Thursday, August 21, 2014

Giỏ mây mùa thu

Máy bay cất cánh mang tình yêu của mình bay vào trời xanh. Mình dõi mắt trông theo. Làn môi vẫn còn hơi ấm nụ hôn anh vừa trao. Dòng thời gian trôi sẽ mang theo nhiều đổi thay, nhưng mình tin chiếc bánh tình yêu của mình ngọt ngào mãi. Ba năm, nhanh thôi ! Mình sẽ đợi anh quay về để nói ba từ quan trọng ấy…

***

Mình cứ đi bên cạnh anh như thế. Mỗi buổi chiều mùa thu. Anh có mùi hương của gió. Gần anh như được chạm vào gió. Gió đến khiến nỗi nhớ trong mình ngày một dày thêm. Mình và anh học cùng trường, anh học trên mình một lớp. Anh đẹp trai, học giỏi, là đội trưởng đội bóng rổ U17 của trường. Mình thần tượng anh, xem anh như là nguồn động lực để mình cố gắng hơn nữa. Mình thích anh, từ lâu cơ nhưng mình giữ kín điều đó không nói cho anh biết. Vì mình khá rụt rè và thụ động. Mình chẳng thể cất lời khi đứng trước anh. 

Những lúc tan học, lớp mình ra trước, mình đứng ở cổng trường...đợi anh. Chỉ là đợi để ngắm anh thôi, chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ cất tiếng chào anh vì anh có biết mình là ai đâu. Anh không hề hay biết có một cô bé ngốc nghếch vẫn hàng ngày âm thầm quan sát mọi hoạt động của anh từ đằng sau, âm thầm trao đến anh thứ tình cảm mơ hồ nhưng rất thật. Trong trẻo như một sớm chớm thu, cỏ cây còn ngủ quên trên lá. Những rung động đầu đời tựa giọt sương ban mai ấy, mình sẽ giấu cho riêng mình mà thôi. Ngoài mình và những cơn mưa thu ra thì không một ai biết kể cả thằng bạn thân từ hồi mặc tả. 

Giỏ mây mùa thu

Thi thoảng, anh có đi về phía mình, rất gần. Tim mình đập thình thịch, có cảm tưởng như anh đã phát hiện ra bí mật của mình. Mình hồi hộp quá, sẽ ra sao nếu anh tới bắt chuyện với mình. Mình còn chưa kịp nghĩ đến thì anh đã đi lướt qua người mình. Hụt hẫng biết bao. Anh còn không thèm nhìn mình lấy một cái. Mình là gì của anh chứ? Mình có quyền gì bắt anh phải nhìn mình. Nỗi thất vọng xâm chiếm lồng ngực. Tự dưng thấy buồn kinh khủng. Mình ngoái đầu ra sau, nhìn theo dáng anh. Tóc anh bay ngược chiều gió. Mình chỉ là một con bé khờ khạo, hèn nhát, lặng lẽ bước sau lưng anh mà thôi. Xung quanh anh có nhiều nữ sinh xinh đẹp, đâu tới lượt mình. 

Mình cúi gằm mặt mà đi. Trời hanh hao nắng. Mình biết sẽ không có kết quả đâu nhưng mình không muốn giập tắt đi mối tình ngây thơ này. Chỉ cần anh ở đó và mình được thấy anh mỗi ngày, điều đó cũng đủ làm mình mãn nguyện lắm rồi. Có lần mình đi theo anh về tận nhà. Ngôi nhà rất đẹp, có dây thường xuân bao quanh. Mình đứng nhìn cho đến khi anh khuất bóng mới lững thững quay xe ra về.

