Phải chăng là sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý của duyên số đã đưa ta đến với yêu thương đầu tiên? Khoảnh khắc đầu tiên ấy, ta đã rung động vì một bóng dáng xa xôi, điên đảo vì một bước chân âm thầm. Tình yêu đầu tiên, dịu dàng như đôi mắt của mùa thu…day dứt như hương nồng của hoa sữa…miên man như cơn mưa chiều không ngớt…Tình yêu đầu tiên…ai đã tìm thấy nơi sâu thẳm con tim?
***
Em của tôi, cô bé hoa sữa. Em đã đưa tôi vào câu chuyện tình yêu như một sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý của duyên số. Mà trước khi gặp em tôi chỉ biết tới trong thế giới của các trang blog. Khoảng yêu thương của em và tôi có mùa thu cùng với tình cảm lặng lẽ chúng tôi dành cho nhau.
Tôi sống cách trường đại học hơn 1km nên tôi đi xe đạp tới trường. Với cả chỗ làm part-time cũng gần, tôi để xe máy tới mức khô dầu. Tôi thích đi xe đạp hơn. Tôi gặp em một cách tình cờ, cứ như một sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý…Đấy là vào một đêm mùa thu.
- Anh gì ơi! – tôi nghe tiếng gọi với theo từ đằng sau. Theo phản xạ tôi dừng xe, quay đầu lại.
Một cô bé dáng người nhỏ bé, đeo một chiếc balo cũng nhỏ bé nốt. Trời tối, đèn điện của con phố chuẩn bị đi ngủ cứ nhập nhòe nên cũng không nhìn rõ được cô bé có xinh hay không. Giọng nói nhỏ nhẹ, tôi đoán em ít tuổi hơn tôi. Tôi chưa kịp hỏi, em lại cất lời.
- Anh ơi, anh có thể cho em đi nhờ ra con phố ngoài kia được không ạ? Em đi học về muộn nên nhỡ xe buýt, phải ra đấy mới bắt xe về được ạ.
- Ừ, em lên anh đèo! – Không phải ga-lăng nhưng để con gái một mình giữa đường thế mà không giúp đỡ thì phải chăng tôi quá độc ác. Vậy nên tôi đồng ý ngay.
- Em cảm ơn anh ạ! - Cô bé cười toe toét. Tôi thấy rõ hàm răng trắng muốt của em, để lộ nụ cười rất duyên.
Em có vẻ là cô bé ít nói. Em cứ ngồi sau một cách im lặng và ngoan ngoãn. Quãng phố còn dài. Tôi hỏi chuyện em.
- Em là sinh viên năm nhất phải không?
- Ơ! Sao anh biết thế ạ? – Trong giọng nói em không khỏi ngạc nhiên. Vẻ ngỡ ngàng của em ngây ngô tới mức tôi phải phì cười.
- À thì anh đoán. Em học trường nào?
- Em sinh viên báo chí anh ạ. Em ở gần đấy luôn.
- Thế anh đưa em về luôn nhé. Anh đi qua đó, giờ này con gái đi một mình cũng nguy hiểm lắm.
- Ồ! - Cô bé lại òa lên kinh ngạc
Sự ngạc nhiên của em cũng nhỏ bé đáng yêu như chính em vậy.
- Thế hết con phố này, anh có thể rẽ phải và về đường đó, thay vì đi thẳng được không ạ? – Giờ thì tới lượt em khiến tôi phải tò mò.
- Đi thẳng gần hơn chứ em?
- Vâng, em biết vậy. Nhưng con phố bên phải kia có hoa sữa…Anh làm ơn nhé!
