Sáng nay nhận được một cánh thiệp hồng từ ánh mắt bối rối của anh, em cầm nó trên tay, mân mê mãi rồi mới chịu buông xuống.
Cái ngày này rồi cũng đã đến.
Vậy là tình đầu của em đã tìm được một bến đỗ.
Em có muốn cũng chẳng thể thể phủ nhận rằng mình đã cầm tay nhau, cùng kề vai, cùng chung nhịp đập của trái tim yêu, cùng dắt nhau đi qua bao miền cảm xúc: yêu thương, giận hờn, những cái đắng ngọt đầu tiên khi mùa yêu chớm nở, cùng bước đi trên một đoạn đường, nhưng thực sự là rất ngắn.
Đã có lúc trong cuộc đời, thầm mong được cầm tay anh đi mãi. Nhưng sóng gió kia lớn, mà bàn tay em lại quá yếu mềm. Sẽ là một nghịch lý và ta không thể làm được gì ngoài việc chấp nhận nhìn con thuyền tình lái hai đứa về hai dòng đối lưu.
Vì còn tiếc nuối, nên mình vẫn thường ngoảnh lưng quay lại nhìn người kia bước đi ra sao. Em cũng không thể chối bỏ rằng mình vẫn thường xuyên dõi theo từng bước đi, từng cử động dù là rất khẽ trên đoạn đường của anh. Vẫn thầm vui khi anh có được một công việc tốt, lòng vẫn xót xa khi anh gặp những biến động trong cuộc sống.
Nhưng em chỉ dám đứng từ xa, nhìn anh từ xa thôi, rồi cảm, rồi nghĩ và đau theo cách của riêng em.
Em đã chẳng thể đong đếm được tình cảm mình dành cho anh, chẳng biết mình là kẻ hào phóng hay keo kiệt với túi cảm xúc ấy. Em chỉ biết mình đã gửi trao hết lòng và đã thấy đủ đầy rồi nên chẳng cần nhận lại từ anh nữa. Em vẫn cố giữ nỗi buồn của ngày xưa cũ, và gắng tạo dựng một chiếc mặt nạ bình thản mỗi lần đứng trước anh, mà trong lòng ngập tràn sóng gió, để anh thấy em vẫn được bình an dù trái tim chẳng còn vẹn nguyên.
Hạnh phúc được đan lại bằng từng phút, từng giây trong nụ cười của anh. Cánh thiệp hồng này cho em bao cảm xúc, nhưng niềm vui nhiều hơn nỗi buồn, vì em biết chắc rằng anh đã và sẽ hạnh phúc. Và em cũng đã thấy an yên, trái tim dần ấm lại rồi anh ạ!
Đầu tiên chắc chắn không phải là cuối cùng nhưng đối với em nó sẽ là mãi mãi.
Tình đầu à! Dường như đã đến lúc em phải dừng lại để anh được bước tiếp. Đoạn đường sắp tới anh hãy cố gắng bước chậm nhưng phải thật vững tin nhé, dù là ngoảnh lại sau lưng chẳng còn thấy em thả ánh nhìn về nơi anh nữa.
Anh! Mình cũng nhung nhớ ngày hôm nay, u buồn nốt ngày hôm nay thôi.
Đến ngày mai…
Xin anh… hãy quên em đi
Cho vu quy trăm năm thêm trọn vẹn.
No comments:
Post a Comment