Những cảm xúc từ khi nãy ùa về giờ càng trở nên mãnh liệt. Bao nhiêu buồn tủi, cay đắng, bao nhiêu thương nhớ và mong chờ suốt thời gian ấy, dường như chỉ chờ giây phút này để tuôn trào. Chẳng có con đê nào đủ vững chắc mà chống lại cơn lũ cảm xúc ấy nữa. Tôi quay đầu bước đi vội vàng, để lại một nét cười hạnh phúc nhàn nhạt dần trong gió. Một ngày mùa thu ngập nắng và gió, mối tình đầu của cuộc đời tôi chớm nở lần thứ hai...
***
Nhỏ bạn thân của tôi bảo mùa thu là mùa yêu.
Mùa hè nóng hừng hực, mùa đông lạnh tái tê. Mùa xuân người người mải đi chơi với gia đình, bè bạn. Mùa nào cũng cần yêu, nhưng yêu vào mùa thu là đẹp và hợp tâm trạng nhất. Ấy là lí luận mà con nhỏ cho là vô cùng sắc bén và không thể sai vào đâu được. Mỗi lần nghe nhỏ nói thế, tôi chỉ phì cười, nói rằng mình chẳng quan tâm.
Hồi ấy, chẳng có ai ngờ cuối cùng tình yêu đầu tiên của tôi lại đến vào một ngày mùa thu lồng lộng gió và nắng nhạt chảy khắp những con đường…
***
Đứa nào thân với tôi cũng bảo tôi là con nhỏ mười bảy có tâm hồn của một bà lão sáu mươi. Ừ thì chính tôi cũng công nhận thế. Chỉ có điều, một bà lão sáu mươi chắc chắn đã từng yêu. Tôi thì chưa. Ở cái thời ấy, niềm đam mê của lũ bạn tôi là yêu.
Niềm đam mê của tôi rất khác. Đó là vẽ. Với tôi, mùa thu là mùa đẹp nhất cho những bức tranh.
Một ngày nắng nhạt giữa lòng mùa thu, tôi ngồi một mình trên ghế đá công viên, trên đùi là một xấp giấy trắng tinh, tờ đầu tiên mới chỉ có vài nét bút chì phác vội vàng. Cái gọt bút của tôi hẳn là đang có vấn đề. Thế cho nên dù tôi có gọt đi gọt lại xấp xỉ chục lần, ngòi bút chì lần nào cũng bị gãy. Hễ gọt xong, đặt bút xuống giấy, chỉ cần di một đường là ngòi lại gãy. Tôi đã bị thế này không biết bao nhiêu lần. Có lẽ mai phải đi mua cái gọt bút mới, và cả mấy cái bút chì mới nữa…
Tôi đưa mắt nhìn lên. Bờ hồ loang loáng ánh nắng chiều sắp tàn, bên cạnh là một hàng cây bàng đang đổ màu đỏ rực. Nắng rót mật vào những lá cây, sắc vàng sắc đỏ quấn quít quyện vào nhau càng thêm lộng lẫy.
Mùa thu, mùa tuyệt vời cho ý tưởng, cho những lãng mạn đam mê chảy tràn theo từng nét vẽ.
Cảnh đẹp như vậy mà không thể đi thêm vài nét để phác lại, tôi cảm thấy rất khó chịu. Bực bội, tôi nắm cái bút chì chỉ còn có một mẩu tí tẹo trong tay định ném đi.
Bất chợt một bàn tay to khỏe nắm lấy cổ tay tôi, khiến cánh tay vốn đã gầy đét giờ không thể nào cựa quậy nổi. Tôi tức giận quay lại, định bụng xả cho gã vô duyên nào đó vài câu, cũng nhân thể xả luôn nỗi bực bội về cái gọt bút chì.