Sau lần đấy tôi không còn gặp lạ i em nữa. Tôi chưa kịp hỏi tên em, chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của em. Chỉ biết em có nụ cười duyên dáng và đôi mắt hơi sầu. Tôi gọi em là cô bé hoa sữa…
Một đứa con trai 20 tuổi cuộc sống chỉ có học tập, công việc, game online và đá bóng như tôi thì việc nghĩ tới một cô gái xa lạ là em, có chăng là điều bất thường? Đã lâu rồi kể từ lần tôi đèo em về, nhưng những gì về em thường xuyên bất chợt hiện ra trong tâm trí tôi. Nó lại bất chợt như một sự sắp đặt vô tình mà cố ý vậy…Tôi muốn tìm em. Những lần đi làm thêm về, tôi cố tình vòng lên con phố hoa sữa kia, hay đi ngang qua nơi tôi và em gặp nhau, đi chầm chậm qua nơi em ở. Tôi vẫn không gặp được em. Nhiều lần…nhiều lần, chẳng biết điều gì sai khiến, tôi lại lượn lờ qua những nơi ấy. Lại tìm em… Hôm đấy, khi tạm biệt, em nói: “ Cảm ơn anh! Em thích nhất là được ngồi sau xe đạp, đi chầm chậm qua con phố hoa sữa… để được sống trọn vẹn với mùa thu”. Em kết thúc câu nói như bỏ lửng ấy rồi để tôi không gặp lại em nữa. “Bây giờ nếu được gặp lại em một lần, tôi sẵn sàng đưa em đi hết các con phố hoa sữa của Hà Nội”, tôi đã thầm nhủ như vậy!
***
Một năm sau…
Chiều mùa thu, tôi vừa xem báo, vừa bước đi trên vỉa hè gần nhà sách để về trường. “Khỉ thật! Sao lại mưa vô duyên thế này?”. Cơn mưa làm tôi cảm thấy bực mình. Vội vã che tờ báo trên đầu, tôi lao nhanh vào hiên một cửa hiệu photocopy. Mong là cơn mưa chóng tạnh, chứ đứng đây thật là vô nghĩa quá…Và gì đây? Lại là một sự sắp đặt ngẫu nhiên ư mà cố ý ư? Bấy giờ tôi chẳng còn quan tâm điều đó nữa. Tôi đã trông thấy em. Đúng là em, cô bé hoa sữa… Ánh mắt của em, xuyên qua màn mưa, hiện ra mờ ảo. Dù vậy thì tôi vẫn nhận ra em, dưới mưa ánh mắt càng u sầu. Ánh mắt của đêm thu đã làm tôi điên đảo một năm qua. Một giây sau khi nhìn thấy em, tôi đã toan lao tới cạnh em, giữ em lại để em không thể biến mất…
Thế mà tôi đã khựng lại. Hay tay nắm chặt nắm đấm… “Cũng đã một năm, gặp nhau một lần, liệu em còn nhớ tôi. Hay khi chạy đến bên em, tôi lại trở thành một kẻ lố bịch và khờ khạo? Đã tìm thấy em rồi. Tôi sẽ trông theo em từ phía xa”… Em vẫn bé nhỏ và mảnh khảnh, đôi mắt xen lẫn vẻ tinh nghịch mà lại u sầu. Em ngồi một mình, lặng người ở bến xe buýt. Em chăm chú nhìn vào những giọt mưa mùa thu đang ùa nhau lao về với mặt đất. Em cười với mưa, nụ cười dịu dàng mà phảng phất vẻ cô quạnh. Em đưa đôi tay mềm mại đón lấy mưa. Mà mưa cứ vô tình rớt khỏi bàn tay em. Em lại cười bất lực. Em thật khiến người khác muốn che chở…
Tôi vẫn đứng lặng, tay đã làm rớt tờ báo từ khi nào, vẫn nhìn em từ phía đối diện. Cơn mưa dai dẳng đúng y như một sự sắp đặt vô tình mà cố ý. Từng chuyến…từng chuyến xe buýt tới, dừng lại và lăn bánh, em vẫn ngồi một chỗ. Dường như em còn lưu luyến mưa… Còn tôi thì vẫn lưu luyến em…
Những ngày sau đó. Tôi như một kẻ tham lam, sợ có người cướp đi tài sản, song lại không dám tới dành lấy thứ tài sản ấy. Tôi chỉ âm thầm theo em. Ngoài thời gian học ở trường, tôi kiếm một công việc part-time ít thời gian hơn, mặc dù tiền lương là ít hơn. Tôi khước từ những trận game hay trận đấu bóng cùng đám bạn. Tôi dành hết thời gian còn lại của mình để tìm hiểu cuộc sống của em.
