó nhớ cái giọng nhẹ như cơn gió của anh, làm lòng nó ấm lại và một cảm giác hạnh phúc lạ thường.
“Sắp tới anh vào Sài Gòn nhập học, anh sẽ vào Quy Nhơn gặp em trước rồi mới đi”.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, nó thấy tin nhắn anh gửi.

“Khi nào hả anh?”

“Chắc cũng hơn một tuần nữa”.

Lòng nó vui sướng lạ khi nó sắp được gặp anh. Nhưng nó chợt buồn khi nó phải sắp xa anh ngay sau đó.

“Vậy em chờ anh vào chở em đi dạo thành phố đó. Em vẫn chưa đi đâu cả”.

Một tuần sau, nó gặp anh nơi hẻm nhỏ, ngõ hẻm đi vào phòng trọ nó. Anh vẫn như thế, anh luôn lịch sự và hoàn hảo trong mắt nó. Trong chiếc áo sơ mi màu đen, dù trời tối nhưng nó vẫn thấy rõ nét đẹp trai của anh hiện lên, như sáng rực cả không gian nơi ấy. Nó vẫn ngại ngùng, không dám ngước mặt nhìn thẳng vào anh.

Anh ít nói, chỉ cười…

Anh kéo nó lên xe, rồi chở nó đi dạo khắp thành phố. Đi đến đâu anh cũng chỉ đường này đường nọ, chỗ này chỗ nọ cho nó biết. Nhưng anh không biết rằng, sau lưng anh lúc này có một con bé đang hạnh phúc nhiều lắm, nó không nghe cũng không nhớ được những gì anh nói, nó chỉ nhớ mùi hương của anh, nhớ được tấm lưng vững chắc của anh và cả giọng nói nhẹ nhàng đầm ấm của anh. Nó yêu anh mất rổi. Anh như chàng hoàng tử đang ngự trị trong lòng nó, mà lúc này, nó chưa đủ dũng cảm nói lên lời yêu với anh.

21h10’

Xe dừng, nó và anh chia tay. Anh cầm chặt tay nó, đôi mắt anh đượm buồn. Anh không nói gì, nó thấy ngại. Nó cũng không muốn xa anh trong lúc này, nhưng suốt cả buổi tối nó không nói câu nào với anh cả. Buổi tối mùa thu, mùi hoa sữa nồng nàn đâu đây, nơi phố nhỏ, nó và anh, lòng buồn rười rượi.

- Thôi em vào đi, anh đi đây. Nhớ là học ngoan ngoãn và giữ gìn sức khỏe nhé. Tết về quê, anh sẽ về sớm để vào đây thăm em rồi mới về nhà. Được chưa?

Nó im lặng và chỉ gật đầu. Nó quay đi nhanh và giọt nước mắt đầu tiên nó khóc vì anh lăn dài trên má. Đèn đường vẫn sáng, cơn gió mùa thu khẽ lây cành lá, gió thoảng, lòng người lạnh buốt.

Một năm sau, nó không gặp lại anh nữa mà chỉ được nghe anh nói qua những cuộc điện thoại của anh. Sắp đến 20.11, nó sắp về quê còn anh thì lại bảo sắp ra thăm nó. Nó đành gọi điện về nói Mẹ nó không về. Nó nhớ anh da diết và bây giờ nó chỉ mong được gặp anh.

8h sáng, ngày 18 tháng 10…

- Alo! Dạ em nghe chị ạ!

Nó nhìn thấy số điện thoại của chị 3 anh gọi.

- Gái à, chị báo với em một tin này và mong em hãy bình tĩnh nhé. Dũng nó đã bị tai nạn khi ra thăm em. Hiện chị Hai đang đưa nó đi cấp cứu trên Gia Lai. Tình hình là nó đang bị khá nặng. Chị cũng không rõ tình hình ra sao nhưng nó nhờ chị báo cho em là nó xin lỗi em, nó đã lỡ hẹn.

Đầu dây bên kia không còn tín hiệu nữa, mà lúc này nó cũng không thể nói gì được nữa. Người nó như muốn đổ gục xuống ngay lúc này đây thôi, nó nghe như lòng mình thắt lại và tim không còn đập nữa. Nó không tin vào những gì mà nó nghe thấy. Nó lắc đầu và dường như nó không thể chấp nhận sự thật này được. Dòng nước mắt rơi dài, lạnh buốt và mặn chát. Nó ngã mình vào tường, mọi thứ xung quanh với nó như vô nghĩa và nó không thể làm gì hơn lúc này cả. Hơn hai ngày nó không ăn, trông nó xanh xao và hao gầy hẳn đi, lên lớp học mà nó cứ như người mất hồn.

Thời gian trôi qua, đã hơn ba năm. Nó không nhận được một thông tin nào từ anh cũng như từ gia đình anh. Mọi số điện thoại của anh đều không liên lạc được. Nó nhớ anh đến quay quắt. Mỗi ngày trôi qua với nó thật nặng nề, nó trông trờ mọi số điện thoại nào đó gọi đến cho nó. Khi có một số điện thoại lạ nào gọi đến, nó đều ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng…đó là anh. 

Tìm lại mùa thu đã mất

Đã bao mùa thu đi qua, mùa đông đến, nó vẫn mỏi mòn chờ tin anh, anh ở đâu trên đất nước 90 triệu người này? Mỗi mùa thi đến, nó nhớ ngày nó gặp anh lần đầu. Mùa thu đến, nó lại nhớ ngày nó còn được ngồi bên anh. Rồi mùa đông, mình nó lặng đi trên đường phố lạnh lẽo, nó cảm thấy tủi thân và cô đơn vô cùng khi nhìn những cặp tình nhân đi bên nhau, tay trong tay thật ấm áp. Và dần dần, những ngày lễ, nó cũng không dám ra đường nữa. Nó sợ phải đối mặt với sự hạnh phúc của người ta, để rồi nó thấy mình lạc lõng giữa con đường rộng lớn. Nó chỉ thầm mong, trong số những bước chân đang chen chúc trên đường kia, có bước chân của anh. Và vô tình nó được gặp lại anh. Lúc đó nó sẽ ra sao, nó òa khóc chạy đến ôm anh để thỏa đi nỗi nhớ hay nó sẽ im lặng đi đến bên và trút giận lên anh? Nó không biết, nhưng có lẽ cảm giác lúc đó sẽ tràn đầy hạnh phúc với nó. 

Chiều mùa thu trong vắt, nó thấy tâm hồn trống trải. Không thể tập trung vào làm được bất cứ việc gì, nó quyết định đi dạo một vòng. Những bước đi vô hướng đưa nó đến với biển. Sóng biển xô bờ từng đợt, vỗ tung bọt trắng xóa. Đứng trước đại dương mênh mông, nó nhắm mắt lại và nhớ về anh, nhớ về giọng nói nhẹ như gió mùa thu của anh, đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy ấm áp, bờ vai nó chưa một lần tựa vào nhưng nó cảm giác được thật vững chải. 

Dòng lệ tuôn nhẹ trên đôi gò má của nó, mặn lắm vị của dòng nước mắt, còn cả vị chát nữa. Có phải chăng hạnh phúc là khi được yêu một ai đó như nó lúc này hay không? Nó tự nhủ rằng nó đang hạnh phúc và nó sẽ chờ đợi được đến ngày anh trở về. Giờ đây, nó đã là sinh viên năm cuối và có lẽ cái ngày nó rời xa Quy Nhơn cũng gần đến, nó không còn nhiều thời gian để có thể mong được gặp anh, nhưng nó tin, trong lòng nó vẫn tin rằng ngày nào đó anh sẽ tìm về với nó. Đó là hạnh phúc mà nó tự nhủ với lòng để có thể chờ đợi anh suốt mấy năm qua và chờ đợi anh trong những ngày tháng về sau nữa.

Trời chiều, sóng biển vỗ rì rào….

Nó, đứng lặng im trước biển khơi…

Bên tai nó, âm thanh của bài hát mà ngày nào nó cũng nghe…

“…Hỡi anh yêu chờ nhé
Chờ đón em trong vòng tay
Hỡi anh yêu từ đáy tim này
Em ước ao gần nhau có nhau mãi sau….”

 Gửi từ Võ Thị Gái <vothigaiceo@>
Theo : blogviet.com.vn

Mùa thu trong hồi ức

Nếu như bỗng một ngày, tình yêu trở thành một thói quen, thì có lẽ giá trị của nó sẽ không còn như lúc ban đầu nữa…

***

Tôi gọi mùa thu là mùa của tình yêu, bởi nhiều lí do đơn giản lắm. Mùa có trong tên tôi, mùa bắt đầu bằng mối tình ngọt ngào đầu tiên mà tôi được nếm thử, mùa tôi được gặp anh - chàng trai sinh vào tháng 9.

Tình yêu của chúng tôi đến giờ đã kéo dài được hai năm, tôi không chắc đó là một khoảng thời gian dài, nhưng có lẽ cũng không phải quá ngắn. Hai năm, đủ để tôi hiểu được một phần trong con người anh; hai năm, đủ để tôi cảm nhận được những cung bậc trong tình yêu, những hỉ nộ ái ố trong một cuộc đời vốn dĩ không bằng phẳng. Tôi nhu mềm, yếu đuối, anh lại mạnh mẽ, biết quan tâm, bên cạnh mỗi khi tôi cần. Tôi coi anh như một món quà mà Thượng Đế ban tặng, một vật vô giá nhất trong đống tài sản của tôi. Bởi vì tôi nghĩ Trái Đất rộng lớn đến thế, đâu phải ai cũng như tôi, dễ dàng tìm được một nửa còn lại của mình.

Tôi chẳng quan tâm đến những đôi mắt bên ngoài nhìn chúng tôi ra sao, tôi chỉ cần biết anh là của tôi, mãi mãi là thế, chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi. Chính bởi tôi tin anh đến độ ấy, yêu anh đến nhường ấy nên đã khiến anh cảm thấy mệt mỏi, phải chi chính sự ích kỷ tầm thường của phụ nữ đã đẩy chúng tôi mỗi lúc một xa nhau hơn?

Mùa thu trong hồi ức

Những tin nhắn giữa chúng tôi mỗi lúc một thưa thớt, những cuộc trò chuyện mỗi lúc một tẻ nhạt hơn, và hầu như chỉ là một mình tôi hỏi. Câu trả lời của anh ngắn gọn quá, lạnh lùng quá, khiến tôi chẳng còn biết hỏi gì thêm. Và rồi chính anh lại là người kết thúc những cuộc chuyện trò chóng vánh đang diễn ra dang dở. 

“Anh bận rồi, em ngủ trước đi nhé! Yêu em!”

Hai chữ “Yêu em” lần nào anh cũng nói, nhưng sao tôi lại không có cảm giác hạnh phúc như hồi còn mới yêu, sao tôi không còn có cảm nhận rằng, hai chữ “Yêu em” hoàn toàn xuất phát từ trái tim của anh ra vậy? Là tôi đa nghi hay lo nghĩ, hay tại tình yêu của chúng tôi giờ chỉ như một thói quen?