Trước mắt tôi là một chàng trai cao gầy, gương mặt góc cạnh và sống mũi thẳng tắp, đôi mắt một mí duyên lạ đang nheo lại như hai sợi chỉ nhìn tôi, nụ cười phảng phất một nỗi buồn không lời. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nói:
- Một người yêu hội họa không nên dễ dàng vứt bỏ cái bút chì của mình như thế đâu.
Giọng nói trầm trầm ấy ngay lập tức đập mạnh vào trí óc tôi để lại một ấn tượng khó phai. Tôi – con nhỏ mười bảy có tâm hồn của bà lão sáu mươi này – đặc biệt thích những chất giọng trầm. Bực bội lập tức lắng xuống.
- Anh cũng thích vẽ? – Tôi rụt rè hỏi lại, vẻ thăm dò.
Anh không nói gì, nhưng tay kia đã giơ lên cho tôi thấy một cái túi trong suốt đựng cả xấp giấy, trên cùng là một bức vẽ chì công phu, và ở đáy túi là một đống bút chì, ba cái tẩy, một cái dao nhỏ, thước kẻ vuông tròn đủ loại. Tôi chằm chằm nhìn vào cái túi, mắt trợn tròn.
Trong khi tôi đang trầm trồ thán phục bức vẽ được đặt ở trên cùng xấp giấy, anh đã vòng ra đằng trước ghế đá và ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh vẫn không nói câu gì. Bao trùm anh là một vẻ trầm mặc, u buồn khó diễn tả. Đôi mắt một mí không còn híp lại vì cười đang hướng ra phía trước như trông đợi một điều gì đó trong đám sương mù xa xăm.
Tôi cũng quay đầu ra, thôi không ngắm anh nữa.
- Vậy em không ném bút chì đi nữa.
- Đưa bút chì của em cho anh xem. – Anh nói rất nhẹ nhàng. Nếu tôi không để ý, hẳn câu nói ấy đã tan vào hư vô, và tôi chẳng thể nghe thấy bất cứ điều gì hết… Giọng anh lạ thật.
Tôi đưa cây bút trên tay cho anh. Anh ngắm nghía nó, rồi lôi từ trong cái túi của anh ra con dao nhỏ.
- Xong rồi. – Cắm cúi một chốc, anh ngẩng lên đưa cho tôi cái bút chì. Đường gọt bằng dao của anh đẹp và đều chẳng khác mấy so với những cây bút chì gia công bày bán trong cửa hiệu, chỉ có điều nó không được tròn mà góc cạnh hơn.
- Cảm ơn… - Tôi lí nhí.
Một chiều nắng nhạt, tôi ngồi im lặng vẽ tranh bên cạnh một chàng trai chẳng quen biết. Cứ thế mấy tiếng trôi qua, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Có lẽ những bức tranh của chúng tôi cần sự yên tĩnh. Cũng có lẽ không ai muốn phá tan sự yên tĩnh tuyệt vời này, để hai tâm hồn được bình lặng mà tận hưởng khoái cảm rất riêng khi đưa những nét bút chì dần thành hình trên tờ giấy trắng. Cái yên tĩnh nhẹ nhàng của hai con người cùng chung một niềm đam mê.
- Cảnh ở đây đẹp nhỉ. – Lúc sắp ra về, tôi bất ngờ lên tiếng. Chính tôi, con bé già trước tuổi này, cũng chẳng hiểu tại sao mình tự dưng nói vậy. Như thể tôi đang luyến tiếc vì chưa nói với chàng trai bên cạnh mình được câu gì nhiều.
- Người thích vẽ… - Anh vẫn rất tập trung vào trang vẽ của mình, không hề ngẩng đầu lên. - … nhìn cảnh nào cũng thấy được cái đẹp.
Chất giọng trầm êm ái khiến tôi bất chợt rùng mình. Giống như một chất gây nghiện, tôi đặc biệt muốn nghe lại nó lần nữa, rồi lần nữa...