Con đường rợp bóng cây đã hằn in dấu chân của mình. Trên con đường đó mình khắc sâu vào trí nhớ tên của một cơn gió. Mình đặt cho anh cái nickname là Gió Mùa Thu vì mình gặp anh là vào một ngày đầu thu. Khi đó mình mới chập chững bước chân vào lớp mười. Cái tuổi mười lăm chưa biết yêu là gì nhưng mình lại say nắng trước một người con trai với nụ cười thật duyên. Lớn thêm một chút mình nhận ra tình cảm mà mình dành cho anh không đơn thuần là một cơn say nắng thông thường. Mình thích anh thật rồi. Có đôi lúc mình nghĩ vẩn vơ rằng mình là nàng Lọ Lem trong các câu truyện cổ, mong đợi chàng Hoàng Tử xuất hiện và nắm tay mình chạy nhảy, đùa nghịch trên cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn... 

Mình lại suy nghĩ viển vông nữa rồi. Đó là điều không thể, nó quá xa tầm tay với của mình. Mình chỉ có thể đứng trong một góc khuất, dõi theo từng bước anh đi. Mình làm cái công việc thầm lặng này gần ba năm rồi và mình thấy hạnh phúc vì điều đó. Mỗi buổi mình thường đến sân bóng rổ xem anh chơi. Không hổ danh là độ trưởng, anh chơi rất cừ. 

Trái bóng màu cam lăn đến chân mình. Mình nhặt lên giúp anh. Anh cười và nói : 

- Cảm ơn bạn!

Chắc anh tưởng mình bằng tuổi với anh nên xưng hô như thế. Đây là lần đầu tiên mình được tiếp xúc với anh, được nghe giọng của anh. Mình hạnh phúc đến ngộp thở. Lúc anh nói cảm ơn mình, toàn thân mình cứng ngắc. Chỉ có đôi mắt là mở to nhìn anh tâng bóng. 

Cuối giờ về, mình nghe bạn anh hỏi : 

- Cô bé đó là ai thế, bạn gái cậu hả ? 

Anh nhún vai : 

- Không, chắc là một fan hâm mộ ấy mà. 

Câu trả lời của anh làm mình rất buồn. Anh xem mình như là một trong những đám cổ động hò hét khi anh chơi bóng. Mình về nhà, không thèm tắm rửa ăn uống, mình leo lên giường ngủ. Mình chẳng thể nào chợp mắt được. Hình ảnh của cơn gió chiều nay cứ chập chờn trong đầu mình. 

Tỉnh giấc, mình bước đến bên cửa sổ, kéo rèm qua. Một bên mí mắt vẫn còn đọng nước. Mình lại nhớ anh rồi. Trong danh bạ điện thoại, mình có lưu số anh. Mình xin được từ cô bạn thân nhất. Tay mình run run bấm tên anh rồi để vào tai. Không quá một phút, anh bắt máy. 

- Alô ! 

Mình luống cuống chẳng biết nói gì. 

Đầu dây bên kia lại nói "Alô", giọng có phần bực bội. Mình buông di động. Những từ ngữ muốn nói bay đâu hết.

Mình buồn não nề, xuống bếp. Lôi từ trong tủ lạnh ra nào là bột mì, trứng gà, sữa, sôcôla. .. mình bắt tay vào làm bánh. Ba mẹ mình li hôn, mình sống với cô ruột. Cô là thợ làm bánh. Ở với cô, mình đã học được cách làm bánh do cô dạy. Mình muốn tặng anh món bánh Mùa Thu, sau đó mình sẽ thu hết dũng khí để thổ lộ những tâm tư thầm kín bấy lâu cho anh biết. Dù kết quả mình nhận được là gì mình cũng không hối hận. Nói ra mình sẽ thấy nhẹ lòng hơn. 

Sau khi hoàn thành xong thành phẩm, mình bỏ bánh vào trong chiếc giỏ mây mà mình mới mua. Mình chỉ dùng nó để đựng bánh thôi. 