“Vâng, anh nhớ ngủ sớm nhé! G9 anh”

Dĩ nhiên không có một tin nhắn trả lời lại. Anh bận thật rồi! Hoặc là anh đang lảng tránh chuyện tình cảm đang ngày càng nhạt nhẽo của chúng tôi.

Anh yêu! Chúng ta đang bớt dần đi những yêu thương, hay vơi dần đi những câu chuyện? 

Và thế là, khi nghĩ đến chuyện một ngày chúng tôi chia tay, anh không còn yêu tôi nữa, chỉ còn mình tôi cô độc giữa cuộc sống buồn tẻ này tôi lại bật khóc. Tôi sợ lắm, bởi tôi đã coi anh là cuộc sống về sau của mình, nếu như anh rời xa tôi, tương lai của tôi sẽ biến thành hư ảo.

Con gái sinh vào mùa thu phải chăng rất mẫn cảm chăng? Hay lo nghĩ, rồi lại tự buồn với cái đống suy nghĩ của mình? Mỗi khi rơi vào trạng thái thế này, tôi lại thường kéo cảm xúc của mình lên bằng cách hồi tưởng lại những kỉ niệm ngày mà chúng tôi còn dính nhau như sam, còn yêu nhau bằng cả con tim mà không màng đến lý trí.

Tôi vẫn nhớ như in ngày mùa thu se lạnh của hai năm trước. Anh và tôi vô tình chạm phải nhau giữa dòng người đông đúc, và cũng lại cùng nhau bước vào quán café trong lòng phố cổ. Anh và tôi ngồi ở hai chiếc bàn đối diện nhau, cứ chỉ im lặng mà nhìn nhau thế. Khi đó tôi nghĩ giữa chúng tôi chỉ tình cờ là 2 lần gặp gỡ, nhưng không ngờ, anh lại nghĩ khác. Anh nhờ cô bé phục vụ ở quán xin số điện thoại của tôi rồi một tuần sau nhắn tin hỏi tôi rằng: “Em nhớ thứ ba, ngày 6/9 tuần trước chứ? Anh là người ngồi đối diện em trong Times Coffee đây! Hôm ấy anh đã rất muốn đến làm quen với em rồi, nhưng hôm nay mới dám nhắn tin hỏi, liệu em có thể cho anh cơ hội được làm bạn với em không?”. Tôi ngạc nhiên, sau đó bật cười khi nghĩ tới hình ảnh một anh chàng thư sinh, trắng trẻo, soạn đi soạn lại một tin nhắn, rồi đọc đi đọc lại không dưới 20 lần, sau đó phải mạnh dạn lắm mới dám gửi đi. Và thế là tôi liền trả lời lại anh một cách hồn nhiên nhất có thể “Vâng, bạn gái thì em không thiếu, nhưng bạn là con trai thì em đang thiếu rất nhiều!”


Tôi nhớ cái cảm xúc ngập ngừng, bồi hồi trong những ngày đầu mới quen anh. Nhớ mình đã từng hét ầm lên trong sung sướng khi nghe anh nói rằng “Anh yêu em mất rồi, thật đấy!” nhưng vẫn còn giả vờ kiêu mà trả lời “Em phải suy nghĩ đã, bởi có rất nhiều người nói với em như anh!”. Nhớ những ngày chúng tôi cùng dầm mưa giữa mùa đông rồi cùng nhau bị cảm. Nhớ cái thời tiết rét căm căm nhưng hai đứa vẫn đèo nhau trên chiếc xe máy đi loanh quanh Hà Nội. Những ngày xa xôi ấy, chỉ là được nhìn thấy nhau, chỉ là được ở bên nhau, nói chuyện với nhau vài câu, một phút thôi cũng đủ tôi hạnh phúc trong suốt một ngày, để rồi hôm sau lại nhắn tin cho anh mà nũng nịu “Mình ơi, em lại nhớ anh rồi!”

Nếu tối hôm đó đường không đông, chúng tôi ắt hẳn sẽ không vô tình mà đến được với nhau như thế. Đến bây giờ, đôi lúc tôi vẫn thầm cảm ơn, cảm ơn vì đường đã tắc. 

Ngày kỷ niệm một năm “Gặp nhau” rồi đi tới sự kiện “Yêu nhau”, chúng tôi vẫn hẹn nhau ở Times Coffee. Tôi thắc mắc với anh rằng vì sao chúng tôi chỉ gặp nhau 2 lần, lí do gì khiến anh lại có ý định làm quen với tôi như vậy, có phải khi đó nhìn tôi rất xinh nên khiến anh bị hấp dẫn? Anh cười phá lên rồi xoa đầu tôi mà nói rằng: “Bởi vì khi đó nhìn em rất ngố, chẳng giống một cô gái 20 tuổi chút nào”. Tôi tự ái mà chỉnh sửa lại: “Anh phải nói là khi ấy nhìn em rất ngây thơ, như học sinh phổ thông chứ?”. Anh lại cười, giơ hai tay lên đầu hàng: “Anh thua em rồi!”. 

Hôm nay 6/9/2013, tròn 2 năm ngày mà chúng tôi gặp nhau và yêu nhau một cách tình cờ như thế. Một năm trước cũng vào ngày này, chúng tôi đã hẹn nhau rằng, 1 năm sau, vẫn tại Times Coffee, hai người chúng tôi vẫn sẽ ngồi ở nơi đây, cùng nhau ăn những chiếc bánh thơm phức, cùng thưởng thức những ly cà phê nóng hổi và cùng nghiệm lại tình yêu của hai đứa trong suốt một năm qua.

Tôi ngồi chiếc bàn quen thuộc của cả hai, bên cạnh khung cửa kính để nhìn những con người đang bận rộn ngoài kia, nhìn những hạt mưa giăng đang vội vàng rơi xuống. Trong đây bình yên và tĩnh lặng, để tôi có thể vỗ về trái tim đang rạn nứt của mình, “Chờ thêm chút nữa thôi, rồi anh sẽ tới!”

- Chị à, muộn rồi! Cửa hàng em đã đến giờ phải đóng cửa!

Tôi giật mình nhìn lên đồng hồ, đã 11 rưỡi rồi sao? Kim phút đã quay được 2 vòng kể từ khi tôi đến? 2 năm - 2 vòng, nhanh đến vậy sao? Tôi cười, nụ cười đắng ngắt, đắng hơn cả 2 ly cà phê đen nguyên chất đang lạnh ngắt trước mặt tôi.

Tôi nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê. Trong cái khoảnh khắc tôi định đưa tay ra vẫy một chiếc taxi để trở về nhà, thì tôi lại rụt lại, quay lại nhìn cánh cửa của tiệm Caffee đã đóng chặt. Tôi bật màn hình điện thoại lên, bây giờ là 23h35p, vẫn còn 25 phút nữa mới hết ngày hôm nay. Có thể là do anh bận việc, lát mới tới mà tôi không còn ở đây thì phải làm sao? Vậy là tôi ngồi bệt trước cửa tiệm, cùng với bao hy vọng và mong ngóng… nhưng rốt cuộc khi kim giờ và kim phút cùng chỉ vào số 12, anh vẫn không tới, và chắc chắn là anh sẽ không bao giờ tới. Vì hôm nay, đã bước sang ngày 7/9 rồi.

Nếu như là anh vẫn còn yêu tôi, anh sẽ không bao giờ quên ngày quan trọng như thế. Nếu như là anh vẫn còn quan tâm tới tôi, cho dù chỉ còn một phút nữa thôi là kết thúc ngày 6/9, anh vẫn sẽ gọi cho tôi mà nói rằng “Chờ anh 1 phút, anh đến ngay bây giờ đây!”. Nếu như tôi vẫn còn có một vị trí nhất định trong trái tim anh, tôi đã không ngồi cô đơn ở giữa dòng người tấp nập, vội vã như thế này. Và thế là bao uất ức, tủi thân dồn nén bấy lâu trong người tôi theo làn nước mắt cứ tuôn trào ra, tôi òa lên như một đứa trẻ, tôi khóc thật to, khóc như cho tất cả mọi người cùng nghe thấy, khóc như để anh đang ở một nơi xa xôi nào đó có thể biết được bây giờ tôi đang đau đớn đến thế nào. Một tình yêu mà tôi đã từng nâng niu, coi trọng và tôn thờ đến thế, vậy mà chỉ trong một cơn mưa có thế khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa đến như vậy.


Tôi cứ lang thang giữa màn đêm cô độc như thế, nhặt nhạnh lại từng mảnh kí ức vụn đã qua, cho đến khi tôi dừng chân trước cửa hiệu Tatoo vẫn còn đang lấp lánh ánh đèn. Ở nơi này, cũng một năm trước tôi đã nhất định phải kéo anh vào trong đó bằng được để cùng tôi xăm dòng chữ “You are my world” lên tay.

“Em muốn chúng ta có một kỷ niệm, mà nó sẽ tồn tại mãi mãi ấy, để mỗi khi nhìn vào đó mình sẽ nhớ tới nhau. Cho dù chia tay, thì anh vẫn phải nhớ rằng mình đã yêu một người như em, một cô gái đáng yêu như thế, đáng yêu nhất trên đời này!” 

Tôi vô định bước vào hỏi anh chủ cửa hàng liệu có xóa được hình xăm không? Anh ta nhìn dòng chữ trên cánh tay tôi nói rằng nếu xóa sẽ để lại sẹo, cô có thực sự muốn xóa đi không? Tôi nói rằng không sao, trái tim dù đã từng bị tổn thương đến mấy một ngày rồi cũng sẽ lành, vết sẹo dù có đậm đến mấy, cũng sẽ có một ngày phải nhạt đi. Tôi thà cắn răng chịu đau mà từ bỏ nó, còn hơn mỗi ngày nhìn những con chữ trên da thịt mình tôi lại ôm ấp những nối nhớ về anh. 

Tôi vì yêu anh mà khắc dòng chữ đó trên tay mình, nhưng cũng lại chính vì yêu anh mà xóa dòng chữ ấy đi. Nếu thực sự đã hết yêu, người mà tôi đã từng coi là cả thế giới của mình, giờ đây đâu còn là của tôi nữa? Không phải đã đến lúc tôi nên buông tay anh ra rồi sao? 

Tôi đau đớn nhìn từng chữ, từng chữ bị xóa dần đi, cũng giống như tình yêu của chúng tôi theo thời gian ngày càng vơi cạn, những kỷ niệm theo năm tháng rồi cũng dần phôi phai. Giờ tôi mới hiểu điều đáng sợ nhất trên đời không phải mất đi tình yêu, cũng không phải mất đi người thân bên cạnh mình, mà chính là sự cay nghiệt của thời gian, nó có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ, ngay cả chính những thứ mà tôi từng nghĩ đó là những điều tốt đẹp nhất. Nhưng cuộc sống mà, không phải là một viên kim cương với giá trị vĩnh hằng vốn dĩ của nó, cuộc sống là sự biến đổi không ngừng, đến nỗi quá khứ dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không cứu vớt được tương lai với đủ thứ màu đang bị trộn lẫn.