Tôi ngước mắt nhìn ra phong cảnh trước mặt: một hàng cây bàng đổ màu đỏ sậm giữa lòng mùa thu, bên cạnh bờ hồ long lanh soi bóng những tia nắng chiều vàng rực. Khung cảnh thật quen thuộc. Có phải chính nó vốn đã đẹp, hay tôi nhìn thấy nó đẹp…?
Tôi cũng chẳng biết nữa.
***
Nhỏ bạn thân tôi bảo dạo này tôi như thể quên mất nó rồi.
- Chiều nào mày cũng trốn ra công viên. – Nó vùng vằng.
- Không được à? – Tôi mỉm cười. – Tao thích thế.
- Mày ra đấy ngồi với anh nào chứ gì… tao biết tỏng.
Tôi định kể lại câu chuyện của mình, nhưng rồi bỗng sực nhớ ra rằng tôi đâu có biết tên anh. Tôi quen gọi anh bằng cái tên dở hơi là Mắt Híp. Anh bảo tên ấy nghe như tên một đứa con gái. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi muốn giữ cho mình một cái gì đó thật riêng thuộc về anh.
- Ừ. Rồi sao? – Tôi trả lời cụt ngủn, nhưng trong tâm thì thích thú lắm. Lần đầu tiên tôi được biết cái cảm giác lạ lùng của việc khoe với bạn thân về người trong mộng của mình.
Con nhỏ bình tĩnh nghe tôi kể đầu đuôi sự việc, rồi bảo rằng tôi quả nhiên là một bà già. Nó bảo cái cách tôi yêu cũng như một bà già. Một đứa con gái mười bảy khi yêu thường lúc nào cũng cười toe toét như ngớ ngẩn, lúc nào cũng nghĩ về người ta, lúc nào cũng mong được chia sẻ cho bạn thân về từng chuyện nhỏ nhặt. Thế rồi nhảy cẫng lên khi có được một cái tin nhắn, một câu chúc ngủ ngon, một lời chào buổi sáng, hay một hai cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt... Tôi thì không thế. Đến cái tên anh tôi còn chẳng buồn hỏi. Đến cái số điện thoại, cái địa chỉ Facebook hay email của anh tôi cũng không có nốt. Tôi không thích giao tiếp với anh qua những thứ trung gian ấy. Tôi chỉ thích được ngồi hàng giờ bên anh, trò chuyện với anh bằng những khoảng không im lặng. Tôi giữ riêng cho mình những cảm xúc đầu đời thần tiên, kì lạ. Tôi coi đó như một trải nghiệm, để khi nghĩ về, tôi lại tự thấy thật hạnh phúc, thật yêu đời...
Dạo này tôi hay hí hoáy vẽ anh trong những trang vở trắng, vào những hôm trống tiết hay trong những giờ học dễ chán, khi lũ bạn xung quanh thi nhau ngáp vặt. Dĩ nhiên, tôi không dám vẽ anh khi hai đứa đang ngồi cạnh nhau ở công viên. Tôi sợ anh biết được tình cảm của mình. Tôi sợ anh không thích tôi, và những ngày tháng bình yên bên nhau sẽ không còn nữa...
- Hôm nay anh đến muộn thế. - Tôi mỉm cười ngẩng lên khi người con trai tôi mong chờ vừa đến đứng trước mặt mình.
- Anh có tí việc. - Anh cười nhẹ, đôi mắt một mí híp lại. Nếu che đi nụ cười của anh để chỉ nhìn vào đôi mắt, trông anh rất tươi. Nhưng đúng thế, nụ cười của anh phảng phất một nét u buồn khiến người khác não lòng...
Cả hai lại cắm cúi vào những bức vẽ của mình. Một chốc, tôi quay sang tò mò ngắm tranh của anh.