Tôi đã biết em chuyển nơi ở. Em đã đi làm thêm và thường về vào những buổi chiểu muộn. Em gieo từng bước chân chậm rãi đầy vẻ mệt mỏi. Mái tóc ngang vai buông dài về một bên che đi bờ vai gầy của em. Con phố của Hà Nội, đèn lên lung linh phản chiếu tâm hồn của mùa thu đất kinh đô. Rặng dài những cây hoa sữa tỏa hương ngào ngạt càng quyến luyến bước chân em. Em dừng lại, ngước mặt lên, đôi mắt nhắm nghiền. Hương nồng ngọt ngào vuốt ve đôi má xương xương của em. Tôi thấy em cười, nụ cười hiếm hoi trên nét môi em kể từ khi gặp lại em. Chiều thu đẹp, nhẹ nhàng như em... Hoa sữa thì ngọt ngào mà phảng phất xa vời cũng như em vậy. Ngay trước mặt tôi mà cứ như có một bức tường vô hình ngăn cách tôi đến bên em... Tôi chỉ dám đứng từ xa dõi theo em…
Có một điều, tôi không còn thấy em đến trường nữa. Một năm qua em đi đâu, làm gì? Sao trông em gầy yếu quá, em cũng không giống cô bé ngây ngô ngồi sau tôi hôm ấy. Em buồn hơn, sầu hơn…tôi càng thương em hơn…
Như mọi ngày, tôi vẫn đến gần chỗ làm của em vào giờ tan tầm. Tôi vẫn đi về cùng em, nhưng là đi ở đằng sau… Hôm ấy tôi chờ rất lâu, cửa hàng đã đóng mà vẫn thấy không thấy em đi ra. Cảm thấy bất an, tôi lao thẳng vào cửa tiệm hỏi người làm ở đó về em:
- Cô cho cháu hỏi cô gái dáng mảnh khảnh, trông hơi bé…hôm nay cô ấy không đi làm ạ? – Tôi hỏi vội vã.
Người chủ ngẩng mặt lên, có vẻ vẫn chưa hiểu rõ câu hỏi, bà ta trả lời từ tốn mặc cho sự nóng lòng của tôi:
- Cậu hỏi ai? Cô ta tên gì cơ?
Tới đây tôi mới ngớ ra, đúng là tôi vẫn chưa biết tên em. Có đáng đánh không ? Cô bé của tôi, tôi đã đặt em vào trái tim tự bao giờ, mà còn chưa biết tên em. Tôi chưa biết trả lời ra sao thì bà chủ nói tiếp :
- Có phải con bé đi bộ và đeo chiếc balo màu nâu ?
- Dạ đúng rồi cô ! – Mắt tôi sáng rực lên, trống ngực đập thình thịch.
- Con bé mới xin nghỉ làm sáng nay. Nghỉ hẳn rồi. Nó nói phải đi xa một thời gian dài…
Nghe tới đây, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, có thứ gì đó nặng nề đang đè nặng, bóp chặt lồng ngực tôi.
- Cậu tìm con bé có việc gì ?...
Tôi còn không nghe rõ những lời sao đó của bà chủ. Tôi nói lời cảm ơn run rẩy và lao vụt đi. Tôi phải tìm em ở đâu đây? Tâm trí tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều là phải tìm được em…Tôi lại để em biến mất một lần nữa. Tôi đến nơi em ở, hỏi mấy người bạn phòng bên xem có ai biết quê em ở đâu. Tôi tuyệt vọng bước ra khu nhà, không còn tâm trí để nhìn đường nữa. Ra đầu ngõ tôi đụng phải một cô gái, cô ta cũng có vẻ đang vội, xin lỗi tôi rồi đi ngay vào trong. Tôi đã toan đi thẳng…
Tôi nghe loáng thoáng cô ấy bảo với bà chủ khu nhà rằng là bạn thân của chủ nhân của căn phòng đang khóa kia và tới lấy nốt đồ giúp cô bạn.
"Bạn thân ?" - tôi nhắc lại từ ấy một lần nữa và bất giác giật mình. Có lẽ cô ta biết em đang ở đâu, hay chí ít thì cũng cho tôi biết phải tìm em như thế nào.