Giữa cuộc sống vô tận và rộng lớn này, tôi và anh vốn dĩ cũng chỉ như một hạt cát bé nhỏ, chỉ là vô tình gặp nhau vào một ngày mùa thu, chỉ là ngẫu nhiên cả hai có chung một ngày sinh nhật, cũng chỉ là tình cờ mà đến được với nhau…và còn có rất nhiều những cái “chỉ là” khác nhau khác nữa. Ừ, thì chỉ là “chỉ là” thôi mà, chỉ là anh hết yêu tôi, chỉ là mùa thu này, mình chia tay thôi mà…

Tôi đã từng gọi mùa thu là mùa của tình yêu, nhưng giờ đây, đó chỉ còn là tình yêu ở trong hồi ức.

 Truyện ngắn của Hang Nguyen
Theo : blogviet.com.vn

Giỏ mây mùa thu

Máy bay cất cánh mang tình yêu của mình bay vào trời xanh. Mình dõi mắt trông theo. Làn môi vẫn còn hơi ấm nụ hôn anh vừa trao. Dòng thời gian trôi sẽ mang theo nhiều đổi thay, nhưng mình tin chiếc bánh tình yêu của mình ngọt ngào mãi. Ba năm, nhanh thôi ! Mình sẽ đợi anh quay về để nói ba từ quan trọng ấy…

***

Mình cứ đi bên cạnh anh như thế. Mỗi buổi chiều mùa thu. Anh có mùi hương của gió. Gần anh như được chạm vào gió. Gió đến khiến nỗi nhớ trong mình ngày một dày thêm. Mình và anh học cùng trường, anh học trên mình một lớp. Anh đẹp trai, học giỏi, là đội trưởng đội bóng rổ U17 của trường. Mình thần tượng anh, xem anh như là nguồn động lực để mình cố gắng hơn nữa. Mình thích anh, từ lâu cơ nhưng mình giữ kín điều đó không nói cho anh biết. Vì mình khá rụt rè và thụ động. Mình chẳng thể cất lời khi đứng trước anh. 

Những lúc tan học, lớp mình ra trước, mình đứng ở cổng trường...đợi anh. Chỉ là đợi để ngắm anh thôi, chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cất tiếng chào anh vì anh có biết mình là ai đâu. Anh không hề hay biết có một cô bé ngốc nghếch vẫn hàng ngày âm thầm quan sát mọi hoạt động của anh từ đằng sau, âm thầm trao đến anh thứ tình cảm mơ hồ nhưng rất thật. Trong trẻo như một sớm chớm thu, cỏ cây còn ngủ quên trên lá. Những rung động đầu đời tựa giọt sương ban mai ấy, mình sẽ giấu cho riêng mình mà thôi. Ngoài mình và những cơn mưa thu ra thì không một ai biết kể cả thằng bạn thân từ hồi mặc tả. 

Giỏ mây mùa thu

Thi thoảng, anh có đi về phía mình, rất gần. Tim mình đập thình thịch, có cảm tưởng như anh đã phát hiện ra bí mật của mình. Mình hồi hộp quá, sẽ ra sao nếu anh tới bắt chuyện với mình. Mình còn chưa kịp nghĩ đến thì anh đã đi lướt qua người mình. Hụt hẫng biết bao. Anh còn không thèm nhìn mình lấy một cái. Mình là gì của anh chứ? Mình có quyền gì bắt anh phải nhìn mình. Nỗi thất vọng xâm chiếm lồng ngực. Tự dưng thấy buồn kinh khủng. Mình ngoái đầu ra sau, nhìn theo dáng anh. Tóc anh bay ngược chiều gió. Mình chỉ là một con bé khờ khạo, hèn nhát, lặng lẽ bước sau lưng anh mà thôi. Xung quanh anh có nhiều nữ sinh xinh đẹp, đâu tới lượt mình. 

Mình cúi gằm mặt mà đi. Trời hanh hao nắng. Mình biết sẽ không có kết quả đâu nhưng mình không muốn giập tắt đi mối tình ngây thơ này. Chỉ cần anh ở đó và mình được thấy anh mỗi ngày, điều đó cũng đủ làm mình mãn nguyện lắm rồi. Có lần mình đi theo anh về tận nhà. Ngôi nhà rất đẹp, có dây thường xuân bao quanh. Mình đứng nhìn cho đến khi anh khuất bóng mới lững thững quay xe ra về.

Con đường rợp bóng cây đã hằn in dấu chân của mình. Trên con đường đó mình khắc sâu vào trí nhớ tên của một cơn gió. Mình đặt cho anh cái nickname là Gió Mùa Thu vì mình gặp anh là vào một ngày đầu thu. Khi đó mình mới chập chững bước chân vào lớp mười. Cái tuổi mười lăm chưa biết yêu là gì nhưng mình lại say nắng trước một người con trai với nụ cười thật duyên. Lớn thêm một chút mình nhận ra tình cảm mà mình dành cho anh không đơn thuần là một cơn say nắng thông thường. Mình thích anh thật rồi. Có đôi lúc mình nghĩ vẩn vơ rằng mình là nàng Lọ Lem trong các câu truyện cổ, mong đợi chàng Hoàng Tử xuất hiện và nắm tay mình chạy nhảy, đùa nghịch trên cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn... 

Mình lại suy nghĩ viển vông nữa rồi. Đó là điều không thể, nó quá xa tầm tay với của mình. Mình chỉ có thể đứng trong một góc khuất, dõi theo từng bước anh đi. Mình làm cái công việc thầm lặng này gần ba năm rồi và mình thấy hạnh phúc vì điều đó. Mỗi buổi mình thường đến sân bóng rổ xem anh chơi. Không hổ danh là độ trưởng, anh chơi rất cừ. 

Trái bóng màu cam lăn đến chân mình. Mình nhặt lên giúp anh. Anh cười và nói : 

- Cảm ơn bạn!

Chắc anh tưởng mình bằng tuổi với anh nên xưng hô như thế. Đây là lần đầu tiên mình được tiếp xúc với anh, được nghe giọng của anh. Mình hạnh phúc đến ngộp thở. Lúc anh nói cảm ơn mình, toàn thân mình cứng ngắc. Chỉ có đôi mắt là mở to nhìn anh tâng bóng. 

Cuối giờ về, mình nghe bạn anh hỏi : 

- Cô bé đó là ai thế, bạn gái cậu hả ? 

Anh nhún vai : 

- Không, chắc là một fan hâm mộ ấy mà. 

Câu trả lời của anh làm mình rất buồn. Anh xem mình như là một trong những đám cổ động hò hét khi anh chơi bóng. Mình về nhà, không thèm tắm rửa ăn uống, mình leo lên giường ngủ. Mình chẳng thể nào chợp mắt được. Hình ảnh của cơn gió chiều nay cứ chập chờn trong đầu mình. 

Tỉnh giấc, mình bước đến bên cửa sổ, kéo rèm qua. Một bên mí mắt vẫn còn đọng nước. Mình lại nhớ anh rồi. Trong danh bạ điện thoại, mình có lưu số anh. Mình xin được từ cô bạn thân nhất. Tay mình run run bấm tên anh rồi để vào tai. Không quá một phút, anh bắt máy. 

- Alô ! 

Mình luống cuống chẳng biết nói gì. 

Đầu dây bên kia lại nói "Alô", giọng có phần bực bội. Mình buông di động. Những từ ngữ muốn nói bay đâu hết.

Mình buồn não nề, xuống bếp. Lôi từ trong tủ lạnh ra nào là bột mì, trứng gà, sữa, sôcôla. .. mình bắt tay vào làm bánh. Ba mẹ mình li hôn, mình sống với cô ruột. Cô là thợ làm bánh. Ở với cô, mình đã học được cách làm bánh do cô dạy. Mình muốn tặng anh món bánh Mùa Thu, sau đó mình sẽ thu hết dũng khí để thổ lộ những tâm tư thầm kín bấy lâu cho anh biết. Dù kết quả mình nhận được là gì mình cũng không hối hận. Nói ra mình sẽ thấy nhẹ lòng hơn. 

Sau khi hoàn thành xong thành phẩm, mình bỏ bánh vào trong chiếc giỏ mây mà mình mới mua. Mình chỉ dùng nó để đựng bánh thôi. 


Chiều chủ nhật, mình đem giỏ bánh Mùa Thu đến sân bóng rổ. Mình đạp xe thật chậm kẻo bánh bị bể nát, anh sẽ cười nhạo mình. Gởi xe ở nhà xe, mình bước vào cửa sân bóng. Mình bàng hoàng khi thấy anh và hoa khôi của trường đứng giữa sân cười nói rất là vui vẻ và thân thiết.

Mình đạp xe ra biển. Gió biển hong khô nước mắt từ bao giờ. Mình ngồi trên một mỏm đá, bên cạnh là chiếc giỏ mây đựng đầy bánh mà mình đã cất công làm suốt từ chiều hôm qua giờ nó trở nên vô nghĩa với mình. 

***

Cuối tuần này, trường mình tổ chức hội chợ. Cả lớp biết mình có tài làm bánh nên bảo mình "ra tay", bán cho các lớp khác lấy tiền xài. Gian hàng của lớp mình là đông khách nhất. Mình và tụi bạn làm luôn tay luôn mà " khách " cứ kéo vào nườm nượp. 

- Này, cô bé anh sẽ mua hết số bánh này ! 

Đang lui khui đếm tiền, nghe tiếng khách hàng, mình vội quay lại. 

- Bạn muốn mua... 

Lời chưa nói hết đã ngưng bặt. Vì vị khách đó là anh. Mình bối rối, hết xoắn tay vào nhau rồi lại nhìn anh trân trân. 

- Sao thế, định không bán à?

- Dạ, không, không phải. .. 

Mình ôm mớ bánh còn lại cho hết vào bịch nilon. Mình cuống quýt làm rơi cả chiếc giỏ mây. Thái độ hấp tấp của mình làm anh phì cười. Mình thấy xấu hổ quá chừng. Sau khi đưa tiền cho mình, anh liền quay người đi về phía gian hàng của lớp anh vì hoa khôi đang gọi. 

Gian hàng lớp mình đứng nhất vì số lượng sản phẩm làm ra được bán hết nhanh chóng. Các bạn tán dương mình khiến mình rất vui. Tất cả đều nhờ công của anh nhưng mình không nói ra đâu. Cho phép mình ích kỷ một chút, đó, mình lại nghĩ đến anh nữa rồi. Mình không hiểu nổi chính mình. Thật là... 

Quên một người thật sự rất khó, mình không quên được. Thôi thì mình sẽ đặt anh ở trong trái tim để đôi lúc có một người để mà nghĩ đến.

***

Đội bóng U17 được chọn để tham dự giải bóng rổ cup quốc gia được diễn ra vào ba ngày nữa. Gần đến ngày thi đấu, anh đột ngột bị tai nạn giao thông. Cả trường xôn xao, không biết tìm ai để thay thế. Tuy vết thương không nặng lắm nhưng bác sĩ nói là cần phải có thời gian để hồi phục. 