Anh vẽ rất đẹp. Không như tôi. Kiểu của tôi là kiểu của một đứa biết vẽ - tức là chỉ vẽ được hơn người khác một chút. Còn kiểu của anh là kiểu của một người mà từng bức tranh đều có cá tính riêng. Anh đi nét rất đậm và đều. Mọi bức vẽ đều u buồn, nhưng u buồn một cách đậm đà, khỏe khoắn.
- Anh vẽ đẹp quá. - Tôi trầm trồ. Câu ấy tôi đã nói với anh chẳng biết bao nhiêu lần rồi.
- Một bức tranh đẹp hay không là nhờ cảm xúc. - Anh lại cười. - Có thể cảnh bình thường, có thể nét vẽ bình thường, nhưng cảm xúc của người vẽ nếu truyền được vào trang giấy, tự khắc người xem sẽ thấy đẹp.
Tôi bật cười. Tôi đã nghe nhàm tai mớ triết lý về hội họa nghe có vẻ rất kinh nghiệm của anh. Ngay hôm đầu tiên gặp tôi, anh đã tung ra hai triết lý tuy nghe trong hoàn cảnh bình thường thì rất sến sẩm nhưng lại không thể chối được, ấy là người thích vẽ không vứt bỏ bút chì của mình và người thích vẽ nhìn cảnh nào cũng thấy cái đẹp.
- Nếu thế thì hẳn anh đang rất buồn.
Anh không đáp. Có lẽ anh đang ngầm thừa nhận.
Hôm ấy, tôi bị anh làm cho ngạc nhiên. Bởi trong bức vẽ con đường nhỏ sống động của anh bỗng nhiên xuất hiện hình dáng một người con gái. Tóc dài, mắt một mí giống anh, nhỏ nhắn và duyên dáng.
- Em có thấy ai trên đường đâu? - Tôi nhìn ra xa, hỏi nhỏ.
- Người thích vẽ... - Vẫn là câu mở đầu quen thuộc ấy. - ... có thể vẽ ra một cách hoàn hảo những gì in đậm trong tâm trí mình mà không cần nguyên mẫu trước mặt.
Giống như tôi hay hí hoáy vẽ anh.
***
Càng ngày, cô gái mắt một mí xuất hiện càng nhiều trong những bức vẽ của anh. Một hôm, tôi ngỏ lời xin anh cho tôi xem những bức vẽ của anh cái thời chưa gặp tôi. Và tôi ngỡ ngàng nhận ra từ trước đó rất lâu rồi, cô gái ấy đã có mặt trong tranh anh vẽ. Một cô gái xinh đẹp...Tôi còn bắt gặp bức ảnh chụp chính cô gái đó mặc áo dài trắng, kẹp trong tập vẽ của anh. Cô ấy là người thế nào mà anh lại luôn mang theo mình như vậy...?
Anh là một họa sĩ đường phố. Tức là những bức tranh của anh được cô em gái bày bán trên một ngõ nhỏ vắng người qua lại, với một cái giá khá hữu nghị. Nhưng anh chỉ bán những bức tranh không có cô gái kia. Điều đó càng chứng tỏ với anh, cô gái ấy thật quan trọng.
Mùa thu đã đi hết chặng đường dài của có. Đông chớm đến đã đem cho tôi cái lạnh cắt da cắt thịt. Chúng tôi vẫn thế, vẫn ngồi bên nhau mỗi buổi chiều, im lặng ngắm nhìn xung quanh, im lặng thả hồn vào từng bức vẽ. Cứ vài hôm, chúng tôi lại đổi địa điểm, tìm những khung hình thật đẹp để đưa vào bức tranh của mình. Mọi thứ tưởng như vẫn chẳng có gì thay đổi.
Vẫn chỉ có con nhỏ bạn thân nhận ra sự thay đổi của tôi. Nó bảo dạo này tôi ủ rũ lạ.
Thì đấy, tôi biết tôi đã thất tình...