- Này cô. Thật mất lịch sự nhưng cô có thể làm ơn cho tôi biết, cô gái ở căn phòng kia đang ở đâu không ? Tôi cần tìm cô ấy gấp. – Tôi liếc về phía căn phòng, vẻ mặt lo lắng hơn bao giờ hết.
- Anh là… ? – cô ta đặt cái nhìn ngơ ngác về phía tôi.
- Cô không cần biết đâu. Tôi đang vội lắm, nên cô làm ơn đi. Cô ấy đang ở đâu ? – Tôi như đảo điên. Cứ như thể chậm thêm một giây thôi thì em càng đi xa, và tôi sẽ chẳng thể tìm được em nữa. Tôi sợ hãi với suy nghĩ đó.
- Em biết anh là ai. Chờ em một chút.
Cô ta bắt tôi chờ gì chứ ? Lúc này tôi không muốn kiên nhẫn thêm nữa. Tôi đã kiên nhẫn một năm để chờ em, kiên nhận một mùa thu để lặng lẽ yêu em từ xa. Nếu kiên nhẫn thêm nữa tôi sẽ vĩnh viễn mất em.
Cô gái rút ra trong túi một chiếc phong bì màu nâu nhạt.
- Của anh đây, chàng xe đạp nhút nhát !
Càng lúc tôi càng phát điên. Tôi không hiểu cô gái đang nói gì. Không để cho tôi kịp hỏi thêm điều gì. Cô gái dúi vào tay tôi phong thư sau khi đã viết gì đó vào mặt sau của phong thư ấy. Cô ta nói với theo :
- Bây giờ có anh rồi, em sẽ ở lại Hà Nội, một mình anh tìm nó là đủ rồi !
Cô gái đi mất, còn lại tôi, đầu óc rối như tơ vò.
Tôi dừng lại gốc hoa sữa em thường hay đứng lại. Mở phong thư ra.
"Mùa thu, ngày…tháng…năm…
Anh !
Chàng xe đạp em không biết tên !
Nếu anh đọc được những dòng thư này thì đúng là anh gặp được bạn thân của em. Em không chắc chắn anh sẽ tới nhưng em hy vọng nên em đã viết cho anh.
Cảm ơn anh vì đêm hôm đấy đã cho em ngồi sau xe đạp, đưa em qua con phố ngào ngạt hoa sữa…Anh là người đầu tiên giúp em thực hiện niềm mơ ước của một đứa con gái 18 tuổi. Anh đừng cười vì em là một con bé mơ mộng quá nhé !
Em đã mong muốn được gặp lại anh một lần…nếu được em sẽ nhờ anh đèo đi qua vài con phố em thích. Vì ở đấy có hoa sữa…Nhưng em đã không gặp lại anh trong một năm cho tới buổi chiều mưa hôm ấy. Em đã không thể lên xe buýt khi anh vẫn đứng đấy. Em muốn nhìn anh thêm một chút nữa, cho tới khi nào anh rời đi. Trời vẫn mưa…và anh vẫn đứng lặng như vậy. Em đã được nhìn anh lâu, rất lâu…
Em tình cờ thấy bóng dáng anh ở gần nơi em làm. Em hết sức ngạc nhiên khi trông thấy anh. Em cảm giác anh luôn dõi theo em. Không phải là cảm giác mà em biết anh đang đi phía sau em. Chỉ là…chỉ là…em quá nhút nhát, em không đủ dũng cảm để quay lưng lại…
Chuyện gia đình phức tạp. Bố ốm nặng và em đã bảo lưu học để đi làm nuôi các em. Mới nhận được tin bố trong cơn nguy kịch, mẹ lại đau yếu đi nhiều. Em không thể ở lại Hà Nội thêm nữa. Có lẽ phải tạm biệt anh.
Nếu có duyên gặp lại, nhất định em sẽ hỏi tên anh…
Anh bảo trọng! Chàng trai em không biết tên!”