Thời gian là hai tuần. 

Như vậy có nghĩ anh sẽ không được tham gia trận đấu này. Mình cảm thấy buồn thay cho anh. Khi biết tin, anh bị sốc. Tệ hơn, cô bạn gái hoa khôi của anh không đến thăm anh lần nào. Cô ấy nói chia tay anh và leo lên xe của một gã con trai tóc vàng. Mình đến thăm anh, anh nói sẽ từ bỏ bóng rổ. Mình không đồng ý:

- Không được, nhất định không được. Bóng rổ là đam mê của anh, anh không thể từ bỏ nó dễ dàng như vậy. 

- Em không biết đâu, anh đã kỳ vọng rất nhiều vào giải đấu này nhưng đến phút cuối thì lại nằm ở đây. - Anh nói bằng giọng chán nản. 

- Năm nay thi không được thì năm sau, năm sau nữa. Tuổi anh còn trẻ, đường còn dài lo gì không có cơ hội. Em nói rồi đó anh không được từ bỏ bóng rổ đâu đấy. Anh mà không nghe lời em thì ..

- Thì sao hả cô bé ? - Anh xoáy sâu vào mắt mình. 

Mình tránh né ánh nhìn của anh, ấp úng : 

- Em... em... 

"Sao anh không nhìn về phía em? Em đã chờ đợi quá lâu rồi, anh biết không?". Mình chỉ có thể nói những lời này với con tim mình mà thôi. Mình không có đủ dũng cảm để nói thẳng trước mặt anh. Vì mình sợ anh sẽ chối từ và thứ tình cảm mong manh này sẽ tan biến. Không, mình không muốn mất đi chút ký ức ít ỏi về anh. 

Anh mãi là cơn gió mùa thu đẹp nhất mà mình từng gặp. Mình sẽ cất anh vào góc nhỏ trong tim để cơn gió ấy mãi tươi đẹp.

***


Nắng nhảy nhót sau những cơn mưa nhẹ lất phất. Một chiếc cầu vồng nhỏ, mờ mờ ảo ảo bắc ngang qua bầu trời mùa thu. 

Anh và mình ngồi trên thảm cỏ còn ẩm ướt trong khu vườn nhà anh, vừa ăn bánh vừa nói chuyện tương lai. 

- Em định thi ngành gì?

- Em tính đăng ký thi vào ngành quản lý khách sạn nhưng em không tự tin lắm với vốn tiếng Anh của mình.

- Sao em bi quan vậy, nhẫn nại trau dồi thêm ngoại ngữ là được thôi mà. 

- Em học hoài mà chẳng tiếp thu được gì. 

- Em đã từng khích lệ anh rằng không được từ bỏ đam mê của mình, còn em thì sao chưa chi đã vội nản lòng. Em còn chưa bắt tay vào thực hiện làm sao biết mình làm không được. Anh nói có đúng không ? 

Mình ngẫm nghĩ như nuốt từng con chữ của anh và thấy rằng anh nói rất đúng. Thành công vẫn còn chưa đến thì thất bại có nghĩa lý gì. 

Một ngày đẹp trời, mình nhận được tin anh sắp phải đi xa, cách mình nửa vòng Trái Đất. Vậy là anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm của mình. 

Dưới góc cây bàng cuối sân trường, mình gục mặt xuống hai đầu gối, bờ vai run lên bần bật. Không biết mình đã khóc như thế bao lâu. 

- Nhi à ! 

Mình ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn. Anh đứng đó tự lúc nào. Bất giác, anh vòng tay ôm mình. 

- Sao em thích anh lại không nói ra ? 

Mình òa khóc nức nở trong lòng anh. Bao nhiêu tủi hờn trôi theo nước mắt, chảy mãi không ngừng. 

- Đã khiến em phải chịu thiệt thòi rồi. Anh xin lỗi!

- Em sẽ chờ anh, dù là năm năm hay mười năm em cũng chờ ! - Mình nghẹn ngào. 

- Anh lau nước mắt cho mình, dịu dàng nói :

- Ngốc quá, anh đi có ba năm à lấy đâu ra mười năm cho em chờ! 

Mình tiễn anh tại sân bay. Lại một ngày đầy gió. Anh ôm mình thật chặt:

- Sau khi anh về em phải làm bánh cho anh ăn đấy, đựng trong chiếc giỏ mây mùa thu ý. 

Mình mỉm cười, gật đầu. Chưa bao giờ mình hạnh phúc như thế! 

Máy bay cất cánh mang tình yêu của mình bay vào trời xanh. Mình dõi mắt trông theo. Làn môi vẫn còn hơi ấm nụ hôn anh vừa trao. Dòng thời gian trôi sẽ mang theo nhiều đổi thay, nhưng mình tin chiếc bánh tình yêu của mình ngọt ngào mãi.

Ba năm, nhanh thôi ! Mình sẽ đợi anh quay về để nói ba từ quan trọng ấy…

 Gửi từ Quách Thái Di
Theo : blogviet.com.vn

Những Câu Chúc Dành Cho Tân Sinh Viên

Lời chúc cho tân sinh viên, cử nhân mới tốt nghiệp

Xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến những ai đã, đang và sẽ khoác lên mình bộ lễ phục, ôm bó hoa tươi thắm và tươi cười rạng rỡ trong ngày tốt nghiệp. 
Những Câu Chúc Dành Cho Tân Sinh Viên
- Gian lao vất vả đã qua đi, thành công hạnh phúc đang chào đón. Chúc bạn luôn thành đạt trong cuộc sống. 

- Mũ áo công danh biết mấy phen Gian lao vất vả nợ sách đèn Thuở ấy ra đi nuôi chí lớn Ngày về bảng hổ đã đề tên. 

- Miệt mài suốt bao đêm thêu dệt những ước mơ, hôm nay ước muốn của bạn đã thành hiện thực. Thành công và hạnh phúc sẽ luôn đồng hành cùng bạn! 

- Ngày lại ngày, bạn vẫn đều đặn “bỏ ống heo” tri thức. Hôm nay bạn đã có thể “đập heo” rồi nhỉ. Chúc bạn luôn thành công và hạnh phúc trong cuộc sống. 

- 3 năm mẫu giáo “dấm đài”+ 12 năm phổ thông “hay ăn chóng lớn” + 4 năm đại học “lãng mạn sinh viên” + 2 năm thạc sĩ “vất vả thế” = thành công phía trước. Chân trời mới vẫn đang rộng mở chờ đón bạn. Luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé! 

- Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng. Bạn đã và sẽ thành công nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể làm biếng tí nhỉ? Lúc ấy bạn hãy đi xe, đừng thèm đi bộ. Chúc mừng nhé! 

- Hành trang cho tương lai của bạn sẽ là những kỉ niệm khó quên suốt bao năm miệt mài đèn sách, là những gian lao vất vả của ngày hôm qua, là bản lĩnh của ngày hôm nay và là niềm tin mãnh liệt vào ngày mai. Luôn thành công và hạnh phúc nhé! 

- Khi Thượng đế hỏi tôi về ước muốn cho ngày hôm nay, tôi bảo: “Xin hãy đem thành công và hạnh phúc đến cho người đang đọc những dòng chữ này, vì bạn ấy rất xứng đáng với điều đó”. 

- Recipe “tốt nghiệp”: tẩm ướp “kiên trì” với “đam mê”, xào với “lạc quan” bằng lửa lớn “hi vọng”, trộn đều tất cả trong nồi “nỗ lực”, đun kỹ trong “hai năm” rồi vớt ra đĩa “thành quả”. 

Bạn là một đầu bếp giỏi! Chúc mừng tốt nghiệp! - Nếu mỗi nỗ lực là một giọt nước thì bạn đã có cả một đại dương, nếu mỗi lần kiên trì được một NT thì bạn đã là triệu phú. Thành công hôm nay sẽ là một chiếc lá trên cây cuộc đời mãi xanh tươi và xum xuê của bạn. 

- Hãy đi về phía mặt trời vì đó là nơi sáng nhất. Thỉnh thoảng hãy ngoái lại phía sau để nhớ về những chặng đường đã qua. Ngày tốt nghiệp là một cột mốc đáng nhớ trên con đường thênh thang của bạn, để mai đây mỗi khi nhớ lại bạn sẽ sung sướng mỉm cười. Chúc mừng nhé!

Có một mùa thu rất lạ trong tranh

Những cảm xúc từ khi nãy ùa về giờ càng trở nên mãnh liệt. Bao nhiêu buồn tủi, cay đắng, bao nhiêu thương nhớ và mong chờ suốt thời gian ấy, dường như chỉ chờ giây phút này để tuôn trào. Chẳng có con đê nào đủ vững chắc mà chống lại cơn lũ cảm xúc ấy nữa. Tôi quay đầu bước đi vội vàng, để lại một nét cười hạnh phúc nhàn nhạt dần trong gió. Một ngày mùa thu ngập nắng và gió, mối tình đầu của cuộc đời tôi chớm nở lần thứ hai...

***

Nhỏ bạn thân của tôi bảo mùa thu là mùa yêu.

Mùa hè nóng hừng hực, mùa đông lạnh tái tê. Mùa xuân người người mải đi chơi với gia đình, bè bạn. Mùa nào cũng cần yêu, nhưng yêu vào mùa thu là đẹp và hợp tâm trạng nhất. Ấy là lí luận mà con nhỏ cho là vô cùng sắc bén và không thể sai vào đâu được. Mỗi lần nghe nhỏ nói thế, tôi chỉ phì cười, nói rằng mình chẳng quan tâm.

Hồi ấy, chẳng có ai ngờ cuối cùng tình yêu đầu tiên của tôi lại đến vào một ngày mùa thu lồng lộng gió và nắng nhạt chảy khắp những con đường…

***

Đứa nào thân với tôi cũng bảo tôi là con nhỏ mười bảy có tâm hồn của một bà lão sáu mươi. Ừ thì chính tôi cũng công nhận thế. Chỉ có điều, một bà lão sáu mươi chắc chắn đã từng yêu. Tôi thì chưa. Ở cái thời ấy, niềm đam mê của lũ bạn tôi là yêu. 

Niềm đam mê của tôi rất khác. Đó là vẽ. Với tôi, mùa thu là mùa đẹp nhất cho những bức tranh. 

Một ngày nắng nhạt giữa lòng mùa thu, tôi ngồi một mình trên ghế đá công viên, trên đùi là một xấp giấy trắng tinh, tờ đầu tiên mới chỉ có vài nét bút chì phác vội vàng. Cái gọt bút của tôi hẳn là đang có vấn đề. Thế cho nên dù tôi có gọt đi gọt lại xấp xỉ chục lần, ngòi bút chì lần nào cũng bị gãy. Hễ gọt xong, đặt bút xuống giấy, chỉ cần di một đường là ngòi lại gãy. Tôi đã bị thế này không biết bao nhiêu lần. Có lẽ mai phải đi mua cái gọt bút mới, và cả mấy cái bút chì mới nữa…

Có một mùa thu rất lạ trong tranh

Tôi đưa mắt nhìn lên. Bờ hồ loang loáng ánh nắng chiều sắp tàn, bên cạnh là một hàng cây bàng đang đổ màu đỏ rực. Nắng rót mật vào những lá cây, sắc vàng sắc đỏ quấn quít quyện vào nhau càng thêm lộng lẫy.