Chiều chủ nhật, mình đem giỏ bánh Mùa Thu đến sân bóng rổ. Mình đạp xe thật chậm kẻo bánh bị bể nát, anh sẽ cười nhạo mình. Gởi xe ở nhà xe, mình bước vào cửa sân bóng. Mình bàng hoàng khi thấy anh và hoa khôi của trường đứng giữa sân cười nói rất là vui vẻ và thân thiết.

Mình đạp xe ra biển. Gió biển hong khô nước mắt từ bao giờ. Mình ngồi trên một mỏm đá, bên cạnh là chiếc giỏ mây đựng đầy bánh mà mình đã cất công làm suốt từ chiều hôm qua giờ nó trở nên vô nghĩa với mình. 

***

Cuối tuần này, trường mình tổ chức hội chợ. Cả lớp biết mình có tài làm bánh nên bảo mình "ra tay", bán cho các lớp khác lấy tiền xài. Gian hàng của lớp mình là đông khách nhất. Mình và tụi bạn làm luôn tay luôn mà " khách " cứ kéo vào nườm nượp. 

- Này, cô bé anh sẽ mua hết số bánh này ! 

Đang lui khui đếm tiền, nghe tiếng khách hàng, mình vội quay lại. 

- Bạn muốn mua... 

Lời chưa nói hết đã ngưng bặt. Vì vị khách đó là anh. Mình bối rối, hết xoắn tay vào nhau rồi lại nhìn anh trân trân. 

- Sao thế, định không bán à?

- Dạ, không, không phải. .. 

Mình ôm mớ bánh còn lại cho hết vào bịch nilon. Mình cuống quýt làm rơi cả chiếc giỏ mây. Thái độ hấp tấp của mình làm anh phì cười. Mình thấy xấu hổ quá chừng. Sau khi đưa tiền cho mình, anh liền quay người đi về phía gian hàng của lớp anh vì hoa khôi đang gọi. 

Gian hàng lớp mình đứng nhất vì số lượng sản phẩm làm ra được bán hết nhanh chóng. Các bạn tán dương mình khiến mình rất vui. Tất cả đều nhờ công của anh nhưng mình không nói ra đâu. Cho phép mình ích kỷ một chút, đó, mình lại nghĩ đến anh nữa rồi. Mình không hiểu nổi chính mình. Thật là... 

Quên một người thật sự rất khó, mình không quên được. Thôi thì mình sẽ đặt anh ở trong trái tim để đôi lúc có một người để mà nghĩ đến.

***

Đội bóng U17 được chọn để tham dự giải bóng rổ cup quốc gia được diễn ra vào ba ngày nữa. Gần đến ngày thi đấu, anh đột ngột bị tai nạn giao thông. Cả trường xôn xao, không biết tìm ai để thay thế. Tuy vết thương không nặng lắm nhưng bác sĩ nói là cần phải có thời gian để hồi phục. 

Thời gian là hai tuần. 

Như vậy có nghĩ anh sẽ không được tham gia trận đấu này. Mình cảm thấy buồn thay cho anh. Khi biết tin, anh bị sốc. Tệ hơn, cô bạn gái hoa khôi của anh không đến thăm anh lần nào. Cô ấy nói chia tay anh và leo lên xe của một gã con trai tóc vàng. Mình đến thăm anh, anh nói sẽ từ bỏ bóng rổ. Mình không đồng ý:

- Không được, nhất định không được. Bóng rổ là đam mê của anh, anh không thể từ bỏ nó dễ dàng như vậy. 

- Em không biết đâu, anh đã kỳ vọng rất nhiều vào giải đấu này nhưng đến phút cuối thì lại nằm ở đây. - Anh nói bằng giọng chán nản. 

- Năm nay thi không được thì năm sau, năm sau nữa. Tuổi anh còn trẻ, đường còn dài lo gì không có cơ hội. Em nói rồi đó anh không được từ bỏ bóng rổ đâu đấy. Anh mà không nghe lời em thì ..

- Thì sao hả cô bé ? - Anh xoáy sâu vào mắt mình. 