Tôi như bị cơn bàng hoàng siết chặt mà không thể tỉnh táo thêm được nữa. Hương hoa sữa vương lại của buổi chiều cuối thu dường như đang oán trách tôi đã để em đi. Tôi cũng đang tự oán trách chính mình. Chỉ cần bước thêm vài bước là tôi có thể đi cạnh em. Thằng con trai hèn nhát là tôi lại ngu ngốc lùi lại phía sau, che giấu, phủ nhận tình yêu đầu của mình.
Ánh đèn vàng heo hắt vẫn rọi sáng một góc phố đêm cuối thu. Dặt dìu những suy nghĩ miên man trong tôi. Tôi thao thức. Hoa sữa vẫn thơm vẫn dịu dàng…mà đớn đau…
Nhà ga đông đúc người hàng qua lại. Mang trong balo một tấm bản đồ, một áo khoác và bức thư của em, theo địa chỉ mà cô bạn em viết lại phía sau phong thư, tôi tìm đến quê em. Cửa kính ô tô lướt nhanh qua những khóm cây bên đường, đoạn là chặng dài những cánh đồng bát ngát hay những khu phố đông người. Quãng đường lần đầu tiên tôi đi qua. Sao dài và xa quá? Hay có chăng là tôi đang nóng lòng gặp em? Lòng vòng một hồi lâu, mặt trời đã buông mình nghỉ ngơi, tôi tìm tới con phố nơi gia đình em sống…Và tôi trông thấy em… Đúng là em rồi. Mới có vài hôm mà em gầy đi nhiều quá. Từ trong tiệm thuốc đi ra, mặt em cúi xuống đất, đôi mắt em vẫn buồn. Vì gánh nặng gia đình mà cô bé của tôi đã không còn trẻ con như lần đầu tiên tôi gặp em. Em phải lo toan quá nhiều trong một năm qua.
Nhập nhoạng tối nhưng em đã thấy tôi từ xa. Em đứng ngay lại, đôi mắt đen to tròn nhìn thẳng vào tôi. Tôi thấy mắt em ươn ướt. Em toan quay đi…Sao có thể? Tôi chạy thật nhanh theo em. Tôi như ngừng thở. Dù có thế nào cũng không để mất em lần nữa.
Tôi níu tay em lại…ôm gọn thân hình nhỏ bé của em vào vòng tay tôi. Giọt nước mắt nòng hổi của em rớt xuống ngay nơi trái tim tôi đang điên cuồng gào thét. Em khóc... Tôi siết chặt em hơn, tưởng chừng nếu để hờ vòng tay thì em sẽ lại tuột mất khỏi tôi.
- Anh xin lỗi! Xin lỗi vì đã không đủ dũng cảm để đến bên em! Xin lỗi vì luôn làm một kẻ vô hình!
Em vẫn khóc trong vòng tay tôi.
- Thời gian qua đã đủ dài để anh chắc chắn, em là yêu thương đầu tiên của anh. Vì vậy xin em đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa. Anh hứa sẽ đưa em đi khắp các con phố hoa sữa!
Tôi đã rớt nước mắt vì em, vì tình yêu tôi đã tìm thấy. Những xúc cảm mà chưa bao giờ tôi cảm nhận được lại mạnh mẽ và dai dẳng như vậy. Giọt nước mắt của bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu xa cách và cả niềm hạnh phúc cứ trực trào ra.
Không ai nói thêm câu gì. Cái khoảnh khắc như cả thế giới đều ngưng đọng. Đêm mùa thu gió vẫn nhẹ đu đưa, dìu dắt hương hoa sữa về với bước chân của yêu thương đầu tiên.
Phải chăng là sự sắp đặt ngẫu nhiên mà cố ý của duyên số đã đưa ta đến với yêu thương đầu tiên? Khoảnh khắc đầu tiên ấy, ta đã rung động vì một bóng dáng xa xôi, điên đảo vì một bước chân âm thầm. Tình yêu đầu tiên, dịu dàng như đôi mắt của mùa thu…day dứt như hương nồng của hoa sữa…miên man như cơn mưa chiều không ngớt…Tình yêu đầu tiên…ai đã tìm thấy nơi sâu thẳm con tim?
• Gửi từ Windy Lê
No comments:
Post a Comment