Mùa thu, mùa tuyệt vời cho ý tưởng, cho những lãng mạn đam mê chảy tràn theo từng nét vẽ. 

Cảnh đẹp như vậy mà không thể đi thêm vài nét để phác lại, tôi cảm thấy rất khó chịu. Bực bội, tôi nắm cái bút chì chỉ còn có một mẩu tí tẹo trong tay định ném đi. 

Bất chợt một bàn tay to khỏe nắm lấy cổ tay tôi, khiến cánh tay vốn đã gầy đét giờ không thể nào cựa quậy nổi. Tôi tức giận quay lại, định bụng xả cho gã vô duyên nào đó vài câu, cũng nhân thể xả luôn nỗi bực bội về cái gọt bút chì.

Trước mắt tôi là một chàng trai cao gầy, gương mặt góc cạnh và sống mũi thẳng tắp, đôi mắt một mí duyên lạ đang nheo lại như hai sợi chỉ nhìn tôi, nụ cười phảng phất một nỗi buồn không lời. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nói:

- Một người yêu hội họa không nên dễ dàng vứt bỏ cái bút chì của mình như thế đâu.

Giọng nói trầm trầm ấy ngay lập tức đập mạnh vào trí óc tôi để lại một ấn tượng khó phai. Tôi – con nhỏ mười bảy có tâm hồn của bà lão sáu mươi này – đặc biệt thích những chất giọng trầm. Bực bội lập tức lắng xuống. 

- Anh cũng thích vẽ? – Tôi rụt rè hỏi lại, vẻ thăm dò.

Anh không nói gì, nhưng tay kia đã giơ lên cho tôi thấy một cái túi trong suốt đựng cả xấp giấy, trên cùng là một bức vẽ chì công phu, và ở đáy túi là một đống bút chì, ba cái tẩy, một cái dao nhỏ, thước kẻ vuông tròn đủ loại. Tôi chằm chằm nhìn vào cái túi, mắt trợn tròn.

Trong khi tôi đang trầm trồ thán phục bức vẽ được đặt ở trên cùng xấp giấy, anh đã vòng ra đằng trước ghế đá và ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh vẫn không nói câu gì. Bao trùm anh là một vẻ trầm mặc, u buồn khó diễn tả. Đôi mắt một mí không còn híp lại vì cười đang hướng ra phía trước như trông đợi một điều gì đó trong đám sương mù xa xăm.

Tôi cũng quay đầu ra, thôi không ngắm anh nữa.

- Vậy em không ném bút chì đi nữa. 

- Đưa bút chì của em cho anh xem. – Anh nói rất nhẹ nhàng. Nếu tôi không để ý, hẳn câu nói ấy đã tan vào hư vô, và tôi chẳng thể nghe thấy bất cứ điều gì hết… Giọng anh lạ thật. 

Tôi đưa cây bút trên tay cho anh. Anh ngắm nghía nó, rồi lôi từ trong cái túi của anh ra con dao nhỏ.


- Xong rồi. – Cắm cúi một chốc, anh ngẩng lên đưa cho tôi cái bút chì. Đường gọt bằng dao của anh đẹp và đều chẳng khác mấy so với những cây bút chì gia công bày bán trong cửa hiệu, chỉ có điều nó không được tròn mà góc cạnh hơn. 

- Cảm ơn… - Tôi lí nhí.

Một chiều nắng nhạt, tôi ngồi im lặng vẽ tranh bên cạnh một chàng trai chẳng quen biết. Cứ thế mấy tiếng trôi qua, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Có lẽ những bức tranh của chúng tôi cần sự yên tĩnh. Cũng có lẽ không ai muốn phá tan sự yên tĩnh tuyệt vời này, để hai tâm hồn được bình lặng mà tận hưởng khoái cảm rất riêng khi đưa những nét bút chì dần thành hình trên tờ giấy trắng. Cái yên tĩnh nhẹ nhàng của hai con người cùng chung một niềm đam mê. 

- Cảnh ở đây đẹp nhỉ. – Lúc sắp ra về, tôi bất ngờ lên tiếng. Chính tôi, con bé già trước tuổi này, cũng chẳng hiểu tại sao mình tự dưng nói vậy. Như thể tôi đang luyến tiếc vì chưa nói với chàng trai bên cạnh mình được câu gì nhiều. 

- Người thích vẽ… - Anh vẫn rất tập trung vào trang vẽ của mình, không hề ngẩng đầu lên. - … nhìn cảnh nào cũng thấy được cái đẹp. 

Chất giọng trầm êm ái khiến tôi bất chợt rùng mình. Giống như một chất gây nghiện, tôi đặc biệt muốn nghe lại nó lần nữa, rồi lần nữa...

Tôi ngước mắt nhìn ra phong cảnh trước mặt: một hàng cây bàng đổ màu đỏ sậm giữa lòng mùa thu, bên cạnh bờ hồ long lanh soi bóng những tia nắng chiều vàng rực. Khung cảnh thật quen thuộc. Có phải chính nó vốn đã đẹp, hay tôi nhìn thấy nó đẹp…? 

Tôi cũng chẳng biết nữa.

***

Nhỏ bạn thân tôi bảo dạo này tôi như thể quên mất nó rồi.

- Chiều nào mày cũng trốn ra công viên. – Nó vùng vằng.

- Không được à? – Tôi mỉm cười. – Tao thích thế. 

- Mày ra đấy ngồi với anh nào chứ gì… tao biết tỏng. 

Tôi định kể lại câu chuyện của mình, nhưng rồi bỗng sực nhớ ra rằng tôi đâu có biết tên anh. Tôi quen gọi anh bằng cái tên dở hơi là Mắt Híp. Anh bảo tên ấy nghe như tên một đứa con gái. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi muốn giữ cho mình một cái gì đó thật riêng thuộc về anh.

- Ừ. Rồi sao? – Tôi trả lời cụt ngủn, nhưng trong tâm thì thích thú lắm. Lần đầu tiên tôi được biết cái cảm giác lạ lùng của việc khoe với bạn thân về người trong mộng của mình.

Con nhỏ bình tĩnh nghe tôi kể đầu đuôi sự việc, rồi bảo rằng tôi quả nhiên là một bà già. Nó bảo cái cách tôi yêu cũng như một bà già. Một đứa con gái mười bảy khi yêu thường lúc nào cũng cười toe toét như ngớ ngẩn, lúc nào cũng nghĩ về người ta, lúc nào cũng mong được chia sẻ cho bạn thân về từng chuyện nhỏ nhặt. Thế rồi nhảy cẫng lên khi có được một cái tin nhắn, một câu chúc ngủ ngon, một lời chào buổi sáng, hay một hai cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt... Tôi thì không thế. Đến cái tên anh tôi còn chẳng buồn hỏi. Đến cái số điện thoại, cái địa chỉ Facebook hay email của anh tôi cũng không có nốt. Tôi không thích giao tiếp với anh qua những thứ trung gian ấy. Tôi chỉ thích được ngồi hàng giờ bên anh, trò chuyện với anh bằng những khoảng không im lặng. Tôi giữ riêng cho mình những cảm xúc đầu đời thần tiên, kì lạ. Tôi coi đó như một trải nghiệm, để khi nghĩ về, tôi lại tự thấy thật hạnh phúc, thật yêu đời...

Có một mùa thu rất lạ trong tranh

Dạo này tôi hay hí hoáy vẽ anh trong những trang vở trắng, vào những hôm trống tiết hay trong những giờ học dễ chán, khi lũ bạn xung quanh thi nhau ngáp vặt. Dĩ nhiên, tôi không dám vẽ anh khi hai đứa đang ngồi cạnh nhau ở công viên. Tôi sợ anh biết được tình cảm của mình. Tôi sợ anh không thích tôi, và những ngày tháng bình yên bên nhau sẽ không còn nữa...

- Hôm nay anh đến muộn thế. - Tôi mỉm cười ngẩng lên khi người con trai tôi mong chờ vừa đến đứng trước mặt mình.

- Anh có tí việc. - Anh cười nhẹ, đôi mắt một mí híp lại. Nếu che đi nụ cười của anh để chỉ nhìn vào đôi mắt, trông anh rất tươi. Nhưng đúng thế, nụ cười của anh phảng phất một nét u buồn khiến người khác não lòng...

Cả hai lại cắm cúi vào những bức vẽ của mình. Một chốc, tôi quay sang tò mò ngắm tranh của anh. 

Anh vẽ rất đẹp. Không như tôi. Kiểu của tôi là kiểu của một đứa biết vẽ - tức là chỉ vẽ được hơn người khác một chút. Còn kiểu của anh là kiểu của một người mà từng bức tranh đều có cá tính riêng. Anh đi nét rất đậm và đều. Mọi bức vẽ đều u buồn, nhưng u buồn một cách đậm đà, khỏe khoắn.

- Anh vẽ đẹp quá. - Tôi trầm trồ. Câu ấy tôi đã nói với anh chẳng biết bao nhiêu lần rồi.

- Một bức tranh đẹp hay không là nhờ cảm xúc. - Anh lại cười. - Có thể cảnh bình thường, có thể nét vẽ bình thường, nhưng cảm xúc của người vẽ nếu truyền được vào trang giấy, tự khắc người xem sẽ thấy đẹp. 

Tôi bật cười. Tôi đã nghe nhàm tai mớ triết lý về hội họa nghe có vẻ rất kinh nghiệm của anh. Ngay hôm đầu tiên gặp tôi, anh đã tung ra hai triết lý tuy nghe trong hoàn cảnh bình thường thì rất sến sẩm nhưng lại không thể chối được, ấy là người thích vẽ không vứt bỏ bút chì của mình và người thích vẽ nhìn cảnh nào cũng thấy cái đẹp.

- Nếu thế thì hẳn anh đang rất buồn.

Anh không đáp. Có lẽ anh đang ngầm thừa nhận.

Hôm ấy, tôi bị anh làm cho ngạc nhiên. Bởi trong bức vẽ con đường nhỏ sống động của anh bỗng nhiên xuất hiện hình dáng một người con gái. Tóc dài, mắt một mí giống anh, nhỏ nhắn và duyên dáng. 

- Em có thấy ai trên đường đâu? - Tôi nhìn ra xa, hỏi nhỏ.

- Người thích vẽ... - Vẫn là câu mở đầu quen thuộc ấy. - ... có thể vẽ ra một cách hoàn hảo những gì in đậm trong tâm trí mình mà không cần nguyên mẫu trước mặt.

Giống như tôi hay hí hoáy vẽ anh.