Mình tránh né ánh nhìn của anh, ấp úng : 

- Em... em... 

"Sao anh không nhìn về phía em? Em đã chờ đợi quá lâu rồi, anh biết không?". Mình chỉ có thể nói những lời này với con tim mình mà thôi. Mình không có đủ dũng cảm để nói thẳng trước mặt anh. Vì mình sợ anh sẽ chối từ và thứ tình cảm mong manh này sẽ tan biến. Không, mình không muốn mất đi chút ký ức ít ỏi về anh. 

Anh mãi là cơn gió mùa thu đẹp nhất mà mình từng gặp. Mình sẽ cất anh vào góc nhỏ trong tim để cơn gió ấy mãi tươi đẹp.

***


Nắng nhảy nhót sau những cơn mưa nhẹ lất phất. Một chiếc cầu vồng nhỏ, mờ mờ ảo ảo bắc ngang qua bầu trời mùa thu. 

Anh và mình ngồi trên thảm cỏ còn ẩm ướt trong khu vườn nhà anh, vừa ăn bánh vừa nói chuyện tương lai. 

- Em định thi ngành gì?

- Em tính đăng ký thi vào ngành quản lý khách sạn nhưng em không tự tin lắm với vốn tiếng Anh của mình.

- Sao em bi quan vậy, nhẫn nại trau dồi thêm ngoại ngữ là được thôi mà. 

- Em học hoài mà chẳng tiếp thu được gì. 

- Em đã từng khích lệ anh rằng không được từ bỏ đam mê của mình, còn em thì sao chưa chi đã vội nản lòng. Em còn chưa bắt tay vào thực hiện làm sao biết mình làm không được. Anh nói có đúng không ? 

Mình ngẫm nghĩ như nuốt từng con chữ của anh và thấy rằng anh nói rất đúng. Thành công vẫn còn chưa đến thì thất bại có nghĩa lý gì. 

Một ngày đẹp trời, mình nhận được tin anh sắp phải đi xa, cách mình nửa vòng Trái Đất. Vậy là anh sẽ không bao giờ biết được tình cảm của mình. 

Dưới góc cây bàng cuối sân trường, mình gục mặt xuống hai đầu gối, bờ vai run lên bần bật. Không biết mình đã khóc như thế bao lâu. 

- Nhi à ! 

Mình ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn. Anh đứng đó tự lúc nào. Bất giác, anh vòng tay ôm mình. 

- Sao em thích anh lại không nói ra ? 

Mình òa khóc nức nở trong lòng anh. Bao nhiêu tủi hờn trôi theo nước mắt, chảy mãi không ngừng. 

- Đã khiến em phải chịu thiệt thòi rồi. Anh xin lỗi!

- Em sẽ chờ anh, dù là năm năm hay mười năm em cũng chờ ! - Mình nghẹn ngào. 

- Anh lau nước mắt cho mình, dịu dàng nói :

- Ngốc quá, anh đi có ba năm à lấy đâu ra mười năm cho em chờ! 

Mình tiễn anh tại sân bay. Lại một ngày đầy gió. Anh ôm mình thật chặt:

- Sau khi anh về em phải làm bánh cho anh ăn đấy, đựng trong chiếc giỏ mây mùa thu ý. 

Mình mỉm cười, gật đầu. Chưa bao giờ mình hạnh phúc như thế! 

Máy bay cất cánh mang tình yêu của mình bay vào trời xanh. Mình dõi mắt trông theo. Làn môi vẫn còn hơi ấm nụ hôn anh vừa trao. Dòng thời gian trôi sẽ mang theo nhiều đổi thay, nhưng mình tin chiếc bánh tình yêu của mình ngọt ngào mãi.

Ba năm, nhanh thôi ! Mình sẽ đợi anh quay về để nói ba từ quan trọng ấy…

 Gửi từ Quách Thái Di
Theo : blogviet.com.vn

No comments:

Post a Comment