Nếu như anh kể chuyện cho tôi thật nhiều về cô gái ấy, có khi tôi lại không chắc chắn đến thế về mối quan hệ của hai người. Nhưng bởi vì anh đưa cô vào những bức vẽ của mình - những tác phẩm nghệ thuật mà anh vô cùng trân quý - nên tôi mới chắc mẩm điều đó. Anh nhớ như in từng đường nét của cô, cũng như tôi nhớ như in từng đường nét của anh. Chưa bao giờ anh vẽ một ai khác, trừ cô gái ấy. Tôi không biết mình có nên hi vọng không. Dập tắt niềm tin của tình yêu đầu đời liệu có phải là quá phũ phàng...? Nhưng để tình yêu ấy cứ nhen nhóm mãi trong tim một cách tuyệt vọng cũng chẳng khá khẩm hơn gì mấy. Tôi bỗng thấy mệt mỏi, bế tắc. Và cô đơn. Tôi ngồi bên cạnh người tôi thương, nhưng vẫn thấy cô đơn lắm.
- Anh này. - Tôi lẩm bẩm.
- Sao em? - Anh đáp gọn lỏn. Chưa bao giờ những câu nói của tôi có thể làm anh mất tập trung khi đang vẽ. Chưa bao giờ tôi thấy anh rời mắt khỏi chúng mà liếc sang tôi.
Nếu người ngồi bên cạnh tôi là cô gái mắt một mí giống anh kia, liệu anh có thể tập trung đến thế?
- Cho em dựa vào vai anh nhé?
***
Tôi tặng anh một bức tranh.
Trong tờ giấy trắng ấy là con đường bên bờ hồ với hàng cây bàng đổ lá đỏ nơi tôi gặp anh lần đầu tiên. Bên bờ hồ là anh đang ngồi, cùng với một cô gái tóc dài, mắt một mí. Nụ cười của anh không hề u buồn như nụ cười ngoài đời, nó tươi rói và tràn đầy hạnh phúc.
Tôi nói với anh rằng, đúng thế, người thích vẽ có thể vẽ ra một cách hoàn hảo những gì in đậm trong tâm trí mình. Đúng thế, chẳng biết từ bao giờ rồi hình bóng anh cùng với cô gái ấy đã khắc thật sâu trong trái tim mới lớn của tôi.
Vì tôi là một bà già sáu mươi đội lốt một con bé mười bảy, nên tôi đủ tỉnh táo để giữ cho mình không rơi nước mắt trước mặt anh, cũng đủ tỉnh táo để rời xa anh trước khi tất cả trở thành sâu đậm. Hay có lẽ tại những bộ phim Hàn Quốc tôi xem từ bé, nên bây giờ tôi bỏ lại anh theo một lối rất lãng mạn sến sẩm kiểu Hàn. Tôi muốn làm thế nào để dù có thất tình, tôi vẫn khiến anh ấn tượng đến nỗi không quên nổi. Tôi không muốn hỏi anh về mối quan hệ của anh với cô gái trong tranh. Tôi sợ những lời từ miệng anh sẽ làm tổn thương chính bản thân mình. Hay tôi sợ tôi không dám tin? Không, cái tôi sợ nhất là việc anh nói rằng lý do nụ cười của anh lúc nào cũng buồn chính là vì cô gái ấy. Một người có thể làm cho nụ cười của anh luôn đượm buồn hẳn phải quan trọng hơn, đáng nhớ hơn rất nhiều so với một con bé xa lạ chỉ có đúng một việc là ngồi cạnh anh mỗi chiều để im lặng và để vẽ. Tôi ra đi, mang trong mình những kỉ niệm ngọt ngào nhất cùng với anh, cả những cảm xúc không tên ngập đầy trong tâm trí. Lần duy nhất được dựa vai anh, tôi không thể nào quên nổi. Lần duy nhất tôi biết đến cảm giác ấm áp, yên tâm lạ kì ấy, tôi không thể nào quên nổi.