***

Càng ngày, cô gái mắt một mí xuất hiện càng nhiều trong những bức vẽ của anh. Một hôm, tôi ngỏ lời xin anh cho tôi xem những bức vẽ của anh cái thời chưa gặp tôi. Và tôi ngỡ ngàng nhận ra từ trước đó rất lâu rồi, cô gái ấy đã có mặt trong tranh anh vẽ. Một cô gái xinh đẹp...Tôi còn bắt gặp bức ảnh chụp chính cô gái đó mặc áo dài trắng, kẹp trong tập vẽ của anh. Cô ấy là người thế nào mà anh lại luôn mang theo mình như vậy...?

Anh là một họa sĩ đường phố. Tức là những bức tranh của anh được cô em gái bày bán trên một ngõ nhỏ vắng người qua lại, với một cái giá khá hữu nghị. Nhưng anh chỉ bán những bức tranh không có cô gái kia. Điều đó càng chứng tỏ với anh, cô gái ấy thật quan trọng. 

Mùa thu đã đi hết chặng đường dài của có. Đông chớm đến đã đem cho tôi cái lạnh cắt da cắt thịt. Chúng tôi vẫn thế, vẫn ngồi bên nhau mỗi buổi chiều, im lặng ngắm nhìn xung quanh, im lặng thả hồn vào từng bức vẽ. Cứ vài hôm, chúng tôi lại đổi địa điểm, tìm những khung hình thật đẹp để đưa vào bức tranh của mình. Mọi thứ tưởng như vẫn chẳng có gì thay đổi.

Vẫn chỉ có con nhỏ bạn thân nhận ra sự thay đổi của tôi. Nó bảo dạo này tôi ủ rũ lạ. 

Thì đấy, tôi biết tôi đã thất tình... 

Nếu như anh kể chuyện cho tôi thật nhiều về cô gái ấy, có khi tôi lại không chắc chắn đến thế về mối quan hệ của hai người. Nhưng bởi vì anh đưa cô vào những bức vẽ của mình - những tác phẩm nghệ thuật mà anh vô cùng trân quý - nên tôi mới chắc mẩm điều đó. Anh nhớ như in từng đường nét của cô, cũng như tôi nhớ như in từng đường nét của anh. Chưa bao giờ anh vẽ một ai khác, trừ cô gái ấy. Tôi không biết mình có nên hi vọng không. Dập tắt niềm tin của tình yêu đầu đời liệu có phải là quá phũ phàng...? Nhưng để tình yêu ấy cứ nhen nhóm mãi trong tim một cách tuyệt vọng cũng chẳng khá khẩm hơn gì mấy. Tôi bỗng thấy mệt mỏi, bế tắc. Và cô đơn. Tôi ngồi bên cạnh người tôi thương, nhưng vẫn thấy cô đơn lắm.

- Anh này. - Tôi lẩm bẩm.

- Sao em? - Anh đáp gọn lỏn. Chưa bao giờ những câu nói của tôi có thể làm anh mất tập trung khi đang vẽ. Chưa bao giờ tôi thấy anh rời mắt khỏi chúng mà liếc sang tôi.

Nếu người ngồi bên cạnh tôi là cô gái mắt một mí giống anh kia, liệu anh có thể tập trung đến thế?

- Cho em dựa vào vai anh nhé?


Có một mùa thu rất lạ trong tranh

***

Tôi tặng anh một bức tranh. 

Trong tờ giấy trắng ấy là con đường bên bờ hồ với hàng cây bàng đổ lá đỏ nơi tôi gặp anh lần đầu tiên. Bên bờ hồ là anh đang ngồi, cùng với một cô gái tóc dài, mắt một mí. Nụ cười của anh không hề u buồn như nụ cười ngoài đời, nó tươi rói và tràn đầy hạnh phúc.

Tôi nói với anh rằng, đúng thế, người thích vẽ có thể vẽ ra một cách hoàn hảo những gì in đậm trong tâm trí mình. Đúng thế, chẳng biết từ bao giờ rồi hình bóng anh cùng với cô gái ấy đã khắc thật sâu trong trái tim mới lớn của tôi. 

Vì tôi là một bà già sáu mươi đội lốt một con bé mười bảy, nên tôi đủ tỉnh táo để giữ cho mình không rơi nước mắt trước mặt anh, cũng đủ tỉnh táo để rời xa anh trước khi tất cả trở thành sâu đậm. Hay có lẽ tại những bộ phim Hàn Quốc tôi xem từ bé, nên bây giờ tôi bỏ lại anh theo một lối rất lãng mạn sến sẩm kiểu Hàn. Tôi muốn làm thế nào để dù có thất tình, tôi vẫn khiến anh ấn tượng đến nỗi không quên nổi. Tôi không muốn hỏi anh về mối quan hệ của anh với cô gái trong tranh. Tôi sợ những lời từ miệng anh sẽ làm tổn thương chính bản thân mình. Hay tôi sợ tôi không dám tin? Không, cái tôi sợ nhất là việc anh nói rằng lý do nụ cười của anh lúc nào cũng buồn chính là vì cô gái ấy. Một người có thể làm cho nụ cười của anh luôn đượm buồn hẳn phải quan trọng hơn, đáng nhớ hơn rất nhiều so với một con bé xa lạ chỉ có đúng một việc là ngồi cạnh anh mỗi chiều để im lặng và để vẽ. Tôi ra đi, mang trong mình những kỉ niệm ngọt ngào nhất cùng với anh, cả những cảm xúc không tên ngập đầy trong tâm trí. Lần duy nhất được dựa vai anh, tôi không thể nào quên nổi. Lần duy nhất tôi biết đến cảm giác ấm áp, yên tâm lạ kì ấy, tôi không thể nào quên nổi.

Tình yêu đầu đời của tôi đã đi qua như thế. Giữa lòng mùa thu ngập nắng và gió, tôi gặp anh và yêu anh, tôi trải nghiệm những cảm giác bâng khuâng, vu vơ của lần đầu tiên đầy thiêng liêng trong cuộc đời. 

Tôi đã đợi đến khi về nhà mới khóc.

***

Cũng một chiều mùa thu ngập nắng và gió của ba năm về sau, tôi tình cờ đi qua cái ngõ nhỏ nơi cô em gái anh bày bán những bức tranh chì đậm và đều. 

Mùa thu đem anh đến bên tôi. Mùa thu đem tôi rời bỏ anh. Bây giờ, mùa thu lại đem những cảm xúc cũ kĩ của cô gái mười bảy năm nào trở về thổi ngập tràn trái tim cô gái đã hai mươi tuổi.

Đó là bởi vì tôi tình cờ nhìn thấy ở một góc nhỏ bên phải của cái sạp tranh con con ấy có hai bức tranh thật đẹp. Cả hai bức tranh đều vẽ bờ hồ với con đường ngập nắng và hàng cây bàng lá đỏ. Nhưng một bức vẽ chàng họa sĩ đường phố và cô gái mắt híp trong những bức tranh của anh. Còn một bức lại chỉ vẽ một người. Một cô gái tóc buộc thấp, mắt nheo nheo, kính vuông to màu đen, đang ngồi trên một cái ghế đá, đùi đặt một xấp giấy, hai tay giơ lên, một tay cầm bút chì và một tay cầm gọt bút. Gương mặt cô gái vừa đăm chiêu vừa tức giận. Trông bức tranh vừa hơi buồn vừa có vẻ gì đó rất... ngộ nghĩnh, rất buồn cười.

Tôi nhếch mép. Thì ra anh không bao giờ đem bán tranh vẽ cô gái mắt một mí, nhưng lại có thể đem bán tranh tôi tặng và tranh vẽ tôi.

Mùa thu thật biết cách trêu đùa trái tim tôi. Bao nhiêu cảm xúc tưởng như đã quên lãng sau ba năm dài xa cách bỗng nhiên ùa về, tôi cảm thấy có chút khó thở. Hồi hộp, bâng khuâng, và cả buồn bã.

Tôi dừng xe, tấp vào lề đường.

- Cô bé, chị muốn mua hai bức tranh này. - Tôi chỉ vào hai bức tranh nằm yên vị một góc.

- Chị ơi, em xin lỗi, nhưng riêng hai bức này thì em không bán được. - Em gái Mắt Híp ấp úng đáp.

- Sao lại không bán? - Tôi nhíu mày. - Không bán thì bày ra đây làm gì?

Cô bé phẩy phẩy tay ra chiều bí mật.

- Chị không biết đâu... có cả một câu chuyện tình đằng sau hai bức tranh này đấy.

Tôi trợn tròn mắt. Một câu chuyện tình?

Có lẽ là câu chuyện về cô gái kia... Câu chuyện ấy, anh chưa bao giờ hé môi kể lại với tôi.

- Em kể đi. - Tôi nôn nóng giục.

Có một mùa thu rất lạ trong tranh

Rồi bằng chất giọng trầm trầm êm ái rất giống giọng của anh trai, cô bé kể lại câu chuyện tình ấy. Rằng anh cô từ lâu vẫn luôn ôm ấp tình cảm với một cô gái hàng xóm. Rằng một ngày cô gái ấy đã bị tai nạn giao thông. Và rằng anh luôn luôn nhìn thấy cô gái ấy ở mọi nơi, đem cô gái ấy vào trong các bức tranh anh vẽ. Anh ngốc nghếch giữ mãi tình cảm với một người quá cố, sống dật dờ như một cái xác không hồn. Thế rồi một cô bé dễ thương khác xuất hiện. Anh đã cùng cô bé ấy ngồi bên nhau suốt những buổi chiều. Dù không nói ra, nhưng ít nhiều cô bé ấy đã giúp anh cảm thấy nguôi ngoai. Nhưng anh không nhận ra điều đó. Trong vô thức, anh bắt đầu sống có mục tiêu, có lý tưởng, anh lấy lại được sức sống. Tuy thế, anh vẫn không ngừng vẽ lên các trang giấy người con gái đã hằn sâu trong tâm trí anh bao nhiêu tháng năm. Một ngày, anh ngồi rảnh rỗi bên sạp hàng và hí hoáy vẽ ra một bức kí họa. Anh tưởng đó vẫn là người con gái quá cố kia, nhưng khi nhìn lại, anh ngạc nhiên thấy rằng đó lại là cô gái buộc tóc thấp và đeo kính cận, mắt lúc nào cũng nheo nheo như bị chói nắng. Anh đã vẽ lại một cách hoàn hảo hình dáng cô bé ấy mà không hay. Cũng chính buổi chiều ngày hôm ấy, lần đầu tiên cô bé dựa vào vai anh. Xao xuyến, bồi hồi, lo lắng và thích thú, anh trở về, hào hứng kể với em gái cảm giác rung động này, hào hứng nói rằng có lẽ anh sắp quên được mối tình đầu đã ra đi. Thế rồi ngay ngày hôm sau, anh nhận được một bức tranh do cô bé kia tặng. Và cô bé biến mất mãi mãi. Anh luôn luôn chờ đợi cô bé quay lại, nhưng đã quá muộn. Chỉ đến khi đó, anh mới biết người bấy lâu vẫn in đậm trong tâm trí anh là ai.

- Thế nên ba năm rồi, anh vẫn bảo em treo hai bức tranh này ở một góc mà không bán. - Cô bé hào hứng kể nốt. - Anh trai em chỉ treo lên với hi vọng rằng cô bé kia có ngày sẽ quay lại và nhìn thấy hai bức tranh này, rồi đi tìm anh. Mà... chị này, sao em thấy chị giống giống cô bé trong tranh của anh em. Nhưng chị không đeo kính...

