Wednesday, August 20, 2014

Không yêu đi, đợi đến khi nào?

Ngay khi chưa già mà đã lặng lẽ từ bỏ những rung động thuần khiết nhất, lao đầu vào sầu muộn, vào những đêm dài nhắm mắt mà không thể ngủ. Chúng ta đang làm gì với cuộc đời mình?


Chần chừ là sẽ chóng tiêu hết tuổi trẻ, cô đơn hay hạnh phúc thật ra cũng chỉ nằm ở sự chọn lựa. Chắc chắn chẳng ai muốn chết gục trong đơn độc, chắc chẳng ai muốn sẽ một mình đi toàn bộ quãng đường đời mà không có ai bên cạnh.

Tuổi trẻ, có quyền được yêu.

Nên nhớ, chúng ta không có hai lần tuổi trẻ, không có hai lần được sống thỏa theo sở nguyện và bạt mạng chạy đua theo những thứ tưởng chừng như ảo vọng, xa tầm với và không chân thực. Chúng ta sẽ không thể thực hiện những điều mình thích bất cứ khi nào ở những năm 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi, chúng ta sẽ phải yêu vì trách nhiệm hơn, sống vì trách nhiệm hơn, chúng ta sẽ không có những lần tặc lưỡi bất chấp, chúng ta yêu sẽ chẳng còn thú vị như thưở còn dễ dàng biết cách thổ lộ cảm xúc, dễ dàng lao đi bạt mạng vì trái tim mách bảo.

Không yêu đi, đợi đến khi nào?
Không yêu đi, đợi đến khi nào?

Xin hỏi, có ai cấm được tình yêu?
Có ai cấm cản được tuổi trẻ là xông pha, lăn xả? Có ai cấm được câu nói yêu ẩn hiện đằng sau nhịp tim đập rộn ràng, có ai cấm được tuổi trẻ khỏi rung động, khỏi thiết tha, khỏi ôm ấp những hình bóng đã sớm khắc sâu trong lòng?

Không yêu thì đợi đến khi nào? Đến khi trưởng thành rồi thấy yêu đương là phát ngại, nghe thấy danh từ chung đó thôi là ngán ngẩm lắc đầu, sợ tổn thương nọ, khổ đau kia, sợ sẽ phải gánh những lần chia ly, đổ vỡ, thái độ đối với người mình yêu cũng tự động kiềm tỏa ít nhiều, cảm giác yêu đương không còn chân thực mà sẽ thay thế bằng những tính toan khác, ít dựa trên xúc cảm nhiều hơn.

Mà nếu ít dựa trên xúc cảm thì còn gọi gì là yêu?

Thật lòng mà nói, những người trẻ trong chúng ta vì sống tiêu cực quá nên mới đóng kín trái tim, tự nguyện để mình bị lây lan căn bệnh chung của cả thế hệ, để rồi đổ lỗ, để rồi oán trách xã hội, oán trách người khác, nhưng hoàn toàn quên nhìn lại chính mình.

Đừng cho rằng bản thân mình là đúng nếu bạn còn vô trách nhiệm với tuổi trẻ.

Đừng cho rằng bản thân mình là đúng nếu bạn còn phớt lờ yêu thương.

Ngay khi chưa già mà đã lặng lẽ từ bỏ những rung động thuần khiết nhất, lao đầu vào sầu muộn, vào những đêm dài nhắm mắt mà không thể ngủ. Chúng ta đang làm gì với cuộc đời mình?

Vẫn biết yêu thương cần phải đợi đúng thời điểm, phải gặp đúng người, phải yêu đúng cách. Nhưng bạn đã thật sự tự đứng lên đi tìm kiếm nó dù chỉ một lần hay chưa?

Ừ thì chưa vội, chưa vội thì khi nào mới vội?

Theo kenh14.vn

No comments:

Post a Comment