Tình yêu đầu đời của tôi đã đi qua như thế. Giữa lòng mùa thu ngập nắng và gió, tôi gặp anh và yêu anh, tôi trải nghiệm những cảm giác bâng khuâng, vu vơ của lần đầu tiên đầy thiêng liêng trong cuộc đời.
Tôi đã đợi đến khi về nhà mới khóc.
***
Cũng một chiều mùa thu ngập nắng và gió của ba năm về sau, tôi tình cờ đi qua cái ngõ nhỏ nơi cô em gái anh bày bán những bức tranh chì đậm và đều.
Mùa thu đem anh đến bên tôi. Mùa thu đem tôi rời bỏ anh. Bây giờ, mùa thu lại đem những cảm xúc cũ kĩ của cô gái mười bảy năm nào trở về thổi ngập tràn trái tim cô gái đã hai mươi tuổi.
Đó là bởi vì tôi tình cờ nhìn thấy ở một góc nhỏ bên phải của cái sạp tranh con con ấy có hai bức tranh thật đẹp. Cả hai bức tranh đều vẽ bờ hồ với con đường ngập nắng và hàng cây bàng lá đỏ. Nhưng một bức vẽ chàng họa sĩ đường phố và cô gái mắt híp trong những bức tranh của anh. Còn một bức lại chỉ vẽ một người. Một cô gái tóc buộc thấp, mắt nheo nheo, kính vuông to màu đen, đang ngồi trên một cái ghế đá, đùi đặt một xấp giấy, hai tay giơ lên, một tay cầm bút chì và một tay cầm gọt bút. Gương mặt cô gái vừa đăm chiêu vừa tức giận. Trông bức tranh vừa hơi buồn vừa có vẻ gì đó rất... ngộ nghĩnh, rất buồn cười.
Tôi nhếch mép. Thì ra anh không bao giờ đem bán tranh vẽ cô gái mắt một mí, nhưng lại có thể đem bán tranh tôi tặng và tranh vẽ tôi.
Mùa thu thật biết cách trêu đùa trái tim tôi. Bao nhiêu cảm xúc tưởng như đã quên lãng sau ba năm dài xa cách bỗng nhiên ùa về, tôi cảm thấy có chút khó thở. Hồi hộp, bâng khuâng, và cả buồn bã.
Tôi dừng xe, tấp vào lề đường.
- Cô bé, chị muốn mua hai bức tranh này. - Tôi chỉ vào hai bức tranh nằm yên vị một góc.
- Chị ơi, em xin lỗi, nhưng riêng hai bức này thì em không bán được. - Em gái Mắt Híp ấp úng đáp.
- Sao lại không bán? - Tôi nhíu mày. - Không bán thì bày ra đây làm gì?
Cô bé phẩy phẩy tay ra chiều bí mật.
- Chị không biết đâu... có cả một câu chuyện tình đằng sau hai bức tranh này đấy.
Tôi trợn tròn mắt. Một câu chuyện tình?
Có lẽ là câu chuyện về cô gái kia... Câu chuyện ấy, anh chưa bao giờ hé môi kể lại với tôi.
- Em kể đi. - Tôi nôn nóng giục.