Ừ, tôi đâu có đeo kính nữa. Cô gái hai mươi tuổi giờ đây đã khác xưa nhiều rồi. Chỉ có điều, trong cô gái hai mươi tuổi ấy vẫn có một ngăn tủ dành riêng cho những cảm xúc đầu đời tưởng như đã trôi qua, đã dừng lại mãi mãi ở con số mười bảy. 

Những cảm xúc từ khi nãy ùa về giờ càng trở nên mãnh liệt. Bao nhiêu buồn tủi, cay đắng, bao nhiêu thương nhớ và mong chờ suốt thời gian ấy, dường như chỉ chờ giây phút này để tuôn trào. Chẳng có con đê nào đủ vững chắc mà chống lại cơn lũ cảm xúc ấy nữa. Tôi mím chặt môi, nửa mừng nửa lo, không biết có nên tin vào câu chuyện vừa được nghe không...

Rồi tôi bỗng đứng dậy.

Tôi thở hắt ra một cái, nhìn em gái của người thương, tay đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt đang chực trào ra, mỉm cười.

- Chị lấy hai bức tranh này với giá 0 đồng. 

Rồi chẳng nói chẳng rằng, tôi gỡ hai bức tranh ra khỏi giá treo, không để cô em gái tội nghiệp kịp phản ứng.

- Ơ chị ơi, nhưng mà...

- Bảo anh em là nếu ấm ức thì tìm chị để thương lượng lại giá mua tranh nhé.

Tôi quay đầu bước đi vội vàng, để lại một nét cười hạnh phúc nhàn nhạt dần trong gió. Một ngày mùa thu ngập nắng và gió, mối tình đầu của cuộc đời tôi chớm nở lần thứ hai...

 Gửi từ Mi Chi
Theo : blogviet.com.vn

Mùa thu - sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý

Phải chăng là sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý của duyên số đã đưa ta đến với yêu thương đầu tiên? Khoảnh khắc đầu tiên ấy, ta đã rung động vì một bóng dáng xa xôi, điên đảo vì một bước chân âm thầm. Tình yêu đầu tiên, dịu dàng như đôi mắt của mùa thu…day dứt như hương nồng của hoa sữa…miên man như cơn mưa chiều không ngớt…Tình yêu đầu tiên…ai đã tìm thấy nơi sâu thẳm con tim?

***

Em của tôi, cô bé hoa sữa. Em đã đưa tôi vào câu chuyện tình yêu như một sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý của duyên số. Mà trước khi gặp em tôi chỉ biết tới trong thế giới của các trang blog. Khoảng yêu thương của em và tôi có mùa thu cùng với tình cảm lặng lẽ chúng tôi dành cho nhau.

Tôi sống cách trường đại học hơn 1km nên tôi đi xe đạp tới trường. Với cả chỗ làm part-time cũng gần, tôi để xe máy tới mức khô dầu. Tôi thích đi xe đạp hơn. Tôi gặp em một cách tình cờ, cứ như một sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý…Đấy là vào một đêm mùa thu.

- Anh gì ơi! – tôi nghe tiếng gọi với theo từ đằng sau. Theo phản xạ tôi dừng xe, quay đầu lại. 

Một cô bé dáng người nhỏ bé, đeo một chiếc balo cũng nhỏ bé nốt. Trời tối, đèn điện của con phố chuẩn bị đi ngủ cứ nhập nhòe nên cũng không nhìn rõ được cô bé có xinh hay không. Giọng nói nhỏ nhẹ, tôi đoán em ít tuổi hơn tôi. Tôi chưa kịp hỏi, em lại cất lời.

- Anh ơi, anh có thể cho em đi nhờ ra con phố ngoài kia được không ạ? Em đi học về muộn nên nhỡ xe buýt, phải ra đấy mới bắt xe về được ạ.

- Ừ, em lên anh đèo! – Không phải ga-lăng nhưng để con gái một mình giữa đường thế mà không giúp đỡ thì phải chăng tôi quá độc ác. Vậy nên tôi đồng ý ngay.

- Em cảm ơn anh ạ! - Cô bé cười toe toét. Tôi thấy rõ hàm răng trắng muốt của em, để lộ nụ cười rất duyên.

Em có vẻ là cô bé ít nói. Em cứ ngồi sau một cách im lặng và ngoan ngoãn. Quãng phố còn dài. Tôi hỏi chuyện em.

- Em là sinh viên năm nhất phải không?

- Ơ! Sao anh biết thế ạ? – Trong giọng nói em không khỏi ngạc nhiên. Vẻ ngỡ ngàng của em ngây ngô tới mức tôi phải phì cười.

- À thì anh đoán. Em học trường nào?

- Em sinh viên báo chí anh ạ. Em ở gần đấy luôn.

- Thế anh đưa em về luôn nhé. Anh đi qua đó, giờ này con gái đi một mình cũng nguy hiểm lắm.

- Ồ! - Cô bé lại òa lên kinh ngạc 

Sự ngạc nhiên của em cũng nhỏ bé đáng yêu như chính em vậy.

- Thế hết con phố này, anh có thể rẽ phải và về đường đó, thay vì đi thẳng được không ạ? – Giờ thì tới lượt em khiến tôi phải tò mò.

- Đi thẳng gần hơn chứ em?

- Vâng, em biết vậy. Nhưng con phố bên phải kia có hoa sữa…Anh làm ơn nhé!

Sau lần đấy tôi không còn gặp lạ i em nữa. Tôi chưa kịp hỏi tên em, chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của em. Chỉ biết em có nụ cười duyên dáng và đôi mắt hơi sầu. Tôi gọi em là cô bé hoa sữa…


Một đứa con trai 20 tuổi cuộc sống chỉ có học tập, công việc, game online và đá bóng như tôi thì việc nghĩ tới một cô gái xa lạ là em, có chăng là điều bất thường? Đã lâu rồi kể từ lần tôi đèo em về, nhưng những gì về em thường xuyên bất chợt hiện ra trong tâm trí tôi. Nó lại bất chợt như một sự sắp đặt vô tình mà cố ý vậy…Tôi muốn tìm em. Những lần đi làm thêm về, tôi cố tình vòng lên con phố hoa sữa kia, hay đi ngang qua nơi tôi và em gặp nhau, đi chầm chậm qua nơi em ở. Tôi vẫn không gặp được em. Nhiều lần…nhiều lần, chẳng biết điều gì sai khiến, tôi lại lượn lờ qua những nơi ấy. Lại tìm em… Hôm đấy, khi tạm biệt, em nói: “ Cảm ơn anh! Em thích nhất là được ngồi sau xe đạp, đi chầm chậm qua con phố hoa sữa… để được sống trọn vẹn với mùa thu”. Em kết thúc câu nói như bỏ lửng ấy rồi để tôi không gặp lại em nữa. “Bây giờ nếu được gặp lại em một lần, tôi sẵn sàng đưa em đi hết các con phố hoa sữa của Hà Nội”, tôi đã thầm nhủ như vậy!

***

Một năm sau…

Chiều mùa thu, tôi vừa xem báo, vừa bước đi trên vỉa hè gần nhà sách để về trường. “Khỉ thật! Sao lại mưa vô duyên thế này?”. Cơn mưa làm tôi cảm thấy bực mình. Vội vã che tờ báo trên đầu, tôi lao nhanh vào hiên một cửa hiệu photocopy. Mong là cơn mưa chóng tạnh, chứ đứng đây thật là vô nghĩa quá…Và gì đây? Lại là một sự sắp đặt ngẫu nhiên ư mà cố ý ư? Bấy giờ tôi chẳng còn quan tâm điều đó nữa. Tôi đã trông thấy em. Đúng là em, cô bé hoa sữa… Ánh mắt của em, xuyên qua màn mưa, hiện ra mờ ảo. Dù vậy thì tôi vẫn nhận ra em, dưới mưa ánh mắt càng u sầu. Ánh mắt của đêm thu đã làm tôi điên đảo một năm qua. Một giây sau khi nhìn thấy em, tôi đã toan lao tới cạnh em, giữ em lại để em không thể biến mất…

Thế mà tôi đã khựng lại. Hay tay nắm chặt nắm đấm… “Cũng đã một năm, gặp nhau một lần, liệu em còn nhớ tôi. Hay khi chạy đến bên em, tôi lại trở thành một kẻ lố bịch và khờ khạo? Đã tìm thấy em rồi. Tôi sẽ trông theo em từ phía xa”… Em vẫn bé nhỏ và mảnh khảnh, đôi mắt xen lẫn vẻ tinh nghịch mà lại u sầu. Em ngồi một mình, lặng người ở bến xe buýt. Em chăm chú nhìn vào những giọt mưa mùa thu đang ùa nhau lao về với mặt đất. Em cười với mưa, nụ cười dịu dàng mà phảng phất vẻ cô quạnh. Em đưa đôi tay mềm mại đón lấy mưa. Mà mưa cứ vô tình rớt khỏi bàn tay em. Em lại cười bất lực. Em thật khiến người khác muốn che chở…

Tôi vẫn đứng lặng, tay đã làm rớt tờ báo từ khi nào, vẫn nhìn em từ phía đối diện. Cơn mưa dai dẳng đúng y như một sự sắp đặt vô tình mà cố ý. Từng chuyến…từng chuyến xe buýt tới, dừng lại và lăn bánh, em vẫn ngồi một chỗ. Dường như em còn lưu luyến mưa… Còn tôi thì vẫn lưu luyến em…

Những ngày sau đó. Tôi như một kẻ tham lam, sợ có người cướp đi tài sản, song lại không dám tới dành lấy thứ tài sản ấy. Tôi chỉ âm thầm theo em. Ngoài thời gian học ở trường, tôi kiếm một công việc part-time ít thời gian hơn, mặc dù tiền lương là ít hơn. Tôi khước từ những trận game hay trận đấu bóng cùng đám bạn. Tôi dành hết thời gian còn lại của mình để tìm hiểu cuộc sống của em. 

Tôi đã biết em chuyển nơi ở. Em đã đi làm thêm và thường về vào những buổi chiểu muộn. Em gieo từng bước chân chậm rãi đầy vẻ mệt mỏi. Mái tóc ngang vai buông dài về một bên che đi bờ vai gầy của em. Con phố của Hà Nội, đèn lên lung linh phản chiếu tâm hồn của mùa thu đất kinh đô. Rặng dài những cây hoa sữa tỏa hương ngào ngạt càng quyến luyến bước chân em. Em dừng lại, ngước mặt lên, đôi mắt nhắm nghiền. Hương nồng ngọt ngào vuốt ve đôi má xương xương của em. Tôi thấy em cười, nụ cười hiếm hoi trên nét môi em kể từ khi gặp lại em. Chiều thu đẹp, nhẹ nhàng như em... Hoa sữa thì ngọt ngào mà phảng phất xa vời cũng như em vậy. Ngay trước mặt tôi mà cứ như có một bức tường vô hình ngăn cách tôi đến bên em... Tôi chỉ dám đứng từ xa dõi theo em…

Có một điều, tôi không còn thấy em đến trường nữa. Một năm qua em đi đâu, làm gì? Sao trông em gầy yếu quá, em cũng không giống cô bé ngây ngô ngồi sau tôi hôm ấy. Em buồn hơn, sầu hơn…tôi càng thương em hơn… 


Như mọi ngày, tôi vẫn đến gần chỗ làm của em vào giờ tan tầm. Tôi vẫn đi về cùng em, nhưng là đi ở đằng sau… Hôm ấy tôi chờ rất lâu, cửa hàng đã đóng mà vẫn thấy không thấy em đi ra. Cảm thấy bất an, tôi lao thẳng vào cửa tiệm hỏi người làm ở đó về em:

- Cô cho cháu hỏi cô gái dáng mảnh khảnh, trông hơi bé…hôm nay cô ấy không đi làm ạ? – Tôi hỏi vội vã.

Người chủ ngẩng mặt lên, có vẻ vẫn chưa hiểu rõ câu hỏi, bà ta trả lời từ tốn mặc cho sự nóng lòng của tôi:

- Cậu hỏi ai? Cô ta tên gì cơ? 

Tới đây tôi mới ngớ ra, đúng là tôi vẫn chưa biết tên em. Có đáng đánh không ? Cô bé của tôi, tôi đã đặt em vào trái tim tự bao giờ, mà còn chưa biết tên em. Tôi chưa biết trả lời ra sao thì bà chủ nói tiếp :

- Có phải con bé đi bộ và đeo chiếc balo màu nâu ?

- Dạ đúng rồi cô ! – Mắt tôi sáng rực lên, trống ngực đập thình thịch.

- Con bé mới xin nghỉ làm sáng nay. Nghỉ hẳn rồi. Nó nói phải đi xa một thời gian dài… 

Nghe tới đây, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, có thứ gì đó nặng nề đang đè nặng, bóp chặt lồng ngực tôi.

- Cậu tìm con bé có việc gì ?...

Tôi còn không nghe rõ những lời sao đó của bà chủ. Tôi nói lời cảm ơn run rẩy và lao vụt đi. Tôi phải tìm em ở đâu đây? Tâm trí tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều là phải tìm được em…Tôi lại để em biến mất một lần nữa. Tôi đến nơi em ở, hỏi mấy người bạn phòng bên xem có ai biết quê em ở đâu. Tôi tuyệt vọng bước ra khu nhà, không còn tâm trí để nhìn đường nữa. Ra đầu ngõ tôi đụng phải một cô gái, cô ta cũng có vẻ đang vội, xin lỗi tôi rồi đi ngay vào trong. Tôi đã toan đi thẳng…

Tôi nghe loáng thoáng cô ấy bảo với bà chủ khu nhà rằng là bạn thân của chủ nhân của căn phòng đang khóa kia và tới lấy nốt đồ giúp cô bạn.

"Bạn thân ?" - tôi nhắc lại từ ấy một lần nữa và bất giác giật mình. Có lẽ cô ta biết em đang ở đâu, hay chí ít thì cũng cho tôi biết phải tìm em như thế nào.

- Này cô. Thật mất lịch sự nhưng cô có thể làm ơn cho tôi biết, cô gái ở căn phòng kia đang ở đâu không ? Tôi cần tìm cô ấy gấp. – Tôi liếc về phía căn phòng, vẻ mặt lo lắng hơn bao giờ hết.

- Anh là… ? – cô ta đặt cái nhìn ngơ ngác về phía tôi.

- Cô không cần biết đâu. Tôi đang vội lắm, nên cô làm ơn đi. Cô ấy đang ở đâu ? – Tôi như đảo điên. Cứ như thể chậm thêm một giây thôi thì em càng đi xa, và tôi sẽ chẳng thể tìm được em nữa. Tôi sợ hãi với suy nghĩ đó.

- Em biết anh là ai. Chờ em một chút. 

Cô ta bắt tôi chờ gì chứ ? Lúc này tôi không muốn kiên nhẫn thêm nữa. Tôi đã kiên nhẫn một năm để chờ em, kiên nhận một mùa thu để lặng lẽ yêu em từ xa. Nếu kiên nhẫn thêm nữa tôi sẽ vĩnh viễn mất em.

Cô gái rút ra trong túi một chiếc phong bì màu nâu nhạt. 

- Của anh đây, chàng xe đạp nhút nhát !

Càng lúc tôi càng phát điên. Tôi không hiểu cô gái đang nói gì. Không để cho tôi kịp hỏi thêm điều gì. Cô gái dúi vào tay tôi phong thư sau khi đã viết gì đó vào mặt sau của phong thư ấy. Cô ta nói với theo :

- Bây giờ có anh rồi, em sẽ ở lại Hà Nội, một mình anh tìm nó là đủ rồi !

Cô gái đi mất, còn lại tôi, đầu óc rối như tơ vò.

Tôi dừng lại gốc hoa sữa em thường hay đứng lại. Mở phong thư ra.

"Mùa thu, ngày…tháng…năm…

Anh ! 

Chàng xe đạp em không biết tên !

Nếu anh đọc được những dòng thư này thì đúng là anh gặp được bạn thân của em. Em không chắc chắn anh sẽ tới nhưng em hy vọng nên em đã viết cho anh.

Cảm ơn anh vì đêm hôm đấy đã cho em ngồi sau xe đạp, đưa em qua con phố ngào ngạt hoa sữa…Anh là người đầu tiên giúp em thực hiện niềm mơ ước của một đứa con gái 18 tuổi. Anh đừng cười vì em là một con bé mơ mộng quá nhé !

Em đã mong muốn được gặp lại anh một lần…nếu được em sẽ nhờ anh đèo đi qua vài con phố em thích. Vì ở đấy có hoa sữa…Nhưng em đã không gặp lại anh trong một năm cho tới buổi chiều mưa hôm ấy. Em đã không thể lên xe buýt khi anh vẫn đứng đấy. Em muốn nhìn anh thêm một chút nữa, cho tới khi nào anh rời đi. Trời vẫn mưa…và anh vẫn đứng lặng như vậy. Em đã được nhìn anh lâu, rất lâu…
Em tình cờ thấy bóng dáng anh ở gần nơi em làm. Em hết sức ngạc nhiên khi trông thấy anh. Em cảm giác anh luôn dõi theo em. Không phải là cảm giác mà em biết anh đang đi phía sau em. Chỉ là…chỉ là…em quá nhút nhát, em không đủ dũng cảm để quay lưng lại…

Chuyện gia đình phức tạp. Bố ốm nặng và em đã bảo lưu học để đi làm nuôi các em. Mới nhận được tin bố trong cơn nguy kịch, mẹ lại đau yếu đi nhiều. Em không thể ở lại Hà Nội thêm nữa. Có lẽ phải tạm biệt anh.

Nếu có duyên gặp lại, nhất định em sẽ hỏi tên anh…

Anh bảo trọng! Chàng trai em không biết tên!”

Tôi như bị cơn bàng hoàng siết chặt mà không thể tỉnh táo thêm được nữa. Hương hoa sữa vương lại của buổi chiều cuối thu dường như đang oán trách tôi đã để em đi. Tôi cũng đang tự oán trách chính mình. Chỉ cần bước thêm vài bước là tôi có thể đi cạnh em. Thằng con trai hèn nhát là tôi lại ngu ngốc lùi lại phía sau, che giấu, phủ nhận tình yêu đầu của mình. 





Ánh đèn vàng heo hắt vẫn rọi sáng một góc phố đêm cuối thu. Dặt dìu những suy nghĩ miên man trong tôi. Tôi thao thức. Hoa sữa vẫn thơm vẫn dịu dàng…mà đớn đau…

Nhà ga đông đúc người hàng qua lại. Mang trong balo một tấm bản đồ, một áo khoác và bức thư của em, theo địa chỉ mà cô bạn em viết lại phía sau phong thư, tôi tìm đến quê em. Cửa kính ô tô lướt nhanh qua những khóm cây bên đường, đoạn là chặng dài những cánh đồng bát ngát hay những khu phố đông người. Quãng đường lần đầu tiên tôi đi qua. Sao dài và xa quá? Hay có chăng là tôi đang nóng lòng gặp em? Lòng vòng một hồi lâu, mặt trời đã buông mình nghỉ ngơi, tôi tìm tới con phố nơi gia đình em sống…Và tôi trông thấy em… Đúng là em rồi. Mới có vài hôm mà em gầy đi nhiều quá. Từ trong tiệm thuốc đi ra, mặt em cúi xuống đất, đôi mắt em vẫn buồn. Vì gánh nặng gia đình mà cô bé của tôi đã không còn trẻ con như lần đầu tiên tôi gặp em. Em phải lo toan quá nhiều trong một năm qua.

Nhập nhoạng tối nhưng em đã thấy tôi từ xa. Em đứng ngay lại, đôi mắt đen to tròn nhìn thẳng vào tôi. Tôi thấy mắt em ươn ướt. Em toan quay đi…Sao có thể? Tôi chạy thật nhanh theo em. Tôi như ngừng thở. Dù có thế nào cũng không để mất em lần nữa. 

Tôi níu tay em lại…ôm gọn thân hình nhỏ bé của em vào vòng tay tôi. Giọt nước mắt nòng hổi của em rớt xuống ngay nơi trái tim tôi đang điên cuồng gào thét. Em khóc... Tôi siết chặt em hơn, tưởng chừng nếu để hờ vòng tay thì em sẽ lại tuột mất khỏi tôi. 

- Anh xin lỗi! Xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm để đến bên em! Xin lỗi vì luôn làm một kẻ vô hình!

Em vẫn khóc trong vòng tay tôi.

- Thời gian qua đã đủ dài để anh chắc chắn, em là yêu thương đầu tiên của anh. Vì vậy xin em đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa. Anh hứa sẽ đưa em đi khắp các con phố hoa sữa!

Tôi đã rớt nước mắt vì em, vì tình yêu tôi đã tìm thấy. Những xúc cảm mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được lại mạnh mẽ và dai dẳng như vậy. Giọt nước mắt của bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu xa cách và cả niềm hạnh phúc cứ trực trào ra. 

Không ai nói thêm câu gì. Cái khoảnh khắc như cả thế giới đều ngưng đọng. Đêm mùa thu gió vẫn nhẹ đu đưa, dìu dắt hương hoa sữa về với bước chân của yêu thương đầu tiên.

Phải chăng là sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý của duyên số đã đưa ta đến với yêu thương đầu tiên? Khoảnh khắc đầu tiên ấy, ta đã rung động vì một bóng dáng xa xôi, điên đảo vì một bước chân âm thầm. Tình yêu đầu tiên, dịu dàng như đôi mắt của mùa thu…day dứt như hương nồng của hoa sữa…miên man như cơn mưa chiều không ngớt…Tình yêu đầu tiên…ai đã tìm thấy nơi sâu thẳm con tim?

• Gửi từ Windy Lê