Rồi bằng chất giọng trầm trầm êm ái rất giống giọng của anh trai, cô bé kể lại câu chuyện tình ấy. Rằng anh cô từ lâu vẫn luôn ôm ấp tình cảm với một cô gái hàng xóm. Rằng một ngày cô gái ấy đã bị tai nạn giao thông. Và rằng anh luôn luôn nhìn thấy cô gái ấy ở mọi nơi, đem cô gái ấy vào trong các bức tranh anh vẽ. Anh ngốc nghếch giữ mãi tình cảm với một người quá cố, sống dật dờ như một cái xác không hồn. Thế rồi một cô bé dễ thương khác xuất hiện. Anh đã cùng cô bé ấy ngồi bên nhau suốt những buổi chiều. Dù không nói ra, nhưng ít nhiều cô bé ấy đã giúp anh cảm thấy nguôi ngoai. Nhưng anh không nhận ra điều đó. Trong vô thức, anh bắt đầu sống có mục tiêu, có lý tưởng, anh lấy lại được sức sống. Tuy thế, anh vẫn không ngừng vẽ lên các trang giấy người con gái đã hằn sâu trong tâm trí anh bao nhiêu tháng năm. Một ngày, anh ngồi rảnh rỗi bên sạp hàng và hí hoáy vẽ ra một bức kí họa. Anh tưởng đó vẫn là người con gái quá cố kia, nhưng khi nhìn lại, anh ngạc nhiên thấy rằng đó lại là cô gái buộc tóc thấp và đeo kính cận, mắt lúc nào cũng nheo nheo như bị chói nắng. Anh đã vẽ lại một cách hoàn hảo hình dáng cô bé ấy mà không hay. Cũng chính buổi chiều ngày hôm ấy, lần đầu tiên cô bé dựa vào vai anh. Xao xuyến, bồi hồi, lo lắng và thích thú, anh trở về, hào hứng kể với em gái cảm giác rung động này, hào hứng nói rằng có lẽ anh sắp quên được mối tình đầu đã ra đi. Thế rồi ngay ngày hôm sau, anh nhận được một bức tranh do cô bé kia tặng. Và cô bé biến mất mãi mãi. Anh luôn luôn chờ đợi cô bé quay lại, nhưng đã quá muộn. Chỉ đến khi đó, anh mới biết người bấy lâu vẫn in đậm trong tâm trí anh là ai.
- Thế nên ba năm rồi, anh vẫn bảo em treo hai bức tranh này ở một góc mà không bán. - Cô bé hào hứng kể nốt. - Anh trai em chỉ treo lên với hi vọng rằng cô bé kia có ngày sẽ quay lại và nhìn thấy hai bức tranh này, rồi đi tìm anh. Mà... chị này, sao em thấy chị giống giống cô bé trong tranh của anh em. Nhưng chị không đeo kính...
Ừ, tôi đâu có đeo kính nữa. Cô gái hai mươi tuổi giờ đây đã khác xưa nhiều rồi. Chỉ có điều, trong cô gái hai mươi tuổi ấy vẫn có một ngăn tủ dành riêng cho những cảm xúc đầu đời tưởng như đã trôi qua, đã dừng lại mãi mãi ở con số mười bảy.
Những cảm xúc từ khi nãy ùa về giờ càng trở nên mãnh liệt. Bao nhiêu buồn tủi, cay đắng, bao nhiêu thương nhớ và mong chờ suốt thời gian ấy, dường như chỉ chờ giây phút này để tuôn trào. Chẳng có con đê nào đủ vững chắc mà chống lại cơn lũ cảm xúc ấy nữa. Tôi mím chặt môi, nửa mừng nửa lo, không biết có nên tin vào câu chuyện vừa được nghe không...
Rồi tôi bỗng đứng dậy.
Tôi thở hắt ra một cái, nhìn em gái của người thương, tay đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt đang chực trào ra, mỉm cười.
- Chị lấy hai bức tranh này với giá 0 đồng.
Rồi chẳng nói chẳng rằng, tôi gỡ hai bức tranh ra khỏi giá treo, không để cô em gái tội nghiệp kịp phản ứng.
- Ơ chị ơi, nhưng mà...
- Bảo anh em là nếu ấm ức thì tìm chị để thương lượng lại giá mua tranh nhé.
Tôi quay đầu bước đi vội vàng, để lại một nét cười hạnh phúc nhàn nhạt dần trong gió. Một ngày mùa thu ngập nắng và gió, mối tình đầu của cuộc đời tôi chớm nở lần thứ hai...
Gửi từ Mi Chi
Theo : blogviet.com.vn